Sau đêm đó, thái độ của Diệp Bùi Thanh với Thập Tam trở nên có chút quỷ dị, buổi tối thường xuyên ôm y ngủ, nhưng không hề có hành động lưu manh, ngược lại dịu dàng tới mức khiến người ta sợ hãi.
Thập Tam thoáng chột dạ, thời thời khắc khắc cảm thấy lừa gạt con nhà người ta như vậy là không tốt. Chẳng may một ngày nào đó Diệp Bùi Thanh phát hiện vốn chẳng có chuyện đó, hắn sẽ xử lý mình thế nào đây? Nhưng y không thể tuỳ tiện để lộ tổ chức cùng thân phận của bản thân, nhất định phải có sự cho phép của Nhị Nhẫn. Hơn nữa Diệp Bùi Thanh trước đó quá cứng đầu, y muốn hoà hoãn một chút. Phương thức ở chung hiện tại vừa hay, y đành đâm lao phải theo lao, không giải thích rõ ràng.
Y nghĩ: đợi Nhị Nhẫn quay trở lại, thì xin chỉ thị của hắn có nên thổ lộ thân phận hay không.
Trong lòng Diệp Bùi Thanh lúc nào cũng là tình cảnh thiên nhân giao chiến, khi thì hận, khi thì tức giận, rồi lại thương tiếc. Nhưng hắn rối rắm hồi lâu, chung quy vẫn cảm thấy hứng thú của mình với Thập Tam không hề giảm. Huống hồ nhìn dáng vẻ của Thập Tam, chuyện đó chắc chắn y không tự nguyện, vì thế thường trải qua thống khổ giãy dụa, hắn không thể bỏ rơi Thập Tam, sự thương yêu với y đã chiếm thượng phong.
Có điều việc này ai mà ngờ được, từ nhỏ Mai Úc đã sinh hoạt trong Mai phủ, sao lại có cơ hội để chuyện đó xảy ra? Ai dám làm vậy? Diệp Bùi Thanh quyết định âm thầm điều tra.
Buổi tối hôm nay, Diệp Bùi Thanh ôm Thập Tam nằm trên giường, chậm rãi kể về mấy tướng lĩnh thủ hạ dưới trướng của mình. Trong đó có một người, trước đây nhà nghèo bị cha mẹ bán đi, chịu mọi khổ sở, còn bị kẻ xấu cho uống thuốc câm không thể nói chuyện, sau khi tòng quân lại cực kỳ anh dũng, liên tục lập chiến công. Còn có một người khác, khi tác chiến bị kẻ địch chém đứt ba ngón tay, sau khi thương thế lành lại vẫn là một hảo hán như cũ, còn hay lấy bàn tay bị cụt của mình ra nói đùa, tất cả mọi người đều khen hắn hào sảng. quanh co lòng vòng nói nửa ngày, cuối cùng Diệp Bùi Thanh cũng vào ý chính: “Nhân sinh trên đời, không thể tránh được bị thương tổn, còn phải xem ngươi xử sự với nó thế nào. Đời còn dài, không thể cứ mãi suy nghĩ về nỗi đau trong quá khứ.”
Thập Tam không lời chống đỡ, đành phải nói: “Cảm ơn thế tử khai đạo.”
Diệp Bùi Thanh dịu dàng nói: “Nói thì dễ mà làm thì khó, sau này ta sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh ngươi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Thập Tam nghĩ thầm: ngươi không ở bên cạnh ta cũng chẳng sao.
Trấn an Diệp Bùi Thanh rồi, Thập Tam lại cảm thấy vấn đề dì Triệu có phần khó giải quyết. Dựa theo quy củ trước đây, nếu thuộc hạ dám giở trò với mình, vô luận xuất phát từ lòng tốt hay không, bản thân chắc chắn không thể tin tưởng người như vậy nữa. Nhưng dì Triệu là do bị Diệp Bùi Thanh sai khiến, nghĩ đến thủ đoạn của Diệp Bùi Thanh, nhất định là cưỡng bức dụ dỗ, dì Triệu không dám không theo. Nhưng dì Triệu bị người ta uy hiếp không đến tìm mình đầu tiên, chính là đã đem lòng trung thành dâng cho Diệp Bùi Thanh.
Nói cách khác, hiện tại dì Triệu là người của Diệp Bùi Thanh.
Trên danh nghĩa địa vị của Diệp Bùi Thanh cao hơn y, Thập Tam không tiện xử trí nàng, nhưng ít nhất y có thể không dùng nàng ta nữa.
Vì thế Thập Tam lệnh dì Triệu ra ngoài viện, còn bản thân đặc biệt chạy đến chỗ lão thái thái, ngỏ lời với lão thái thái. Lão thái thái vừa nghe y cần dùng người, suy nghĩ trong chốc lát, sai một thị tì khoảng bốn năm mươi tuổi của mình theo y rời khỏi. Thị tì này tên là Chu Ngọc Mai, đã đi theo lão thái thái ba mươi năm, làm việc vô cùng giỏi giang, có điều đã hơi lớn tuổi. Lão thái thái nói: “Bên cạnh ngươi cũng chỉ có một mình dì Triệu là hữu dụng, ta đã sớm thấy không ổn. Chu ma ma cháu chắt đã có, ít xen vào việc khác, lần này thuần tuý nể mặt ta mới chiếu cố ngươi. Ngươi để Chu ma ma tạm thời giúp ngươi cân đối một chút, rồi nhanh chóng đề bạt vài người, mấy tháng nữa sẽ quen dần.”
Thập Tam vội vàng đáp ứng, ở trong phủ chọn ra những phụ nhân khôn khéo giỏi giang đi theo dì Triệu và Chu ma ma học hỏi, còn gọi Tôn bà tử tới chiếu cố ăn uống và sinh hoạt thường ngày của mình.
Dì Triệu chẳng những không thấy được mặt Thập Tam, chuyện tình trên tay bị phân đi khá nhiều, người của bản thân cũng bị loại bỏ không ít. Giống hệt như lúc Trì phu nhân mất quyền lực, từng bước một vứt bỏ nàng không màng, khiến nàng cực kỳ lo sợ. Vì thế nàng vội vàng cầu xin Thập Tam, nói đêm ấy bản thân quả thật là vì suy nghĩ cho Thập Tam. Nàng lo lắng nếu Thập Tam không chữa thương, thân thể sẽ không chịu nổi, mới nghe lời thế tử bỏ mê dược vào trong trà.
Dì Triệu cũng là có khổ mà không thể nói. Đêm đó nàng không dám bỏ thuốc, Diệp Bùi Thanh cưỡng ép dụ dỗ, nàng không dám không nghe. Hiện tại đến cầu xin Thập Tam, Diệp Bùi Thanh lại ngồi ngay bên cạnh nhìn, khiến nàng không dám cáo trạng thẳng thắn. Hơn nữa, người ta là phu thê, giờ như keo như sơn, sao nàng dám phá hoại cảm tình phu thê nhà người ta? Nếu nói quá ngoa, Diệp Bùi Thanh tức giận sẽ ra tay với người nhà của mình, thì chẳng phải mất nhiều hơn được?
Vì thế dì Triệu nói xong liền khóc nức nở, còn ngóng trông Diệp Bùi Thanh ra mặt biện hộ cho nàng.
Diệp Bùi Thanh đương nhiên mặc kệ. Thập Tam muốn trừng phạt nàng, nếu hắn nói giúp, đó chẳng phải chọc vào tổ kiến lửa sao? Huống hồ hắn có cùng suy nghĩ với lão thái thái, không thích Thập Tam quá ỷ lại vào một hạ nhân, hiện tại rất hợp ý hắn.
Thập Tam trước sau không giải thích, chỉ nói: “Chuyện cũ cho qua, Chu ma ma do lão thái thái phái tới, có gì ngươi cứ đi hỏi lão thái thái.” Dứt lời đuổi dì Triệu ra ngoài.
Dì Triệu nào dám đi hỏi lão thái thái, từ đó về sau cẩn thận làm việc, không dám phạm sai lầm nữa.
…
Trong thời gian đó, Thập Tam và Diệp Bùi Thanh bắt đầu chơi trò trốn tìm.
Trước đây Thập Tam đã đem lọ đựng độc dược và một bức thư để trong mật thất của Diệp Bùi Thanh, hôm ấy sực nhớ ra, không biết Diệp Bùi Thanh đã phát hiện chưa, bèn nhân lúc Diệp Bùi Thanh không có nhà vào mật thất xem thử.
Độc dược và bức thư quả nhiên biến mất, thay vào đó là thư của Diệp Bùi Thanh, mặt trên viết: “Ngươi là ai?”
Thập Tam không trả lời, nhưng mang bức thư đi. Qua vài ngày, trong mật thất lại thêm một bức thư nữa: “Ngươi có phải ân nhân từng cứu ta?”
Thập Tam nghĩ thầm, Diệp Bùi Thanh thật lợi hại, như vậy mà cũng đoán ra, lập tức không để ý tới hắn nữa.
Đêm nay, Thập Tam vừa lên giường đắp chăn, Diệp Bùi Thanh tiến vào nói: “Khoan hẵng ngủ, có trò hay xem.”
Ngày đông giá rét, Diệp Bùi Thanh tay chân lạnh lẽo, vẫn cọ cọ lên người Thập Tam. Thập Tam nói: “Nếu thế tử cảm thấy lạnh, ôm lò sưởi tay chẳng phải tốt hơn sao? Tay chân ta vừa mới ấm lên, ngươi lại tới quấy rối.”
Diệp Bùi Thanh giống như bạch tuộc treo trên người y, cười nói: “Lão bà thân ái của ta chính là tiểu hoả lò, mùa đông phải trông cậy vào ngươi rồi, mau mau để nam nhân của ngươi từ từ yêu thương ngươi nào.”
Nói xong ôm chặt lấy y, cùng sưởi ấm cho nhau.
Thập Tam ngượng ngùng nói: “Loại việc thân cận này, thế tử làm thế nào mà tự nhiên như vậy?”
Diệp Bùi Thanh cười đáp: “Ngươi thân cận với ta nhiều hơn, tự khắc sẽ quen thôi. Ngươi cứ chợp mắt một lát đi, khi nào đến giờ ta sẽ gọi ngươi dậy.”
Thập Tam quả nhiên từ từ đi vào giấc ngủ, thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, Diệp Bùi Thanh ôm đến thoải mái, nhưng cũng bắt đầu thấy khô nóng. Thập Tam tuỳ tiện khẽ động đậy, Diệp Bùi Thanh liền bị cỗ tà hoả trong bụng đốt cháy khó chịu, nhưng nghĩ đến việc Thập Tam từng trải qua lúc trước, trong lòng lại phát lạnh, lửa nóng tựa như bị dòng nước lạnh lẽo dập tắt, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Một lát sau, tà hỏa lại nổi lên, vòng đi vòng lại như thế.
Hắn mơ mơ hồ hồ nói: “Ngươi chắc chắn trước đây bị kẻ khác làm nhục. Liêu nhân thế này, ai mà không động tâm?” Nghĩ nghĩ rồi lại thấy tức giận, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, có muốn Thập Tam hay không, rồi lại không nỡ, ôm chặt y vào trong ngực.
Vì thế, khi Thập Tam tỉnh lại, xúc cảm bị thứ gì đó chọc vào đùi rõ ràng không thể xem nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của y là chém ra một quyền, bị Diệp Bùi Thanh tiếp được. Diệp Bùi Thanh vốn đã nhẫn đến mức khó chịu, giờ phút này động tác của Thập Tam khiến hắn lập tức mất khống chế, song chưởng thu lại giữ chặt lấy y, môi dán lên.
Hai người ở trong ổ chăn hôn môi. Thập Tam giãy dụa, động tác cũng không bạo ngược, Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng nói: “Ngươi đang đánh ta, hay muốn câu dẫn ta?”
Hôn một lúc, Diệp Bùi Thanh rốt cuộc cũng dừng lại. Thập Tam thở hổn hển.
Diệp Bùi Thanh xấu hổ nói: “Lần này là ngươi câu dẫn ta. Lần này không tính.”
Khuôn mặt của Thập Tam hơi nóng, thốt lên: “Sao lại không tính? Thế tử mỗi lần đều đối đãi như vậy với tiểu tình nhân sao?”
Thởi gian như ngưng lại, hai người trầm mặc.
Thập Tam thầm mắng một câu muốn xuống giường, Diệp Bùi Thanh đã cười dài ôm lấy y: “Sao lại thấy có mùi chua chua? Ngươi nghe ai nói ta có tiểu tình nhân? Ta chỉ có tiểu tình nhân duy nhất là ngươi.”
Thập Tam đạp hắn một cước.
Diệp Bùi Thanh cười nhẹ nhàng nói: “Ta sao có thể khiến tiểu tình nhân thất vọng đau khổ? Nào nào nào, tiểu tình nhân ngoan ngoãn của ta muốn ta làm cái gì, nói đi.”
Thập Tam hỏi: “Chẳng phải đêm nay thế tử có việc?”
Diệp Bùi Thanh cười nói: “Ta muốn cùng ngươi tiếp tục, nhưng sợ ngươi không chịu được, trong lòng rất khổ sở. Thôi vậy, đợi qua vài ngày nữa vậy.”
Dứt lời lại ôm y vào trong lòng, sưởi ấm.
Thập Tam cảm thấy phản ứng của mình lúc này thật sự không thích hợp, nhưng không định đào sâu tìm hiểu. Đang có phần nôn nóng, bên ngoài truyền đến vài tiếng đập cửa khe khé, Chu ma ma nói: “Lão thái thái mời thế tử qua đó.”
Diệp Bùi Thanh đáp: “Đã biết.”
Thập Tam cũng ngồi dậy: “Chuyện gì?”
Diệp Bùi Thanh cười kéo y đứng lên: “Đêm nay đừng nói gì cả, cứ xem kịch hay thôi.”