Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 64:
Chương 64: Phu xe
Lâm Yến cũng không ngủ lại trong phủ công chúa, sau khi vỗ tay làm chứng với Tống Tinh Dao thì rời đi dưới ánh trăng, ban đêm Tống Tinh Dao ngủ không ngon, nàng nằm mơ, hoảng hốt mơ thấy mình quàng khăn vai đội mũ phượng mặc giá y đỏ rực như lửa, sau đó, tay cầm quạt tròn lụa mỏng đi về phía bóng một người nam nhân rắn rỏi, khuôn mặt của hắn bị ánh nến che khuất, không nhìn rõ đường nét trên mặt, nàng chỉ mơ hồ nghe được bên ngoài có người gọi hắn —— Hàn Thứ.
Hàn Thứ là ai?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không nhớ nổi người này ở trong mơ.
Cho đến khi tới gần người nọ, hành lễ qua lại xuyên qua chiếc quạt, hạ quạt lộ mặt, người nọ cười sang sảng, Tống Tinh Dao ngước mắt nhìn một cái, giật mình tỉnh lại từ trong mơ, mồ hôi đầm đìa, tim đập thình thịch, đập đến mức ngực khó chịu.
Hàn Thứ trong mơ, trông không giống gương mặt kia của Lâm Yến, mà là người không hề có chút liên hệ nào, chỉ có duyên gặp mặt mấy lần.
Giấc mơ này kỳ quái và vô cùng hoang đường, Tống Tinh Dao thật sự không thể hiểu được ý nghĩa của giấc mơ này, cũng chỉ có thể xem như một cơn ác mộng để xử lý. Sắc trời còn sớm, nắng sớm mông lung xuyên vào qua rèm cửa sổ, mang theo một chút bóng xám, Triệu Duệ Khải ở trên giường còn chưa tỉnh, nàng thì không ngủ được, dứt khoát rón ra rón rén đứng dậy.
Tiết trời đã vào mùa hạ, trời sáng rất nhanh, Tống Tinh Dao rửa mặt chải đầu xong, Triệu Duệ Khải cũng tỉnh, phát hiện Lâm Yến đã rời đi, hắn lại mếu máo, tràn đầy ấm ức mà thay quần áo rửa mặt chải đầu. Hôm nay về cung, quần áo của hắn phải trang trọng hơn ngày xưa rất nhiều, mặc lên từng lớp nặng nề, ngay cả mái tóc cũng bị chải thành búi tóc song kế, lộ ra khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh mượt mà, tức giận giống như con cá nóc.
Chẳng mấy chốc đã dùng cơm sáng xong, Tống Tinh Dao ngồi với hắn ở bên cửa sổ chờ lệnh truyền gọi, chờ đến đầu giờ Tỵ nhưng người tới không phải là cung nhân truyền gọi, mà là một người khác.
“Tiểu điện hạ, chào buổi sáng.” Bỗng nhiên có một khuôn mặt chui ra từ dưới song cửa sổ, cười nói oang oang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài cửa sổ là khóm mẫu đơn đang nở rộ, chợt nhìn, đầu người nọ giống như là mọc ra từ trong hoa. Tống Tinh Dao hoảng sợ, đứng bật dậy khỏi ghế dài, nhưng không phải bởi vì hành động của hắn, mà là bởi vì ——
Gương mặt kia là “Hàn Thứ” mà nàng nhìn thấy trong mơ.
Nàng chính là mơ thấy Triệu Duệ An.
“Dọa nàng sợ à? Lá gan nhỏ quá.” Triệu Duệ An cười nhạo nàng. Khóm hoa loạt soạt khẽ động, hắn chống lên bệ cửa sổ nhảy vào trong phòng, phủi hoa lá rơi xuống đầy đất, gương mặt kia càng mê người hơn, coi như là cười nhạo cũng mang theo dáng vẻ hơi phong lưu, khiến người không thể ghét nổi.
Vừa vào nhà, hắn đã bế Triệu Duệ Khải nâng lên cao, Triệu Duệ Khải hét lên hai tiếng, bị hắn trêu cho cười khanh khách không ngừng, mặt ủ mày ê lúc sáng sớm mới coi như đã biến mất. Tống Tinh Dao vốn đã lùi lại mấy bước, nhìn thấy hành động của hắn, chỉ lo lắng Triệu Duệ Khải bị quăng ngã, vội vàng mở miệng ngăn lại, Triệu Duệ An làm ầm ĩ hai lần rồi ôm Triệu Duệ Khải vào trong ngực, nói với nàng: “Sợ cái gì? Có ta đây. Mấy hôm nay nàng làm nương làm đến mức rất là để tâm đấy.”
Lời này nghe không ra là trêu chọc hay là cố ý trào phúng, Tống Tinh Dao không tiện phản bác lại, chỉ nói: “Thập Ngũ điện hạ chính là thiên chi kiêu tử, Lục nương làm tròn bổn phận mà thôi.”
Triệu Duệ An “Hừ” một tiếng, nhéo mũi Triệu Duệ Khải nói: “Người tồi tệ này, rõ ràng là ta giúp ngươi quen biết nàng, ngược lại kết quả là làm cho kẻ khác được lợi. Ta phải trừng phạt ngươi.” Nói xong hắn vừa cù léc đứa nhỏ vừa ôm nó đi ra ngoài.
Triệu Duệ Khải bị buồn đến mức trực tiếp hò hét xin tha, Tống Tinh Dao không kịp suy nghĩ tỉ mỉ ý trong lời nói của Triệu Duệ An, vội vàng chạy ra ngoài cùng hai người bọn họ. Thở hồng hộc đi theo phía xa, Tống Tinh Dao cũng không thể bảo Triệu Duệ An dừng lại, cho tới khi đến bên ngoài tẩm điện của Trưởng công chúa, hắn mới thả tiểu điện hạ xuống, sửa sang lại áo mũ cho Triệu Duệ Khải thật tốt, từ xa, Tống Tinh Dao đã nhìn thấy cung nhân đứng ở ngoài điện, nàng mới hiểu ra, Triệu Duệ An chính là người tới truyền gọi.
Mấy nữ quan mặc cung trang đứng trên bậc thềm ở ngoài điện, nhìn cách ăn mặc thì không phải người của phủ công chúa, có thể đoán được là đến từ trong cung, nhìn thấy Triệu Duệ Khải thì nối đuôi nhau đi xuống thềm đá. Triệu Duệ Khải sửa sang áo mũ xong, không hề nắm tay Tống Tinh Dao, vẻ khổ sở thoáng qua trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng dỡ xuống tất cả biểu cảm, bước chân đi về phía trước một cách quy củ. Cũng ở thời khắc này, Tống Tinh Dao đột nhiên nhận ra, đây là một hoàng tử mà không phải là một đứa bé đáng yêu bình thường. Nàng có chút đau lòng, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể sóng vai đi theo phía sau hắn cùng Triệu Duệ An.
“Người nọ là Tân cô cô bên cạnh Nhàn phi, giữ chức ti vi* ở trong cung, nữ quan chính lục phẩm, cũng là người của Hoàng Hậu.” Triệu Duệ An nhìn một vị cung nhân đang đi xuống thềm đá phía trước mặt, nhỏ giọng nói với Tống Tinh Dao.
*ti vi: nữ quan trong cung, là một trong hai mươi tư bộ phận (ti), lục phẩm.
Cung nữ của các ti trong cung, cấp bậc cao nhất chỉ có thể đến chính ngũ phẩm, chính lục phẩm chỉ kém cung chính* cao nhất một bước chân, nếu muốn vượt qua cấp bậc chính ngũ phẩm, thì phải đi vào Văn Học Quán, nhận chức học sĩ, đó lại là một quang cảnh khác.
*cung chính: tên một chức nữ quan triều đình Trung Quốc cổ đại, trực thuộc Thượng Cung Cục.
Tân cô cô gần ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, đường nét trên mặt chỉ có thể xem như đoan chính, sau khi bà ta xuống bậc thềm thì hành lễ với Triệu Duệ Khải và Triệu Duệ An trước: “Thập Ngũ điện hạ, thế tử Đông Bình.” Triệu Duệ Khải nói một câu: “Tân cô cô.” Sau đó đi tới đứng ngay ngắn bên cạnh bà ta.
“Tân cô cô.” Lúc này mới đến lượt Tống Tinh Dao hành lễ với bà ta.
“Ngươi chính là Tống Lục tiểu thư à?” Tân cô cô thản nhiên nhận lễ, đánh giá cách ăn mặc của nàng —— trang phục thất phẩm, lại ở trong phủ công chúa, cung nữ thấp nhất, không khác gì nha hoàn bình thường.
Tống Tinh Dao gật đầu nói đúng, Tân cô cô không muốn nhiều lời nữa, dắt tay Triệu Duệ Khải, vào điện phụng mệnh của Trưởng công chúa. Tống Tinh Dao đứng ở ngoài điện, nhìn Triệu Duệ Khải rời đi, hắn lại liếc mắt nhìn nàng một cái, cuối cùng khuôn mặt nhỏ vẫn không thể chịu nổi, lộ ra vẻ khổ sở lưu luyến không rời.
“Nhìn dáng vẻ mắt chó coi thường người khác của bà ta kìa, khinh thường ai chứ?” Triệu Duệ An đột nhiên nói.
Tống Tinh Dao đang cảm thấy bịn rịn bởi vì ánh mắt của Triệu Duệ Khải, nghe Triệu Duệ An nói, lập tức biết hắn đang nói tới Tân cô cô. Tâm phúc bên cạnh Hoàng Hậu và Nhàn phi, nhân vật này cũng có thể chỉ tay che trời ở trong cung, tuy rằng cử chỉ không có lỗi lầm nhưng sự kiêu ngạo bao trùm cả người kia, thật đúng là không để hai người bọn họ vào trong mắt. Nàng chỉ là một nữ quan chưa định phẩm giai thì cũng thôi đi, nhưng hắn là thế tử Đông Bình Vương, thế mà cũng không được một cung nhân đặt vào trong mắt, có thể thấy được địa vị của hắn ở Trường An lúng túng đến nhường nào… Nghĩ tới điều này, Tống Tinh Dao chợt nhớ tới lời Lâm Yến đánh giá hắn.
Triệu Duệ An tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Có lẽ hắn che giấu quá giỏi, Tống Tinh Dao hoàn toàn không nhìn ra sự phức tạp của hắn, nhưng nếu Lâm Yến đã mở miệng nhắc nhở, hơn nữa có giấc mơ kì lạ kia, Tống Tinh Dao cảm thấy tránh được thì tránh, cũng không lập tức phụ họa, chỉ nói cáo từ với hắn. Việc chăm sóc tiểu Thập Ngũ đã kết thúc, Tống Tinh Dao cũng nên dọn về Tiểu Nhĩ Viên rồi, lại lên tinh thần xử lý công việc của nàng.
Nhưng Triệu Duệ An không buông tha nàng, theo nàng đi thẳng về Tây Điện, tựa vào cửa sổ nhìn nàng thu dọn đồ đạc, cũng không nói lời nào.
Không đợi Tống Tinh Dao thu dọn xong, Uyển Yên đã mang theo bốn nhà hoàn tiến vào, cười nói với Tống Tinh Dao: “Thời gian này tiểu điện hạ được chăm sóc rất tốt, làm phiền Lục tiểu thư, điện hạ vô cùng hài lòng, những thứ này là điện hạ ban thưởng cho Lục tiểu thư.”
Nàng ấy vừa nói vừa sai nha hoàn phía sau dâng khay ban thưởng đang cầm trong tay lên, một hộp Kim Qua Tử*; một cây trâm hồ điệp bằng vàng ròng nạm phỉ thúy, cánh bướm có thể chuyển động, vô cùng tinh xảo; hai xếp lụa La Tiêu, chính là một chất liệu tốt để làm áo lót sát người hoặc là áo ngắn thông khí vào ngày hè; một đĩa quả vải tươi mới ướp lạnh.
*Kim Qua Tử: một cái tên để chỉ vàng vụn thời cổ đại, giống như hạt dưa vàng, ban đầu nó được lưu truyền trong nhân dân như một loại tiền tệ, trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, “Kim Qua Tử” là quà tặng của hoàng đế.
Tống Tinh Dao nói cảm tạ và nhận lấy, laii nghe Uyển Yên nói tiếp: “Vì chăm sóc Thập Ngũ điện hạ, Lục tiểu thư đã làm việc mấy ngày không nghỉ ở trong phủ, điện hạ đặc biệt cho phép tiểu thư nghỉ tắm gội ba ngày, cho tiểu thư về nhà thăm người thân.”
Lời vừa nói ra hai mắt Tống Tinh Dao đã sáng lên, nàng quả thật đã nhiều ngày chưa được về nhà. Đợi hành lễ cảm tạ xong, Tống Tinh Dao chuẩn bị mang theo đồ vật quay về Tiểu Nhĩ Viên, lúc quay đầu mới phát hiện Triệu Duệ An ở cửa sổ đã biến mất rồi.
————
Trở lại Tiểu Nhĩ Viên, Tống Tinh Dao ban hộp Kim Qua Tử kia cho các nha hoàn của Tiểu Nhĩ Viên.
“Thời gian này ta không thể ở trong viên, hoàn toàn do chư vị đồng tâm hiệp lực, ta đã từng nói ngay ban đầu, Tiểu Nhĩ Viên có vinh cùng vinh, bây giờ được điện hạ ban ân, cũng có công lao của chư vị, hộp Kim Qua Tử này, mọi người chia nhau đi.”
Những lời của Tống Tinh Dao rơi xuống đất, mấy nữ nhân đứng ở đây đều vui vẻ ra mặt, dù có vài câu oán trách cũng tan thành mây khói theo hộp Kim Qua Tử này, chỉ có điều là không thấy Triều Tuyết, mà thêm một người mới gọi là Linh Hinh, nghĩ tới là Hà cô cô làm chủ chọn tới để thay thế Triều Tuyết. Mấy nữ nhân đi theo Yến Đàn vui mừng phấn khởi lui ra ngoài phân chia Kim Qua Tử, chỉ còn lại hai người Hà cô cô và Tống Tinh Dao ở trong phòng.
“Mấy ngày qua đã làm phiền cô cô rồi, cái trâm hồ điệp này, mong cô cô vui lòng nhận cho.” Tống Tinh Dao nâng hộp đựng trâm lên, dâng tặng Hà cô cô.
Mấy ngày nay, cũng nhờ có Hà cô cô trông giữ ở Tiểu Nhĩ Viên, nơi này mới không có chuyện xấu gì, nàng là thành tâm cảm ơn bà ấy.
Hà cô cô lại đẩy hộp quay lại: “Tiểu thư không cần nói cảm ơn, đây là lệnh của điện hạ, ta chỉ làm tốt việc trong bổn phận mà thôi.”
“Để cô cô quản việc trong Tiểu Nhĩ Viên, thật sự là nhân tài không được trọng dụng, đây chỉ là một mảnh hiếu tâm của ta mà thôi.” Tống Tinh Dao lại khuyên vài câu nhưng Hà cô cô vẫn khăng khăng không nhận, nàng chỉ có thể nói: “Cô cô thật là khách khí. Bây giờ ta đã trở về, tiếp theo cô cô sẽ khôi phục chức vụ ban đầu ư?”
Nàng cũng không quên, chức vụ của Hà cô cô vốn là nữ quan giáo dẫn của phủ công chúa, chẳng qua là tới Tiểu Nhĩ Viên thay thế tạm thời một thời gian mà thôi.
Ai ngờ Hà cô cô lại lắc đầu: “Điện hạ có lệnh, sau này ta sẽ đi theo bên cạnh tiểu thư, phụ tá tiểu thư.”
Một từ “Phụ tá” khiến Tống Tinh Dao chấn động, có lẽ là biểu cảm kinh ngạc của nàng quá mức rõ ràng, không đợi nàng hỏi, Hà cô cô đã trả lời nàng: “Tiểu thư đừng sợ, điện hạ đều có sắp xếp, đợi tiểu thư nghỉ tắm gội quay về là sẽ biết được.”
————
Cuộc nói chuyện với Hà cô cô khiến Tống Tinh Dao vẫn luôn nghĩ đến tận cửa hông của phủ công chúa mà còn chưa nghĩ thông. Xe ngựa đưa nàng về nhà đã chờ ở ngoài cửa, đồ đạc muốn mang về nhà đều đã sắp xếp ổn thỏa, ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn có ít điểm tâm trong phòng bếp của phủ công chúa, cùng với những thứ được ban thưởng lúc trước, Kim Tử Qua đã phân chia cho mọi người trong Tiểu Nhĩ Viên, nàng chỉ giữ lại cây trâm hồ điệp, còn La Tiêu và quả vải đều mang về nhà.
Phu xe đã ngồi ở phía trước của xe ngựa, đang khoanh tay trước ngực, ôm roi ngựa chợp mắt, đội mũ rộng vành che kín mặt. Tống Tinh Dao đang muốn gọi hắn thì lại nghe thấy giọng nói của Lệ Chi vang lên ở phía sau.
Lệ Chi ôm hai tay nải đồ đạc to trong tay chạy đến trước mặt Tống Tinh Dao và Yến Đàn, mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển nói: “Lục tiểu thư… Xin người… Giúp một chút, mang mấy thứ này tới Thiện Anh Đường.”
“Những thứ này là…” Tống Tinh Dao khó hiểu nói, theo quy củ thì đồ trong phủ công chúa không được phép trao nhận riêng với bên ngoài, muốn mang ra ngoài thì phải thông báo với phòng nội vụ trước.
“Là quần áo cũ mà các tỷ tỷ trong phủ không cần nữa, còn có chút bạc do nô tỳ tích cóp và mấy thứ điểm tâm. Nô tỳ đã thông báo với phòng nội vụ rồi, đây là thẻ bài cho phép của phòng nội vụ.” Lệ Chi lấy lại sức, giải thích với nàng.
Lệ Chi đến từ Thiện Anh Đường, lòng luôn nhớ tới cô nhi trong đường, cũng giống như Bùi Viễn, khi có năng lực thì sẽ tiếp tế cho Thiện Anh Đường, đây là đồ vật nàng ấy tích cóp được trong khoảng thời gian này, chỉ có điều nha hoàn bình thường khác với cung nữ như Tống Tinh Dao, rất ít có cơ hội ra ngoài phủ, nàng ấy chỉ có thể nhờ Tống Tinh Dao giúp đỡ.
Đây là việc thiện, Tống Tinh Dao vui vẻ đồng ý, bảo Yến Đàn nhận lấy bao quần áo đặt vào trên xe ngựa sắp xếp gọn gàng, Lệ Chi mới vô cùng biết ơn rời đi. Tống Tinh Dao đỡ tay Yến Đàn, giẫm lên ghế nhỏ để lên xe ngựa, Yến Đàn cũng theo sau, bước lên xe, nói với phu xe: “Đại ca, tỉnh đi tỉnh đi. Làm phiền có thể xuất phát rồi.”
Lúc này người nọ mới lười biếng lấy mũ rộng vành trên mặt xuống, nói một câu: “Được thôi, chạy đến Thiện Anh Đường trước nhé.”
Yến Đàn giật mình ngay tại chỗ, Tống Tinh Dao đã vào thùng xe nghe giọng nói này không đúng, đột nhiên vén rèm đi ra, quả nhiên nhìn thấy Triệu Duệ An ngồi ở vị trí đánh xe.
“…” Tống Tinh Dao vô cùng ngạc nhiên.
Không đợi Tống Tinh Dao phản ứng lại, Triệu Duệ An đã vung roi đánh ngựa: “Các tiểu thư, mau ngồi đoàng hoàng đi, xuất phát!”
Con ngựa hí vang một tiếng chạy ra ngoài, Tống Tinh Dao và Yến Đàn ngã vào thùng xe, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Thế tử Đông Bình Vương, sao lại thành phu xe rồi?