Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 25:
CHƯƠNG 25: Học cưỡi ngựa
Tưởng Kình Phong vừa mới trở lại phủ chính, nguyên bản có rất nhiều đồng liêu muốn tổ chức buổi tiệc đón gió tẩy trần cho hắn.
Nhưng bởi vì phòng ở của Bạch Phù vẫn chưa sắp xếp xong, hắn liền dứt khoát bỏ qua những bữa tiệc đó, đem nàng đi dạo xung quanh.
Trấn Tam Tháp tuy rằng ở biên cảnh, nhưng vì thành phòng thủ vô cùng kiên cố, lại có tướng quân danh chấn tứ phương Tưởng Kình Phong trấn thủ, người Hồ vài lần đến làm loạn cũng chưa thể chiếm được tiện nghi, về sau liền không đến nữa, cho nên chỗ này so với những thành trấn lúc trước đi qua phồn thịnh hơn nhiều.
Trên đường có người bán hàng rong ở khắp nơi rao hàng, một phụ nhân ôm đứa nhỏ hình như vừa ý thứ gì đó, dừng lại cò kè mặc cả.
Tiểu nhị tửu lâu Trà Tứ mặt đầy tươi cười chạy ra đường nghênh đón khách, từ cửa chính rộng mở nhìn vào, phòng lớn mặc dù bố trí không xa hoa, nhưng cũng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Toàn bộ thành trấn nơi nơi đều lộ ra một loại an ổn tường hòa, làm cho lòng người khoan khoái, cảm giác vô cùng bình yên.
Tưởng Kình Phong dẫn Bạch Phù đi khắp nơi, mua cho nàng rất nhiều đặc sản cùng đồ ăn, thấy thời gian hồi phủ còn sớm, sợ phòng nàng còn chưa sắp xếp xong, liền mang nàng đi đến sân ngựa.
Sớm đã có người dắt Trục Phong của hắn tới, hắc mã vừa được tắm rửa sạch sẽ, lúc này mao quang sáng bóng, ở bên góc sân đi đi lại lại, cái đuôi ngoe nguẩy vài cái, vô cùng đẹp mắt.
Bạch Phù đang buồn bực không biết Tưởng Kình Phong đem nàng tới nơi này làm gì, chợt nghe hắn hô lên đem Trục Phong gọi tới, vỗ lưng ngựa nói với nàng: “A Phù, ta dạy nàng cưỡi ngựa.”
Cưỡi ngựa?
Bạch Phù lùi lại hai bước, đầu dao động như trống lắc.
Không muốn không muốn!
Nàng còn nhớ cảm giác xóc nảy trên lưng ngựa, hơn nữa Lục Liễu lần trước cưỡi ngựa hai ngày, sau đó bắp đùi bị ma sát muốn vỡ ra, tuy rằng cố gắng giả bộ không có chuyện gì, nhưng vẫn bị nàng phát hiện.
Lục Liễu cưỡi ngựa còn như thế, một người không biết cưỡi ngựa như nàng, cưỡi một lúc còn không biến thành tàn tật chắc? Nàng cũng không muốn thảm như vậy.
Nhưng Tưởng Kình Phong lần này hết sức cương quyết, vô luận như thế nào cũng muốn kiên trì dạy nàng cưỡi ngựa.
“Kỳ thật trước kia đã nghĩ cho nàng học, chẳng qua lúc đó chúng ta vẫn luôn gấp rút lên đường, không có thời gian nghiêm túc dạy nàng, cũng không có sân cho nàng tập luyện.”
“Bây giờ tới đây rồi, nàng không được lười biếng nữa, nhất định phải học được.”
Bạch Phù nhíu mày, đứng tại chỗ không chịu tiến lên.
Tưởng Kình Phong kiên nhẫn giải thích: “Đại Ngụy mấy năm nay liên tục chinh chiến, triều cục rối loạn không yên. Một đường này nàng cũng thấy đấy, trừ bỏ trấn Tam Tháp được trọng binh trấn giữ nghiêm ngặt như vậy, những nơi khác trộm cướp đều nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than.”
“Tình hình như vậy trong một thời gian cũng không thể tốt lên được, mà càng ngày càng nghiêm trọng. Ta tuy rằng sẽ hết sức bảo hộ nàng chu toàn, nhưng cũng không thể lúc nào cũng ở bên chiếu cố nàng được.”
“Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nàng cần phải nghĩ cách chạy trốn.”
“Xe ngựa mặc dù thoải mái, tốc độ thong thả, nhưng rất dễ bị kỵ binh và thổ phỉ đuổi theo. Cho nên, nàng nhất định phải biết cưỡi ngựa, nhất định sẽ có lúc giúp bảo toàn tính mạng.”
Bạch Phù cau mày càng chặt hơn, nhớ đến lúc trước mình từng bị lừa bị cướp, cảm thấy dạo này đúng là có chút không yên ổn, chỉ là còn chưa tới nông nỗi dân chúng lầm than đi?
Nàng vẫn muốn cự tuyệt, rồi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sáng lên, mím môi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đáp ứng.
Tưởng Kình Phong vui vẻ, tiến lại gần hôn lên mặt nàng một cái: “Ngoan lắm, ta biết A Phù của ta không có nhát gan như vậy mà.”
Bạch Phù quay đầu liếc mắt một cái, lấy tay xoa xoa mặt ghét bỏ.
Tưởng Kình Phong cũng không để ý, cười cười đem nàng kéo đến trước mặt Trục Phong.
“Nàng vừa mới bắt đầu học, liền cưỡi Trục Phong đi, nó rất nghe lời.”
Hạ nhân đứng một bên nghe xong dưới chân liền run rẩy lảo đảo, kém chút nữa té xuống.
Tướng quân, ngài điên rồi à?
Trục Phong nghe lời? Nếu vậy thì trên đời này không có con ngựa nào không nghe lời nữa mất!
Bạch Phù quả thật cũng rất thích Trục Phong, chủ yếu là Trục Phong nhìn rất đẹp mắt, mà vật nào đẹp cũng luôn làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Nàng dưới sự cổ vũ của Tưởng Kình Phong tiến lên sờ Trục Phong, kết quả vừa mới chạm vào, tuấn mã cao lớn liền hướng bên cạnh nhảy qua vài bước, nhìn chằm chằm nàng, không kiên nhẫn phát ra tiếng thở phì phì trong mũi.
Động tác bất thình lình này dọa tới Bạch Phù, nàng giật mình lùi về sau, trốn sau lưng Tưởng Kình Phong không dám tới gần.
Tưởng Kình Phong chìa tay về phía hạ nhân: “Đem roi ngựa của ta đến đây.”
Hắn là người yêu ngựa, từ sau khi Trục Phong bị thuần phục, cũng đã lâu rồi không động vào roi ngựa.
Trong lòng hạ nhân thay Trục Phong kêu lên một tiếng, cung kính đem roi ngựa đi tới.
Ai ngờ Tưởng Kình Phong còn chưa cầm lấy roi ngựa, Trục Phong đã lắc lắc mông trở về, bộ dáng hận không thể để Bạch Phù sờ sờ nó.
“Sớm như vậy không phải tốt sao.”
Tưởng Kình Phong đưa tay thu về, tán thưởng vỗ vỗ cổ của nó, không đụng vào roi ngựa nữa.
Chẳng biết tại sao, Bạch Phù lại cảm thấy được, con ngựa này giống như vừa mới “thở phào nhẹ nhõm”………
“Được rồi, cưỡi đi.”
Tưởng Kình Phong cười với Bạch Phù nói.
Bạch Phù lắc đầu: Không không không, ta vẫn là đổi một con ngựa khác, con ngựa nào nhỏ hơn chút, ngoan ngoãn hơn chút.
Tưởng Kình Phong thấy nàng không dám cưỡi, chính mình liền trước phi lên thân ngựa, sau đó xoay người một tay đỡ lấy nàng kéo nàng lên.
Bạch Phù kinh hô một tiếng, căn bản không kịp cự tuyệt, đã bị hắn đặt lên lưng ngựa, vững vàng ôm vào trong lòng.
“Hai chân đạp lên bàn đạp, giữ chặt, mông không cần toàn bộ đều ở trên lưng ngựa, hơi nhấc lên một chút là được.”
Tưởng Kình Phong thoáng ôm lấy thắt lưng nàng để nàng có thể mượn chút lực, kiên nhẫn chỉ dạy.
Sau khi lo sợ, Bạch Phù tỉnh táo lại làm theo lời hắn.
Kết quả……
Giẫm tới bàn đạp, mông liền nâng không dậy được, mông nâng lên được thì không giẫm tới bàn đạp!
Tưởng Kình Phong thấy nàng cả nửa ngày vẫn điều chỉnh không được, cúi đầu nhìn, cười ha ha: “A Phù, chân nàng thật ngắn.”
Ta……..
Hừ, bà nội ngươi!
Bạch Phù nhấc khuỷu tay chọi về phía sau.
Tưởng Kình Phong đau hô lên một tiếng, cằm để trên đầu vai nàng, tiếng cười lại như cũ không ngừng.
Sau một lúc cười đủ, mới hôn lên tai nàng, xoay người xuống ngựa: “Ta giúp nàng điều chỉnh.”
Vừa chỉnh vừa cười: “Nàng cần phải ăn nhiều cơm chút mới cao lên được, nhìn cái chân này, còn không dài bằng một nửa của ta.”
Bạch Phù nghe hắn khoa trương so sánh, nhịn không được xem thường: Đúng đúng đúng, là ngươi lợi hại, từ cổ trở xuống đều là chân!
Tưởng Kình Phong chỉnh xong đá vài cái, xác định không có vấn đề gì mới lại lên ngựa.
……………………………………………
Hai người cứ như vậy ở sân ngựa đến tận tối.
Khi Bạch Phù lê thân thể mệt mỏi trở về viện, bên trong quả nhiên vô cùng rực rỡ.
Bên ngoài màn trướng hồng nhạt treo một tầng màn che mỏng màu vàng, mang chút huyền ảo.
Bộ đồ trà bằng sứ ngăn nắp để trên bàn, tao nhã mới mẻ.
Trên giá bày đầy đủ các trân bảo đồ cổ nhiều kiểu dáng, trên tường treo những tranh chữ tuy Bạch Phù xem không hiểu, nhưng cũng biết được nhất định có giá trị xa xỉ.
Mà ngay cả đồ dùng trong phòng, thậm chí cả thảm trải trên mặt đất toàn bộ đều được đổi mới.
Nếu không phải đã tới một lần, nàng còn tưởng rằng chính mình đã đi nhầm chỗ.
Tưởng Kình Phong nhìn qua bài trí trong phòng, vừa lòng gật đầu: “Cũng không tồi.”
Quản gia đứng một bên nhẹ nhàng thở ra, còn nói vài câu cát tường rồi lui nhanh ra ngoài.
Hắn đi tìm Tiểu Cát hỏi những chuyện xảy ra gần đây, rốt cuộc A Phù cô nương là có lai lịch gì? Tướng quân coi trọng nàng như thế nào?
Bằng không về sau nếu không cẩn thận xảy ra lỗi như hôm nay, thì sẽ không yên ổn mà sống được mất.