Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 87:
Ngủ không ngon một đêm, Tống Tinh Dao mệt mỏi trở lại phủ công chúa. Người hầu dậy sớm từng người đang bận làm việc của mình, khi nhìn thấy Tống Tinh Dao thì đều tạm dừng việc trong tay rồi nhao nhao hành lễ, quán các phía xa vẫn có tiếng tập hát ê a của đào kép như cũ, hết thảy trong phủ công chúa vẫn như bình thường, Trường An gió êm sóng lặng, vẫn là một ngày cảnh xuân tươi đẹp như cũ.
Tâm trạng của Tống Tinh Dao nặng nề, có thể làm thì đều đã làm, còn lại không phải là việc mà nàng có thể quản được. Tuy rằng được Trưởng công chúa coi trọng, làm một xá nhân nho nhỏ, nhưng nàng vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ như cũ, cánh chim chưa cứng, không làm nên chuyện, Lâm Yến nói một tiếng “Đồng bào” là đang đề cao nàng, nàng cách lúc thật sự có thể sánh vai với những người như bọn họ, vẫn còn có một con đường rất dài phải vượt qua.
Nàng quay lại Tiểu Nhĩ Viên thì vội vàng thay quần áo, rửa mặt, chải đầu, sau đó nàng lập tức đi tới Tây Điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù canh giờ vẫn còn sớm nhưng người trong Tây Điện đều đã dậy, Lệ Chi và Yến Đàn đang đứng ở trong phòng dỗ dành trẻ nhỏ. Thập Ngũ điện hạ không gặp Tống Tinh Dao suốt một đêm vốn đã không vui, buổi sáng mở mắt ra vẫn không thấy người đâu, khi rời giường giận đến mức vừa trút ra là không thể ngăn lại, không chịu ngoan ngoãn mặc quần áo, để chân trần đi xuống giường, bắt đầu chơi trốn tìm với Lệ Chi vào Yến Đàn ở trong phòng. Đầu mùa xuân vẫn lạnh, Lệ Chi và Yến Đàn chỉ sợ Triệu Duệ Khải cảm lạnh sinh bệnh, bị làm ầm ĩ đến mức vô cùng đau đầu.
Nhìn thấy Tống Tinh Dao, Lệ Chi và Yến Đàn như được đại xá, Tống Tinh Dao kìm nén tâm trạng, thay bằng gương mặt tươi cười để dỗ dành trẻ nhỏ, vào điện thay ca cho hai người Lệ Chi, Yến Đàn, lại bảo Lệ Chi đi mời Hà cô cô tới đây.
Khó khăn lắm mới dỗ được Triệu Duệ Khải, mặc quần áo cho hắn xong, Hà cô cô cũng tới, Tống Tinh Dao vừa bế tiểu điện hạ xuống giường, vừa hỏi thăm Hà cô cô về Trưởng công chúa.
Hà cô cô cũng lo lắng sốt ruột.
Hôm qua Trưởng công chúa vào cung thăm hỏi Hoàng Thượng vẫn chưa về, sáng sớm hôm nay đã có thái giám trong cung đến phủ công chúa truyền lời, chỉ nói Trưởng công chúa và vài vị hoàng tử công chúa đã đánh xe tới đạo quan Hạo Nguyên để cầu phúc cho Hoàng Thượng vào sáng sớm hôm nay rồi. Hạo Nguyên Quan là một tòa đạo quan lớn nhất trong thành Trường An, được xây dựng riêng cho hoàng gia cúng tế, hễ quý nhân trong cung có bất kỳ tai ương vận hạn gì thì đều muốn mời chân nhân trong quan tới làm lễ*, cầu bùa chú.
*làm lễ: trong raw là đạo tràng[道场], ban đầu dùng để chỉ nơi Đức Phật thành đạo. Về sau, nó dùng để chỉ cơ sở để dâng lễ cúng Phật hoặc tụng kinh, lễ bái, tu hành theo Đạo giáo.
Nếu là bình thường, đến đạo quan Hạo Nguyên cầu phúc cho Hoàng Thượng thì cũng không có gì không ổn, nhưng vấn đề là hôm qua Tống Tinh Dao vừa mới suy đoán trong cung sắp loạn, hôm nay đã bảo Trưởng công chúa đi đạo quan Hạo Nguyên, nàng không thể không nghĩ nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy có thể tin tưởng thái giám kia không?” Tống Tinh Dao lại hỏi.
Hà cô cô lắc đầu: “Không phải người bên cạnh điện hạ, là một tiểu thái giám chưa gặp bao giờ.”
Vậy thì càng kỳ quái hơn.
“Tào tướng quân đâu?” Tống Tinh Dao hỏi về Tào Thanh Dương.
“Tào tướng quân đã đi về trong quân trước rồi, điều động Phi Kỵ đợi lệnh, cụ thể như thế nào, ta cũng không biết.” Hà cô cô nói.
Quả nhiên, trong cung có biến rồi.
Tống Tinh Dao gật đầu, đang yên lặng suy nghĩ, cánh tay chợt bị người lắc lắc.
“Tống tỷ tỷ, bao giờ lão sư mới tới?” Triệu Duệ Khải nghe hai người nói chuyện hồi lâu thì đã thấy không thú vị, vừa lắc tay Tống Tinh Dao vừa hỏi.
Nhớ tới Lâm Yến, Tống Tinh Dao sờ sờ đầu của hắn: “Gần đây lão sư không rảnh lắm, tỷ tỷ ở cùng người nhé.”
Triệu Duệ Khải thất vọng buông tay nàng ra, bĩu môi, đang rầu rĩ không vui, bỗng nhiên có một tiếng cười sang sảng truyền vào từ ngoài điện: “Tiểu điện hạ, mau ra đây nhìn xem ta mang gì đến cho ngươi này?”
Triệu Duệ An dùng một tay xách theo một con diều rất to, một tay kia cầm theo cuộn dây cười đi vào, mắt Triệu Duệ Khải chợt sáng lên, quay đầu lại đã quên mất Lâm Yến, vọt tới bên cạnh Triệu Duệ An, vuốt diều nói: “Con diều!”
Con diều là một bức tranh mỹ nhân, nhìn có vẻ còn cao hơn cả Triệu Duệ Khải, màu sắc tươi đẹp, đuôi còn kéo theo hai dải dây dài, có thể tưởng tượng ra nếu bay trên không trung thì sẽ đẹp như thế nào.
“Cảnh xuân tươi đẹp, chúng ta đi thả diều đi.” Triệu Duệ An chớp chớp mắt với hắn, lại nhìn về phía Tống Tinh Dao, dường như đang trưng cầu ý kiến của nàng.
Tống Tinh Dao không trả lời hắn, chỉ dắt tay Triệu Duệ Khải, dặn dò nói: “Có thể chơi, nhưng tiểu điện hạ phải cẩn thận một chút, đừng chạy quá nhanh, nhỡ đâu ngã vỡ…”
Còn chưa nói dứt lời, Triệu Duệ Khải đã “Aaa” mà tránh thoát tay nàng, xông về phía Triệu Duệ An. Tống Tinh Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo, trước khi ra khỏi điện nàng dặn dò Hà cô cô.
“Nếu mật báo của Li Quán đến thì lập tức đưa tới cho ta.”
————
Không yên lòng đi thả diều cùng Triệu Duệ Khải, sau đó Tống Tinh Dao ngồi vào một đình nghỉ mát để nghỉ ngơi một lát.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ đang lôi diều chạy như điên trên bãi cỏ ở phía xa, Tống Tinh Dao thực sự không có thể lực để chơi cùng bọn họ, trẻ con tràn trề tinh lực, may mà có Triệu Duệ An, nên nàng mới có thể có thời gan rảnh.
Nhìn một hồi, Hà cô cô đưa mật báo của Li Quán tới, Tống Tinh Dao ngồi ở đình hóng gió lật xem.
Tin tức trong mật báo đã trải qua sàng lọc, nội dung không nhiều lắm, chỉ có năm trang giấy, phần lớn đều là tin tức về Lý gia, chỉ có điều vô cùng vụn vặt, đều là tin tức chắt lọc từ lời nói chuyện phiếm của khách khứa tới quán. Tống Tinh Dao cầm lấy xem qua từng cái một, dựa theo phương pháp mà Lâm Yến dạy, đầu tiên vẽ thân phận bối cảnh của những người này thành sơ đồ ở trong lòng, tìm ra quan hệ của mọi người với Lý gia, hoặc là họ hàng xa, hoặc là thuộc hạ, hoặc là láng giềng gần…
Trong đó có một hộ gia đình không hề nổi bật nhưng lại khiến cho Tống Tinh Dao chú ý.
Phường Sùng Hóa có một hộ gia đình họ Viên, làm nghề buôn bán tơ lụa, gia cảnh giàu có. Chủ mẫu và nữ nhi của Viên gia là người yêu mèo, là khách quen của Li Quán, Tống Tinh Dao đã từng tán gẫu với các nàng ấy một vài lần rồi, nàng vẫn có ấn tượng. Viên phu nhân này mất ngủ quanh năm, mua một bộ nhà cửa ba sân ở trong chỗ sâu của phường Sùng Hóa, vốn nghĩ muốn trải qua cuộc sống thanh tĩnh thoải mái, không ngờ bên cạnh tòa nhà này là một biệt viện của quý nhân, là nơi dùng để tìm hoan mua vui, ngày ngày yến tiệc, hàng đêm không ngừng sênh ca* múa hát**, làm phiền người ta không thể ngủ ngon. Viên phu nhân khổ không tả nổi, mỗi khi đến Li Quán gặp được người quen thì đều phải phàn nàn về người hàng xóm này.
*sênh ca [笙歌]: đề cập đến việc hát với sênh (một nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc) hoặc là chơi nhạc.
**múa hát[莺语-oanh ngữ]: 莺(oanh) vừa chỉ tiếng hát trong trẻo như chim sơn ca hót vừa chỉ kỹ nữ.
Vì chuyện này, bà ấy dùng không ít quan hệ tìm cách muốn bảo hàng xóm dừng hành vi quấy nhiễu người khác vào nửa đêm, nhưng chưa một lần thành công, sau đó lại nghe ngóng, mới biết được hàng xóm này có lai lịch không đơn giản, chủ nhân của tòa nhà này, nghe nói là ngoại trạch* của cháu trai một quản sự trong phủ mẫu gia Lý thị của Thái Tử.
*ngoại trạch: Đề cập đến người tình được một người đàn ông nuôi dưỡng trong một ngôi nhà khác.
Tục ngữ nói, kẻ gác cổng của phủ Tể tướng tương đương với quan thất phẩm*, mặc dù là quan hệ dây dưa rễ má nhưng dân chúng bình thường cũng không thể sánh bằng, vì thế ngoại trừ phàn nàn thì Viên phu nhân này cũng không có cách nào khác.
*kẻ gác cổng của phủ Tể tướng tương đương với quan thất phẩm[宰相门前七品官]: Muốn gặp Tể tướng thì phải để người gác cổng truyền tin, thường phải bỏ tiền ra để lấy lòng nên quyền lực của họ không hề nhỏ. Vì vậy, họ được so sánh với các quan thất phẩm của triều đình.
Cũng bởi vì tầng quan hệ này, Tống Tinh Dao đã dặn dò đích danh, cần phải ghi chép lời nói của vị Viên phu nhân này vào mật báo trình lên cho nàng.
Hôm qua đúng lúc Viên phu nhân tới Li Quán, trong mật báo ghi chép rằng —— Nhìn bề ngoài, sắc mặt hồng hào hai mắt có thần, lời nói vẻ mặt khoan khoái.
Tống Tinh Dao nhớ rõ Viên phu nhân mất ngủ quanh năm, từ trước đến nay sắc mặt tinh thần đều không tốt, lại xem lời nói của bà ấy, vậy mà lại không hề có oán giận, chỉ nói gần đây nhà bên không làm ồn, bà ấy ngủ rất ngon.
Nàng nhìn đi nhìn lại phần ghi chép về Viên phu nhân tới ba lần, trong lòng có chút nghi ngờ, đang suy nghĩ thì một bàn tay đột nhiên vỗ lên trên bàn đá, nàng giật mình đến mức ấn mật báo vào trong ngực.
“Lại nhìn cái gì mà tập trung như vậy hả?” Triệu Duệ An nhìn chằm chằm vào nàng không có ý tốt.
Tống Tinh Dao ngửa đầu lên, không trả lời hắn mà cười ngọt ngào: “Thế tử gia, ngài giúp ta một việc được không?”
Chuông cảnh báo trong lòng Triệu Duệ An chợt vang lên, nhìn nụ cười lấy lòng này của nàng thì cảm thấy không đúng lắm, nhưng giọng nói ngọt ngào kia vừa vang lên, lại như âm thanh của ma quỷ xông vào trong tai, vô cùng thoải mái, vì thế vừa nghi ngờ vừa dùng cả hai mắt nhìn chằm chằm về phía nàng: “Lời này nghe có vẻ không tốt lắm.”
“Chỉ là một việc nhỏ thôi, không phiền đâu. Ngài giúp ta lần này, sau này ta kết cỏ ngậm vành cho ngài…”
*kết cỏ ngậm vành: là câu thành ngữ để chỉ việc đền ơn đáp nghĩa.
“Sao nàng không dứt khoát một chút nói lấy thân báo đáp đi?” Triệu Duệ An xem thường.
“Lục nương có dung mạo tư chất kém cỏi không lọt được vào mắt của thế tử, lấy thân báo đáp thì không cần đâu.” Tống Tinh Dao nhét mật báo vào trong ống tay áo rồi “khiêm tốn” nói.
“Nàng cũng tự mình hiểu mình đấy, nhưng mà không sao, bổn thế tử không chê.” Vừa nói chuyện hắn vừa đánh giá Tống Tinh Dao từ trên xuống dưới, dường như đang đánh giá “Tư chất” của nàng vậy.
Tống Tinh Dao biết con người hắn không hề đứng đắn, chỉ có thể vuốt thuận lông*, vì thế lại nói: “Vậy ngài giúp hay là không giúp thế?”
*vuốt thuận lông cho động vật thì chúng sẽ thoải mái, ý chỉ làm theo ý muốn của người khác.
“Nàng nói trước đi để ta nghe một chút xem là chuyện gì?”
“Thế tử gia, sau giờ ngọ ta muốn ra khỏi phủ một chuyến. Ta thấy Thập Ngũ điện hạ thật sự rất sùng bái ngài, cũng nghe lời ngài… Ngài có thể giúp ta chăm sóc Thập Ngũ điện hạ một lát được không?” Tống Tinh Dao nói. Hôm qua bởi vì là buổi tối, trẻ nhỏ ngủ sớm, cho nên Lệ Chi và Yến Đàn còn cố được, nhưng hôm nay đang là ban ngày, nếu không thể tìm được người vừa trị được Triệu Duệ Khải, lại vừa có thể dỗ hắn vui vẻ, nàng sợ mình không thể nào thoát thân được.
Triệu Duệ An nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi: “Nói hồi lâu, nàng lại bảo ta giúp! Nàng! Trông! Trẻ hả?”
“Chỉ nửa ngày mà thôi, ta chắc chắn sẽ trở về trước khi trời tối.” Tống Tinh Dao chắp hai tay lại, thành khẩn cầu xin hắn.
Nghiến răng nghiến lợi xong, Triệu Duệ An lại cười.
Hắn đã tức đến bật cười rồi.
Bảo hắn, người đường đường là thế tử Đông Bình đi trông trẻ, e rằng thiên hạ này cũng chỉ có một người là Tống Tinh Dao mới dám mở miệng nói ra câu này.