Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 93:
Ánh lửa tận trời nhuộm tầm mắt thành màu cam, khắp nơi tràn ngập ngọn lửa chập chờn bất an, trong hốt hoảng giống như buổi tối sấm sét chập chờn ở kiếp trước, cũng là đường cùng, ở giữa lằn ranh sống chết, Tống Tinh Dao không hề kinh ngạc. Nàng vốn dĩ đã chết rồi, kiếp này sống lại giống như một giấc mơ không có thật, liệu có phải chỉ có cái chết mới là sự tồn tại chân thật nhất hay không?
Nàng không biết, nhưng nàng cũng không hề sợ hãi, nhẫn nhục chịu đựng chấp nhận kết cục đã từng xảy ra này.
Mãi cho đến khi có hai cánh tay bế nàng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng giống như người bị đánh thức, bản năng muốn sống thức tỉnh, điên cuồng cuộn tròn vào trong lồng ngực của người nọ, hấp thụ cái ẩm ướt mát lạnh trên người hắn để làm dịu cái bỏng rát đau đớn trên làn da mình và nỗi sợ hãi.
Người đó là ai?
Nàng muốn biết người đó là ai.
Tống Tinh Dao cố gắng mở mắt ra, nhưng bốn phía chỉ có ánh lửa, hết đợt này tới đợt khác, vậy mà người ôm nàng chậm rãi đi về phía một ngọn ngọn lửa khác, nàng xoay người lại ôm lấy người đó, muốn ngăn cản bước chân của hắn, nhưng hắn cũng không hề dừng lại, Tống Tinh Dao nắm chặt vạt áo trước ngực của người đó, bị người đó bế lên, đi xuyên qua ngọn lửa.
Ngọn lửa bập bùng hóa thành ánh nến, một đôi nến long phượng* đang cháy trong bóng tối cháy tới tận con ngươi, từng giọt sáp nến tan ra chảy xuống, giống như nước mắt nhuốm máu vậy. Nàng đột nhiên lại có thể nhìn rõ, bản thân nàng mặc giá y**, đứng đối mặt với người đó ở trước nến long phượng.
*nến long phượng[龙凤烛]: nến hình rồng, phượng tượng trưng cho điềm lành, cầu phúc cho cô dâu, chú rể.
**giá y [嫁衣]: áo cưới
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây rõ ràng là cảnh tượng vui mừng, nhưng lại vô duyên vô cớ mang theo bi thương.
Tống Tinh Dao cảm thấy không thoải mái —— Đây là lần đại hôn thứ hai của nàng ư? Kiếp này, nàng hoặc là không gả, nếu nhất định phải gả thì sẽ gả cho người yêu mình, không được bi thương, không được khổ sở, không thể giống như kiếp trước.
Nàng hơi phẫn nộ, xoay người lại cầm lấy nến long phượng không may mắn* ném xuống mặt đất, nến nện vào trên cơ thể người đối diện, bùm một cái đốt cháy quần áo của hắn, nàng hoảng loạn xông lên cuống cuồng dập lửa, nhưng người đó chỉ lẳng lặng đứng yên, khuôn mặt bị ngọn lửa bao trùm, tựa như ngọn nến, bị lửa cháy hừng hực đốt rụi, hóa thành từng giọt sáp nến, chảy xuôi xuống mặt đất.
*nến long phượng phải cháy song hành từ đầu đến cuối mới là điềm tốt.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy rất đau.
Tống Tinh Dao tỉnh lại vì đau.
Trước mắt lại biến thành tối đen như mực, cơ thể nặng nề, nàng không thể phân biệt rõ là hiện thực hay là mộng ảo.
Giấc mơ xuất giá, hình như nàng đã mơ thấy hai lần rồi, lần đầu tiên, mơ thấy mình gả cho Triệu Duệ An, lần thứ hai… mơ thấy tân lang là người cứu mình, nhưng hắn bị đốt thành sáp nến…
Không có một giấc mơ nào là đẹp cả, Tống Tinh Dao căm phẫn bất bình, chậm chạp giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt—— đen thui, không có gì hết.
Nàng sợ tới mức bỏ qua giấc mơ, giãy giụa ngồi dậy, sau đó sử dụng cả hai tay cào lên mắt, sờ thấy lớp vải băng bó rất dày, mở miệng muốn gọi người, cổ họng lại đau đớn giống như bị cát sỏi cọ sát qua, âm thanh ra khỏi miệng vừa thô ráp vừa khản đặc, hoàn toàn không nghe rõ là nói cái gì.
“Yêu Yêu của ta, cuối cùng con đã tỉnh rồi.”
Âm thanh đầu tiên vang lên ở bên tai nàng là của mẫu thân Tôn thị, Tống Tinh Dao được bà ôm một phen, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người mẫu thân.
Bản thân nàng không chết, thật sự được người ta cứu ra khỏi đám cháy ở nhà họ Mạc ư?!
“Nữ nhi ngoan, mắt không sao đâu, không có chuyện gì hết. Điện hạ đã mời đại phu tốt nhất cả thành Trường An tới xem qua cho con rồi, mắt và cổ họng chỉ bị khói hun tới, đắp thuốc mấy ngày, cùng với uống thuốc mấy ngày, là có thể khỏi hẳn, con đừng lo lắng.” Tôn thị thấy nàng giơ tay lên không trung, nhưng lại nói không nên lời thì ôm nàng an ủi.
Tống Tinh Dao chợt nhớ tới điều gì, điên cuồng sờ lên mặt mình.
Hiểu nữ nhi không ai bằng mẫu thân, Tôn thị vội đè tay nàng xuống, chỉ nói: “Mặt cũng không sao, không bị bỏng. Trên người có mấy chỗ bị bỏng, nhưng vết thương không rộng, cũng bôi thuốc rồi, không sao đâu.”
Lúc này Tống Tinh Dao mới yên tâm lại.
Mặt vẫn tốt là được rồi.
Vậy nàng đã về nhà rồi ư?
Tiếng bước chân đi lại xung quanh dần dần nhiều lên, giọng nói của Yến Đàn và Lệ Chi cũng vang lên theo, mang nước bưng trà hầu hạ rửa mặt chen nhau đi lên, náo loạn hồi lâu, Tống Tinh Dao mới liên tục nói chuyện bằng cách khoa tay múa chân, hiểu rõ tình huống hiện tại của bản thân là như thế nào.
Nàng vẫn đang ở phủ công chúa. Phủ công chúa rộng, điều kiện tốt, vì thế, mặc dù Triệu Ấu Trân thông báo cho người nhà nàng nhưng lại không cho đưa nàng về nhà tĩnh dưỡng, mà là sắp xếp cho nàng ở trong Song Nhạn Lâu lớn hơn, cũng đón mẫu thân của nàng tới, lại điều hai người Yến Đàn, Lệ Chi tới bên cạnh chăm sóc nàng, ngoài ra còn đưa thêm sáu nha hoàn nữa tới đây, tổng cộng là tám người hầu hạ một mình nàng.
Công chúa bình thường… cũng chỉ có đãi ngộ như vậy thôi nhỉ?
Tống Tinh Dao vừa mới tỉnh lại đã bị tình huống hỏi han ân cần làm cho sững sờ.
Đầu của nàng bị mấy vấn đề lộn xộn nhét đầy —— nàng muốn biết trong cung như thế nào, nhà họ Mạc như thế nào, Hoàng Hậu, Thái Tử và Lý gia, còn có Lâm Yến như thế nào, ngoài ra là ai đã cứu mình. Nhưng hôn mê ba ngày ba đêm, nàng chỉ dựa vào thức ăn lỏng để duy trì, chưa tỉnh được bao lâu đã lại hoa mắt chóng mặt mà nằm trở về.
Nằm một lát, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng nghe thấy có người hành lễ nói: “Trưởng công chúa.”
Là Triệu Ấu Trân tự mình tới. Bà vừa mới trở về từ trong cung, nghe thấy Tống Tinh Dao tỉnh lại thì chưa kịp thay quần áo đã tới đây thăm nàng.
Tống Tinh Dao xốc chăn muốn xuống giường hành lễ, nhưng bị Triệu Ấu Trân đúng lúc đi vào ngăn lại: “Không cần đa lễ, ngươi là người đang bị thương, cứ nằm đi.”
Lúc này nàng mới được đỡ quay về trên giường rồi nằm xuống, khàn khàn nói: “Tạ ơn điện hạ.”
“Ngươi đã khá hơn chưa?” Giọng nói của Triệu Ấu Trân nghe vô cùng ôn hòa, lại càng quan tâm hơn ngày xưa.
Tống Tinh Dao gật gật đầu, Tôn thị đứng ở một bên lập tức trả lời thay nàng: “Đại phu nói vết thương không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi thôi, chỉ có điều cổ họng bị khói hun hỏng rồi, mấy ngày nay không tiện nói chuyện, mong điện hạ rộng lòng tha thứ.”
Triệu Ấu Trân nói: “Không sao, phải tĩnh dưỡng cho khỏe, nếu có yêu cầu gì thì nói với bổn cung, nhà kho của phủ công chúa có thể mở bất cứ lúc nào.” Nói xong bà đè tay Tống Tinh Dao lại.
Tống Tinh Dao lật tay nắm chặt, gian nan mở miệng: “Điện hạ… Trong cung…”
Tôn thị biết các nàng muốn nói chuyện quan trọng, thở dài dẫn hai người Yến Đàn và Lệ Chi rời khỏi tẩm điện, lúc này Triệu Ấu Trân mới nói: “Đã không sao rồi, may mà có ngươi.”
Sự biến đổi về quyền thế, hơn nhau ở thời gian, may mắn nhờ có Tống Tinh Dao nhanh trí, mới có kết cục thay đổi triệt để này trong ba ngày.
Trên thực tế, trước đây Triệu Ấu Trân đã từng nhắc tới bản án cũ của Hàn gia trước mặt Hoàng Thượng, Hàn Thanh Hồ lại xuất hiện kịp thời, gợi lên vết thương cũ của Hoàng Thượng, vì thế bí mật hạ chỉ tra rõ việc của Hàn gia, Lâm Yến thì đã thu thập đầy đủ chứng cứ đưa cho Triệu Ấu Trân từ lâu, chỉ chờ lật lại bản án, cộng thêm những việc mà Lý gia làm ở bên ngoài sau lưng Hoàng Thượng trong những năm này, cũng đủ khiến cho Lý gia mãi mãi không thể xoay người. Nhưng chẳng ngờ không biết Hoàng Hậu biết được tin tức từ chỗ nào, vì sợ những việc này bại lộ, vậy mà lại ra tay trước một bước, bố trí độc cục, định được ăn cả ngã về không, dứt khoát giúp Thái Tử soán vị, bởi vậy hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, còn nhốt Liên mỹ nhân vào ngục, khống chế Hoàng Thượng đang bị bệnh, hơn nữa còn nhân lúc công chúa vào cung thăm Hoàng Thượng để xuống tay… định loại bỏ toàn bộ chướng ngại trong một lần.
Cũng may Tống Tinh Dao nhìn ra manh mối từ tranh vẽ của Thập Ngũ hoàng tử và tin tức của Li Quán, sớm mật báo cho Lâm Yến, lại mạo hiểm cứu người, lúc này mới khiến cho bọn họ có thể phá được độc cục của Hoàng Hậu và Lý gia trong thời gian ngắn nhất.
Triệu Ấu Trân hiếm khi nhẫn nại, lần lượt nói cho nàng nghe từng chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Tống Tinh Dao nghe mà sợ hết hồn hết vía, tay nắm chặt chăn lụa, nếu không phải có mảnh vải bịt trên mặt thì có lẽ bây giờ, hai mắt của nàng đã trợn to lắm rồi. Mặc dù bản thân nàng ở giữa lốc xoáy nhưng khi làm những việc kia cũng không nghĩ quá nhiều, xong việc rồi nghe lại, mới biết được bẫy này thủ sẵn bẫy khác, có bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ.
“Bây giờ Hoàng Thượng đã an toàn, Thanh Hồ cũng được cứu ra rồi, từ việc nàng ấy hầu hạ sát bên cạnh Hoàng Thượng, ta đoán rằng nàng ấy lập được công lớn, chắc chắn cấp bậc sẽ còn tiếp tục tăng lên. Hoàng Hậu và Thái Tử bị bắt giam, Lý gia bị kê biên tịch thu tài sản, tất cả chứng cứ phạm tội đều đã trình lên cho Hoàng Thượng, chỉ đợi một thời gian nữa sẽ chiếu cáo toàn thiên hạ.” Triệu Ấu Trân sờ sờ đầu nàng nói.
Độc hại Hoàng Thượng soán ngôi vua, đây vốn chính là tội chết xét nhà diệt tộc.
Năm đó Hàn gia bị kết tội, cũng chính là vì nguyên nhân này. Hàn phi lén lút thông đồng với người ngoài, độc hại Hoàng Thượng, giết hại hoàng tử, Hàn gia cấu kết mưu phản với Tứ hoàng tử soán ngôi thất bại đang trốn tránh bên ngoài, mấy tội chồng chất, nên tru di cửu tộc.
Hiện tại đã điều tra rõ ràng, năm xưa, tội của Hàn phi và Hàn gia đều do Lý gia và Hoàng Hậu mưu hại.
Hàn gia bị giết như thế nào thì Lý gia cũng sẽ bị giống như thế.
Tống Tinh Dao ngơ ngẩn nghe —— kiếp trước, chuyện này cũng đã từng xảy ra, khác nhau ở chỗ, thời gian và quá trình đều không giống nhau.
Thật sự như nàng đã đoán trước, do Lâm Yến làm chủ thì đã sớm hơn bốn năm.
Ngoại trừ cái này ra, vẫn còn có điểm khác biệt…
“Lâm Yến là đích trưởng tôn của Hàn gia, Hoàng Thượng đã biết rồi.”
Tống Tinh Dao giật mình, chịu đựng sự khó chịu ở cổ họng, hỏi: “Vậy hắn bây giờ?”
“Yên tâm đi, nếu Hàn gia đã rửa sạch oan khuất, Hoàng Thượng tự có ân sủng, hắn sẽ không sao đâu, chỉ có điều, đêm đó hắn xông vào đám cháy trong nhà họ Mạc, bởi vì vết thương phía sau lưng bị vỡ ra, mất máu quá nhiều nên đã ngất xỉu trong nhà, được Bùi Viễn đưa về, hiện giờ vẫn đang hôn mê.” Triệu Ấu Trân nói.
Tống Tinh Dao nhíu mày.
Vết thương phía sau lưng ư?
Đúng rồi, Quận chúa đâm một nhát vào sau lưng hắn, nhưng hắn nói vết thương không sâu, cũng không đáng ngại, chẳng lẽ là an ủi nàng à? Một nhát dao kia là Quận chúa dùng toàn bộ sức lực, ngẫm lại cũng biết không thể nhẹ được, vì sao nàng lại tin hắn chứ?
Một vài suy nghĩ lóe lên, Tống Tinh Dao ảo não bản thân mình bị hắn dùng dăm ba câu đã lừa được rồi, mặc dù dựa vào tình hình lúc ấy, cho dù nàng biết thì cũng hoàn toàn không thể thay đổi được sự phát triển của tình hình, nhưng nàng vẫn buồn bực.
Oán hận đấm xuống giường, nàng lại nói: “Vậy… Ai cứu nô tỳ?”
“Là…” Triệu Ấu Trân nhìn mặt nàng, chậm rãi nói ra một cái tên.
————
Lại ngủ thêm một ngày, ăn chút cháo, sức lực của Tống Tinh Dao mới dần dần hồi phục lại, có thể xuống giường đi lại.
Trên người nàng không bị thương, hồi phục cũng nhanh, chẳng qua bởi vì tầm nhìn bị ngăn trở, phạm vi đi lại có hạn, cần phải có người ở bên cạnh. Ở trong phòng ngột ngạt đã lâu, nàng được đỡ đến lương đình trong vườn của Song Nhạn Lâu. Dừng ở ghế quý phi, nàng khẽ ngã xuống giường, Tôn thị lại gọt rất nhiều hoa quả tươi theo mùa, cầm que bạc xiên lên đưa tới tận miệng nàng…
Gió xuân thổi nhè nhẹ, trong gió có hương thơm nhàn nhạt của hoa thược dược, vô cùng thoải mái.
Tình hình ở Trường An đã ổn định, Tống Tinh Dao buông tay mọi thứ, nếu không phải vẫn còn lo lắng cho người nào đó thì chính là sướng như tiên.
Chợp mắt một lát ở trên giường nhỏ, nàng lại thấy hơi nhàm chán, dùng tay đi mò que bạc, muốn chọc một miếng trái cây để xua tan vị đắng của thuốc nổi lên ở trong miệng. Lần đầu không mò được, nhưng nhanh chóng có người chọc một miếng trái cây ngâm đưa đến bên môi nàng, nàng cười hì hì mở miệng ngậm lấy, chỉ cho là mẫu thân đang ở bên, vì thế dùng gương mặt tươi cười cọ vào người đó, dùng tiếng nói hơi khàn khàn hô câu: “Chỉ có nương thương con.” Sau đó giang rộng hai tay ra, lại ôm người đó vào trong ngực.
Người đó hơi buông lỏng tay, que bạc rơi xuống đất, dở khóc dở cười vì bị nàng ôm lấy. Tống Tinh Dao đè hai tay xuống, phát hiện vòng eo của mẫu thân hơi sai sai, “í” một tiếng dùng đầu cọ cọ vào trước ngực người đó—— phẳng?
Không phải mẫu thân của nàng à?
Còn là một nam nhân hả?
Tống Tinh Dao đột nhiên giật mình muốn tránh ra, không ngờ lại bị người đó đè gáy lại, chỉ nghe hắn hài hước nói: “Nữ nhi ngoan quá.”
“…” Tống Tinh Dao lại muốn mắng hắn.
Nhưng Triệu Ấu Trân nói, là hắn ôm mình ra khỏi đám cháy, như vậy xem ra, hắn chính là ân nhân cứu mạng của mình, lẽ ra nên cung phụng, nhưng tính tình của Triệu Duệ An này, nàng thật sự… không thể đứng đắn với hắn được.
Hai giấc mơ vớ vẩn đột nhiên xâm nhập vào trong đầu, nàng lại nghĩ tới Hàn Thứ trong mơ có khuôn mặt của Triệu Duệ An.
Nàng mặc giá y, gả cho Triệu Duệ An.