Phù cẩm

Chương 97


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 97:

Chương 97: Yêu Yêu là nữ nhân xấu xa
 
Giữa tháng tư, cuối cùng chiếu chỉ phế hậu đã được ban xuống, cho dù Hoàng Hậu đã đâm cột tự sát nhưng mà sau khi chết vẫn không thể giữ được hậu vị, Lý gia cũng hoàn toàn sụp đổ theo cái chết của Hoàng Hậu, Thái Tử cũng bị liên lụy, bị phế chức Thái Tử, biếm làm thứ dân giam cầm trong phủ. Tất cả tội trạng của Lý gia bị đào ra, đặc biệt trong đó còn có tội hãm hại Hàn gia vào hai mươi năm trước là khủng khiếp nhất.
 
Hàn thị ở Lạc Dương vốn có công lao dựng nước, tổ tiên từng làm tới chức quan thái tể, từng là người đứng đầu tam công*, tích lũy được uy danh to lớn ở trong ngoài triều đình và trên dưới trong quân, có rất nhiều người ở dưới trướng, năm đó bị kết tội đã khiến cho rất nhiều người vì việc này mà khóc hết nước mắt, hiện giờ có một ngày được rửa sạch oan khuất cũ, cho dù đã hai mươi năm trôi qua thì vẫn đủ để khiến triều Đại An khiếp sợ, thân phận của Lâm Yến cũng theo đó mà trồi lên khỏi mặt nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*tam công(三公): dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến tại các nước Á Đông như Trung Quốc và Việt Nam. Chức vị chi tiết từng bộ ba này thay đổi theo từng thời đại mà không cố định.
 
Đích trưởng tôn của Hàn gia, Hàn Thứ, không bao giờ là bí mật nữa.
 
Đã hoàn toàn khác với kiếp trước, đường đi đã sửa, tương lai sẽ như thế nào, không ai có thể đoán trước được.
 
Khi Tống Tinh Dao biết được tin tức này, nàng đang bưng một chén băng tô sơn* ngồi chơi cờ với Triệu Duệ An ở trong đình. Trời đã vào hè, quần áo dần mỏng đi, một miếng tô sơn một miếng mát lạnh, Tống Tinh Dao ăn đến vô cùng sảng khoái.
 
*băng tô sơn [冰酥山]: kem thời cổ đại, lớp dưới cùng là đá bào, được bao phủ bởi kem và bơ sữa, được trang trí bằng hoa quả nhiều màu sắc và các đồ trang trí khác. Nó trông giống như một ngọn đồi và từ “Tô Sơn” tượng trưng cho hình dạng.
 
“Tiểu thư, người không thể ăn nữa đâu!” Yến Đàn không thể tiếp tục nhìn nàng xúc đá bào đưa vào trong miệng hết muỗng này đến muỗng khác, bực bội nói.
 
Tống Tinh Dao đang lơ đễnh, không để ý tới nàng ấy, ngược lại, Triệu Duệ An đã mở miệng: “Vì sao không thể ăn nữa? Tô sơn này là ta sai người làm riêng, hương vị không giống với những chén khác.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thế tử gia, ngài cứ nuông chiều đi, cẩn thận, cẩn thận lát nữa sẽ chiều ra bệnh đấy.” Yến Đàn nghe xong thì ngay cả Triệu Duệ An cũng dám giận luôn, chộp lấy cái chén, lại nói với Tống Tinh Dao: “Tiểu thư không phải không biết ngày của mình, cứ ăn tiếp như vậy, đến lúc bị lạnh bụng thì chỉ có khóc thôi.”
 
Tống Tinh Dao hoàn hồn, vừa nghe đã biết nàng ấy đang nói tới ngày quỳ thủy của mình, nàng không nhịn được dùng tay che bụng nhỏ lại, nói: “Nói đến đáng sợ như vậy, không ăn là được chứ gì.” Ngẫm lại trải nghiệm ở kiếp trước, nàng quyết đoán từ bỏ băng tô sơn.
 
Triệu Duệ An không biết các nàng đang ra vẻ thần bí cái gì, hỏi: “Ngày gì thế?”
 
Làm sao Tống Tinh Dao không biết xấu hổ mà nhắc tới quỳ thủy được, chỉ có thể cầm một quân cờ lên, nói: “Không có gì. Vừa nãy ngươi đi nước cờ nào thế? Ta không nhìn thấy.”
 

Triệu Duệ An nhìn chằm chằm vào nàng một lát, bỗng nhiên duỗi tay xáo trộn ván cờ, giận dỗi nói: “Không được.”
 
Tống Tinh Dao nhìn bàn cờ bị xáo trộn thì bực mình: “Đang yên đang lành ngươi giận cái gì?”
 
“Tâm trí nàng không ở đây, ván cờ này chơi không vui.” Triệu Duệ An phất tay áo đứng lên, hàng mi dài nhíu chặt lại, vẻ mặt ấm ức: “Ta mới nhắc vài câu về Lâm Yến, hồn của nàng đã sắp mất luôn rồi.”
 
Tống Tinh Dao và Yến Đàn nhìn nhau, Yến Đàn che miệng cười trộm, nhỏ giọng nói một câu: “Đổ giấm rồi.” Sau đó nàng ấy thức thời xin rời đi, bỏ hai người lại ở trong đình.
 
“Ta không có, ta chỉ tò mò về Hàn gia…” Tống Tinh Dao mới giải thích hai câu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, vì sao mình phải giải thích với hắn chứ? Vì thế lại sửa lời nói: “Hơn nữa, hồn của ta có ở đây hay không, liên quan gì tới ngươi. Không chơi thì không chơi nữa.”
 
Triệu Duệ An bị mấy lời tùy hứng này của nàng làm cho vô cùng tức giận, đi đến trước mặt Tống Tinh Dao, nói: “Chẳng lẽ mấy ngày nay ta chơi với nàng dỗ nàng vui vẻ đều là uổng phí hả? Tim nàng đâu, Tống Tinh Dao?”
 
Tống Tinh Dao đứng lên, ngửa cằm lên nhìn hắn.
 
Người nam nhân này cũng rất anh tuấn, chỉ riêng khuôn mặt này thôi đã khiến cho người ta không tức giận nổi.
 
Nàng lại nhớ tới giấc mộng xuân kia, nhớ lại lần thử thăm dò ở bên hồ cách đây rất lâu trước kia, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ bản thân mình có thể thử lại, vì một đoạn ký ức thống khổ đã trở thành quá khứ mà bỏ cả rừng cây, hình như không đáng cho lắm.
 
Giống như Trưởng công chúa đã nói, nam nhân… cũng có chỗ tốt của nam nhân.
 
“Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?” Triệu Duệ An bị ánh mắt của nàng dọa sợ.
 
“Triệu Duệ An, có phải ngươi thích ta không?” Tống Tinh Dao cực kì thẳng thắn, nói một cách dứt khoát.
 
Câu hỏi này hỏi đến khác xa dự kiến của Triệu Duệ An, hắn giật mình ho khan mấy tiếng, gò má nhanh chóng đỏ ửng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, hoàn toàn không có dáng vẻ của cao thủ tình trường như ngày xưa, lại nhìn ánh mắt của nàng —— Ánh mắt của nàng đã từ trên mặt hắn di chuyển xuống trước ngực hắn, sau đó đi xuống… vẻ mặt quan sát đánh giá này có chút càn rỡ, dường như đang đánh giá chỗ kia của hắn vậy, khiến hắn không cầm lòng được mà ưỡn ngực.
 
Tống Tinh Dao phải bảo đảm hạnh phúc của chính mình, ngoại hình của Triệu Duệ An gần như không thể bắt bẻ, nhưng hắn có được hay không, vì thế, lại hỏi tiếp: “Thế tử gia là cao thủ tình trường, chắc hẳn có rất nhiều tri kỷ, cũng không biết đã mời bao nhiêu người vào trong rèm* rồi nhỉ?”
 
*mời người vào trong rèm: trong raw là nhập mạc chi tân (入幕之宾-khách vào rèm): Ở Trung Quốc cổ đại, người ta có phong tục sử dụng các loại vải như rèm cửa để ngăn cách không gian trong nhà, Bên trong rèm là sự riêng tư của căn phòng, khách vào rèm đương nhiên có quan hệ không bình thường với chủ nhà, nên họ vẫn quen dùng “khách trong rèm” để chỉ những người bạn tâm giao, bạn bè thân thiết, ở ngữ cảnh này, nam nữ vào trong rèm thì mọi người biết làm gì rồi nhỉ ^^
 

Câu hỏi này thì càng hỏi trực tiếp hơn, gương mặt của Triệu Duệ An đột nhiên nóng bừng, bị nàng hỏi đến mức đầu kêu ong ong, hiếm khi quăng sạch sẽ những mưu kế suy nghĩ trong lòng đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có, không có một người nào.”
 
“Hả?” Tống Tinh Dao cực kì kinh ngạc: “Thế tử, ngài vẫn là…”
 
Hình tượng của Triệu Duệ An sụp đổ đến rầm một tiếng.
 
Mặt hắn đỏ thẫm, dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào nàng: “Tống Tinh Dao, đủ rồi, nàng hỏi mấy cái này làm gì hả?”
 
“Cân nhắc tính khả thi giữa ngươi và ta một chút.” Có lẽ là được Trưởng công chúa chỉ điểm, hoặc là bị cảnh trong mơ kích thích, Tống Tinh Dao nói thẳng không hề kiêng kị.
 
Dù sao nàng cũng là người đã từng gả cho người khác, không phải là tiểu cô nương chưa trải việc đời, kiếp trước, cho dù khổ như thế nào thì việc giường chiếu vẫn vô cùng hài hòa như cá gặp nước, có lẽ đó là điểm tốt duy nhất mà Lâm Yến cho nàng. Khẩu vị bị nuôi đến kén chọn rồi thì không thể tạm chấp nhận, nếu kiếp này lại cân nhắc tới việc thành hôn thì đương nhiên chuyện nam nữ sẽ là tiêu chí quan trọng trong lựa chọn của nàng, còn tình yêu tình ái đều là mây bay, nàng cũng không dựa vào trượng phu, đương nhiên phải tìm một người có thể làm cho mình vui sướng.
 
Thấy Triệu Duệ An không lên tiếng, Tống Tinh Dao lại nói: “Không có chuyện gì lại tự dưng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì chính là kẻ trộm. Gần đây, thế tử đối xử với Lục nương không giống với người bình thường, nếu không phải cố ý, vậy thì vì sao?”
 
Đang yên đang lành mà đối xử tốt với nàng như vậy, nếu không phải muốn người, vậy hắn muốn cái gì?
 
“Tống Tinh Dao, nàng có thể rụt rè một chút không?” Triệu Duệ An cười khổ. Đây là lần đầu tiên, hắn mất quyền làm chủ trong chuyện tình cảm.
 
Có câu nói như thế nào nhỉ, thường xuyên đi bên bờ sông, sao có thể không ướt giày.
 
Tống Tinh Dao sinh ra chính là để khắc hắn, từ lúc mới gặp mặt quen biết, hắn chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong ở trước mặt nàng.
 
“Vậy ngươi không thích ta à? Không thích thì thôi vậy.” Tống Tinh Dao nhún vai, xoay người rời đi, chỉ có điều còn chưa bước chân ra, cánh tay đã bị người nắm lấy kéo mạnh về phía sau. 
 
Nàng bị bắt quay người lại, Triệu Duệ An đã đứng ở trước mặt nàng, nhíu chặt mày, vẻ ửng đỏ trên mặt chưa mất, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng giống như con ngươi của chim cắt*, nói bằng giọng trầm thấp: “Có thích.”
 
*chim cắt: là loài chim ăn thịt hay chim săn mồi.
 

Hai chữ lưu loát dứt khoát, nhưng hắn chưa từng nói với bất kỳ một người nào.
 
Nói xong hắn lại hỏi nàng: “Vậy còn nàng?”
 
“Ta?” Tống Tinh Dao bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
 
Nàng không có đáp án. Nàng chỉ biết, mình quả thật có hơi động lòng đối với Triệu Duệ An, trận hỏa hoạn kia cũng khiến cho nàng ỷ lại và tin tưởng hắn hơn, nhưng còn lâu mới gọi là yêu, hoặc có thể nói, còn lâu mới bằng cảm giác yêu thích và động lòng rạo rực khi đối mặt với Lâm Yến ở kiếp trước, nhưng cảm giác đó đã chết một lần rồi, đều hóa thành tro tàn, tro đã tàn thì khó mà cháy lại được
 
Ngay cả khi nàng biết Lâm Yến có nỗi khổ riêng của mình, có rất nhiều bất đắc dĩ, biết mũi tên trí mạng kia không liên quan đến hắn, biết hắn vô tội, nhưng tình cảm đã cạn chính là đã cạn, giống như thời thanh xuân của thiếu niên, mất đi thì không thể quay lại nữa.
 
Nàng không phải là tiểu cô nương mười bảy tuổi, mà là Tống Tinh Dao đã từng chết một lần, rất khó để lại thích một người mà không hề giữ lại chút nào.
 
Nàng rất nhớ chính bản thân mình của ngày xưa, nhưng không thể đánh mất lòng mình được. 
 
“Ta không biết, cho nên ta muốn thử một chút.” Tống Tinh Dao thẳng thắn.
 
Nàng vốn không muốn tái giá, nhưng trận hỏa hoạn lớn kia và những lời mà Trưởng công chúa nói lại thay đổi suy nghĩ của nàng. Nếu nàng chết ở trong trận hỏa hoạn kia, chẳng lẽ kiếp này lại là dùng giỏ tre múc nước, là công dã tràng ư, cũng chẳng thể hưởng thụ bất cứ cái gì ư? Hiện tại, vì sao nàng lại phải từ bỏ sự vui thích của nữ nhân chỉ vì những đau khổ trong quá khứ? Đó cũng không phải là lỗi của nàng. Đáng lẽ nàng nên đi tìm hạnh phúc của mình, cho dù chỉ là một giấc mộng giường chiếu hoang đường.
 
Cuộc đời ngắn ngủi khổ sở, cũng cần phải  có niềm vui.
 
“Lục nương, có một số việc, thử rồi thì không thể quay đầu lại.” Mắt Triệu Duệ An dần dần bị một loại cảm xúc khác thay thế: “Một khi bắt đầu, ta sẽ không buông tay.”
 
Tống Tinh Dao cảm thấy cánh tay bị hắn nắm chặt đến phát đau, nàng lắc lắc cánh tay vẫn không thể tránh thoát, thì nói: “Vậy quên đi, coi như ta chưa từng nói gì.”
 
“Không kịp nữa rồi.” Triệu Duệ An kéo người đến trước ngực, ghé vào lỗ tai nàng nói: “Đã bắt đầu rồi.”
 
Từ khi hắn nói “Có thích” ra thì đã không còn đường lui.
 
Hắn ngủ đông làm con tin ở Trường An mười ba năm, hư hư thật thật, thật thật giả giả mà sống qua ngày đoạn tháng, chưa từng có người ép hắn phải thẳng thắn một câu nào. Vở kịch này vốn bắt đầu từ sự lừa gạt và dối trá, nhưng cuối cùng người bị lừa, lại chính là bản thân hắn.
 
————
 
Tấm biển “Bắc Chỉ Nam Khuynh” vẫn được lau đến bóng loáng như cũ, đứng ở trong sân của thư phòng, vừa vặn có thể nhìn thấy Bắc Đẩu thất tinh*, ngay từ khi còn rất nhỏ, Lâm Yến đã rất thích quan sát các ngôi sao.
 
*Bắc Đẩu thất tinh (北斗七星): là nhóm sao Bắc Đẩu, một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. 

 
Thê tử của hắn tên là Tinh Dao, tên rất hay, giống như giấc mộng nhiều năm của hắn.
 
Hiện tại, mối thù to lớn của Hàn gia đã báo, thân phận của hắn không còn là bí mật, bởi vậy đã nhấc lên sóng to gió lớn ở Lâm gia, nhưng đã không còn liên quan tới hắn nữa rồi. Hắn sắp sửa dọn ra khỏi nơi này, cũng không còn tù túng trói buộc nữa, chướng ngại vật lớn nhất để đi về phía nàng đã bị loại bỏ, vừa nghĩ đã cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
 
Cũng không biết bây giờ Tống Tinh Dao ra sao?
 
Từ nhà họ Mạc quay về, hai người đều bị thương, hắn bị thương nặng hơn một chút, nằm mấy ngày mới có thể xuống giường, đã rất lâu chưa gặp Tống Tinh Dao, trong lòng sớm đã nóng như lửa, chỉ có điều hắn đã đợi mười mấy năm, cũng không vội một chốc một lát này. Đợi hắn xử lý những việc trần tục này một cách ổn thỏa, thì sẽ gọn gàng sạch sẽ mà đối diện với nàng, mới có thể nói, gương vỡ lại lành.
 
Suy cho cùng vẫn là, tương lai còn dài.
 
Hắn nghĩ như thế, tay bỗng nhiên đau nhói, cụp mắt nhìn xuống, hóa ra là con dao găm mỏng trong bàn tay này quá mức sắc bén, trong lúc vuốt vuốt đã cắt đứt lòng bàn tay.
 
Máu tươi dính trên lưỡi dao, bị ánh trăng lạnh như sương chiếu vào, vô cớ khiến người ta cảm thấy có điềm xấu.
 
Đó là con dao găm mà hắn đưa cho Tống Tinh Dao để phòng thân.
 
Trong sân vang lên vài tiếng tay áo sột soạt, có người hạ xuống ở sau lưng hắn, trình mật hàm lên.
 
“Công tử, đã tra được bối cảnh của Tằng Tố Nương.”
 
Lâm Yến nhanh chóng nhận lấy, xé mở bao thư rồi cụp mắt xem, trong thư có hai chữ được viết bằng bút son, vô cùng nổi bật.
 
“Quả nhiên là Phật Trản.”
 
Nó chính là tổ chức tình báo thần bí nhất cũng khổng lồ nhất khắp thành Trường An, cho tới tận bây giờ, vẫn chưa thể xác định được thân phận của thủ lĩnh tổ chức này, điều duy nhất có thể khẳng định được chính là, nó đã ẩn núp nhiều năm ở Trường An, mạng lưới nhân mạch trải rộng khắp kinh đô và các vùng lân cận, thậm chí len lỏi vào quan trường, hậu cung, còn hay lui tới với cả các bộ tộc mọi rợ ở quan ngoại, không ít quyền quý cũng nhận được rất nhiều lợi lộc.
 
Trước đây Thần Uy Quân đã hợp tác với các vệ lớn để tra rõ hàng loạt mật thám thám tử ở kinh đô và các vùng lân cận, gần như đã lật tung cả Trường An và Lạc Dương, nhưng cũng chỉ bắt được mấy tên tép riu ở dưới đáy của Phật Trản mà thôi, không thể tổn thương tới gốc rễ.
 
Lâm Yến đã sớm có phỏng đoán, hiện giờ quả nhiên như hắn đã đoán.
 
Nếu Tằng Tố Nương đến từ Phật Trản, vậy chuyện kiếp trước đã chẳng có gì lạ nữa.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.