Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 92:
Chương 92: Lâm Yến hóa ma
Lửa cháy hừng hực thắp sáng đêm Trường An, cũng khiến toàn bộ dân chúng phường Sùng Hóa bị tỉnh giấc, dân chúng hoảng loạn chen chúc trên đường phố, lính cứu hỏa của quan phủ và dân chúng nhanh chóng hợp thành đội ngũ dập tắt lửa, đều đuổi về phía nhà họ Mạc, tiếng ồn ào náo động như sóng vỗ, tiếng sau át đi tiếng trước, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng trẻ con khóc ré lên, giống như muốn chọc thủng lỗ tai vậy.
Lâm Yến bỏ ngựa mà chạy, nhảy vọt mấy cái đã chạy đến bên ngoài nhà họ Mạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lửa lớn khủng khiếp, nhà họ Mạc vốn canh giữ nghiêm ngặt đã thất thủ, thủ lĩnh đám hộ binh bên trong thấy đám cháy đã mất khống chế thì dẫn theo người có thể dẫn rồi rút lui hết, chỉ còn lại nha hoàn, gã sai vặt và vú già bình thường hoàn toàn không biết gì cả, cùng với một ít hộ binh chưa kịp rời đi. Mà trong cái rủi lại có cái may là nhà họ Mạc tuy rộng lớn nhưng ở chỗ vắng vẻ của phường Sùng Hóa, xung quanh cũng không gần sát các nhà khác, ở giữa phòng ốc lại có vườn hoa, hồ cá cảnh,… vây quanh, đám cháy tạm thời tập trung ở trong mấy phòng lớn của tòa nhà, cũng không lan rộng ra phía ngoài, số người trong đội ngũ dập tắt lửa hiện nay chỉ đủ để khống chế đám cháy ở trong nhà họ Mạc, phòng ngừa đám cháy lan sang nhà dân khác.
Trong đám đông hỗn loạn, Lâm Yến liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khâu Nham lao ra từ trong nhà, mặt hắn đã đen xì bẩn thỉu, chống lên tường ho khan không ngừng. Lâm Yến sải bước rộng xông lên trước, túm chặt cổ áo hắn, chỉ nói: “Người đâu?”
Tầm mắt của Khâu Nham hơi lờ mờ, bị Lâm Yến túm một cái, đang định trở tay, nghe thấy giọng nói mới biết người tới là ai, vừa ho khan vừa nói: “Điện hạ đã được cứu ra đưa về…”
“Ta đang hỏi Tống Tinh Dao!” Lâm Yến phẫn nộ nói, lực trên tay lại mạnh hơn một chút.
“Tống tiểu thư… Ở bên trong…” Khâu Nham liếc mắt vào trong tòa nhà, dùng hai ba câu đã giải thích rõ ngọn nguồn, chỉ nói: “Toàn bộ người của Xích Sư Đội đã vào nhà rồi nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy Tống tiểu thư…”
Lâm Yến chậm rãi thả tay ra, mắt nhìn về phía nhà họ Mạc, chỉ lẩm bẩm nói: “Ta giao các ngươi cho nàng, là để bảo vệ tính mạng của nàng an toàn, không phải để cho các ngươi… dẫn nàng đi tìm chết!”
Không phải, không phải như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước, hắn không thể biết trước tương lai, hại nàng uổng mạng ở Đại Minh Cung, vì thế, kiếp này, hắn dốc hết sức lực dạy nàng cách tự bảo vệ mình, cho nàng lực lượng, không phải để cho kết cục kiếp trước tái diễn.
Tiếng ồn ào ầm ỹ xung quanh cũng dần dần trở nên xa xôi, hắn đi về phía nhà họ Mạc, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đám cháy ngút trời, người bên cạnh khuyên cái gì, hay hô cái gì, hắn hoàn toàn không nghe thấy, không biết đi được bao xa, bỗng nhiên có một người vọt tới từ phía xa rồi giữ chặt hắn.
“Lâm Yến, sao ngươi lại ở đây?”
Lâm Yến quay đầu lại nhìn người tới, hốc mắt dần dần đỏ lên, sát khí dũng mãnh tuôn ra khỏi hai đồng tử, chỉ nói với người tới: “Là ngươi dẫn nàng vào đúng không? Vì sao ngươi không dẫn nàng ra ngoài hả?”
Người tới chính là Bùi Viễn vừa mới hộ tống công chúa quay về phủ công chúa, sau khi phát hiện nơi này bị cháy thì lập tức chạy về, đúng lúc gặp được Lâm Yến ở bên ngoài tòa nhà.
Khói dày đặc xông ra, Bùi Viễn ho khan hai tiếng, nhìn thấy vẻ mặt của bạn tốt không đúng lắn, vừa định nói chuyện, Lâm Yến đã không nói lời nào mà đánh một chưởng vào trước ngực hắn, Bùi Viễn không hề đề phòng bị một chưởng đánh văng ra, đập vào tường đá, nội tạng không ngừng quay cuồng, mà Lâm Yến đã rút kiếm đâm tới, bóng người nhanh như chớp, nháy mắt đã dừng trước mặt hắn, dùng một khuỷu tay kẹp chặt cổ họng của hắn, một tay vung kiếm đâm thẳng tới.
Trong chớp nhoáng, Bùi Viễn nhìn thấy nỗi hận lạnh lẽo thấu xương trong mắt hắn, sát khí ngút trời không hề giữ lại chút nào, cùng nhau rơi xuống theo thanh kiếm kia, hắn quay đầu đi trong tình thế khẩn cấp, thanh kiếm kia sượt qua cổ hắn “Coong” một tiếng cắm vào trong tường.
“Lâm Yến, có phải ngươi bị điên rồi không!” Bùi Viễn tức muốn hộc máu nói, nếu vừa rồi hắn không tránh thanh kiếm kia thì bây giờ đã bị cắt đứt cổ họng rồi.
Cũng không biết, sự oán hận này của hắn là tới từ nơi nào? Vì Tống Tinh Dao ư? Chính là vì Tống Tinh Dao hả?
Mấy loại suy nghĩ nhanh chóng lướt qua, bên kia, giọng nói của Lâm Yến lại vang lên: “Nếu Yêu Yêu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các ngươi… một người cũng đừng mong có thể sống.”
Nói xong, Lâm Yến thu kiếm nhảy vào nhà họ Mạc, bóng lưng biến mất trong bụi đất mù mịt, bỏ lại Bùi Viễn ngạc nhiên nghi ngờ chưa thể bình tĩnh lại mà vịn tường ngồi dậy, trong đầu chỉ còn lại có lời nói của hắn.
Câu nói kia, mang theo mối hận khi hồi tưởng lại, nhưng vì sao? Dường như hắn cũng giống như Tống Tinh Dao, đều mang theo thù hận vô cớ đối với mình, vì sao?
Bùi Viễn nghĩ mãi mà không rõ, vô thức duỗi tay sờ lên cổ, trên cổ bị mũi kiếm sượt qua rạch đứt một vệt to, máu tươi chảy ròng ròng.
Một nhát kiếm kia, Lâm Yến không hề nương tay.
Suy nghĩ một lát, hắn cũng vọt vào nhà họ Mạc theo Lâm Yến. Việc khẩn cấp bây giờ là phải cứu Tống Tinh Dao trước.
————
Lửa đã cháy lan rộng khắp bên trong nhà họ Mạc, khắp nơi đều là ánh lửa tận trời, khí nóng cuồn cuộn ập vào trước mặt, bụi đất dày đặc khiến người ta bị sặc đến mức trực tiếp ho khan. Lâm Yến xé vạt áo bào để che miệng mũi lại, vọt vào trong nhà, trên đường đi nhìn thấy mấy vại nước đã dùng đến mức thấy đáy, không hề nghĩ ngợi gì đã dùng hai tay bê lên nhắm thẳng vào đầu, sau khi dội mình ướt sũng từ đầu đến chân thì tiếp tục chạy vào trong, xông thẳng về nơi giam giữ Trưởng công chúa theo lời kể của Khâu Nham.
Dãy nhà này là nơi bùng cháy sớm nhất, lúc đám người Khâu Nham chạy tới thì đã bị cháy đến mức không thể đi vào, hiện tại thì đã cháy rụi chỉ còn lại dàn giáo. Nếu Tống Tinh Dao thật sự ở bên trong, chỉ sợ bây giờ đã thành tro bụi giống như căn nhà này rồi.
Hốc mắt của Lâm Yến lại đỏ hơn ba phần, vẻ có chừng mực đã trở nên rối loạn hoàn hoàn, hắn nhìn quanh bốn phía, phóng người lướt về phía bụi cỏ bên cạnh. Có hai người đang nằm sấp trong bụi cỏ, nhìn cách ăn mặc của chúng thì có lẽ là lính canh chưa kịp rút lui khỏi nhà họ Mạc, hoặc có lẽ là trinh thám ở lại. Lâm Yến xuất kiếm, chiêu nào chiêu nấy đều là muốn lấy mạng, làm sao hai người kia có thể là đối thủ của hắn được, chưa đến mười chiêu, một người bị hắn đánh ngã trên mặt đất, dùng chân đạp lại, một người khác bị trường kiếm của hắn kề trên cổ.
“Nàng ấy đâu?” Lâm Yến hỏi.
“Ai…” Người nọ mạnh miệng nói.
“Người trong phòng kia.”
“Người cải trang thành điện hạ à? Chết rồi, bị chết cháy rồi.” Người nọ mạnh miệng, lộ ra vẻ mặt có chút châm biếm, muốn nói điều kiện với Lâm Yến.
Kiếm của Lâm Yến không cho hắn có cơ hội thu lại nụ cười, mũi kiếm lóe lên tia sáng bạc, trường kiếm đã lập tức cắm vào bụng hắn. Người nọ ôm lấy mũi kiếm, không dám tin nhìn chằm chằm vào hắn. Lâm Yến rút kiếm về, người nọ mềm oặt ngã xuống đất, đúng lúc ngã xuống đối mặt với người nằm trên đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sang người bị Lâm Yến giẫm dưới chân.
Máu trên mũi kiếm nhỏ xuống từng giọt một, rớt vào sau gáy người trên mặt đất, giọng nói của Lâm Yến âm u lạnh lẽo: “Ngươi nói đi.”
Cái chân giẫm lên lưng hắn ta thả lỏng, sau đó lại nhanh chóng đá một cái, hắn ta bị Lâm Yến đá ngã lăn ra, nằm ngửa mặt lên, mũi kiếm của trường kiếm đối diện với ấn đường*, từng giọt máu rớt xuống ấn đường của hắn ta, lại trượt xuống theo hai bên gò má.
*ấn đường[眉心]: là khoảng cách giữa hai đầu lông mày.
Người trên mặt đất này bị dọa cho run bần bật, chỉ nói: “Trốn… Trốn thoát… Nàng đâm thủ lĩnh bị thương, hất đổ giá cắm nến rồi chạy ra, nhưng cụ thể chạy đi đâu thì ta không biết.”
Hắn nói xong lại nói: “Ta chỉ biết thế thôi, tha… tha…”
Kiếm của Lâm Yến, vẫn xẹt qua cổ họng hắn mà không hề do dự.
Cảnh tượng trước mắt người này, chỉ dừng lại tại hình ảnh như vậy.
Dưới ánh lửa ngập trời, thần phật hóa ma.
————
Lâm Yến cầm theo trường kiếm nhỏ máu, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ.
Nếu Tống Tinh Dao chạy ra ngoài, tất nhiên sẽ có người đuổi theo phía sau, nàng lại không biết đường lối trong nhà họ Mạc, xung quanh đều là lính canh trong nhà họ Mạc, nàng muốn chạy thì chỉ có thể quay lại đường cũ, chỉ cần trở lại trong hồ, nàng có thể tiếp tục lẻn vào đáy hồ chạy ra từ đường nước chảy.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên mở to hai mắt ra, đi tìm về hướng tới hồ nước.
Suốt dọc đường tới hồ nước cũng có không ít phòng ốc nhà cửa, hiện tại cũng đã bén lửa, bốn phía cuồn cuộn khói bụi, đốm lửa nổ tung, bắn vào trên áo hắn, nhanh chóng đốt trụi thành lỗ thủng, tiếng thanh gỗ bị đốt cháy gãy đoạn vang lên không ngừng, khi nện xuống giống như rơi vào tim hắn, mỗi một cái đều nặng nề đến nỗi như phá vỡ thần hồn của hắn.
Không biết đi bao xa, hắn đột nhiên giẫm vào một vật cứng, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy tia sáng lạnh lóe qua mắt, hắn cúi người nhặt lên, hai tròng mắt đột nhiên sáng lên.
Đây là con dao găm hắn đưa cho nàng để phòng thân, bây giờ lưỡi dao nhuốm máu bị đánh rơi trên đường, đủ để chứng minh Tống Tinh Dao đã tới nơi này.
Lâm Yến lia mắt nhìn xung quanh, vẫn còn cách hồ nước một đoạn, dọc đường chỉ có một tòa quán các hai tầng, không xa chỗ đánh rơi dao găm này, bây giờ cũng đã chìm vào biển lửa. Có lẽ toà quán các này bén lửa tương đối muộn, lại là cấu trúc nửa đá nửa gỗ nên cháy chậm hơn các nơi khác một chút, tuy rằng hiện giờ bị lửa vây quanh nhưng vẫn chưa cháy rụi.
Hắn nghĩ một chút, nhanh chóng lao về phía quán các kia, rất nhanh đã đến bên ngoài quán các.
————
Khụ… Khụ khụ…
Tống Tinh Dao bị hơi nóng bao quanh, co rúc vào trong góc, tạm thời ngọn lửa chưa lan đến, nhưng mà khói đặc cuồn cuộn đã hun cho nàng không mở được mắt, mũi và cổ họng bị đốt đến mức vô cùng đau đớn, không khí để hít thở đã càng ngày càng ít, mặc dù nàng dùng vải ướt che kín miệng mũi, nhưng cũng đã không chịu nổi nữa rồi.
Chỉ mới vừa nãy thôi, khi cứu Trưởng công chúa, nàng còn tràn ngập hi vọng về tương lai, nhưng làm sao biết được, chỉ chớp mắt, người đã chìm trong biển lửa.
Khi những người đó muốn vào phòng dẫn nàng đi, nàng đã nghĩ mình chắc chắn sẽ không giấu nổi nữa, so với bị phát hiện rồi diệt khẩu, thà rằng mạnh tay đánh cược một lần, nhân lúc những người này tới thì đột phá ra một con đường để chạy đi, chỉ cần nàng có thể nhảy được vào trong hồ, đi ngược lại đường cũ, có lẽ nàng còn có một con đường sống.
Tính toán như thế, nàng cũng làm y như vậy. Tranh thủ lúc người đi vào không hề phòng bị, nàng dùng dao găm mà Lâm Yến tặng cho để đâm người đó bị thương, trong khi người đó lảo đảo thì hất đổ giá cắm nến khiến cho đám cháy bùng lên, quả nhiên nàng có thể chạy ra nhờ vào hỗn loạn, nhưng người đuổi theo cũng không chịu tha cho nàng, đuổi theo suốt dọc đường không bỏ. Bốn phía lại có hộ vệ khác vọt tới, nàng thấy không thể chạy thoát, chỉ có thể tìm chỗ kín đáo để tạm thời ẩn nấp nhằm kéo dài thời gian đợi người tới cứu mình, không ngờ đám người kia lại nhìn thấu ý tưởng của nàng, hơn nữa thấy hỏa hoạn bùng lên, nơi này sắp bị lộ ra ngoài, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đốt cháy toàn bộ các nơi trong tòa nhà.
Bốn phía đều là lửa cháy, gian phòng mà nàng đang ẩn nấp này lại chỉ có một cửa sổ nhỏ không thể chui lọt người, vì thế nàng không có nơi nào để chạy.
Bây giờ muốn chạy thì cũng không chạy ra được.
Khói đặc hun đến mức ý thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ, làn da bị hơi nóng phả đến bỏng rát không thôi, nàng không thở được, không nhìn rõ thứ gì, liên tục ho khan, chuyện kiếp trước bỗng nhiên ùn ùn kéo đến, đan xen chồng chất thành một mớ bòng bong với những gì đã trải qua trong kiếp này.
Đủ chuyện trong hai kiếp, dây dưa không rõ, đã khiến cho nàng không phân biệt rõ thời gian và không gian.
Đầu óc dần dần mất đi năng lực suy nghĩ, nàng giống như một con cá mắc cạn, nằm hấp hối giãy giụa trên cát sỏi.
Trong lúc hoảng hốt, dường như bên ngoài có vài tiếng động, giống như có người tới, lại giống như chỉ là tiếng thanh gỗ gãy đoạn rơi xuống, nàng không thể phân biệt rõ được, mãi cho đến khi bản thân nàng được người ta bế lên, người nọ không nói gì, chỉ gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực.
Hắn ướt sũng, lạnh như băng, có thể làm dịu cái bỏng rát trên người nàng, nàng dựa vào một tia ý chí muốn sống cuối cùng kia, trông mong rúc vào trong lồng ngực hắn, được hắn bế lên, lao ra bên ngoài. Nàng không mở mắt ra được, nhìn không rõ người đó là ai.
Ngọn lửa tàn phá bừa bãi, hình như xà nhà bị đốt gãy, nện xuống rất mạnh, hình như đập vào lưng hắn, hắn rên lên một tiếng, nhưng vẫn một mực bảo vệ nàng trong lồng ngực như cũ, nàng nhận ra bước chân hắn rối loạn, nhưng hắn lại càng ôm nàng chặt hơn.
Tống Tinh Dao nghĩ, xà nhà gỗ nặng như vậy, chắc là hắn rất đau nhỉ?
Nhưng nàng không mở nổi mắt, không nhìn thấy, cũng không nghe rõ, ý thức mờ mịt hồ đồ.
Cuối cùng, không khí lưu động ập tới, nàng há to miệng để hít thở, cho dù xoang mũi cổ họng đều vô cùng đau rát, nhưng không khí khiến nàng như cá gặp nước. Có lẽ bọn họ đã vọt ra bên ngoài phòng rồi, người đó ôm nàng, cuối cùng hành động đã chậm lại, bước chân hắn tựa hồ có chút lảo đảo, từng bước một, đi không vững lắm.
Đi ra mười mấy bước, hình như chân hắn vấp phải cái gì, thân thể ngã quỵ, cánh tay buông lỏng, nàng cũng ngã xuống đất theo, lăn ra hai bước mới dừng lại.
Nàng rất muốn mở to mắt, rất muốn đứng dậy dìu hắn, nhưng nàng chẳng thể làm được gì, thậm chí cũng dần dần mất đi ý thức.
Trước khi nàng hoàn toàn chìm vào hôn mê, người cứu nàng vẫn không thể đứng dậy.
Một đôi ủng đen chậm rãi giẫm lên trên con đường đá cuội, đi về phía hai người.