Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 23


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 23:

CHƯƠNG 23: Đầu óc có bệnh
Tưởng Kình Phong vừa chảy máu mũi vừa từ dưới ao bò ra, ao này quá cạn, hắn vừa đi xuống còn chưa bơi, cánh mũi đã bị đập vào đáy ao.
Tiểu Cát đi ra nhìn thấy một màn này, cho rằng bệnh điên của hắn còn chưa hết, đang buồn bực lần này phát điên làm sao lại lâu hết như vậy, thấy hắn đi ra với khuôn mặt dính máu, tức giận với hạ nhân đang bị dọa ngốc ở một bên.
“Hồ cạn thế này thì để đây làm gì? Tại sao lại không thêm nước vào!”
Hạ nhân nơm nớp lo sợ gật đầu, nghĩ rằng tuy sớm đã biết tướng quân lúc đầu cứu mình là một người điên, nhưng mà không nghĩ tới lại điên lợi hại như vậy…….

Tiểu Cát vội vàng đi tới, đem hạ nhân kia đuổi đi, vừa đánh giá Tưởng Kình Phong vừa duy trì khoảng cách để có thể tùy thời chạy trốn.
“Tướng quân, ngài…… đã khỏe chưa?”
“Ngươi nói xem!”
Tưởng Kình Phong tức giận quát lên.
Tiểu Cát: Thuộc hạ……. không biết, nhìn không ra.
Tưởng Kình Phong vắt vắt y phục, tùy tiện lau qua mặt, vừa đi trở về vừa để Tiểu Cát đem chuyện ngày hôm qua phát sinh kể ra.
Tiểu Cát đem chuyện từ khi hắn phát bệnh đến khi xông vào viện của Bạch Phù kể cho hắn, còn chuyện sau đó thì không nói, bởi vì hắn cũng không biết sau khi Tưởng Kình Phong đem Bạch Phù đi vào phòng thì đã xảy ra chuyện gì

Tuy rằng có thể đoán được, nhưng…… loại chuyện này nói ra có chút không tốt.
Tưởng Kình Phong hung hăng đạp một quyền lên bàn, đuổi hắn ra ngoài, tự nhốt bản thân trong phòng một hồi lâu.
…………………………………………
Ngay sau khi Tưởng Kình Phong rời khỏi phòng Bạch Phù, Lục Liễu liền lập tức đi vào.
Nhìn thấy đống y phục bừa bộn của Bạch Phù ở góc giường, nàng nhịn không được quỳ gối trên mặt đất, một bên khóc một bên tự tát mình mấy cái.
Bạch Phù cảm thấy nàng kỳ thật không cần phải như thế, chuyện này cùng nàng không có quan hệ gì, nhưng nàng giờ cũng không có tâm tình ngăn cản, cứ như vậy lui vào góc giường không nhúc nhích, ngồi liên tục cho tới trưa.
Lúc Tưởng Kình Phong qua tới, nàng đã tắm rửa thay xiêm y, ngồi bên cạnh bàn lặng lẽ dùng cơm, nhìn thấy hắn cũng không có sợ tới mức trốn đi, chỉ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Tưởng Kình Phong ngồi ở một bên có chút không yên, lúng túng sờ mũi, cánh mũi vừa bị đập vào đáy ao, chạm vào liền có chút tê, nên đem tay bỏ xuống, để cho Lục Liễu đi lấy thêm bát đũa.

Lục Liễu đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như không có nghe thấy gì.
Hắn trừng mắt nhìn lại, thì thấy nàng ngoan cố, ấp úng nói: “Đồ ăn nơi này của cô nương vừa đủ ăn, tướng quân mà ăn……. thức ăn sẽ không đủ, ngài……. ngài vẫn là nên quay về viện của mình dùng bữa đi!”
Tưởng Kình Phong nhìn qua năm món ăn một món canh trên bàn, lại nhìn thoáng qua Lục Liễu, muốn nói gì đó nhưng vì Bạch Phù ở một bên, trong lòng hắn rốt cuộc vẫn có chút chột dạ, cuối cùng nuốt trở vào, rồi cứ như vậy ngồi bên cạnh nhìn Bạch Phù ăn.
Bạch Phù ăn không nhanh không chậm, cũng không vì có hắn ở bên mà ăn ít đi.
Sau khi ăn xong, Lục Liễu thu dọn bàn, Tưởng Kình Phong đang nghĩ tới làm thế nào mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này, thì thấy Bạch Phù bỗng nhiên kéo tay hắn.
Tưởng Kình Phong ngẩn ra, cả cơ thể liền trở nên căng thẳng.
Chẳng lẽ trải qua chuyện tối qua, A Phù ngược lại đã chấp nhận hắn?
Hắn còn chưa kịp vui mừng, liền phát hiện ra bản thân hoàn toàn là nghĩ nhiều, A Phù chỉ là bắt mạch cho hắn mà thôi.
Nhìn động tác của Bạch Phù, ánh mắt Tưởng Kình Phong liền tối sầm, thanh âm trầm thấp.
“Vô dụng thôi, không ít đại phu đã xem qua rồi, bệnh điên này của ta chỉ khi phát tác mới trở nên nóng nảy dị thường, sau khi phát tác liền giống như người bình thường, nhìn không ra khác biệt.”
Bạch Phù cẩn thận bắt mạch, phát hiện ra quả nhiên như lời hắn nói, mạch hắn lúc này không khác gì người bình thường.
Nàng lúc trước từng nghe sư phụ nói qua, trên đời này quả thật có vài bệnh bình thường nhìn không ra.
Nhất là bệnh trong đầu, thời điểm không phát bệnh so với người bình thường còn bình thường hơn, chỉ đến khi điên điên khùng khùng chính mình mới không khống chế được bản thân.

Những chứng bệnh như vậy căn bản đều không chữa được, bởi vì cũng không thể đem đầu mở ra nhìn xem xảy ra vấn đề ở đâu.
Bạch Phù trước kia tức giận với Tưởng Kình Phong luôn nghĩ đầu óc hắn có phải bị bệnh hay không, hiện tại mới xác định được, đầu óc hắn thật sự có bệnh!
Nhưng cũng không có khiến nàng cảm thấy tốt lên chút nào, vì đối với người bình thường, nàng còn có thể nói lý, còn cùng người đầu óc bị bệnh thì có thể nói lý gì được? Đều là bị khi dễ!
Nàng hậm hực thu tay lại, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, xoay người trở về bên trong phòng.
Tưởng Kình Phong nghĩ muốn theo nàng đi vào, lại suýt chút nữa bị cánh cửa đã đóng đập vào mặt, nhanh chóng ôm mũi lui ra sau một bước, đứng trước cửa một lúc, xác định người bên trong sẽ không ra mở cửa, mới buồn bã rời đi.
Vừa mới đi không xa, lại bị Lục Liễu sau lưng đuổi theo,  nhét lọ thuốc vào trong tay hắn.
“Đây là cái gì?”
Hắn nhíu mày hỏi.
Lục Liễu lúc này vẻ mặt không tình nguyện mở miệng: “Là cô nương cho ngài!”
Nói xong xoay người muốn chạy, lại sợ hắn không biết cái đó dùng để làm gì, liền thêm hai chữ: “Cái mũi.”
Sau đó quay đầu bỏ chạy.
Tưởng Kình Phong sờ sờ cái mũi, đụng tới chỗ bị trầy da, lúc này mới kịp phản ứng, trong lòng nhất thời mừng rỡ.
“A Phù không tức giận, nàng không có tức giận!”
Không không không, không phải không tức giận.
Mà là tuy rằng còn tức giận, nhưng trong lòng vẫn quan tâm hắn, thấy hắn bị thương liền để cho Lục Liễu đem thuốc trị thương tới.

Tưởng Kình Phong cao hứng không kiềm chế được, muốn chạy trở về ôm lấy Bạch Phù, lại nghĩ đến lúc này nàng có thể còn chưa tha thứ cho hắn, liền nhịn xuống, nên đợi đến tối rồi nói.
Hắn không biết rằng, Bạch Phù người mà hắn cho rằng đã không còn tức giận nữa, giờ phút này đang nhốt bản thân ở trong phòng, liên tục không ngừng rửa tay.
Từ sáng đến giờ, nàng không biết đã rửa bao nhiêu lần, như hận không thể đem tay lột đi một lớp da.
Bạch Phù nhìn nước trong chậu đồng, thấy tay đã sạch rồi, liền đem chậu nước giơ lên nện xuống mặt đất.
Sau một tiếng vang thật lớn, chậu nước xoay vài vòng mới chịu dừng lại.
Lục Liễu chạy tới thấy nước thấm đầy đất, cái chậu thì lăn tới trong góc phòng.
Mà Bạch Phù đứng trong phòng, vẻ mặt u ám chưa từng thấy.
Nàng rụt cổ thấp thỏm đứng ở một bên hồi lâu, cho đến khi Bạch Phù đem chậu nhặt lên nhét vào tay nàng, để nàng đi lấy thêm nước tới, nàng mới vội vàng gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Lục Liễu trong chốc lát hốc mắt liền đỏ lên, ở chỗ không ai thấy vụng trộm đưa tay lau lau khóe mắt.
Tướng quân ngốc nghếch không nhìn ra, nhưng nàng biết, cô nương lần này, thật sự vô cùng tức giận.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.