Phù cẩm

Chương 89


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 89:

Mặc dù Tống Tinh Dao có rất nhiều lo ngại đối với Triệu Duệ An nhưng mà trước mắt, chỉ dựa vào năng lực của nàng thì vẫn không có cách nào để truyền tin tức vào trong cung, hơn nữa tình cảm tỷ đệ giữa Đông Bình Vương và Trưởng công chúa còn rất sâu nặng, kể từ sau khi Triệu Duệ An vào Kinh Thành năm bảy tuổi, thì đều lớn lên dưới sự quan tâm của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa có ơn giống như nửa mẫu thân của hắn vậy, cho dù sau này hắn có dã tâm khát vọng lớn như thế nào thì chung quy vẫn phải biết ơn và tôn kính Trưởng công chúa, mà vào thời điểm cấp bách như thế này, Tống Tinh Dao cũng không thể để ý quá nhiều.
 
Giải thích tỉ mỉ những việc đã dò thám được ở Viên gia bên kia với Triệu Duệ An xong, Tống Tinh Dao giấu đi tin tức bản thân mình tiếp quản Li Quán và Thần Tự Bộ cùng với chuyện bí mật mà Trưởng công chúa giao cho, chỉ nói mình phát hiện Mạc gia không thích hợp khi đưa thức ăn cho mèo tới Viên gia.
 
Phí nước bọt một lát, cuối cùng nàng đã nói rõ sự việc, Triệu Duệ An nghe xong, cũng không trả lời ngay lập tức, chỉ thu lại vẻ mặt cười đùa cợt nhả thường ngày, hơi hạ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mặt đất cách đó không xa, một lúc lâu sau mới hỏi nàng: “Nàng có biết giam lỏng Trưởng công chúa là tội lớn như thế nào không? Lại liên quan tới Lý gia, nếu như việc này xảy ra thì sẽ nhấc lên sóng gió to lớn như thế nào trong triều đình không? Chỉ dựa vào lời nói của một phụ nhân nhà buôn, nàng đã đoán điện hạ bị bắt giam? Nàng rất dám đoán đấy. Có phải còn có chuyện giấu giếm chưa nói không? Hay là trong cung… cũng xảy ra chuyện rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Duệ An liên tục tung câu hỏi ra mà không cho nàng có kẽ hở để trả lời, chỉ hỏi đến nỗi Tống Tinh Dao bàng hoàng trong lòng, việc trong cung liên quan tới toàn cục, nàng không dám tiết lộ ra ngoài một cách dễ dàng, dường như Triệu Duệ An nhìn ra nàng khó xử, cũng không cưỡng ép, chỉ thờ ơ nói: “Vì sao phải nói chuyện này cho Lâm Yến? Hắn có thể giúp nàng? Ta thì không thể à? Hai người có giao tình sâu như vậy ư?”
 
Tống Tinh Dao muốn giải thích nhưng lại không tìm thấy lý do, nàng truyền tin tức cho Lâm Yến, vốn là bởi vì hắn hợp tác với Trưởng công chúa, đương nhiên việc Trưởng công chúa bị Lý gia giam lỏng có ảnh hưởng rất lớn đến hắn, vì thế nàng mới muốn cảnh báo hắn một tiếng, để cho hắn ở trong cung sớm có tính toán, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn Lâm Yến ra ngoài giúp đỡ mình, nhưng những việc này nói ra thì rất dài, lại liên quan tới rất nhiều cơ mật, nàng thật sự không thể nói rõ với Triệu Duệ An được, cũng không ngờ người có vẻ bất cần đời thờ ơ với thế sự như Triệu Duệ An này, vậy mà lại là một người hiểu rõ trong lòng, nàng đã coi thường hắn rồi.
 
Triệu Duệ An chỉ hỏi mà không cần câu trả lời, lại dần dần nâng tầm mắt lên, ánh mắt thay đổi, dịu dàng hóa thành bức bách, có một chút hung hăng, nhìn chằm chằm vào Tống Tinh Dao: “Ta có thể vào cung truyền lời giúp nàng, nhưng mà Lục nương…”
 
Hắn tiến lại gần nàng, cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: “Bởi vì là nàng, ta mới tin. Nàng phải nhớ kĩ, ân tình này, ngày sau ta sẽ đòi lại từ nàng đó.”
 
Hắn không tiếp tục nói mấy câu vui đùa “Lấy thân báo đáp” nữa, mặc dù giọng điệu không thay đổi nhưng lại nghiêm túc hơn bất kì lần nào trước đây.
 
Tống Tinh Dao lùi lại phía sau, tránh né cái tay đã nâng lên của hắn —— hình như hắn định vỗ má nàng, lại giống như muốn nắm cằm nàng, mang theo ý hơi xâm lược, không giống như trước đây.
 
Triệu Duệ An mà nàng quen biết, giống như một đứa bé lớn đầu vẫn còn ham chơi, thỉnh thoảng cũng rầu rĩ, nhưng chẳng mấy chốc sẽ quên đi, là một người bạn rất không tệ, nhưng có lẽ mọi người đều có một số gương mặt bị che giấu, ví dụ như Lâm Yến, ví dụ như nàng, e rằng Triệu Duệ An… không phải ngoại lệ.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta chuẩn bị một chút rồi lập tức vào cung.” Triệu Duệ An rút tay về, lãnh đạm nói: “Nàng nói điện hạ bị giam ở nhà họ Mạc, thế đã kiểm tra bên phía Hạo Nguyên Quan chưa?”
 
“Còn chưa kịp phái người đi kiểm tra.” Tống Tinh Dao trả lời.
 
Triệu Duệ An giật miếng ngọc bội từ bên hông xuống rồi ném cho nàng: “Nếu cô mẫu thật sự không có ở Hạo Nguyên Quan, chắc chắn trong quan sẽ canh phòng rất nghiêm ngặt, càng không thể để cho các nàng tiếp cận nơi ở của cô mẫu. Cầm ngọc bội đi tìm công chúa Tuyên Nhạc, có lẽ có thể thám thính được một ít tin tức.”
 
Hắn thường xuyên ra vào Đại Minh Cung, cũng quen thuộc với hậu phi trong cung và một đám hoàng tử công chúa, có vài mối quan hệ cá nhân thân thiết, đặc biệt là vị công chúa Tuyên Nhạc này. Bây giờ các quý nhân trong cung đều đi đến trước Hạo Nguyên Quan để cầu phúc cho Hoàng Thượng, Tuyên Nhạc cũng có ở trong đó. Ngọc bội là tín vật của hắn, dùng cái này có thể khiến Tuyên Nhạc tin tưởng.
 
Tống Tinh Dao nắm chặt ngọc bội, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
 
Triệu Duệ An lại liếc nàng một cái, nhanh chóng xoay người vung áo bào rời đi, vội vàng rời khỏi Tây Điện.
 
————
 
Triệu Duệ An vừa đi khuất, trong điện càng tĩnh lặng hơn, Triệu Duệ Khải vẫn đang ngủ, cái đầu nho nhỏ đã lệch sang một bên của gối đầu, Tống Tinh Dao tiến lên đặt đầu hắn vào chính giữa, khẽ mỉm cười, vẫy tay gọi nha hoàn tới, dặn dò phải chăm sóc tiểu điện hạ, còn bản thân nàng thì lại đi ra ngoài điện.
 
Chẳng bao lâu sau, Phan Viên của Thần Tự Bộ và Ngũ Niệm đều đến Tây Điện, Hà cô cô cho mọi người lui xuống, đóng chặt cửa, tự mình canh giữ ở bên ngoài, để bọn họ thảo luận công việc ở bên trong.
 

Tống Tinh Dao vừa nói việc đó ra, Phan Viên đã lập tức nhíu mày, chỉ nói: “Việc này rất quan trọng, vẫn phải đợi công tử về rồi mới bàn bạc kỹ hơn được.”
 
Cũng giống như suy nghĩ của Tống Tinh Dao, Phan Viên không hề tin tưởng lời nàng nói. Lúc này chỉ mới là ngày thứ ba Hàn Thanh Hồ bị ép nhốt vào Dịch Đình, việc trong cung đột nhiên xảy ra, Hoàng Hậu làm việc bí mật, còn chưa có ai phát hiện trong cung có biến, cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Thái Tử và Lý gia liên hợp đoạt quyền, hơn nữa Lâm Yến cũng không kịp nói việc này cho thuộc hạ cũ của Hàn gia biết, dựa vào suy đoán của Tống Tinh Dao và những lời nói phiến diện của Viên phu nhân thì dĩ nhiên không thể khiến cho Phan Viên tin tưởng được.
 
“Phan tướng quân, vì sao công tử nhà ngươi và Trưởng công chúa hợp tác, ngươi cũng hiểu rõ trong lòng mà, thứ nhất là vì oan cũ, thứ hai là vì tìm kiếm một con đường mới cho các ngươi. Đi theo điện hạ, mới có thể có một thân phận hợp pháp. Bây giờ các ngươi và điện hạ chính là tuy hai mà một, theo lý, điện hạ mới là chủ tử của các ngươi. Hiện tại điện hạ gặp nạn, hơi có sai lầm, việc mà Lâm Yến và các vị trù tính, hiển nhiên sẽ thất bại toàn bộ.”
 
Tống Tinh Dao vừa khuyên vừa quan sát vẻ mặt của Phan Viên, thấy hắn có đắn đo nhưng lại vẫn không cho là đúng như cũ, hoàn toàn không tin lời nàng nói, vì thế lại thay đổi thành: “Ta biết tướng quân có rất nhiều băn khoăn, nhưng chính bởi vì là việc lớn quan trọng, mà bây giờ Lâm Yến lại đang ở trong cung không thể thoát thân được, chúng ta mới càng phải nắm chặt thời gian để bàn bạc tìm đối sách ứng phó, nếu đợi hắn về, e rằng đã muộn rồi.”
 
“Tống tiểu thư có cao kiến gì?” Phan Viên chắp tay ôm quyền hỏi.
 
Khách khí thì vẫn khách khí, nhưng ít nhiều vẫn lộ ra vẻ coi khinh nàng, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
 
Tống Tinh Dao cũng hiểu rõ, thứ nhất bản thân nàng ít tuổi, thứ hai lại là nữ nhân, thứ ba là không có quân công uy tín trên người, đối phương là tướng lĩnh chỉ huy ngàn quân đã trải qua chém giết, sẽ nghe lời nàng nói mới là kì quái đó. 
 
“Theo ý ta, xin Phan tướng quân hãy lập tức phái người đi tới Hạo Nguyên Quan và nhà họ Mạc để tìm hiểu tung tích điện hạ trước.” Nàng vừa nói vừa lấy ngọc bội của Triệu Duệ An ra, đồng thời cũng nói ra tên của công chúa Tuyên Nhạc, lại nói: “Ngoài ra phải triệu tập nhân mã sẵn sàng đợi lệnh.”
 
Phan Viên nhận lấy ngọc bội, tùy ý nhìn hai cái, nói: “Phái hai người có khinh công tốt đến Hạo Nguyên Quan để điều tra thì không có vấn đề gì, chỉ có điều triệu tập nhân mã thì hơi khó. Các huynh đệ có thân phận đặc thù, không thể lộ ra, nếu như để người khác vạch trần thân phận thì khó xử lí. Không phải Phan mỗ không muốn giúp tiểu thư, nhưng thứ nhất việc này chỉ là suy đoán của tiểu thư, thứ hai Phan mỗ cũng phải nghĩ đến tính mạng của các huynh đệ trong quân, hơn nữa Thần Tự Bộ chỉ nghe lệnh của công tử, cũng không phải là việc ta có thể làm chủ, vì vậy, mong tiểu thư thông cảm, hết thảy chờ công tử về rồi lại tính tiếp.”
 

“Tình thế trong cung, chờ hắn về thì đã không kịp nữa rồi.” Tống Tinh Dao chưa từng kiên quyết như thế, đã thầm ra quyết định ở trong lòng thì không hề băn khoăn nữa: “Ta cũng biết Phan tướng quân khó xử, vậy không miễn cưỡng tướng quân nữa, ta chỉ muốn xin tướng quân một đội quân.”
 
Trong lúc nói chuyện, nàng nhẹ nhàng đặt nửa tấm hổ phù vẫn luôn vuốt ve trong lòng bàn tay lên trên mặt bàn.
 
Dưới ánh đèn, hổ phù bằng đồng chiết xạ ra ánh sáng chói lọi khiến người khiếp sợ.
 
“Đây là…” Phan Viên không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào hổ phù bằng đồng.
 
“Đây là Lâm Yến giao cho ta trước khi vào cung.” Tống Tinh Dao lạnh nhạt nói.
 
Phan Viên cầm lấy hổ phù bằng đồng, cẩn thận quan sát sờ vuốt trên dưới trái phải một lúc lâu, sau khi xác nhận không phải giả thì mới nói: “Không ngờ, công tử lại tin tưởng tiểu thư như thế. Thôi được, Phan mỗ sẽ lập tức triệu người tới, tiểu thư đợi một lát.”
 
Nói xong, hắn không nhiều lời nữa, xoay người tự đi làm việc.
 
————
 
Tiếng trống thúc giục người vang vọng khắp ngõ, đã đến thời gian cấm đi lại vào ban đêm, cửa phường dần dần hạ xuống, cánh cửa dày nặng của Đại Minh Cung cũng đóng lại theo.
 
Trời tối dần, nhoáng cái đã là đêm khuya, bầu trời âm u, lại là một buổi tối không trăng không sao, nhưng Đại Minh Cung vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, khắp nơi trong cung điện đều đã được châm đèn thắp nến, soi đến mức nhà cửa sáng loáng, tường điện rực rỡ, cung nữ đi lại như tiên nữ, xuyên qua cung điện nhà cửa hoa lệ.
 
Cung điện được chiếu đến huy hoàng, càng thêm tráng lệ hơn bình thường, nhưng trong hoàng cung to lớn như vậy, lại vẫn có vô số nơi mà ánh sáng không chiếu tới được.
 
Ngục giam của Dịch Đình, chuyên nhốt cung nữ phi tần phạm tội của hậu cung, là một nơi vĩnh viễn không có ánh mặt trời. Đường đi sâu hun hút, hai bên dùng đá cứng rắn làm vách tường, cứ vài bước lại có một chiếc đèn treo tường trên vách đá, nhưng ánh sáng không thể xuyên qua bóng tối ở nơi này, trái lại có vô số cái bóng đổ xuống ở khắp nơi.

 
Hàn Thanh Hồ bị nhốt ở chỗ sâu nhất trong ngục giam của Dịch Đình, là một nhà giam riêng biệt, bốn phía không có cửa sổ, thậm chí cửa nhà giam cũng được làm từ sắt tinh khiết dày cứng nhất, trong nhà giam chỉ châm một chiếc đèn dầu có ánh sáng yếu ớt, Hàn Thanh Hồ cuộn tròn trên giường đá phủ đầy bụi bặm đặt trơ trọi ở góc tường, trang phục phi tần hoa lệ trên người đã bị lột ra, chỉ còn váy trong một màu trắng thuần, trang sức trâm cài trên đầu bị gỡ hết, tóc xõa ra che kín mặt, lộn xộn chật vật, trên người chồng chất vết roi, vết máu loang lổ.
 
Mùi trong ngục cũng không dễ ngửi, nàng ấy nằm giống như đã chết, không hề nhúc nhích. Ba ngày này, nàng ấy không được ăn một hạt gạo nào, đã cạn kiệt sức lực, chẳng qua chỉ cắn răng chống đỡ bằng một hơi cuối cùng mà thôi.
 
Không biết là lúc nào, có một loạt tiếng bước chân vội vã truyền vào từ bên ngoài nhà giam kiên cố, mơ hồ có vài tiếng đánh nhau, Hàn Thanh Hồ mở mắt ra, nhưng lại không sức đứng lên, một lát sau đó, có tiếng mở khóa vang lên ngoài nhà giam, nàng ấy co rụt người lại, cuộn tròn như con tôm, chỉ sợ lại là người bắt nàng ấy đi tra tấn.
 
Một luồng sáng dũng mãnh ập vào, cửa nhà giam bị mở ra, ánh sáng chói lóa đến mức khiến Hàn Thanh Hồ khó chịu, nàng ấy nhắm mắt lại. Một người bước vào từ ngoài cửa, sải bước đi đến bên cạnh giường đá, cúi người nhìn xuống, chỉ nói: “Thật xin lỗi, tới chậm một bước rồi.”
 
Nghe thấy tiếng nói, Hàn Thanh Hồ mới lại mở to mắt ra, cười với người nọ, khàn giọng nói: “Ngươi đã đến rồi à.”
 
Người nọ khuỵu gối ngồi xổm xuống, duỗi tay vén tóc rối trên mặt nàng ấy ra, nàng ấy hơi co rụt ra sau, chỉ nói: “Đừng nhìn, lôi thôi rất xấu.”
 
“Không xấu, rất đẹp.” Người nọ nhẹ giọng dỗ dành, giũ áo choàng trong tay ra rồi phủ lên người nàng ấy, sau đó mới chặn ngang bế người lên: “Nàng phải chịu khổ rồi. Đi thôi, ta đưa nàng ra ngoài.”
 
Hàn Thanh Hồ không nói, chỉ dịu ngoan để người nọ tùy ý bế lên, rúc vào trong lồng ngực hắn, yên tâm nhắm mắt lại, một lát sau, lại vươn cánh tay ra khỏi áo choàng, nhẹ nhàng ôm lấy cổ người nọ, chỉ nói: “Cảm ơn.”
 
Người nọ hơi ngẩn ra, bước chân hơi khựng lại, cúi đầu nhìn Hàn Thanh Hồ vô cùng tin tưởng mình, ánh mắt phức tạp, chợt lóe lên rồi biến mất.
 
Khi lại tiếp tục bước đi, đôi mắt kia đã trở nên cực kì lạnh lùng tàn khốc.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.