Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 65:
Chương 65: Đánh xe
Xe ngựa “Lọc cọc” chạy về phía trước, trong nháy mắt đã chạy vào đường xe chạy. Tống Tinh Dao và Yến Đàn nhìn nhau một lúc lâu ở trong xe ngựa, nàng mới lại đứng dậy lao ra ngoài, vén rèm cửa lên, hét về phía người vung roi: “Thế tử?!”
Gió từ phía đối diện thổi vào trong miệng, tạt giọng nói của nàng ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Duệ An ngoáy lỗ tai, không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng nói: “Nàng nói cái gì, ta không nghe thấy.”
Tống Tinh Dao hết cách, bước một chân ra khỏi thùng xe, đạp lên trên bản xe, vịn khung xe cúi người xích lại gần hắn, đang muốn hỏi chuyện, Triệu Duệ An lại vươn cánh tay tới, nắm lấy cổ tay của nàng, kéo nàng về phía trước. Tim nàng treo lơ lửng giữa không trung, mắt chỉ nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa mà người này vẫn thường hay làm, ngay sau đó, nàng đã ngồi song song với hắn ở trên bản xe.
Hôm nay Triệu Duệ An mặc áo bào cổ bẻ của người Hồ, buộc khăn vấn đầu, lại còn dính râu cá trê lên môi, mới nhìn thì có chút buồn cười nhưng bởi vì người này trông đẹp mắt, ăn mặc như thế nào cũng đều đẹp.
Nhưng Tống Tinh Dao thật sự bị hắn dọa sợ đến mức chết khiếp, vừa mới ngồi vững đã nổi giận: “Triệu Duệ An!” Ngay cả khách khí cũng không thèm khách khí, gọi thẳng tên húy.
Triệu Duệ An vẫn cười: “Sáu tài nghệ của quân tử, lễ nhạc bắn ngự thư số, ngự chính là một trong số đó, nàng đã từng học chưa?”
Ngự chính là kĩ thuật điều khiển xe ngựa, mặc dù Tống Tinh Dao biết cưỡi ngựa nhưng chưa từng học đánh xe.
“Chưa từng.” Nàng không muốn thảo luận điều này với hắn ở trong tình huống như vậy, chỉ hỏi hắn: “Vì sao ngươi chạy tới đây? Mau dừng lại, quay về đổi phu xe!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Duệ An lại nắm ngược roi ngựa vào trong tay, mạnh mẽ nhét cán roi vào lòng bàn tay nàng, chỉ nói: “Hôm nay tâm trạng của gia tốt, dạy nàng đánh xe.”
“…” Tống Tinh Dao lại có thêm nhận thức mới đối với tính tình hành động không theo lẽ thường của hắn.
Hắn không quan tâm Tống Tinh Dao nhíu chặt mày và đôi mắt càng ngày càng sáng lấp lánh vì tức giận, hắn nắm chặt tay nàng dùng sức vung roi về phía con ngựa, chỉ nghe “Bộp” một tiếng giòn vang, con ngựa chạy với tốc độ nhanh hơn, hắn hét to một tiếng: “Mau kéo dây!”
Tống Tinh Dao chỉ kém không hồn xiêu phách lạc, đâu còn bận tâm quá nhiều, nhanh chóng giữ chặt dây cương theo lời nói của hắn.
“Cái này thì đúng rồi.” Triệu Duệ An lại tay nắm tay dạy nàng một vài kỹ thuật, rất hài lòng với tốc độ tiếp thu của nàng, khen nàng: “Ngộ tính* không tệ, nhưng mà xe ngựa một ngựa này rất dễ điều khiển, lần tới dạy nàng cái khó hơn nhé.”
*ngộ tính: “Ngộ tính” chủ yếu nói về năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh… hay còn gọi là năng lực trực nhận, nhưng dần dần đã bị đời thường hóa, bị người ta đánh đồng nó với trí thông minh (IQ).
Mồ hôi trên trán Tống Tinh Dao đã thấm ra từng giọt, tốc độ chạy của xe ngựa đã giảm xuống nhưng nàng vẫn không dám buông dây cương ra, nghe vậy thì chỉ mắng hắn: “Đồ điên.”
“Quá khen quá khen. Nàng có biết kĩ thuật đánh xe thì kiểm tra cái gì không? Minh hòa loan(1), trục thủy khúc(2), quá quân biểu(3)…” Hắn vừa nhìn chằm chằm nàng đánh xe, vừa giải thích từng cái một, thao thao bất tuyệt nói một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Mặc dù Trường An rộng lớn, rốt cuộc bị ràng buộc bởi quy định cứng nhắc, không bằng điều khiển chiến xa rong ruổi sa trường, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vậy mới sảng khoái. Nàng nói xem?”
(1) Minh hòa loan: Minh và Loan đều là chuông trang trí trên xe, khi xe chạy thì nhịp điệu mà chúng phát ra phải đều và phù hợp, điều này là để điều chỉnh nhịp lái. Nó dường như là một khóa học bắt đầu cho việc đánh xe.
(2) Trục thủy khúc: Đề cập đến việc lái xe dọc theo con mương ngoằn ngoèo để huấn luyện người hoàng tộc điều khiển xe khi điều kiện đường xấu.
(3) Quá quân biểu: là lá cờ biểu thị địa vị của quân chủ. Khi vua gặp gỡ các hoàng tử, gửi quân đi tập kết hoặc tổ chức săn bắn, vị trí của ông được đánh dấu bằng cờ. Điều này là để rèn luyện phẩm chất tâm lý và khả năng ước lượng chính xác của người cầm lái.
Tống Tinh Dao quay đầu nhìn hắn, nhớ tới thân phận và địa vị khó xử của hắn ở Kinh Thành, không khó để hiểu được mong muốn trong lòng hắn, chỉ cần là nam nhi có chút chí hướng, đều sẽ không cam lòng sống nghẹn khuất cả đời như thế.
Nhưng đó là hắn…
“Ta chỉ là dân chúng bình thường, không biết sự sảng khoái khi công thành chiếm đất, chỉ hiểu thái bình thịnh thế an vui.” Xe ngựa đã giảm xuống tốc độ chậm nhất, Tống Tinh Dao trả lời một cách tức giận, nhét roi ngựa trở lại trong tay hắn.
Nhưng thật ra Triệu Duệ An cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ gật đầu, nửa thật nửa giả phụ họa: “Cũng đúng.”
“Việc thế tử làm hôm nay, rốt cuộc là vì sao?” Tống Tinh Dao không nói chuyện vô nghĩa với hắn, chỉ hỏi vậy.
“Ra ngoài vui đùa một chút mà thôi. Lần trước giúp nàng một phen, nàng nói chúng ta là bạn, kết bạn ngang vai ngang vế, ta làm phu xe cho nàng cũng chẳng có gì.” Triệu Duệ An vừa vuốt râu cá trê giả của hắn vừa nói.
“Làm phiền thế tử rồi.” Đã đi được một nửa đường, bây giờ quay đầu lại để đổi phu xe cũng không còn kịp nữa, Tống Tinh Dao vò đã mẻ không sợ sứt mặc kệ hắn đi.
“Đừng đi nha, bên trong ngột ngạt lắm, ngồi ở đây hóng gió một chút không tốt à?” Thấy nàng muốn quay về thùng xe, Triệu Duệ An giữ chặt nàng: “Nàng còn nợ ta lời hay chưa nói đâu.”
Trong tình huống này, cho dù Tống Tinh Dao có thể nhịn thì cũng không thể nói ra những lời vỗ mông ngựa, nổi giận nói: “Hôm nay không muốn nói.”
Triệu Duệ An bắt lấy nàng không tha: “Vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi, nàng đến Trường An cũng chưa lâu lắm nhỉ, đã từng săn thú, đã từng đá cầu chưa? Ta đoán là chưa, hôm nào dẫn nàng đi…”
Tống Tinh Dao hết cách với hắn, người này cứ như người ba hoa, cho dù nàng không tiếp một câu nào, hắn cũng có thể thao thao bất tuyệt nói cả buổi, nghĩ kĩ thì thật sự là hai thái cực với Lâm Yến. Hắn nói đi nói lại, đều là mấy thứ ăn nhậu chơi bời, quả nhiên là thiếu niên nổi danh ăn chơi trác táng ở thành Trường An, không làm việc đứng đắn, chuyên tập trung vào những việc ăn chơi này, nhưng với thân phận của hắn, cũng chỉ có thể làm những thứ đó mới không khiến cho người bề trên nghi kỵ… Nàng lại nghĩ tới việc mà Lâm Yến đã từng đề cập tới, nhìn thiếu niên tươi cười trong sáng trước mắt, thật khó tưởng tượng nổi hắn sẽ là một người tàn nhẫn như vậy.
Có lẽ, con người đều có hai gương mặt.
Nghĩ như thế, nàng nghe Triệu Duệ An khoác lác nói chuyện phiếm, tiếp lời câu được câu chăng, rất nhanh đã đến gần phường Vĩnh Hòa. Gió đầu mùa hè thổi qua mặt, cơn giận của nàng tới nhanh đi cũng nhanh, đúng như lời Triệu Duệ An nói, cảm giác đánh xe rất vui sướng, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng theo.
Đường đi trong phường chật hẹp, xe ngựa không thể chạy vào, chỉ có thể dừng ở ngoài phường. Triệu Duệ An dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, sau khi đỡ Tống Tinh Dao xuống mới lại đỡ Yến Đàn. Yến Đàn rúc ở trong thùng xe bởi vì tốc độ chợt nhanh chợt chậm lúc ban đầu nên bị say xe, sau khi xuống dưới sắc mặt trở nên trắng bệch trừng mắt nhìn hai người một lúc lâu rồi mới đi lấy tay nải nhưng lại bị Triệu Duệ An ngăn lại.
“Được rồi, sao có thể để các tiểu cô nương nũng nịu như các ngươi làm việc nặng, chờ ở đây.” Triệu Duệ An chớp chớp đôi mắt đào hoa với Yến Đàn, sau đó vòng ra sau xe lấy bao quần áo.
Yến Đàn bị hắn nhìn đến đỏ mặt, co rúc sau lưng Tống Tinh Dao, đợi hắn đi ra sau thì mới nhỏ giọng nói với Tống Tinh Dao: “Tiểu thư, thế tử gia hắn…”
Hắn một lúc lâu, đến khi Triệu Duệ An quay lại cũng chưa xong.
————
Có rất nhiều cây hòe được trồng ở hai bên đường vào phường Vĩnh Hòa, tuổi tác lâu năm đều đã sinh trưởng thành cành lá xum xuê, che ra một vùng râm mát, mặt đất phủ kín các chấm nhỏ màu vàng bởi ánh mặt trời rọi xuống xuyên qua kẽ lá, lay động cùng gió, thật là thoải mái.
“Muội là người mới cầu phúc ở núi Chung Nam về, vì sao lại mặt ủ mày ê?” Bùi Viễn dẫn Lâm Vãn đi đến Thiện Anh Đường, nhìn vẻ mặt phiền muộn không hài lòng của Lâm Vãn thì không thể không hỏi.
Lâm Vãn mới quay về từ núi Chung Nam, ăn chay gần một tháng ở mấy toà đạo quan trên núi Chung Nam, ngoại trừ mấy đạo sĩ thì không tìm được nữ nhân nào giống như trong tranh mà Lâm Yến vẽ, chỉ có thể dẹp đường về phủ. Lãng phí thời gian và tinh thần sức lực thì không nhắc đến nữa, về đến nhà lại nghe nói phụ mẫu tranh cãi gay gắt bởi vì chuyện của Lâm Càn, trong cơn tức giận phụ thân còn tuyên bố muốn hưu thê, đêm qua a huynh lại bị mẫu thân phạt vào Tĩnh Tư Đường, một đống việc phiền lòng, nàng ta không thể vui nổi, hôm nay tìm Bùi Viễn là muốn hỏi thăm mấy việc, không ngờ hắn lại dẫn nàng ta tới chỗ tàn tạ của phường Vĩnh Hòa này, nàng ta càng thêm không thoải mái, lại không tiện phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sắc mặt.
“Cũng không biết a huynh của muội coi trọng ai, ngay cả huynh cũng không chịu nói.”
“A huynh của muội nhìn trúng cô nương nhà ai đó là chuyện của hắn, muội cứ luôn xen vào làm gì? Đợi thời cơ chín muồi hắn lấy người về, chẳng phải muội sẽ biết sao.” Bùi Viễn không cho là đúng nói.
Vừa nghe chữ “Lấy”, Lâm Vãn đột nhiên sa sầm mặt mày, ngay cả sự bình thản trên mặt cũng không muốn duy trì nữa: “Dù sao cũng phải cho muội biết đó là ai trước chứ, nhỡ đâu là hồ li tinh chuyên mê hoặc nam nhân, còn không cho phép muội đuổi nàng ta đi vì a huynh à?”
Nực cười, a huynh của nàng là người như vậy, thiên hạ này có mấy nữ nhân xứng đôi, nhưng thật ra nàng ta muốn nhìn một chút, nữ nhân có thể khiến huynh ấy ngưỡng mộ trong lòng là kiểu người ba đầu sáu tay gì.
“Nhìn thế nào thì a huynh của muội cũng không giống nam nhân sẽ bị người mê hoặc, ta khuyên muội nên nghĩ thoáng ra, đừng quản nhiều như vậy.” Bùi Viễn nghe nàng ta càng nói càng kỳ cục, không khỏi nhăn mày lại.
“Vậy cũng khó nói, huynh không phải bị nữ nhân mê hoặc mắt, cả ngày ôm chiếc giày rách kia à, Tống Lục tiểu thư kia có gì tốt, đáng giá để huynh quyến luyến không quên như vậy.” Lâm Vãn bực bội, ngay cả Bùi Viễn cũng nhìn không vừa mắt, nàng ta từng ăn qua mấy lần nghẹn khuất ở chỗ Tống Tinh Dao, trong lòng đã chán ghét Tống Tinh Dao, lại nhớ kỹ mối hận đèn khôi tết Nguyên Tiêu, không nhìn được việc Bùi Viễn để ý Tống Tinh Dao.
Bùi Viễn đột nhiên dừng chân, cũng xụ mặt xuống: “Muội nói a huynh của muội thì liên quan gì tới ta? Chuyện của ta không cần muội bận tâm.”
Lâm Vãn lại càng tức hơn —— từ nhỏ nàng ta đã được nuông chiều mà lớn lên, không có lúc nào là không được người nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả Lâm Yến và Bùi Viễn, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng lớn tiếng với nàng ta được mấy lần, chứ đừng nói hung dữ với nàng ta giống như hung thần ác sát như vậy.
Nước mắt lập tức đảo quanh hốc mắt, chóp mũi của nàng ta ửng hồng, nghẹn ngào nói: “Huynh hung dữ với ta làm gì, không phải là vì ta suy nghĩ cho các huynh à? Huynh có biết trong bữa tiệc ngày xuân của công chúa, Tống Lục tiểu thư kia ăn mặc trang điểm lộng lẫy cực kỳ khoe mẽ, thu hút được bao nhiêu ánh mắt của các thanh niên tài tuấn không, nàng ta một lòng một dạ muốn bò lên trên, làm sao sẽ nhớ kỹ huynh? Bên này huynh nóng lòng đoạt đèn khôi cho người ta, nàng ta quay đầu đưa cho người khác, lại nói lời lạnh nhạt với huynh, huynh đã từng thấy nàng ta đối xử với người khác như vậy sao? Ở trong phủ công chúa, nàng ta đối với ai mà không phải là gương mặt tươi cười chào đón, chỉ duy nhất khi gặp huynh là lên giọng huênh hoang, còn không phải muốn leo lên quyền quý, chướng mắt kẻ nghèo hèn như huynh à. Nàng ta thật sự nghĩ bản thân mình cũng là công chúa hả? Bên cạnh nuôi một tên nô lệ Côn Luân, còn rêu rao ở bên ngoài.”
Nếu không phải bởi vì bức tranh kia của Lâm Yến, thậm chí nàng ta còn cảm thấy a huynh nhà mình cũng có một chân với Tống Lục tiểu thư này.
“Lâm Vãn! Đừng nói nữa!” Bùi Viễn vốn đã hơi mềm lòng bởi gương mặt đẫm nước mắt này của nàng ta, vừa muốn nói hai câu dễ nghe để dỗ nàng ta nhưng không ngờ tiếp theo nàng ta sẽ thao thao bất tuyệt nói rằng Tống Tinh Dao không đúng, lập tức lại không nhịn được, mở miệng trách mắng.
Nước mắt của Lâm Vãn tràn mi ngay tại chỗ, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười, chỉ trào phúng nói: “Huynh không tin ta nói? Vậy huynh tự mình quay đầu lại nhìn xem, nhìn xem nàng ta đối xử với người khác như thế nào, lại đối xử với huynh như thế nào? Cố gắng nhìn kĩ đi, người bên cạnh nàng ta kia, là thế tử Đông Bình Vương, nổi danh không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng ở thành Trường An! Nhưng người ta có thân phận!”
Bùi Viễn bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tống Tinh Dao đi ra khỏi Thiện Anh Đường, ngoại trừ Yến Đàn ở bên cạnh, còn có một nam nhân trẻ tuổi mặc quần áo người Hồ đi theo, tuổi tác xấp xỉ hắn, trông cũng coi như là anh tuấn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là phong lưu quý khí, vừa nhìn đã biết không phải là con cháu nhà tầm thường. Hắn lại nhìn Tống Tinh Dao, nàng mặc một bộ váy ngắn có màu sắc êm dịu, không thoa son phấn, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái, đang vừa nói vừa cười với hắn mà đi xuống thềm đá, khóe môi treo nụ cười thích ý, quả nhiên giống như hai người khác nhau khi ở trước mặt hắn.
Từ xa nhìn lại, hai người kia xứng đôi như trời đất tạo nên, nhìn rất chói mắt.
“Thế tử Đông Bình Vương?” Bùi Viễn nhỏ giọng lặp lại danh hào mà Lâm Vãn nói ra một lần. Hắn đã từng nghe nói về sự tích của người này, chẳng qua chỉ là con tin bị giam giữ ở Trường An, theo như đồn đại thì là một nam nhân phong lưu hư hỏng, nhưng ỷ vào thân phận và sự dung túng của Hoàng Thượng, trêu mèo chọc chó ở Kinh Thành, vô cùng ngang bướng hư hỏng.
Người như vậy, sao xứng đối mặt với nét mặt vui cười của Tống Tinh Dao?
Bên kia, Tống Tinh Dao đã cùng Triệu Duệ An đưa tay nải vào Thiện Anh Đường, ngoại trừ đồ vật do Lệ Chi nhờ vả, Tống Tinh Dao lại dứt khoát thêm một ít bạc cùng nhau đưa cho Thiện Anh Đường, được tiễn đến tận cửa ra vào với lòng biết ơn vô cùng mới có thể thoát thân rời đi. Triệu Duệ An là người giỏi ăn nói, cũng không làm giá ở bên ngoài, dăm ba câu đã dỗ người vui vẻ, ngay cả tâm trạng của Tống Tinh Dao cũng trở nên tốt theo. Bởi vì thấy hắn vừa làm phu xe lại vừa hỗ trợ cầm đồ nặng, trước đó còn giúp nàng một ơn lớn, Tống Tinh Dao đề nghị mời hắn uống trà. Triệu Duệ An là người đánh rắn phải đánh giập đầu, vì vậy chỉ đích danh muốn đi trà lâu đắt nhất chợ phía Tây —— Tống Tinh Dao sờ túi tiền, chỉ coi như dùng tiền trả lại ân tình cá nhân cho hắn, cũng lập tức vui vẻ đồng ý.
Trong lúc hai người nói giỡn đi ra Thiện Anh Đường, Tống Tinh Dao đang nghe Triệu Duệ An nói về món điểm tâm nổi tiếng nhất ở trà lâu, không ngờ giọng nói của Bùi Viễn lại truyền đến từ sau lưng.
“Lục tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Nàng vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Bùi Viễn và Lâm Vãn đang sóng vai đứng ở dưới bóng cây hòe.