Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 24:
CHƯƠNG 24: Đến nơi dừng chân
Tưởng Kình Phong buổi tối lại đến, Bạch Phù vẫn không cho hắn sắc mặt tốt.
Nhưng giữa trưa nhận được lọ thuốc kia, nên Tưởng Kình Phong cũng không có để ở trong lòng, chỉ cảm thấy nàng mặt mũi mỏng, nên làm dáng chút thôi.
Quả nhiên, Bạch Phù lạnh nhạt với Tưởng Kình Phong vài ngày, liền lại bắt đầu tìm hắn học chữ. Cả ngày ở cùng một chỗ với Tưởng Kình Phong, cũng không thấy nàng giận dỗi, thỉnh thoảng thấy hắn đùa giỡn sẽ cười một cái, không giống với mọi khi.
Tưởng Kình Phong hoàn toàn yên lòng, cho nên lúc Lục Liễu không chỉ một lần nhắc hắn A Phù vẫn còn đang tức giận, hắn cũng đều không quan tâm, cho rằng Lục Liễu chỉ đang chuyện bé xé to, A Phù nhà hắn mới không có nhỏ nhen như vậy.
Sau khi đoàn người Tưởng Kình Phong đến nơi dừng chân, Tưởng Kình Phong đem Bạch Phù an bài tại phủ đệ của mình.
Dễ dàng nhận thấy tòa nhà này là nơi Tưởng Kình Phong thường xuyên ở lại, cùng những nơi đã từng đi qua không giống nhau, khắp nơi đều có hạ nhân xử lý chuyên biệt, mặc dù không tinh tế, trang hoàng như Lâm phủ, nhưng đâu đâu cũng nghiêm chỉnh, ngay ngắn.
Mà giống như những biệt viện trước đó là nơi này tựa hồ không có nữ nhân, toàn bộ viện trừ bỏ quản gia cùng gã sai vặt, cũng chỉ có một nha hoàn gọi là Phù Dung.
Tưởng Kình Phong cảm thấy Phù Dung cùng tên Bạch Phù có chút giống nhau, nên để nàng sửa lại.
Phù Dung nghe xong dậm chân: “Tướng quân! Tên này của nô tỳ là Nhị lão gia đặt cho, cũng đã gọi mười mấy năm rồi!”
Tưởng Kình Phong cau mày: “Bảo ngươi sửa thì ngươi sửa đi, làm gì mà nhiều lời như vậy!”
Nói xong liền nhìn lướt qua sân, nhìn đến góc tường một đóa hoa màu đỏ không biết tên đang nở, thuận miệng nói: “Vậy kêu là Tiểu Hồng đi!”
Tiểu Hồng?
Nha hoàn bị sửa lại tên hé ra khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn về phía Bạch Phù.
Lục Liễu vội vàng che trước người Bạch Phù, hùng hổ trừng mắt nhìn lại.
Cùng là nha hoàn, người kêu Tiểu Hồng này nhìn qua so với nàng còn lớn hơn vài tuổi, như thế nào lại không có chút tự giác của hạ nhân như vậy? Vậy mà dám trừng mắt với cô nương.
Cô nương chính là chủ tử!
Tưởng Kình Phong tự nhiên cũng nhìn thấy thái độ của Tiểu Hồng đối với Bạch Phù, sắc mặt lúc này trầm xuống, ánh mặt lạnh như băng nhìn đến: “Ngươi còn dám bất kính với A Phù, ta liền móc mắt đưa ngươi quay về Lăng Xuyên!”
Lăng Xuyên là quê của Tưởng Kình Phong, Nhị thúc Nhị thẩm của hắn đều ở đó, tổ tiên hắn cũng đều ở đó.
Tiểu Hồng đi theo bên người Tưởng Kình Phong nhiều năm, Tưởng Kình Phong nể tình nàng là người của Nhị lão gia ban cho, từ trước đến nay không có đối xử tệ bạc, chưa từng hung ác như vậy với nàng.
Bởi vì chưa từng như vậy, nên Tiểu Hồng không biết lúc Tưởng Kình Phong tức giận lên thì nói được làm được, vẫn cảm thấy hắn chỉ đang hù dọa nàng, đánh bạo cãi lại: “Tướng quân! Nô tỳ chỉ liếc nhìn nàng một cái thôi, ngài hung dữ như vậy làm gì! Chẳng lẽ nàng có cái gì không để cho người khác nhìn được sao?”
Tưởng Kình Phong hít lên một hơi, mày càng nhíu chặt hơn.
Trước đây tại sao không cảm thấy được nha hoàn này lại phiền như vậy?
“A Phù của ta là người ngươi có thể nhục nhã sao? Người đâu! Đem nàng kéo xuống cho ta, đánh cho nàng tỉnh táo rồi đem về!”
Hắn không cho giải thích phân phó xuống.
Người xung quanh hoảng sợ, Tiểu Hồng cũng sợ đến choáng váng.
Là nữ nhân duy nhất ở đây, còn là hạ nhân theo hầu hạ bên cạnh Tưởng Kình Phong, nàng nghiễm nhiên đem mình trở thành nửa nữ chủ nhân ở đây, những người khác cũng nghĩ như vậy.
Bởi vì họ đều biết, Tưởng Kình Phong mắc bệnh khó chữa, căn bản không có tiểu thư nào nguyện ý gả cho hắn.
Mà bản thân Tưởng Kình Phong cũng không biết tại sao vẫn luôn không gần nữ sắc, lại không làm chuyện thông phòng, cũng không chạm vào quân kỹ, càng không nói đến nữ tử thanh lâu.
Cho nên nơi này rất có thể vĩnh viễn đều chỉ có một nữ nhân là Tiểu Hồng, lấy thân phận nha hoàn lại giống như chủ tử bên cạnh Tưởng Kình Phong, hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho Tưởng Kình Phong, nhưng cũng đồng thời hưởng thụ những vinh hoa phú quý ở đây.
Ai có thể ngờ tới bây giờ lại thay đổi như vậy, tướng quân mang về một cô nương bị câm, Tiểu Hồng liền không còn chút địa vị nào.
Những người bình thường hầu hạ trong phủ còn do dự không biết có nên tiến lên hay không, thì đám người Tiểu Cát đã xắn tay áo lên sẵn sàng nghe lệnh hành sự.
Cô nương ở trong lòng tướng quân có bao nhiêu phân lượng người khác không rõ lắm, bọn họ còn không biết sao?
Đó chính là người khiến hắn lúc phát điên mà không động tới đao!
Người như vậy đừng nói là Tiểu Hồng, ngay cả Nhị lão gia Nhị phu nhân đến đây sợ cũng thua kém!
Vì thế bọn họ không nói lời nào, đem Tiểu Hồng trói lại, ngăn chặn miệng nàng rồi kéo xuống, miễn cho nàng ở trong này làm chướng mắt tướng quân.
Tiểu Hồng đi rồi, thế giới nháy mắt thanh tĩnh lại.
Tưởng Kình Phong vừa lòng gật gật đầu, dẫn A Phù vào căn phòng đã được chuẩn bị trước.
Kết quả vừa đi vào liền thấy…..
“Cái thứ đồ hư hỏng gì đây?”
“Màn trướng màu hồng đâu?”
“Bộ pha trà bằng sứ đâu?”
“Những thứ vàng bạc đồ ngọc châu báu đồ cổ đâu?”
“Các ngươi con mẹ nó để đâu hết rồi!”
Tưởng Kình Phong đem màn trướng màu xanh kéo xuống xé làm đôi, ném tới trên đầu quản gia.
Quản gia vẻ mặt hốt hoảng: “Tướng quân, tiểu nhân……… tiểu nhân đều dựa theo trong thư ngài phân phó mà chuẩn bị, thế nhưng Phù Dung cô nương…….. không phải, Tiểu Hồng cô nương nói…….. nói như thế này là được, cho nên………”
“Cho nên các ngươi nghe theo lời nói xằng của nàng, chuẩn bị cái am ni cô này cho A Phù của ta? Tại sao các ngươi không xây Phật đường luôn đi!”
Tưởng Kình Phong một cước đá lên người quản gia.
Hắn một đường vui vẻ đem A Phù mang về, kết quả đám cẩu này lại chuẩn bị phòng như thế cho nàng, còn không bằng hắn an bài cho nàng trên đường.
Tức chết đi được……….
Quản gia cũng biết chính mình phạm phải sai lầm lớn, vội vàng nói: “Tiểu nhân đi nói bọn họ thu thập, lập tức theo lời ngài sắp xếp lại lần nữa!”
Tưởng Kình Phong hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Trước giờ cơm chiều còn chưa xong, chính ngươi liền cút ra ngoài cho ta!”
“Vâng vâng vâng!”
Quản gia vội vàng đáp.
Đang muốn rời đi, chợt nghe thanh âm của hắn lại vang lên: “Còn có, nhớ kỹ cho ta, về sau trong phủ chỉ có A Phù là cô nương, không có chó má cô nương gì hết! Hồng lục gì cũng đều không có!”
“Vâng! Tiểu nhân đã nhớ kỹ!”
Quản gia đáp lời, vuốt mồ hôi lạnh đi ra ngoài.
Đi mới vài bước, lại nghe người phía sau phân phó những người khác: “Đánh nha đầu kia nhiều một chút, để nàng nhớ kỹ! Bằng không về sau lại tiếp tục như vậy!”
Có người lên tiếng trả lời rồi lui xuống, mồ hôi lạnh trên trán quản gia lại tiếp tục chảy, lau mãi không hết.
Cha mẹ ơi, A Phù cô nương này từ đâu đến? Mặt mũi lại so với Phù Dung……… không, so với Tiểu Hồng mà Nhị lão gia ban cho tướng quân còn lớn hơn!
Đúng thật là…….. Chưa từng có nghe thấy!
Phòng ở tạm thời chưa sắp xếp xong, Bạch Phù đương nhiên cũng không có cách nào ở, Tưởng Kình Phong liền mang nàng đến nơi khác xem xem, để nàng làm quen một chút hoàn cảnh nơi này.
Bạch Phù đi theo bên cạnh hắn, nghe hắn giới thiệu cảnh vật xung quanh, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Thì ra những phòng trước kia……… đều là hắn phái người đặc biệt thu xếp.
Khó trách đều là những đồ nàng thích.
Màn trướng hồng phấn…….
Bộ pha trà bằng sứ……….
Nàng chẳng qua là đùa nghịch vài cái, hắn liền cứ thế ghi tạc trong lòng.