Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 26:
CHƯƠNG 27: Cô nương chạy rồi
Bạch Phù mặc dù hằng năm ẩn cư trong núi rừng, nhưng cũng đã nghe nói qua sự đáng sợ của người Hồ.
Nàng cùng sư phụ thỉnh thoảng xuống núi đi mua đồ, không chỉ một lần nghe nhắc đến ở đâu có người Hồ cướp bóc, đã chết bao nhiêu người, đã bị đoạt đi bao nhiêu đồ, những người bị giết thê thảm như thế nào, bị ngược đãi ra sao.
Nhưng chính mình đối mặt với người Hồ, thì đây là lần đầu tiên!
Nhóm người Hồ này có thể xuất hiện trên ngọn núi cách thành trấn không xa, lại có thể ẩn nấp mà không bị phát hiện, vừa nhìn liền thấy ngay có chuẩn bị mà đến, biết được Tưởng Kình Phong gần đây thường xuất hiện ở đây, cho nên mới đến trước mai phục.
Mà Tưởng Kình Phong sở dĩ tới nơi này, là vì dạy Bạch Phù cưỡi ngựa.
Hắn nói chỉ cưỡi ngựa ở trong sân tập là không được, ở bên ngoài quan đạo và rừng rậm luyện tập nhiều một chút, quan đạo đường bằng phẳng, nếu thật sự bị chắn giết rất dễ dàng bị người đuổi theo hoặc trực tiếp từ sau bắn chết, cho nên nhất định phải học ở trong rừng mới trốn tránh được.
Như vậy……… những người này có thể mai phục được Tưởng Kình Phong, là bởi vì Tưởng Kình Phong muốn dạy nàng cưỡi ngựa mà rời khỏi thành?
Bạch Phù trong lòng hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, hai tay hơi phát run.
Tưởng Kình Phong cho rằng nàng đang sợ hãi, một bên trấn an nàng một bên rút đao ra, may mà chính mình khi xuất môn đều chuẩn bị chu toàn, bên người cũng dẫn theo một số nhân mã, bằng không hôm nay sợ là nộp mạng ở đây mất.
Nhóm người Hồ này hiển nhiên hướng đến Tưởng Kình Phong, miệng gào thét một ít Hồ ngữ mà nàng nghe không hiểu, hung thần ác sát xông đến.
Người bên cạnh Tưởng Kình Phong đều là thân kinh bất chiến, cùng người Hồ đánh qua vô số lần, thấy vậy cũng không hoảng, nhanh nhẹn rút đao ra nghênh địch, có chung ý nghĩ đem Bạch Phù bảo hộ ở phía sau.
Chỉ là bọn họ cũng không chú ý tới, nhóm người Hồ này lao lên phía trước, ở giữa rừng đốt một đống cỏ khô, trong đống cỏ khô cũng không biết thả ra cái gì, lại dấy lên một chùm khói hồng.
Tưởng Kình Phong nhìn đến chùm khói hồng kia, thấp giọng mắng một câu: “Bọn chúng còn có chuẩn bị ở sau!”
Những người khác nhìn thấy sắc mặt cũng trầm xuống, vẻ mặt càng nghiêm trọng.
Bạch Phù bị mọi người thủ hộ phía sau nhìn khói hồng kia liếc mắt một cái, lại nhìn những người che trước mình đang cùng người Hồ ra sức chém giết, bỗng nhiên nắm chặt dây cương, xoay người lại chạy nhanh đi.
Có người nghe động tĩnh liền quay đầu lại, không khỏi vừa vội vừa tức: “Tướng quân, cô nương chạy rồi!”
Trong khi bọn họ ở tiền phương ra sức giết địch, cái người được bảo vệ kia lại lén chạy trốn.
Tuy nói nàng ở chỗ này quả thật không có ích gì, ngược lại còn làm liên lụy người khác, nhưng chạy đi dứt khoát như vậy, cũng khó tránh làm người khác tức giận!
Tưởng Kình Phong nghe xong cũng không quay đầu lại nói một câu: “Vậy thì sao? Ta dạy nàng cưỡi ngựa chính là để nàng chạy trốn!”
Hắc! Kẻ muốn cho người muốn nhận, thế này người ta còn có thể nói gì được nữa?
Không ai nhắc lại nữa, chuyên tâm ứng phó địch nhân trước mắt, một bên ngăn cản bọn họ đuổi theo Bạch Phù, một bên tính toán chạy trốn, dù sao ai mà biết được khói hồng kia đem thêm tới bao nhiêu người Hồ nữa.
………………………………………………
Không thể không nói, để diệt trừ Tưởng Kình Phong, người Hồ đã đem hết sức bú sữa mẹ xuất ra.
Xung quanh trấn Tam Tháp đều phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt, trong ngày thường có thể trà trộn vào một hai người Hồ là rất khó, lần này vậy mà bọn họ chui vào một nhóm hơn ba mươi người.
Vừa nãy đám người chặn đường Tưởng Kình Phong chỉ có mười người, mười người này bám trụ sau chân bọn họ, rồi dùng khói hồng đưa tới thêm hơn hai mươi người nữa.
Những người này tới chuyện đầu tiên làm là lập tức dập tắt khói hồng, miễn cho quân đội Đại Ngụy nhìn thấy tiến đến cứu viện, sau đó liền gia nhập hàng ngũ đuổi giết Tưởng Kình Phong.
Tưởng Kình Phong bên người dẫn theo tổng cộng năm người, thêm chính hắn nữa là sáu, ứng phó với nhóm người vừa nãy đã khá miễn cưỡng, giờ lại thêm người tới liền càng trở nên khó khăn, không dám cứng đối cứng, chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.
“Con mẹ nó, lão tử hôm nay trở về nhất định sẽ làm thịt Thẩm Đức!”
Tưởng Kình Phong vừa chửi vừa ra lệnh rút lui.
Thẩm Đức là thống lĩnh quân đội mà triều đình phái tới, tiếp nhận phòng thủ xung quanh trấn Tam Tháp, đem quan viên nơi đó đổi thành người của bọn chúng.
Tưởng Kình Phong lúc trước bị phái đi khắp nơi tuần tra, chính là cái tên Thẩm Đức này giở trò quỷ, thừa dịp hắn không ở đây mà cướp đi quyền lực.
Nhưng trấn Tam Tháp không giống với những nơi khác, quan viên tự lập thành phe phái, sớm đã là một thể, đừng nói là Thẩm Đức đến đây, ngay cả vị thiên tử kia tự mình đến, cũng không chắc chắn có thể lay động được.
Thẩm Đức ở trấn Tam Tháp đã lâu mà vẫn không có kết quả gì, vị kia ở kinh thành nhất định đã vô cùng sốt ruột, hắn nếu không làm chuyện gì đó, chỉ sợ sẽ phải cuốn gói chạy lấy người mất, cho nên việc hôm nay, chắc chắn tám phần có công lao của hắn.
Bằng không Tưởng Kình Phong thật sự nghĩ không ra, ở nơi như trấn Tam Tháp, có ai sẽ có quyền như vậy, đầu óc lại càng ngu xuẩn như vậy, lại lén lút để một nhóm người Hồ tiến vào!
Hắn mới không tin nhóm người Hồ này, dựa vào bản lĩnh của chúng có thể trà trộn vào được!
Nếu thật sự như vậy, trấn Tam Tháp đã sớm bị công phá! Như thế nào có thể an ổn đến hôm nay?
Một thuộc hạ vừa che chở cho hắn rút lui vừa nói: “Tướng quân, vẫn là chờ chúng ta có thể quay về rồi nói!”
Mấy lần đối mặt với địch nhân của mình, bọn họ cho dù dũng mãnh thiện chiến, cũng khó mà không có thương vong.
Nhưng những người này đặc biệt tới giết Tưởng Kình Phong, làm sao có thể để hắn trở về.
Nếu không phải vì quen thuộc và hiểu biết địa thế ở đây, chỉ sợ bọn họ sớm đã chống đỡ không được.
“Các ngươi nói, A Phù cô nương có trở về kêu viện binh tới hay không?”
Có người ôm hy vọng nói.
Người đầu tiên nhìn thấy Bạch Phù chạy đi hừ lạnh một tiếng: “Dẹp đi, nữ nhân biết cái gì! Có thể tìm thấy cửa thành ở đâu là may lắm rồi.”
“Hơn nữa, cho dù nàng kêu cứu binh, cũng không dám chính mình dẫn người tới đây. Không ai chỉ đường, lúc bọn họ tìm thấy chúng ta, nói không chừng chúng ta đều thành thi thể hết rồi!”
Vừa dứt lời, chợt nghe một trận dồn dập tiếng vó ngựa truyền đến, phương hướng đến từ sườn núi gần thành.
“Có cứu binh!”
Có người hưng phấn hô.
Quả nhiên không bao lâu thì thấy một đội kỵ binh Đại Ngụy phi nhanh đến, cầm đầu là tiểu nữ tử một thân kỵ trang xanh nhạt, không phải Bạch Phù thì là ai?
Người mới vừa nói xong lập tức như bị đánh vào mặt, nghẹn họng nhìn trân trối: “Tướng quân, ta sai lầm rồi, nữ nhân của ngài thật lợi hại!”
Thời gian ngắn ngủi như vậy liền dẫn người chạy tới, nàng cưỡi ngựa sao lại nhanh như vậy?
“Lợi hại cái rắm!”
Tưởng Kình Phong bình tĩnh mắng một câu.
Tuy ngoài miệng mắng nhưng trong lòng lại nổi lên một tầng vui mừng không hiểu, ngay chính hắn cũng không rõ ràng đang vui mừng cái gì.
Bạch Phù ở xa nhìn thấy Tưởng Kình Phong, phân vân không biết nên đi qua bên hắn hay là ở đây tránh gây thêm phiền phức, thì thấy hắn đã ngoắc tay kêu nàng lại.
“A Phù, đến bên cạnh ta!”
Đến bên cạnh ta, ta bảo hộ nàng.
Ngay sau đó, mọi do dự đều vứt ra sau đầu.
Bạch Phù đạp nhẹ bụng ngựa, giữa cảnh tàn sát khốc liệt, chạy tới phía hắn.