Đêm đầu đông có phần rét lạnh.
Thập Tam ăn xong cơm chiều, múa quyền trước sân, cả người đổ mồ hôi. Thời gian qua y tiến bộ không nhỏ, khinh công, nội lực đều khôi phục một ít, toàn thân cao thấp tràn ngập sức mạnh. Duy chỉ có chất độc cũ còn tán loạn trong cơ thể, thỉnh thoảng khiến y đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Thời tiết mát lạnh khoan khoái, y muốn lên giường luyện công một lát, sau đó đi ngủ.
Vừa mới trở lại phòng trong, dì Triệu liền rót một chén trà nóng cho Thập Tam: “Chủ tử đã bảy ngày rồi không nói chuyện với thế tử.”
Thập Tam gật đầu: “Đúng vậy.”
Dì Triệu nói: “Sắc mặt của thế tử càng ngày càng khó coi, bọn hạ nhân đều sợ hãi. Hôm nay thế tử còn hỏi: độc trên người chủ tử còn chưa trừ hết, chẳng lẽ cứ để như vậy?”
Thập Tam trầm mặc uống trà.
Dì Triệu nói: “Thân thể là của chủ tử, nếu suy sụp vẫn là có hại với chính mình. Ta thấy thế tử rất muốn chữa thương cho chủ tử, sao không nhân cơ hội này, gọi thế tử vào trò chuyện, có được không?”
Thập Tam không nói lời nào.
Dì Triệu cẩn thận nhìn sắc mặt của y, tái nhợt nói: “Chủ tử đừng trách nô tỳ.”
Thập Tam nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Đầu bỗng dưng váng vất, Thập Tam thầm kêu không ổn, nghiêm mặt nói: “Ngươi đã bỏ gì vào trong trà?”
Dì Triệu đã đi đến cửa, run rẩy nói: “Chủ tử đừng trách nô tỳ, thế tử đã phân phó trước, chủ tử không thể cứ đối nghịch với trượng phu như vậy. Thê theo phu cương, chủ tử vẫn nên nghe lời thế tử đi.”
Thập Tam vội đứng lên, ý thức càng ngày càng không rõ ràng, trong lòng cực kỳ khó chịu: “Không được! Để ta trở về!”
Làm cái trò gì vậy? Dì Triệu muốn bán mình cho Diệp Bùi Thanh sao?
Trong lúc thiên toàn địa chuyển, một bóng dáng thon dài quen thuộc chậm rãi đi đến, xoay người đóng cửa lại cười nói: “Đa tạ dì Triệu.”
Diệp Bùi Thanh! Tên khốn kiếp này! Thế nhưng thật sự muốn để mình hôn mê rồi cường bạo. Quả nhiên vẫn là trốn không thoát cửa ải này?
Cửa đóng lại ngăn cách hết thảy thanh âm bên ngoài, trong phòng nhất thời trở nên yên ắng. Thập Tam âm thầm sợ hãi, hai mắt mệt mỏi chỉ muốn khép lại, thấp giọng nói: “Thế tử tha ta lần này, xin thế tử…”
Diệp Bùi Thanh ôm lấy y: “Đừng sợ…”
Sao có thể không sợ?
“Thế tử, ngươi hãy nghe ta nói…”
Diệp Bùi Thanh thấp giọng nói: “Đừng sợ, sẽ không thương tổn ngươi.”
Thập Tam bị Diệp Bùi Thanh ôm đến trên giường, mơ mơ màng màng vươn tay xuống dưới khe giường. Chỉ cần lấy được một cây cương châm, chỉ cần đâm trúng người hắn…
Y ngất đi.
Cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, ma xát thân thể, nhúc nhích, tựa hồ thực rõ ràng, lại tựa hồ không quá chân thật. Hoàn toàn không thấy đau đớn, tứ chi bách hài đều cực kỳ thoải mái, khiến người ta có cảm giác như đang nằm trong đám mây.
…Kỳ quái, sao lại không đau chút nào?
Thập Tam bật dậy từ trên giường, đầu đổ đầy mồ hôi.
Diệp Bùi Thanh bán ngồi ở trên giường, có phần đăm chiêu đùa nghịch cương châm trong tay, vội vàng thu hồi lại.
Thập Tam cúi đầu thấy y phục chỉnh tề trên người, bình thường, không giống như tưởng tượng, thoáng sửng sốt. Cả người y đều trong trạng thái phòng ngự, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bùi Thanh, nhưng nhịn không được lui người ra sau.
Hoàn toàn không thấy đau đớn hoặc cảm giác dị vật xâm nhập.
….Không xảy ra chuyện gì à?
Diệp Bùi Thanh không nhìn y, thấp giọng nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ cường bạo ngươi?”
Thập Tam thở hổn hển: “….Không có.”
Không cường bạo y, phải….không đó.
Diệp Bùi Thanh nói: “Vừa rồi nằm mơ luôn giãy dụa không ngừng. Mơ thấy ta ép buộc ngươi?”
“Không phải.”
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Không phải? Vậy tại sao lại phát ra thanh âm như vậy? Mơ thấy gì?”
Thập Tam cắn răng chuyển đề tài: “Ngươi sao lại chuốc mê dược cho ta?”
Sắc mặt của Diệp Bùi Thanh xanh mét, nhẫn nhịn nói: “Ngươi cãi nhau với ta thì thôi đi, sao lại nhất quyết không cho ta chữa thương? Bảy ngày không để ta trừ độc giúp ngươi, vì tính mạng của ngươi, ngoại trừ để dì Triệu cho ngươi uống thuốc mê, còn cách nào khác sao.”
Thập Tam thoáng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ là vì nguyên nhân này, nói: “Đa tạ thế tử.”
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng nói: “Trước khi ngất đi, ngươi luôn cầu xin ta.”
Thập Tam cúi đầu không đáp.
Diệp Bùi Thanh tận tực duy trì thanh âm bình tĩnh: “Sợ đến vậy à? Tại sao? Chẳng phải từ lúc chín tuổi đã biết là phải gả cho ta? Sao còn sợ như thế?”
Thập Tam ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Bùi Thanh nói: “Mai Úc, ngươi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì. Người bình thường sau khi lập gia đình cho dù không vui, nháo một trận liền thôi, sao ngươi lại sợ đến vậy?”
Thập Tam như cũ trầm mặc không lên tiếng, môi khẽ giật giật.
Diệp Bùi Thanh nghẹn giọng hỏi: “Mai Úc, nếu ngươi tin ta, ta cam đoan không để ngươi thất vọng. Có phải ngươi…từng bị cường bạo?”
Thập Tam trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Bùi Thanh từ tốn nói: “Người bình thường cho dù sợ, cũng sẽ không chuẩn bị độc châm, muốn ám sát trượng phu. Kinh mạch của ngươi không thông, nhưng rõ ràng có luyện qua một vài chiêu thức. Mai Úc, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi từng bị cường bạo, mới trở nên sợ hãi, cố ý tự học chút công phu để phòng thân?”
Chẳng lẽ đời này trước khi kết hôn Mai Úc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Thập Tam căn bản không dám nhìn hắn. Quả nhiên, cái việc đổi hồn này, cho dù thông minh như Diệp Bùi Thanh, cũng vô pháp tưởng tượng ra.
Diệp Bùi Thanh chịu đựng cơn giận ngập trời, hàm răng ẩn ẩn nhói đau, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Mai Úc, nếu thật sự có chuyện này, ta nhất định báo thù cho ngươi. Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai lớn mật như thế?”
Thập Tam xoay người nằm xuống.
Diệp Bùi Thanh tức giận cực kỳ, hung hăng cầm một cái ghế dựa lên ném vào tường, phát ra tiếng động ầm ỹ. Thập Tam lập tức ngồi bật dậy, mím môi nhìn hắn. Diệp Bùi Thanh nhẫn nhịn nói: “Không phải tức giận với ngươi.”
Dì Triệu có phần sợ hãi từ ngoài cửa nói vọng vào: “Thế tử phu nhân có cần người hầu hạ?”
Diệp Bùi Thanh không nói lời nào, đá cửa xông ra ngoài.
Thập Tam chôn đầu trong chăn, nhẹ giọng đáp: “Không sao đâu, dì Triệu, ngươi mau đi ngủ đi.”
Không biết qua bao lâu, khi Thập Tam đang ngủ say sưa, một người chậm rãi trèo lên giường, nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực, thanh âm còn mang theo chút nghẹn ngào: “Giờ ngươi không muốn nói, ta tạm thời không ép ngươi. Đợi đến một ngày ngươi nguyện ý nói ra, ta nhất định bắt trói người đó đến trước mặt ngươi, để ngươi tự tay giết hắn.”
Thập Tam há miệng thở dốc, nhưng không tìm được lý do gì thích hợp, rốt cuộc nhắm mắt lại ngủ.
Trong bóng đêm, chỉ có thanh âm dỗ dành nhẹ nhàng của Diệp Bùi Thanh, khiến ai đó không hiểu sao có chút áy náy.