Phù cẩm

Chương 94


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 94:

Chương 94: Hôn sự
 
Tống Tinh Dao bị giấc mơ làm cho bối rối không thể nhìn thẳng vào Triệu Duệ An, nhưng cũng may là bây giờ hai mắt tối thui, nàng cũng không nhìn thấy mặt hắn, cảm giác không thoải mái này được giảm bớt, nàng không vui khi bị Triệu Duệ An ấn cho không thể động đậy, trán dùng sức cụng đầu, đập vào trên ngực Triệu Duệ An, hai người đều lùi lại nửa bước.
 
Triệu Duệ An che ngực lại ho khan hai tiếng, oán trách nói: “Tống Tinh Dao, nàng là trâu à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ai bảo ngươi tranh thủ lúc ta bị thương để động tay động chân.” Tống Tinh Dao duỗi tay quơ ở giữa không trung, có ý định đi trở về giường mềm, bỗng nhiên, hai bên má bị ngón tay lạnh lẽo dùng sức véo một cái, nàng “Á” một tiếng, lật tay gạt ra, nhưng lại là gạt vào khoảng không, chỉ chớp mắt, bím tóc của nàng lại bị người túm lấy, nàng nổi giận, xoay người nhấc chân đá một cái, vẫn không thể thành công bắt được người, nhưng bả vai lại bị người vỗ một cái…
 
Cứ giằng co bốn năm lượt như vậy, Tống Tinh Dao nổi giận: “Triệu Duệ An!”
 
“Ta cứ động tay động chân đấy, nàng cũng ôm rồi sờ rồi, làm sao nào?” Lúc này, Triệu Duệ An mới mở miệng, vẻ mặt cực kì vô lại: “Có nghĩ tới lấy thân báo đáp không?”
 
Giọng nói vang lên ở ngay bên tai Tống Tinh Dao, chắc chắn người này đang ở rất gần nàng, hơi thở ấm áp gần ngay sát tai, nàng đỏ mặt, không biết là tức hay là bởi vì khoảng cách quá gần. Nàng không nói lời nào, im lặng một lát rồi đột nhiên xoay người lại, nện một quyền vào giữa ngực Triệu Duệ An, hắn đau đến mức vừa hô lên một tiếng vừa lùi lại, sau đó không còn tiếng động nữa.
 
“Triệu Duệ An?!” Tống Tinh Dao đợi một lúc lâu mà vẫn không chờ được tiếng hắn nói chuyện.
 
Trong đình bỗng nhiên yên tĩnh lại, xung quanh không có tiếng động dư thừa, Tống Tinh Dao đứng ở giữa đình hóng gió, giữa mày dần dần nhíu chặt.
 
Vừa nãy vô cùng bực tức, một quyền kia nàng dùng lực tàn nhẫn, sẽ không đánh hỏng người luôn chứ? Nàng nhớ rõ ở đám cháy, hắn vì cứu nàng, có lẽ đã bị xà nhà hay vật nặng gì đó đập vào sau lưng, nếu thương càng thêm thương…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao có hơi lo lắng.
 
“Này?! Triệu Duệ An!” Tống Tinh Dao không nhìn được, chỉ có thể dùng tay quờ quạng giữa không trung, vừa thử lò dò cất bước, vừa gọi hắn: “Ngươi không sao chứ? Nói một câu đi!”
 
Vẫn không có ai để ý tới nàng.
 
“Triệu Duệ An?” Tống Tinh Dao càng lo lắng hơn, bước chân trở nên vội vàng, nhưng nàng sờ soạng đi đường, quýnh lên thì càng không thể phân biệt rõ phương hướng, vừa hơi mất tập trung thì chân đã vấp vào bàn nhỏ, nàng rên lên một tiếng rồi ngã xuống.
 
Nhưng tình trạng ngã sấp mặt thê thảm lại không xuất hiện, khoảnh khắc tiếp theo, nàng bị người ta ôm vào trong lồng ngực, vững vàng ngồi trở lại giường mềm.
 
“Nàng đang gọi hồn hả?” Giọng nói vẫn không đứng đắn như cũ của Triệu Duệ An vang lên: “Đánh mạnh như vậy, muốn giết ta à?”
 
“Ngươi còn đùa nữa hả?!” Tống Tinh Dao quả thực bị hắn làm cho giận đến ngứa răng, khổ nỗi bản thân nàng bị mờ mắt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không thể bắt được hắn.
 
Triệu Duệ An không trả lời nàng, sau khi đặt nàng cẩn thận thì lập tức đứng dậy, đứng bên cạnh nàng lẳng lặng nhìn nàng một lát, bỗng nhiên quỳ gối xuống.
 
Tống Tinh Dao tức giận xoa mắt cá chân của mình, oán trách hắn: “Người đã lớn như vậy rồi, mà vẫn giống như đứa trẻ ba tuổi, Thập Ngũ điện hạ còn chín chắn hơn ngươi đấy. Vết thương trên lưng ngươi đã khỏi chưa? Là bị thương quá nhẹ hả? Vẫn còn không thành thật như vậy, còn đùa…”

 
Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, tay đã vươn ra dừng ở giữa không trung, nâng mặt nhìn nàng ở khoảng cách rất gần, nhưng nàng chẳng thể nhìn thấy cái gì, vẫn đang tự nói một mình.
 
“Vết thương của ta không sao. Tống Tinh Dao, nàng lo lắng cho ta à?” Hai mắt hắn hơi nheo lại, ánh mắt trở nên âm u, giống như những tia sáng xuyên qua cửa sổ đi vào trong gian phòng tối tăm, ranh giới đen trắng rõ ràng rành mạch, bụi bặm quay cuồng giữa những tia sáng.
 
Tống Tinh Dao im lặng không lên tiếng.
 
Hắn đợi một lát, bật cười cúi đầu xuống, lại tiếp tục giơ tay ra, nắm lấy mắt cá chân của nàng, dọa cho Tống Tinh Dao sợ tới mức co rụt chân lại.
 
“Ngươi làm gì thế?”
 
“Nhìn xem chân nàng đá hỏng chưa.” Triệu Duệ An nắm lấy chân nàng không buông, nhẹ nhàng cởi guốc gỗ vốn đã đeo không chặt, cởi tất xuống một nửa.
 
Chân Tống Tinh Dao nhỏ xinh trắng nõn, nhưng mu bàn chân và trên bắp chân lại có một vết sẹo cũ lâu năm, là dấu vết để lại khi nghịch ngợm hồi nhỏ, giống như con người của nàng vậy, cũng không hoàn mỹ, khắp nơi đều có thể thấy được tật xấu nho nhỏ, bay nhảy hấp tấp không an phận, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng như cũ… đẹp đến mức siêu lòng như vậy.
 
“Đụng tím rồi.” Hắn giữ chặt chân nàng, dùng đầu ngón tay đè lên chỗ bầm tím mới sinh ra trên mu bàn chân của nàng, bắt đầu chậm rãi xoa bóp.
 
Tống Tinh Dao nóng bừng từ chân tới đầu, luôn miệng nói: “Đủ rồi đủ rồi, ta không đau.”
 
Triệu Duệ An nhìn thấu sự bối rối của nàng, nụ cười bên môi càng xán lạn hơn —— suy cho cùng, từ trước đến nay rất khó nhìn thấy Tống Tinh Dao như vậy.
 
Ấn thêm mấy cái, hắn mới lại kéo tất lên, đầu ngón tay xẹt qua da thịt trên cẳng chân nàng, khiến cho nàng run rẩy một trận. Đeo tất xong, hắn lại đeo guốc gỗ vào chân nàng, sau khi làm xong hết thảy, mới nghe Tống Tinh Dao nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Cảm ơn.”
 
“Cảm ơn cái gì?” Hắn đang đặt chân nàng xuống mặt đất, hờ hững nói.
 
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Cuối cùng Tống Tinh Dao đã mở miệng.
 
Hô hấp của Triệu Duệ An lại đột nhiên trở nên nặng nề, ngồi xổm trước mặt nàng không động đậy, chỉ giương mắt nhìn nàng, rất lâu sau mới nói: “Không cần cảm ơn ta, giúp nàng, cứu nàng, đều là muốn nhận phần thưởng.”
 
“Phần thưởng gì cơ?” Nàng hỏi hắn.
 
Hắn lại không nói, nhưng lúc này Tống Tinh Dao biết hắn đang ở trước mặt mình, hô hấp hít vào thở ra dần dần phả tới gần, hắn đang từ từ tới gần nàng, tim nàng đột nhiên nhảy lên, muốn né tránh theo bản năng, nhưng nhớ lại cái ôm an toàn mát lạnh trong đám cháy, tựa hồ lại có chút hoài niệm, cảm xúc mâu thuẫn khiến cho nàng phản ứng chậm mấy nhịp, khi lại muốn né tránh thì đã không kịp nữa rồi, Triệu Duệ An đã ở rất gần rất gần…
 
Một nụ hôn, nhẹ nhàng in lên giữa trán nàng, giống như cánh hoa phất qua vậy.
 
Tống Tinh Dao ngơ ngẩn.
 
“Đây là… phần thưởng giúp nàng vào cung.” Triệu Duệ An trầm giọng nói, không còn là giọng nói không đứng đắn như thường ngày nữa.
 

Tuy Tống Tinh Dao không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng ra tư thế bây giờ của hai người, nàng bỗng nhiên im bặt, chỉ dùng đôi mắt bị vải che kín ngây ngốc nhìn thẳng vào bóng tối phía trước.
 
Có người thay nàng đáp lại.
 
“Khụ!”
 
Ngoài đình truyền tới hai ba tiếng ho khan, giọng của Tôn thị, lạnh như băng, rất nghiêm túc: “Thế tử gia tới thăm Lục nương à?”
 
Tống Tinh Dao bị giọng nói của mẫu thân dọa sợ tới mức ngẩn người, chẳng còn suy nghĩ ướt át nào nữa, chỉ thầm nói trong lòng: Xong rồi, chết chắc rồi, bị nhìn thấy rồi.
 
Còn Triệu Duệ An thì đã nhảy dựng lên, nhìn thấy người tới, vậy mà vừa mở miệng đã lắp bắp nói: “Tống… Tống… Tống phu nhân…”
 
Giở trò với nữ nhi nhà người ta ngay trước mặt mẫu thân, hắn là có mấy cái lá gan thế? Vậy là ấn tượng đầu tiên đã bị phá hỏng rồi.
 
Tống Tinh Dao vốn dĩ sợ bị mắng, nghe thấy tiếng Triệu Duệ An kia nói lắp, không nhịn được cười ra tiếng —— dáng vẻ ngớ ngẩn kia, buồn cười quá.
 
Triệu Duệ An quay đầu lại hung hăng liếc mắt trừng nàng một cái, sau đó nhanh chóng đổi thành nụ cười nịnh nọt để tiếp đón Tôn thị, Tôn thị hành lễ, đi vào trong đình, dùng ánh mắt soi xét quét qua quét lại giữa hai người, hai người này, một người đứng khoanh tay, một người ngồi ngay ngắn trên giường, ngồi đến thẳng tưng, giấu đầu lòi đuôi.
 
“Năm nay thế tử bao nhiêu tuổi rồi?” Tôn thị không mắng chửi người, chỉ ngồi xuống ghế đá, lấy ra uy nghiêm lại nửa khách khí hỏi.
 
“Ta vừa nhược quán* không lâu.” Triệu Duệ An lễ phép trả lời.
 
*Nhược quán: Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành của nam giới thời cổ đại, khoảng 20 tuổi.
 
“Ồ, chính là tuổi để thành gia lập nghiệp.” Tôn thị gật gật đầu, lại hỏi: “Nhưng ngài đã có hôn sự chưa?”
 
Triệu Duệ An lắc đầu: “Chưa có hôn phối.”
 
Lúc này Tôn thị mới lộ ra một nụ cười: “Đông Bình Vương và Đông Bình Vương Phi ở xa tận quận Đồng Bình, vậy hôn sự của thế tử…”
 
“Hôn sự của ta, có Hoàng Thượng và Trưởng công chúa làm chủ, có điều cô mẫu nói, chỉ cần là cô nương mà ta thích, không câu nệ gia thế cao thấp, chỉ cần gia đình trong sạch là được, cô mẫu có thể làm chủ giúp ta.” Triệu Duệ An lại nói.
 
Tôn thị gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
 
Tống Tinh Dao càng nghe càng cảm thấy không đúng: “Nương, tốt cái gì vậy? Hôn sự của hắn thì liên quan gì tới nương chứ?”
 

Tôn thị liếc xéo nàng một cái, chỉ sai bảo: “Yến Đàn, Lệ Chi, đỡ Lục nương về phòng đi, con bé hóng gió quá lâu, sắp bị cảm lạnh rồi.”
 
Tống Tinh Dao thầm nghĩ: Thôi xong rồi.
 
Nương nàng không mắng nàng, đó chính là có suy nghĩ khác.
 
Vẫn là mắng thì tốt hơn, đánh nàng cũng được…
 
Nhưng nàng không thể nói lời này ra miệng, để cho Lệ Chi và Yến Đàn một trái một phải dìu mình, dưới ánh mắt của Tôn thị, mạnh mẽ bị dìu ra khỏi đình hóng gió, chỉ còn lại Tôn thị và Triệu Duệ An nói chuyện riêng.
 
Trời ơi, khi nào đôi mắt này mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời đây, nàng sắp nghẹn chết rồi.
 
Tống Tinh Dao khóc không ra nước mắt.
 
————
 
Buổi tối, Tống Tinh Dao không buồn ngủ.
 
Mặc dù mùa hè còn chưa chính thức bắt đầu nhưng nàng đã cảm thấy vô cùng ngột ngạt, quần áo trên người chỉ còn lại một chiếc áo ngắn bằng tơ lụa mỏng nhẹ nhất và một chiếc váy lụa màu trắng, nhưng nàng vẫn cảm thấy nóng bức như cũ.
 
Theo lẽ thường, việc lớn đã xong, nàng cũng bình an quay về, đại nạn không chết, tất có hậu phúc, nàng nên thoải mái tĩnh dưỡng mới đúng, nhưng… vẫn cứ bực bội vô cớ.
 
Ngẫm lại hành động của Triệu Duệ An và phản ứng của mẫu thân vào ban ngày, nàng lại cảm thấy lo âu.
 
Tối nay nàng mới biết được, trong ba ngày nàng hôn mê, mẫu thân nàng đã chủ động cầu kiến Trưởng công chúa bởi vì chuyện của nàng.
 
Ngày trước Tôn thị chỉ nghĩ nàng làm nữ quan bình thường ở phủ công chúa, thay Trưởng công chúa lo liệu xử lí mấy chuyện nhà cửa, nào biết vậy mà nàng lại làm việc nguy hiểm như vậy, suýt nữa không giữ được cái mạng nhỏ này, bây giờ biết rồi, làm sao bà chịu để Tống Tinh Dao tiếp tục ở lại chứ? Vì thế bà liều mạng bất chấp phạm tội cầu đến trước mặt Trưởng công chúa, muốn nàng từ chức ở phủ công chúa đi về nhà xuất giá.
 
Nhưng thật ra Trưởng công chúa không hề tức giận, trái lại, còn an ủi Tôn thị vì có tấm lòng yêu thương nữ nhi, cuối cùng thuyết phục Tôn thị để cho Tống Tinh Dao ở lại phủ công chúa tiếp tục làm việc, chỉ có điều sẽ không sắp xếp phái nàng đi làm việc nguy hiểm nữa, lại đồng ý hôn sự của Tống Tinh Dao giao cho cha nương định đoạt, lúc này mới khiến cho Tôn thị không còn băn khoăn nữa.
 
Vì thế hiện tại… Tống Tinh Dao vẫn phải rầu rĩ vì hôn sự.
 
Nghe những lời mà Tôn thị nói buổi chiều, sợ là đã có suy nghĩ khác với Triệu Duệ An rồi.
 
Nàng rất lo lắng.
 
Cửa ra vào vang lên hai tiếng “Cốc cốc”, có người truyền lời, Ngũ Niệm cầu kiến.
 
Tống Tinh Dao chỉnh đốn cảm xúc, thay quần áo bảo người đỡ đến gian ngoài, Ngũ Niệm đã chờ ở trong sảnh, thấy nàng ra thì vội hành lễ, nói: “Lục tiểu thư, công tử tỉnh rồi.”
 
“Vậy thì tốt. Ngươi vất vả rồi.” Tống Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm.
 
Kể từ khi nàng biết Lâm Yến hôn mê thì trong lòng bắt đầu bất an, cứ cảm thấy nếu không phải nàng nhờ người tiện thể nhắn lời, hắn cũng sẽ không chạy tới, dù sao hắn gặp nạn cũng có liên quan tới nàng, hơn nữa còn có vài cảm xúc mà bản thân nàng cũng không nói rõ đang quấy phá, vẫn luôn vướng bận trong lòng, vì thế nàng âm thầm dặn dò Ngũ Niệm, bảo hắn chú ý tình hình của Lâm Yến, kịp thời tới báo.
 
Bây giờ biết được người đã tỉnh lại, cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng trong lòng.

 
————
 
Đây là ngày thứ tư Bùi Viễn cõng Lâm Yến chạy ra khỏi nhà họ Mạc.
 
Trong đám cháy lớn ngút trời, Bùi Viễn không tìm được Tống Tinh Dao, nhưng hắn lại phát hiện Lâm Yến đang hôn mê —— Lâm Yến nằm bò trên mặt đất, toàn bộ phía sau lưng bị máu chảy ướt đầm đìa, tay hắn làm ra tư thế bò, tựa hồ muốn bò về phía nào đó, nhưng cuối cùng bị mất sức, khi được phát hiện thì hấp hối chỉ còn một hơi.
 
Bùi Viễn chỉ có thể cõng hắn về trước.
 
Đại phu do Lâm phủ mời về chẩn trị chỉ nói: “Mạng này của công tử, thật sự là được nhặt về, chậm một chút nữa thôi thì e rằng sẽ…”
 
Lâm Yến bị thương rất nghiêm trọng, vết dao đâm phía sau lưng vốn đã rất sâu, bởi vì vội vàng vào cung nên cũng không kịp băng bó cẩn thận, sau đó tới Mạc phủ hình như lại bị vật nặng nện vào lưng, không chỉ bị thương tới tận nội tạng, còn khiến vết dao đâm bị vỡ ra, hai vết thương chồng chất, máu chảy không ngừng, Lâm Yến có thể chịu đựng đến khi được người phát hiện đưa về Lâm gia, đã là kì tích rồi.
 
Bùi Viễn ở lại Lâm gia không đi, mỗi ngày đều đi thăm Lâm Yến, hôm nay cũng không ngoại lệ.
 
Lâm Yến nằm ở trên giường, Bùi Viễn thì ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn người hầu của Lâm gia và Lâm Vãn đi tới đi lui để chăm sóc Lâm Yến. Mạng hắn thì nhặt về rồi, nhưng vẫn mãi không tỉnh, cũng không ai biết khi nào sẽ tỉnh lại, Lâm Vãn vì thế mà khóc sưng hai mắt, Bùi Viễn cảm thấy Lâm Vãn khóc sướt mướt có chút phiền, lại nhớ tới dáng vẻ Lâm Vãn cầm bức tranh đi hỏi khắp nơi vào khoảng thời gian trước, có hơi đồng tình với nàng ta.
 
Hình như bọn họ đều bị Lâm Yến lừa rồi.
 
Lâm Yến có người trong lòng, nhưng không phải là người trên bức tranh, mà là Lục tiểu thư của Tống gia.
 
Hắn và huynh đệ của mình cùng thích một nữ nhân.
 
Nhưng… bắt đầu từ khi nào? Ai trước ai sau?
 
Ngày nhà họ Mạc cháy, mặc dù dáng vẻ của Lâm Yến giống như hai người khác nhau so với ngày thường nhưng không phải giả vờ.
 
Rốt cuộc giữa hắn và Tống Tinh Dao đã từng có chuyện gì? Sao lại yêu đến mức đấy? Giống như yêu suốt cả đời vậy. Nhưng lại giấu kín đến như thế ư? Tựa hồ rất sợ bị người ngoài phát hiện, đặc biệt là Lâm Vãn.
 
Nghĩ tới việc này, bỗng nhiên có một thứ hiện lên trong đầu Bùi Viễn, hình ảnh vụn vặt nhanh chóng lướt qua trước mắt, nhanh đến mức không nắm bắt được, hắn vừa định bắt lấy, trên giường lại truyền đến một tiếng động nhỏ. Bùi Viễn thu lại suy nghĩ, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi tới bên cạnh giường.
 
Lâm Yến có dấu hiệu tỉnh lại, mí mắt hơi hơi động đậy, hắn chậm rãi mở mắt ra, mở miệng nói câu đầu tiên chính là hỏi Tống Tinh Dao.
 
“Yêu Yêu…”
 
Bùi Viễn từ trên cao nhìn xuống, cúi xuống nhìn người bạn tốt thích cùng một nữ nhân với mình, lạnh nhạt nói: “Nàng không sao, đã được người cứu trở về phủ công chúa.”
 
Lâm Yến hơi đảo mắt, nhìn thấy hắn, tâm trí trì độn dần dần tỉnh táo lại, sau khi đối diện một lúc lâu với Bùi Viễn, hắn mới nói: “Không sao thì tốt rồi.”
 
Ai cứu, cũng không quan trọng.
 
Nàng bình an, là đủ rồi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.