Đèn lưu ly vẽ cảnh sơn thuỷ trong đêm đông, từ xa nhìn lại, tựa như ma trơi trôi nổi giữa không trung. Thập Tam mặc xong y phục, đi theo Diệp Bùi Thanh, đến trong viện của lão thái thái.
Diệp Bùi Thanh vẫn đang mỉm cười, Thập Tam biết trong lòng hắn đang chậm rãi đồi bại. Y thực chán ghét cái gọi là “kịch hay” tối nay.
Thập Tam một tay cầm đèn, hỏi: “Tối nay có chuyện quan trọng?”
Diệp Bùi Thanh cười đáp: “Mấy thứ này đúng là phiền toái.” Rồi đáng tiếc vuốt thắt lưng của y: “Sao có thể so được với việc ở trên giường cùng ngươi ấm áp thoải mái? Nếu sự tình không quan trọng, hà tất tối nay phải treo đèn đánh đêm.”
Dứt lời sờ loạn lên người Thập Tam.
Thập Tam đánh rớt cái tay uốn éo của Diệp Bùi Thanh, Diệp Bùi Thanh cười tủm tỉm: “Trước kia ngươi đánh ta, ta chỉ cảm thấy tức giận. Giờ không biết tại sao, bị ngươi đánh, trong lòng ngược lại thực sự ngọt ngào.”
Thập Tam đẩy hắn một cái, cách xa ba bước.
Hai người đùa giỡn đi vào trong viện lão thái thái, dọc theo đường đi bắt gặp thị vệ tuần tra ban đêm và hạ nhân, không có gì lạ. Cửa sổ tiểu thính đóng chặt, chỉ có chút ánh sáng ảm đạm từ khe hở lộ ra ngoài, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng khóc của nữ nhân.
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiếng khóc đột nhiên trở nên rõ ràng, trong đêm thâu càng thêm thê thảm.
Thập Tam cúi đầu theo sau Diệp Bùi Thanh, lão thái thái bán tựa vào ghế nằm, thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi. Bọn họ vội vàng hành lễ, đứng sang bên cạnh.
Trên đất có hai người đang quỳ. Thập Tam cúi đầu quan sát, bên trái là Thanh Lan – nha hoàn của lão thái thái, sắc mặt tái nhợt nhưng cực kỳ trấn định. Bên phải là thị tì của Trì phu nhân – Trần Ngọc Trân, tóc tai tán loạn, đang quỳ rạp trên đất khóc nức nở.
Còn có bốn năm hạ nhân nghiêm túc đứng đó, không dám nói lời nào.
Lão thái thái con ngươi nửa khép suy tư, một câu cũng không nói. Không khí trong phòng cực kỳ ngưng trọng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Trần Ngọc Trân: “Lão thái thái tha mạng….Tha mạng a…”
Lát sau, bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân vội vã, cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra, Mục quốc công mang theo gió lạnh xuất hiện. Khuôn mặt ông lúc xanh lúc trắng khoác y phục, vừa nhìn đã biết là nửa đêm bị người gọi dậy, tựa hồ rất tức giận. Phía sau ông là một nữ tử đoan trang xinh đẹp nho nhã – Trì phu nhân, diện vô biểu tình, thân thể thẳng tắp.
Trần Ngọc Trân vừa trông thấy Trì phu nhân, lập tức khóc hô với bà ta: “Phu nhân cứu ta, cứu ta…”
Trì phu nhân lạnh lùng hất tay nàng ra.
Mục quốc công sốt ruột hỏi lão thái thái: “Thân thể mẫu thân có gì đáng ngại sao?”
Lão thái thái thản nhiên nói: “Còn chưa chết được. Ngươi tạm thời ngồi xuống đi đã.”
Mục quốc công ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, lúc này mới cười nói: “Mẫu thân đêm hôm khuya khoắt gọi ta tới đây, có chuyện gì quan trọng?”
Lão thái thái từ ái vuốt ve đầu Mục quốc công: “Con trai, mẫu thân đời này sinh được một nam ba nữ, ngươi phải kế thừa tổ tông gia nghiệp, đối với ngươi vẫn luôn nghiêm khắc. Ngươi có trách mẫu thân?”
Mục quốc công không ngờ lão thái thái lại nói như vậy, nhất thời cũng có chút xúc động: “Mẫu thân nói gì thế. Mẫu thân dạy bảo, con trai vĩnh viễn không dám quên.”
Đôi mắt của lão thái thái ẩm ướt: “Ta già rồi, sẽ yêu thương tôn tử tôn nữ hơn. Mấy năm nay ngươi ta đã lâu chưa từng nói chuyện, giờ nghĩ đến, trong lòng thế nhưng cảm thấy khó chịu.”
Mục quốc công vội vàng nói: “Con trai bận việc quốc quân đại sự, chưa từng làm tròn chữ hiếu trước mặt mẫu thân, là con trai không đúng. Mẫu thân như vậy, chẳng hay đã xảy ra chuyện gì?”
Lão thái thái thong thả nói: “Ta già rồi, không biết khi nào sẽ chết. Tối nay chợt nhớ nhiều năm qua chưa từng nói chuyện với ngươi, nếu chết rồi, chẳng phải tiếc nuối? Suy nghĩ một hồi thì không dứt ra được.”
Dứt lời nắm chặt tay của Mục quốc công.
Mục quốc công thấy lão thái thái lời nói năng lộn xộn, lại đầy xúc cảm, biết tối nay nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, bèn đánh mắt với Diệp Bùi Thanh. Diệp Bùi Thanh đi lên phía trước, cầm lấy một cái lọ nhỏ bên cạnh lão thái thái, hai tay dâng lên cho Mục quốc công: “Phụ thân, xin xem thứ này.”
Mục quốc công trấn an lão thái thái, đưa tay tiếp nhận cái lọ, mở ra thì thấy là một ít bột phấn, hỏi: “Đây là cái gì?”
Diệp Bùi Thanh đáp: “Kim cương phấn, là một loại độc dược mãn tính. Bột phấn tinh tế mà chắc chắn, nếu trộn lẫn với đồ ăn trong thời gian dài, khi ăn vào sẽ bám vào thành dạ dày, khiến dạ dày bị thủng mà chết.”
Sắc mặt Mục quốc công trở nên khó coi: “Sao lại thế này? Từ đâu mà có?”
Trần Ngọc Trân càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Thanh Lan dập đầu, trấn tĩnh nói: “Lão gia ở trên, xin cho nô tỳ bẩm báo.”
“Nói cho rõ ràng.”
Thanh Lan nói: “Mười ngày trước, ta theo lệ thường về nhà thăm người thân nửa ngày. Khi về đến nhà, trong nhà cực kỳ lộn xộn bừa bãi không thấy ai. Ta cực kỳ sợ hãi, hỏi han khắp nơi sao lại thế này, một hàng xóm nói với ta tối hôm trước có mấy người bịt mặt đến nhà ta, bắt mẹ già và ấu đệ năm tuổi của ta đi. Ta vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc, thầm nghĩ nên làm gì bây giờ, rồi trông thấy một tờ giấy. Ta không biết chữ, vội vàng tìm người đọc giúp ta, hoá ra là “nếu muốn người nhà được sống, một chữ cũng không được để lộ, mười ngày sau canh ba đợi ở ngõ nhỏ phía tây viện”. Ta rất lo lắng, sau khi trở về mất hồn mất vía. Không ngờ lão thái thái còn chưa hỏi mà thế tử đã phát hiện ra.”
Mục quốc công nhìn Trần Ngọc Trân khóc sướt mướt: “Nói tiếp đi.”
Thanh Lan nói: “Thế tử dụ ta nói ra chân tướng, còn bảo nhất định sẽ giúp ta tìm mẹ già ấu đệ. Ta không còn cách nào khác, cứ dựa theo sắp xếp của thế tử, cho vài người ẩn nấp trong ngõ nhỏ ở tây viện, còn mình canh hai đã đứng chờ ở đó.”
“Người tới là ai?”
Thanh Lan nói: “Canh ba có một người xuất hiện, cách một bức tường đưa cho ta một lọ dược, bảo ta “trộn bột phấn trong lọ vào cơm canh của lão thái thái, từ từ cho bà ta ăn.” Bởi vì nàng ta bóp mũi nói chuyện, ta cũng không nghe ra là ai, đúng lúc đó, những người ẩn nấp tất cả xông lên, bắt được nàng ta.”
Đôi mắt Thanh Lan cũng đỏ, chỉ vào Trần Ngọc Trân: “Người đó chính là Trần ma ma.”
Trần Ngọc Trân khóc hô: “Phu nhân! Phu nhân cứu ta! Ta không biết trong lọ có gì, lão gia!”
Trì phu nhân bình tĩnh nói: “Hạ nhân dám làm ra việc thế này, là ta quản giáo không nghiêm. Xin lão gia trách phạt, nhưng độc dược không liên quan gì đến ta, xin lão gia minh xét.”
Diệp Bùi Thanh tựa tiếu phi tiếu nói: “Trì phu nhân, mấy hôm trước vài vị đại thần liên hợp mật tấu Thánh thượng, nói phụ thân ngươi nhận hối lộ trái pháp luật, lạm sát kẻ vô tội, Thánh thượng đã sai Đại Lý Tự cùng Hình bộ liên hợp thẩm tra xử lý án này. Thật trùng hợp, ngay tối nay, quan phủ phái người đến quý phủ của phụ thân ngươi điều ta. Ta e mẹ già và ấu đệ của Thanh Lan sẽ được tìm thấy.”
Trì phu nhân biết rốt cuộc không thể che dấu được nữa, dáng vẻ đoan trang mất hết, hung tợn nhổ nước bọt về phía Diệp Bùi Thanh: “Hỗn trướng!”
Mục quốc công ngực phập phồng, hung hăng cho Trì phu nhân một cái tát: “Trì Ngọc Thoa! Diệp Chính Cần ta đối với ngươi không tệ, bao năm qua chưa từng bạc đãi ngươi, ngươi lại nhẫn tâm giết mẫu thân ta!”
Ông tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trước mặt mọi người không thể mở miệng, tức giận đến mức lại tát Trì phu nhân thêm cái nữa.
Trì phu nhân khoé miệng đổ máu, sắc mặt tái nhợt không nói một lời.
Lão thái thái bình tĩnh nói: “Người không vì mình, trời chu đất diệt. Thế gian này có ai dám đảm bảo mình không làm việc gì trái với lương tâm? Ta chỉ hỏi ngươi một việc, giờ ta hay thổ huyết, là vì ngươi trước đó hạ độc ta? Hạ độc thế nào?”
Trì phu nhân lạnh lùng nhìn lão thái thái, Diệp Bùi Thanh nhẹ giọng xen vào: “Tôn tử đã phái người đi tra, căn bệnh của lão thái thái hiện tại không liên quan tới độc, chỉ cần chú ý điều dưỡng, ăn đồ thanh đạm, nhất thời sẽ không việc gì. Trì phu nhân nhất định nghĩ lão thái thái đã mắc bệnh này, bèn nhân cơ hội hạ độc, khiến người khác không phát hiện ra.”
Lão thái thái không nói, mệt mỏi phất phất tay.
Mọi người vội vàng lui ra, Diệp Bùi Thanh sai mấy bà tử đưa Trần Ngọc Trân và Trì phu nhân đi. Không ngờ Trì phu nhân vung tay: “Đừng động vào ta! Ta tự mình đi!”
Không khí nặng nề, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.
Đêm đó Mục quốc công nói chuyện rất lâu với Trì phu nhân, hôm sau đôi mắt của Mục quốc công đỏ bừng, nhưng vẫn vào triểu làm việc. Trì phu nhân ở trong phòng dùng một thước lụa trắng, treo cổ tự sát.
Thập Tam đã quen với việc sống chết, không có cảm giác gì, chỉ thấy vài người có điểm đáng ngờ. Lão thái thái nhiều ngày tinh thần không phấn chấn, thường xuyên ngẩn người trong phòng, thỉnh thoảng khoé mắt ứa lệ. Có người hận bản thân không thể chết đi, cảm giác ấy dù thế nào cũng rất khổ sở. Vì thế Thập Tam và Diệp Bùi Thanh thường xuyên đến nói chuyện với lão thái thái, khuyên giải khai đạo.
Đêm nay, Diệp Bùi Thanh ôm Thập Tam sưởi ấm, lại nhắc đến việc này.
Tay của Diệp Bùi Thanh dò xét vào trong áo lót của Thập Tam sờ thắt lưng của y: “Nhiều ngày luyện võ quả nhiên hữu dụng, thân thể lại rắn chắc một chút, thêm chút thịt.”
Thập Tam nắm mạch môn của hắn: “Thế tử muốn nói chuyện thì nghiêm túc nói, bằng không ra gian ngoài mà ngủ.”
Diệp Bùi Thanh cười nói: “Phu nhân sao có thể nhẫn tâm như vậy? Trời đông giá rét, nếu ta không có tiểu hoả lò, chẳng phải sẽ bị chết cóng?”
Thập Tam nói: “Mùa đông năm ngoái không thấy thế tử bị chết cóng, năm nay chắc cũng không sao.” Dứt lời muốn đẩy hắn xuống giường.
Diệp Bùi Thanh vội vàng ôm chặt lấy y ghì xuống: “Năm nay không biết tại sao, đặc biệt sợ lạnh. Hay là ngươi có yêu pháp gì?”
Thập Tam thầm nghĩ, ta nào có yêu pháp quái gì! Y lảng sang chuyện khác: “Lão thái thái đích thực là trúng độc, ngươi không lo lắng sao?”
Diệp Bùi Thanh chớp chớp mắt: “Sao lại nói vậy?”
Thập Tam đáp: “Ta chỉ đoán thôi.”
Diệp Bùi Thanh hưng trí nổi lên, xoay Thập Tam lại đối mặt với mình: “Ngươi đoán thế nào, nói thử ta nghe xem.”
Thập Tam đành phải nói: “Ta chỉ cảm thấy bệnh của lão thái thái có điểm kỳ lạ. Vân Thụỵ chẳng phải là đại nha hoàn của lão thái thái sao, bởi vì chuyện ăn cắp mà bị người ta bắt được. Ta đoán rằng, sợ rằng không phải vì việc đó, mà là vì chuyện hạ độc. Mà Mộ Thanh xuống tay với Vân Khê, chỉ e có liên quan tới việc này.”
Diệp Bùi Thanh kéo tay y, cười nói: “Ở Đại Lý Tự một thời gian, thế mà trở thành thần thám rồi. Còn gì nữa?”
Thập Tam nói: “Hết rồi. Cảm thấy hiện tại Trì phu nhân làm vậy có phần hấp tấp, lại sai chính thị tì của mình đi đưa thuốc, kế hoạch này rất không chu toàn.”
Diệp Bùi Thanh cười nói: “Biết võ công lại biết xử án, ta thấy Đại Lý Tự khanh còn không bằng ngươi. Việc này nếu để ngươi lên kế hoạch, ngươi sẽ làm thế nào?”
Thập Tam nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu là ta, ta sẽ nghĩ cách hãm hại một người bản thân từ lâu đã không vừa mắt, mình chắc chắn không lộ diện. Đến lúc độ vạn nhất sự tình bại lộ, cũng là người mình không vừa mắt kia chịu tội thay.”
Diệp Bùi Thanh chậm rãi nói: “Ngươi đã đoán đúng được tám chín phần.”
Thập Tam nói: “Nghĩa là sao?”
Diệp Bùi Thanh hỏi: “Ngươi còn nhớ lúc vừa vào phủ, trong phủ đã chết một người?”
“Tuỳ phu nhân?”
Diệp Bùi Thanh nói: “Không sai.” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thập Tam trong chốc lát, thấp giọng nói bên tai y: “Ta nói cho ngươi biết một việc: thật ra Tuỳ phu nhân là bị ta bức tử.”