Phù cẩm

Chương 95


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 95:

Tôn thị và Triệu Duệ An nói chuyện gì, Tống Tinh Dao cũng không biết, mặc dù mắt chưa khỏi nhưng từ trước đến nay, cuộc sống của nàng lại chưa từng thoải mái như vậy, ra ra vào vào đều có người đi theo hầu hạ. Triệu Duệ An là người am hiểu việc ăn chơi nhảy múa nhất, gần đây không biết uống lộn thuốc gì mà suốt ngày quấn lấy nàng, biết mắt nàng không tốt, nhưng không ảnh hưởng tới việc nghe kịch, chơi bài, uống trà, nghe kể chuyện,… vì thế đã sắp xếp tỉ mỉ rõ ràng cho nàng.
 
Hôm nay không biết hắn tìm được hai con gà trống ở đâu, lôi kéo nàng đi xem chọi gà. Ngoại trừ nha hoàn do Trưởng công chúa sắp xếp, Triệu Duệ An còn làm cho nàng một cỗ bộ liễn* nhỏ bốn người khiêng, bố trí bốn gã sai vặt thanh tú để khiêng liễn.
 
*bộ liễn [步辇]: một phương tiện đi lại thời cổ đại tương tự như kiệu không có mái che và bốn vách xung quanh. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Khởi liễn.” Có người cất giọng nói.
 
Mắt Tống Tinh Dao không nhìn thấy, được đỡ lên bộ liễn mới biết được mình ngồi vào thứ đồ chơi gì.
 
Nhiều năm như vậy, trong phủ công chúa, ngoại trừ bản thân Trưởng công chúa, cũng chỉ có một người là Tống Tinh Dao có vinh hạnh đặc biệt này. Người không biết nhìn thấy trận thế tiền hô hậu ủng này của nàng, có khi còn tưởng rằng nàng là nữ nhi ruột của Triệu Ấu Trân ấy chứ.
 
“Triệu Duệ An, ngươi dừng lại đi!” Tống Tinh Dao cảm thấy thật sự quá mức rêu rao rồi, vừa nằm sấp trên tay vịn của bộ liễn vừa nói với hắn. Bộ liễn này là đồ chuyên dụng của hoàng gia, làm sao một người bình thường như nàng có thể dùng được chứ?
 
“Nhầm rồi.” Triệu Duệ An nói vọng ra từ một bên khác.
 
Tống Tinh Dao nhầm phương hướng, đành phải bò sang một bên khác, nói: “Đã vượt quá quy định rồi, mau dừng lại.”
 
“Sợ cái gì, ta đã nói với cô mẫu rồi, cô mẫu bảo chỉ cần không ra khỏi phủ công chúa thì cứ chơi thoải mái.” Giọng nói của Triệu Duệ An vang lên ở bên tai nàng, kiêu ngạo trước sau như một.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng…” Tống Tinh Dao vẫn kiêng dè.
 
Triệu Duệ An xua tay: “Đừng nhưng… Chỉ là bộ liễn bốn người khiêng mà thôi, giá liễn của Đông Bình Vương Phi, không chỉ như này đâu.”
 
*giá liễn [驾辇]: xe kéo bằng ngựa thời cổ đại dành cho vua chúa.
 
“?” Tống Tinh Dao lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.
 
Nhưng Triệu Duệ An đã không nói thêm nữa, chỉ thúc giục bộ liễn đi về phía trước. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn, nháy mắt đã đến Thúy Tâm Viên của phủ công chúa, bộ liễn dừng lại, Tống Tinh Dao chỉ nghe thấy tiếng hành lễ chỉnh tề và cung kính vang lên ở xung quanh: “Tống xá nhân.”
 
Chọi gà mà thôi, nhiều người như vậy hả?
 
Tống Tinh Dao dùng tay sờ về phía trước, tay nhanh chóng bị người nắm lấy. Triệu Duệ An vừa tự mình dìu nàng, vừa nói: “Chậm một chút, nhấc chân.” Tống Tinh Dao một mực làm theo, vững vàng bước lên đất bằng, nhưng Triệu Duệ An cũng không thả tay ra, mà dắt nàng đi vào trong.
 
Người mù hành động không tiện, Tống Tinh Dao chỉ có thể nghe theo hắn. Tiếng chào hỏi từ bốn phía vẫn không dứt như cũ, nam nữ đều có, suốt dọc đường nàng đi, câu nói “Tống xá nhân, thế tử Đông Bình” vang lên không dứt suốt dọc đường.
 
“Chọi gà mà thôi, sao có nhiều người như vậy nhỉ?” Tống Tinh Dao có chút do dự.
 

“Nàng là người không có kinh nghiệm rồi.” Triệu Duệ An hài hước nói: “Chọi gà đương nhiên là càng nhiều người càng tốt, hai trống mổ nhau, tương tự như chiến trường, người xem chúng ta phất cờ trợ uy, thanh thế ấy giống như trống trận*, mà nay thiên hạ thái bình, khắp nơi yên ổn, thiếu niên khí phách, chỉ có thể so tài ở sân chọi gà này mà thôi. Lại mở một ván cá cược, đặt cược xem con nào thắng con nào thua, mới là sảng khoái. Chính là cái gọi là lập tức ôm gà đấu ba trận, tay cầm kiếm tham quan năm lăng(2), sảng khoái biết bao chứ?”
 
(1)trống trận: thời xưa dùng trống để cổ vũ sĩ khí hoặc chỉ huy. 
 
(2) Một câu thơ trong bài thơ Công tử hành của Vu Hộc, một nhà thơ thời Đường.
 
Hai người vừa nói vừa vào Thúy Tâm Viên, Tống Tinh Dao nhịn không được phản bác hắn: “Còn không phải chỉ là chọi gà cá độ thôi hả, nói đến hiên ngang lẫm liệt như vậy, phía sau còn có một câu đấy, ‘ngọc tiêu kim quản nghênh quy viện, cẩm tụ hồng trang ủng thượng lâu*’, ngươi cũng mang ta đi gặp hồng nhan tri kỷ của ngươi à?”
 
*Dịch nghĩa: người công tử này đi về nhà, ôm một người phụ nữ xinh đẹp lên lầu.
 
Thật sự coi nàng như chưa từng trải chuyện đời hả? Hừ.
 
Triệu Duệ An cười nhạo hai tiếng, chỉ nói: “Tri kỷ ở đâu ra chứ? Không thể nào.” Hắn vừa dắt nàng vào sân ngồi xem đấu rồi ngồi xuống, vừa sai mang nước trà, điểm tâm, hoa quả tươi tới, lại vừa dùng lời nói miêu tả ở bên tai nàng: “Hai con trống ngày hôm nay, một con lông xanh cựa vàng, một con mào khỏe mỏ đen, chính là hai con gà vương mà ta tốn biết bao công sức mới tìm tới được.”
 
Bởi vì nàng không nhìn thấy, Triệu Duệ An bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng về hai con gà trống cho nàng biết, sau khi giới thiệu xong lại xúi giục nàng: “Lục nương, nàng có muốn cũng đặt cược một lần không?”
 
Tuy rằng Tống Tinh Dao không nhìn thấy nhưng âm thanh ồn ào náo nhiệt xung quanh, còn có sự miêu tả của Triệu Duệ An, càng giống như đôi mắt của nàng, ồn ào đến mức lòng nàng ngứa ngáy, nhưng trên mặt vẫn giữ giá, chỉ lắc đầu, Triệu Duệ An cũng không ép nàng, đến trận cuối cùng, tiếng vang như sấm khắp sân, Triệu Duệ An lại nói sinh động như thật ở bên tai nàng, Tống Tinh Dao lập tức nóng nảy móc túi tiền ra: “Vậy ta… cũng đặt cược một lần đi.”
 
Nàng đang đắn đo do dự sờ tiền, Triệu Duệ An đã cướp lấy: “Đừng lề mề nữa, đặt cược toàn bộ đi.”
 
Đồ nghiện cờ bạc này!
 
Làm sao Tống Tinh Dao giành được với hắn, túi tiền kia đang đựng hẳn một nén vàng nhỏ đấy, nàng lập tức thấp thỏm, véo mạnh vào cánh tay Triệu Duệ An: “Triệu Duệ An, thua thì ta sẽ lấy mạng ngươi luôn đấy.”
 
“Thả tay ra, đau!” Cánh tay của Triệu Duệ An bị móng tay của nàng bấm cho đỏ lên, miệng chỉ gào lên: “Thua tính cho ta, thắng tính cho nàng, được chưa?”
 
Lúc này, Tống Tinh Dao mới buông tha hắn, chỉ nghe hắn lầu bầu: “Nàng keo kiệt tham tiền, sau này ai lấy nàng, còn không phải sẽ bị nàng quản chặt luôn ư, một đồng vốn riêng cũng không giấu nổi.”
 
Nàng đột nhiên nhớ tới hộp của cải nặng trĩu được giấu dưới viên gạch trong phòng kia, bây giờ thế cục đã định, nên trả về thôi nhỉ?
 
Đang có chút mất tập trung, Tống Tinh Dao bỗng nhiên bị Triệu Duệ An kéo lại.
 
“Nhanh nhanh, quyết định thắng thua rồi.” Giọng nói của Triệu Duệ An gần như bị tiếng reo hò cổ vũ ở xung quanh át đi.
 
Tống Tinh Dao nhanh chóng quên đi chuyện cũ, cùng hắn hò hét cố lên.
 
Sau khi một tiếng sáo vang lên, Triệu Duệ An hoan hô: “Ối chà chà —— Tống Tinh Dao, nàng thắng rồi, một ăn năm, túi tiền nhỏ kia của nàng không chứa nổi rồi!”
 
Tống Tinh Dao vô cùng kích động, xoay người mò mẫm đi theo, Triệu Duệ An giang hai tay ra, ôm chặt nàng lải nhải: “Thắng rồi thắng rồi, sướng quá!”

 
Nàng bỗng sững sờ.
 
So với quá khứ nặng nề, vẫn là hiện tại tốt hơn.
 
Ít nhất là nàng thoải mái, không có gánh nặng.
 
Cái gọi là thoát khỏi quá khứ, phải chăng mang nghĩa nàng có thể một lần nữa theo đuổi một số thứ vốn đã bị đánh mất?
 
Tống Tinh Dao giơ tay đặt lên trên lưng Triệu Duệ An, đáp lại sự vui sướng của hắn: “Thắng rồi.”
 
————
 
Mắt của Tống Tinh Dao lại nhìn thấy ánh sáng vào ngày thứ bảy, tiếp theo chỉ cần dùng nước thuốc rửa sạch mắt hàng ngày, không cần tiếp tục đắp thuốc nữa.
 
Cuối cùng mảnh vải che mắt đã được tháo ra, Tống Tinh Dao ngẩng mặt từ từ mở mắt, một tia sáng yếu ớt lọt vào trong tầm mắt, đôi mắt đã quen với bóng tối không quá thích ứng với ánh sáng, nàng chớp chớp mắt rồi mới lại từ từ mở ra lần nữa, tầm mắt từ lờ mờ đến rõ ràng, lọt vào trong tầm mắt chính là mấy gương mặt quan tâm của mẫu thân Tôn thị, Yến Đàn, Lệ Chi, còn có Triệu Duệ An nữa…
 
Nàng nhìn qua từng người một, cuối cùng ngọt ngào mỉm cười: “Ta nhìn thấy mọi người rồi.”
 
Cuối cùng không phải là người mù nữa.
 
Đang vui vẻ, ngoài cửa lại truyền vào một giọng nam the thé, ban thưởng trong cung tới rồi, bảo Tống Tinh Dao ra nhận thưởng.
 
Trong khoảng thời gian này, những thứ mà Trưởng công chúa ban thưởng đã rơi vào tay mềm của Tống Tinh Dao, đủ thứ dược liệu quý báu được đưa tới đây giống như nước chảy, trái cây, điểm tâm, thuốc bổ, không thiếu thứ gì, đều là thứ quý hiếm mà có tiền cũng không mua được ở bên ngoài, ngoài ra còn có vải vóc, đồ trang sức, hương liệu,… Nhà kho nho nhỏ kia của Tống Tinh Dao đã không chứa nổi nữa, những thứ mà trong cung đưa tới, đương nhiên không thể so sánh với những thứ do Triệu Ấu Trân ban thưởng, nhưng đồ vật ngự tứ thì đại biểu cho thể diện của hoàng gia, cũng là thể diện của Tống Tinh Dao, lại có ý nghĩa không giống nhau.
 
Tống Tinh Dao quỳ trên mặt đất tiếp chỉ, trong lòng hơi kinh ngạc. Trưởng công chúa biết công lao của nàng nên thưởng đồ cho nàng, điều này chẳng có gì lạ, nhưng vì sao trong cung lại biết được nhỉ?
 
“Là Liên chiêu nghi góp ý với Hoàng Thượng.” Triệu Duệ An nhỏ giọng nói bên tai nàng.
 
Lúc này, Tống Tinh Dao mới bừng tỉnh.
 
Hàn Thanh Hồ đã không phải là mỹ nhân nữa rồi. Nàng ấy dùng thân uống thuốc độc vì Hoàng Thượng, cuối cùng trở thành chứng cứ quan trọng nhất của việc Hoàng Hậu độc hại Hoàng Thượng, hành động này khiến Hoàng Thượng rất là cảm động với nàng ấy, từ mỹ nhân trực tiếp được thăng lên thành chiêu nghi, trở thành một phi tần được thăng cấp bậc nhanh nhất từ khi triều Đại An lập quốc tới nay.
 
Việc của Tống Tinh Dao, đương nhiên là do Hàn Thanh Hồ đề cập với Hoàng Thượng.
 
Liên chiêu nghi mượn tay Thập Ngũ điện hạ để bí mật truyền tin cho Tống Tinh Dao, việc Tống Tinh Dao xem hiểu ý ngầm trong đó, rồi lại quyết đoán cầu tới Thần Uy tướng quân đã bị bên ngoài truyền đến vô cùng thần kì, bị thổi phồng thêm mắm dặm muối một trận, giống như trận chọi gà kia được Triệu Duệ An miêu tả vậy, càng không thấy được thì càng truyền kỳ, thêm vào việc đêm đó nàng đi cứu Trưởng công chúa, hiện giờ nàng đã trở thành nữ anh hùng nổi danh khắp thành Trường An.
 

Tống Tinh Dao cũng không hề cảm thấy bản thân có năng lực, thậm chí kể cả những việc mà nàng làm lúc ấy, chính bởi vì nàng không có năng lực nên mới không thể không làm như vậy, vì thế, khi nghe thấy mấy lời khen ngợi này thì thở dài, ngược lại còn cảm thấy những lời này là nói quá rồi, nàng chỉ đi truyền tin mà thôi, chân chính cứu giá chính là đại thần trong triều, là Thần Uy tướng quân, là Lâm Yến, là mấy người Trưởng công chúa.
 
Nhưng… dân chúng cảm thấy hứng thú nhất lại chính là nàng.
 
Chuyện xưa về nhân vật nhỏ, luôn luôn hấp dẫn hơn.
 
————
 
Đầu tháng tư, thời tiết dần ấm lên. Hoa thược dược trong phủ công chúa đã nở rộ, Triệu Ấu Trân hiếm khi được rảnh rỗi, dựng sân khấu ở trong vườn thược dược, để cho đào kép mới được sủng ái đứng ở bụi hoa hát khúc mới cho mình nghe.
 
Đang nghe vô cùng say sưa thì Uyển Yên bỗng nhiên dẫn một cung nhân trẻ tuổi vội vã tới đây. Cung nhân ghé vào bên tai Triệu Ấu Trân nhỏ giọng thì thầm một câu, mắt phượng khép hờ của Triệu Ấu Trân đột nhiên mở ra.
 
“Chết như thế nào?” Bà lạnh nhạt nói.
 
“Đâm cột tự vẫn trước mặt Hoàng Thượng, chỉ để lại một bức thư viết bằng máu, trong thư…”
 
Tháng tư, Hoàng Hậu Lý thị chứng minh trong sạch bằng cách đâm cột tự sát, trước khi chết chỉ để lại một câu.
 
Bà ta thà chết cũng không thừa nhận việc hạ độc.
 
————
 
“Không hạ độc à?” Lâm Yến khoác áo mỏng trên người ngồi trong thư phòng, nghe thuộc hạ báo cáo tình hình trong kinh, nghe đến việc tự sát của Hoàng Hậu thì có chút kinh ngạc.
 
Không phải kinh ngạc về việc Lý thị chết, mà là kinh ngạc về những lời mà bà ta để lại trước khi chết.
 
“Có phải vì để rửa sạch tội danh cho Thái Tử không?” Bùi Viễn vừa tựa vào bên cửa sổ vừa lạnh nhạt nói.
 
Lâm Yến lắc đầu: “Thái Tử, Lý gia, Hoàng Hậu, tuy ba mà một, những tội đã phạm phải lại không chỉ có một việc này, bà ta chỉ chối bỏ một tội này, không có nghĩa lý gì mấy. Hoàng Thượng đã sớm kiêng kị Lý gia, không thích Thái Tử, cho dù không có việc hạ độc giết hại thì cũng sẽ mượn cơ hội này để tiêu diệt Lý gia.”
 
“Làm sao? Ngươi hoài nghi không phải Hoàng Hậu hạ độc hại Hoàng Thượng à? Vậy sẽ là ai chứ?” Bùi Viễn hỏi hắn.
 
Lâm Yến nhìn chằm chằm vào bút, mực trên bàn không nói, hắn cũng đang tự hỏi về vấn đề này.
 
Nếu không phải Hoàng Hậu hạ độc, vậy thì là ai?
 
Thấy dáng vẻ nhíu mày không nói của hắn, Bùi Viễn cười lạnh: “Trước đừng nghĩ những việc đó nữa, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, người muội muội kia của ngươi đã biết việc ngươi thích Lục nương rồi.”
 
Lâm Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, Bùi Viễn cười lạnh chưa dứt: “Đừng nhìn ta như vậy, không phải ta nói. Ngươi tự cho là cao siêu, còn không phải vẫn để người ta bắt được điểm yếu ư.”
 
Gần đây, truyền thuyết về Tống Tinh Dao truyền đến ồn ào huyên náo ở Trường An, việc nàng truyền tin cho Lâm gia không thể giấu được, dựa vào việc này, Lâm Vãn không khó để suy đoán ra nữ nhân mặc áo choàng mà nàng ta nhìn thấy ở Lâm gia vào đêm đó là ai.
 
“Không sao, biết thì biết.” Lâm Yến lại không phủ nhận nữa.
 
Sắp rồi, thân phận con cháu Hàn gia của hắn sắp được lộ ra ngoài sáng rồi, thù nhà đã báo, Quận chúa bị đưa đi, hắn sẽ lập tức tách ra khỏi Lâm gia, không cần giấu giếm nữa.
 

“Rốt cuộc ngươi đã thừa nhận rồi à?” Bùi Viễn cười lạnh đi đến bên cạnh hắn, nắm chặt cổ áo hắn: “Nếu không phải hiện tại vết thương của ngươi chưa lành, ta nhất định phải đòi lại món nợ này với ngươi.”
 
Lâm Yến không hề ngăn cản hành động của hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: “Bùi Viễn, bỏ cuộc đi, nàng ấy sẽ không yêu ngươi đâu.”
 
Bùi Viễn cảm thấy đau xót trong lòng, không thể kiềm chế tức giận: “Ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra kết luận này hả?!”
 
Giọng điệu chắc chắn như vậy, không hề khác với cách nói của Tống Tinh Dao.
 
Nhưng vì sao chứ? Ngay cả thử cũng chưa từng thử, vậy mà đã phủ định rồi ư?
 
Lâm Yến không thể trả lời hắn.
 
————
 
Đêm đầu mùa hạ, gió vẫn còn khá lạnh.
 
Tống Tinh Dao thực sự đã trải qua mấy ngày thoải mái, buông tay mọi việc mà tiêu dao tự tại.
 
Bởi vì gần đây Tôn thị đều ở phủ công chúa để chăm sóc nữ nhi nên khó tránh khỏi không thể chú ý đến việc trong nhà, hôm nay Tống Mộng Trì đưa một bức thư do Tống Nhạc Văn tự tay viết tới đây.
 
Tôn thị nhận được thư của trượng phu thì rất vui, ngồi ở dưới đèn xem kỹ lưỡng, Tống Tinh Dao thì ngồi ở bên cửa sổ ăn trái cây nhìn mẫu thân. Phụ thân gửi thư cho mẫu thân, nàng ngượng ngùng ghé vào trước mặt xem, miễn cho phía trên viết vài lời âu yếm quá mức, nếu bị người làm nữ nhi như nàng nhìn thấy thì thể nào Tôn thị cũng phải xấu hổ đến mức không thể không đánh nàng.
 
Tình cảm của phụ mẫu rất sâu đậm, mặc dù thỉnh thoảng cũng có cãi nhau khắc khẩu về vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống nhưng cũng được coi là phu thê tôn trọng lẫn nhau, tình cảm ân ái khiến cho nàng hâm mộ, nếu kiếp trước không có việc của Tằng Tố Nương, tất nhiên sẽ là đầu bạc răng long.
 
Tống Tinh Dao có chút cảm khái, đang mải suy nghĩ thì Tôn thị bỗng nhiên giật mình nói: “Yêu Yêu, phụ thân của con được Hoàng Thượng triệu kiến.”
 
“Hả?” Tống Tinh Dao cực kì kinh ngạc.
 
Tống Nhạc Văn chỉ là tư kho của Binh Bộ, chức quan nhỏ như hạt mè hạt đậu mà thôi, làm sao có cơ hội gặp mặt Hoàng Thượng được chứ?
 
“Nghe nói là bởi vì con, Hoàng Thượng cố ý tuyên triệu cha con vào cung gặp mặt, lại có Binh Bộ thượng thư khen ngợi nên Hoàng Thượng rất hài lòng với cha của con, có ý đề bạt, nghe tới việc cha của con am hiểu nhất là chế tạo binh khí, đặc biệt lệnh cho cha của con nhận chức chủ trì phường thợ thủ công trong xưởng vũ khí của Binh Bộ nhằm nghiên cứu chế tạo giám sát việc làm ra vũ khí hạng nặng để công thành, con mau đến xem đi.” Tôn thị mừng rỡ giơ giấy viết thư trong tay lên, nói: “Đây chính là mộng tưởng suốt nửa đời người của cha con, ông ấy đã sớm có một bản thiết kế vũ khí hạng nặng chưa thể thành hiện thực, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội để thực hiện hoài bão rồi.”
 
Quả nho trong tay Tống Tinh Dao lại “Bộp” một tiếng rơi xuống mặt đất.
 
Nếu nàng nhớ không nhầm, kiếp trước, Tống Nhạc Văn có cơ hội tham dự nghiên cứu phát minh giám sát việc chế tạo vũ khí hạng nặng, là vào năm nàng xuất giá khi mười tám tuổi, nhưng cũng chỉ là tham dự mà thôi, đến khi nàng mười chín tuổi mới chính thức nhậm chức chủ trì, dùng thời gian nửa năm để chế tạo ra vũ khí, trở thành vũ khí quan trọng của quốc gia. 
 
Mà Tống Nhạc Văn vừa vặn chính là bởi vì bản vẽ bộ vũ khí này mà bị đày đi Lĩnh Nam.
 
Kiếp này… Tốc độ phát triển của mọi chuyện đã nhanh hơn rồi ư?
 
Nàng kinh ngạc nhìn tay mình.
 
Bởi vì nàng ư?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.