Phù cẩm

Chương 67


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 67:

Chương 67: Xá nhân

 
Sau khi Triệu Ấu Trân hỏi chuyện xong, trong Hàm Chương Các lặng ngắt như tờ, uy áp vô hình mạnh mẽ bao phủ trong các. Tống Tinh Dao vẫn duy trì tư thế thiên ấp, lưng cúi đến mức hơi mỏi, sau khi nàng bình tĩnh lại thì mới mở miệng.
 
Toàn bộ Hàm Chương Các chỉ có giọng nói của nàng vang lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bẩm điện hạ, Lục nương không muốn.” Tống Tinh Dao từ chối vô cùng dứt khoát, nếu nàng muốn vào cung thì lúc trước sẽ không phí sức lực lớn như vậy trăm cay ngàn đắng tiến vào phủ công chúa.
 
“Ồ? Vào cung chính là nữ quan danh chính ngôn thuận, gặp đều là hoàng thất quý tộc chân chính, nếu có thêm chút may mắn là có thể được Hoàng Thượng sủng ái, lên như diều gặp gió là việc trong tầm tay, không phải tốt hơn gấp trăm lần so với ở nơi này của ta sao? Ta thấy Lục nương cũng là người có dã tâm và nỗ lực phấn đấu, sao không muốn vào cung? Ngươi nói cho ta nghe một chút đi.” Triệu Ấu Trân không tức giận bởi vì nàng từ chối, khi hỏi vẫn cứ bình tĩnh không gợn sóng.
 
Tống Tinh Dao từ từ đứng thẳng người lên, vô số đáp án lướt qua ở trong lòng như dời sông lấp biển —— là tỏ lòng trung thành vuốt mông ngựa, hay là biện luận theo lí lẽ, hay là chứng minh bản thân mình cũng không phải là người tham lam quyền thế… Đáp án nào có thể đả động Trưởng công chúa? Nàng không biết. Có không ít người đang đứng xung quanh nhưng không có ai có thể nhắc nhở nàng.
 
Ánh mắt của Triệu Ấu Trân mang theo hứng thú, dường như có chút chờ mong câu trả lời của nàng, Tống Tinh Dao bỗng nhiên nhớ tới việc Lâm Yến đã từng nhắc nhở: “Đối xử với điện hạ giống như đối xử với ta ngày trước là được. Làm chính mình, không cần miễn cưỡng trở thành người mà nàng không muốn trở thành.”
 
Nàng vô thức cảm thấy, Triệu Ấu Trân sẽ không hy vọng nghe được những lời thao thao bất tuyệt giả mù mưa sa. 
 
Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng thản nhiên nói: “Bẩm điện hạ, bởi vì Lục nương sợ chết.”
 
“Cái gì?” Triệu Ấu Trân nghĩ rằng bản thân mình nghe nhầm rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiều năm như vậy, tại Hàm Chương Các này chỉ có người bộc bạch trung thành hiên ngang lẫm liệt với bà, chứ chưa bao giờ có một người dám nói bản thân mình là người sợ chết.
 
Đám người Tào Thanh Dương, Hồng Nhàn, Hà Tư cũng là nghe đến ngẩn ra, đáp án này nghe cứ như trò đùa của trẻ con.
 

Nhưng Tống Tinh Dao vô cùng nghiêm túc mà lại lặp một lần nữa: “Điện hạ, Lục nương sợ chết. Thâm cung hậu viện ngươi lừa ta gạt, ngay cả hoàng tử là Thập Ngũ điện hạ còn phải dựa vào việc giả bộ ngu dốt để giữ mạng, dân nữ chỉ là một nữ quan nho nhỏ thì tính là cái gì? Đã khoác cẩm y hoa phục lên người, nữ nhân hậu cung cũng chỉ là đồ chơi trong tay nam nhân, bị quản chế khắp nơi, hết thảy đều bị phụ thuộc, còn phải lục đục tranh giành cấu xé lẫn nhau để được chia một chút sủng ái. Điều này so với việc ở bên cạnh điện hạ, mặc dù danh không chính ngôn không thuận nhưng dân nữ có cơ hội kiến công lập nghiệp, đánh cược một lần cho tương lai. Ở dưới minh chủ, dân nữ không có nỗi lo tính mạng, không hãm vào việc tranh đấu ngầm, mới có thể yên tâm bộc lộ tài năng. Cho dù nuôi mèo cả đời, dân nữ cũng bằng lòng.”
 
Nói xong nàng lại hành ấp lễ, trịnh trọng cầu xin Triệu Ấu Trân: “Vì thế, Lục nương cầu xin điện hạ đừng đưa Lục nương vào trong cung.”
 
Trong các yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch, lo lắng bất an, chỉ trong mấy cái hít thở, người ngồi phía trên bỗng nhiên bật ra một tràng tiếng cười, Triệu Ấu Trân cười, chỉ vào Tống Tinh Dao, nói: “Còn chưa bao giờ có người dám nói bản thân mình sợ chết ở trước mặt bổn cung, ngươi là người đầu tiên.” Bà vừa nói vừa từ từ thu nụ cười lại, nói tiếp: “Ai mà không sợ chết? Bổn cung cũng sợ, không chỉ sợ chết mà còn sợ già sợ bệnh…”
 
Cuộc sống bình thường, sinh lão bệnh tử, ngoại trừ chữ thứ nhất đại biểu cho vui sướng, ba chữ sau, lại đều là đau khổ.
 
“Điện hạ xuân thu đang thịnh, được trời xanh che chở, đương nhiên có thể phúc trạch trăm năm.” Uyển Yên theo hầu bên cạnh lập tức an ủi.
 
Triệu Ấu Trân lại xua xua tay: “Bổn cung trông thấy sống chết còn nhiều hơn các ngươi, không cần dùng lời này để an ủi ta. Việc ta bảo ngươi làm, đã làm xong chưa?”
 
“Bẩm điện hạ, đã đuổi Trần công công mà nương nương phái tới đòi người đi rồi, Lục tiểu thư yên tâm.” Uyển Yên cười nói.
 
Tống Tinh Dao sửng sốt, ngẩng đầu thì thấy Triệu  Ấu Trân vươn tay với mình, nói: “Tiểu nha đầu, ngươi nghe thấy không? Lý Nguyên muốn đòi người từ chỗ này của bổn cung, thì phải ước lượng một chút xem bản thân có năng lực đó hay không.”
 
Lý Nguyên chính là tên huý của Hoàng Hậu.
 
Tống Tinh Dao thấy bà có ý muốn đứng dậy, vội chạy hai bước tới bên cạnh bà, đỡ Triệu Ấu Trân dậy và nhăn mũi nói dỗi: “Thì ra vừa rồi điện hạ trêu Lục nương, Lục nương sợ tới mức tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.”
 
Triệu Ấu Trân chính là thích dáng vẻ tiểu nữ nhi đáng yêu này của nàng, lập tức cười to: “Nha đầu này lại còn trách bổn cung, nếu bổn cung không hỏi ý kiến của ngươi, sau này ngươi trách bổn cung phá hỏng tương lai của ngươi thì phải làm thế nào mới tốt?”
 
Tống Tinh Dao đỡ bà đi ra bên ngoài các, vừa đi vừa nói: “Tương lai của tiểu nữ chính là đi theo điện hạ, điện hạ là minh chủ của tiểu nữ, ai bảo tiểu nữ đi tiểu nữ cũng không đi.”
 
Được, lại vỗ mông ngựa rồi.
 

Triệu Ấu Trân vô cùng vui vẻ, lại xoay xoay cổ, nói: “Ngồi một buổi sáng, người cũng cứng nhắc mệt mỏi, các ngươi cùng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.” Bà vừa nói vừa vịn tay Tống Tinh Dao bước ra cửa, dẫn nàng đi đến vườn hoa ở gần Hàm Chương Các, vừa đi vừa nói: “Lục nương, ngươi đã vào trong phủ của bổn cung được một thời gian rồi, đã quen chưa?”
 
“Quen rồi ạ, nơi này của điện hạ rất tốt, Lục nương như cá gặp nước.” Tống Tinh Dao đi tản bộ với bà, phía sau là đám người Tào Thanh Dương, Hồng Nhàn và Hà Tư, nàng cảm thấy hôm nay hẳn là công chúa còn có việc quan trọng nhất chưa nói với mình.
 
“Vậy cũng coi như ngươi chẳng phí chút sức lực nào ư?” Triệu Ấu Trân gật đầu nói một cách hài lòng.
 
“Điện hạ quá khen, Lục nương chân ướt chân ráo, cũng chỉ cố gắng hết mình mà thôi.” Tống Tinh Dao khiêm tốn nói.
 
“Ngươi không cần quá khiêm tốn, ngươi quản lí Tiểu Nhĩ Viên rất tốt. Hiện nay bổn cung có một việc quan trọng muốn giao cho ngươi, ngươi phải dốc hết sức lực để làm cho tốt.” Triệu Ấu Trân dừng ở dưới tàng cây rồi quay đầu lại nói.
 
Tống Tinh Dao vội buông tay ra cúi người: “Điện hạ có việc thì chỉ cần sai bảo, Lục nương đương nhiên sẽ dốc hết sức lực.”
 
“Giữa bổn cung và Lâm Yến, có vài việc bí mật muốn làm, ngươi có biết không?” Triệu Ấu Trân lại bỗng nhiên nhắc tới Lâm Yến.
 
“Không biết. Lâm ti trượng chỉ đề cập tới việc muốn tiểu nữ làm người trung gian, đứng giữa truyền tin tức với điện hạ, về phần là chuyện gì, hắn chưa từng nhắc tới.” Tim Tống Tinh Dao lại bắt đầu đập thình thịch —— Việc ngày hôm nay, chẳng lẽ có liên quan tới Lâm Yến?
 
“Vậy ngươi đồng ý rồi?”
 
“Lục nương chỉ trả lời hắn, nếu được điện hạ cho phép, hơn nữa làm việc không trái với ý của điện hạ, vậy tiểu nữ sẽ đồng ý.” Vào thời khắc như thế này, Tống Tinh Dao nhất định phải biểu lộ lòng trung thành.
 
Triệu Ấu Trân chỉ cười cười, bỗng xoay người lại và nghiêm mặt nói: “Các ngươi nghe lệnh, từ hôm nay trở đi, Tống Tinh Dao tiếp quản Li Lâu, Hồng Nhàn nghe nàng sai khiến, phụ trách mọi việc hằng ngày trong Li Lâu; Hà Tư làm phụ tá cho nàng, giúp đỡ nàng việc trong việc ngoài.”
 
Mệnh lệnh này làm cho Tống Tinh Dao rất bất ngờ, nàng vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không thể hiểu nổi ý của Trưởng công chúa.
 
Từ Tiểu Nhĩ Viên đến Li Lâu, khoảng cách to lớn này đã không chỉ là sự chênh lệch từ sáu con mèo thành sáu mươi con mèo.

 
“Tuân lệnh điện hạ.” Hồng Nhàn và Hà Tư dường như đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, nghe vậy thì khom người nhận lệnh.
 
Triệu Ấu Trân lại nói: “Việc của Li Lâu, lát nữa để Hồng Nhàn nói cho ngươi nghe. Bổn cung muốn ngươi làm, thật ra là một việc khác. Bổn cung thành lập một nhánh Thần Tự Quân bí mật, sẽ lấy Li Lâu làm căn cứ, mà nhánh Thần Tự Quân này, chính là quân do bổn cung và Lâm Yến cùng nhau thành lập, ngươi đã là người trung gian giữa ta và hắn thì tạm giao việc này cho ngươi phụ trách.”
 
Tống Tinh Dao nghe vậy thì chợt lạnh sống lưng —— Hà cô cô đã ám chỉ với nàng nhưng cho dù nàng có tính như thế nào thì cũng không tính ra việc Triệu Ấu Trân giao xuống, cuối cùng lại là chuyện này.
 
Nhưng nàng không hề có kinh nghiệm về việc này, bảo nàng quản lý Tiểu Nhĩ Viên còn được, lại lớn hơn một chút quản phủ công chúa thì vẫn có thể gắng gượng làm được, nhưng mà thành lập quân đội, Tống Tinh Dao bắt đầu cảm thấy choáng váng…
 
“Ngươi không cần lo lắng như thế, công việc trong quân của bổn cung là do Thanh Dương quản lý, sau này, ngoài sáng ngươi là nữ quan của phủ công chúa ta, trong tối chịu sự quản lý ở dưới trướng của Thanh Dương, nàng sẽ phụ trách dạy dỗ ngươi, việc thành lập Thần Tự Quân, cũng do Lâm Yến phụ trách, ngươi hỗ trợ là được.”
 
Lại là Lâm Yến.
 
Tống Tinh Dao bỗng nhiên phát hiện Lâm Yến đã đào một cái hố thật to cho nàng, nhưng khổ nỗi trông cái hố kia còn vô cùng mê người, nàng nhảy cũng không được, mà không nhảy cũng không xong.
 
Mấy cái lồng chim bằng vàng treo dưới tán cây, bên trong nuôi con vẹt có lông màu xanh tươi sáng, Triệu Ấu Trân bàn giao xong, cầm que dùng để trêu chim lên rồi vừa trêu chọc con vẹt trong lồng, vừa nói: “Tiểu nha đầu, vì sao khi nhắc tới tên Lâm Yến, ngươi lại không được tự nhiên?”
 
“Không có, dân nữ chỉ cảm thấy việc quân quan trọng như thế, điện hạ, dân nữ…”
 
“Ngươi là không muốn tiếp xúc với Lâm Yến à?” Triệu Ấu Trân nói một câu đã vạch trần nàng: “Yến nhi nói với bổn cung, giữa ngươi và hắn có chút hiểu lầm, ngươi không thích hắn. Bổn cung cũng không quan tâm giữa các ngươi có ân oán khúc mắc gì, nếu đã giao việc, bất kể ngươi dùng cách gì thì đều phải làm tốt cho bổn cung.”
 
“Vâng.” Tống Tinh Dao căng da đầu đáp lại.
 
“Ngươi cũng không cần mâu thuẫn với hắn như thế, phải biết rằng cuộc sống trên đời này, một người đi một mình thì không thể đi xa, nếu muốn được việc, tất không thể thiếu nhân mạch, mà nhân mạch này, có khi là bạn bè của ngươi, có khi lại là kẻ địch của ngươi thậm chí còn là kẻ thù của ngươi. Thế gian này ngoại trừ huyết thống thì không có mối quan hệ nào là không thể thay đổi, tình hình chung của thiên hạ, chung quy là hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, việc ngươi phải làm chính là tạo ra thiên thời địa lợi nhân hoà, bạn bè cũng được, thù địch cũng thế, đều chỉ là một mắt xích trong sự liên kết với con người, đừng bởi vì xung đột mà bó tay bó chân, nó không có lợi cho công việc.”
 
Triệu Ấu Trân nói một cách lãnh đạm, giống như thầy giỏi đang từng bước chỉ dẫn.
 
Tống Tinh Dao biết đây là bà đang chỉ bảo mình, ngẫm nghĩ tỉ mỉ cũng cảm thấy những lời này có ý nghĩa sâu sắc, lúc trước đúng là nàng chui đầu vào trong ngõ cụt không ra được, nàng lập tức có chút hiểu rõ ràng rành mạch, chút mâu thuẫn cuối cùng trong lòng đối với Lâm Yến cũng biến mất không thấy tăm hơi, nàng lập tức khom người nhận lệnh: “Tạ ơn điện hạ dạy dỗ, Lục nương nhất định sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để làm tốt việc mà điện hạ giao phó.”
 
Nói xong lại chắp tay với Tào Thanh Dương: “Tào tướng quân, mong rằng sau này tướng quân sẽ vui lòng chỉ giáo, Lục nương xin cảm tạ trước.”

 
Vẻ mặt của Tào Thanh Dương vẫn vô cảm như trước, chỉ nói: “Khách khí rồi.”
 
Nhất thời im lặng, Triệu Ấu Trân cho mọi người giải tán, chỉ giữ Tào Thanh Dương ở lại bên người.
 
Tào Thanh Dương chẳng thể hiểu nổi cách làm của Triệu Ấu Trân, đợi đến khi không còn người khác ở bên cạnh thì mới nói: “Mặc dù Tống Lục tiểu thư kia có vài phần thông minh nhưng dù sao thì vẫn còn trẻ, lại hoàn toàn không có kinh nghiệm về việc trong quân, nghĩa mẫu giao chuyện quan trọng như thế cho nàng, không khỏi quá mức nực cười.”
 
“Con cho rằng bổn cung bằng lòng ư?” Lúc này Triệu Ấu Trân mới quay đầu lại, tươi cười trên mặt hơi lạnh xuống: “Nhánh Thần Tự Quân kia nói là Lâm Yến và bổn cung cùng thành lập, thật ra tất cả đều là đội ngũ do hắn mang đến, còn có cả chứng cứ ngầm phạm tội của Lý gia được đưa đến trên tay bổn cung, lễ lớn như vậy, hắn thì chỉ có một yêu cầu này, bổn cung có thể không đồng ý sao?”
 
————
 
Bên kia, Tống Tinh Dao quay về trong Tiểu Nhĩ Viên, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ do Triệu Ấu Trân mang đến, trong lòng rối bời không có đầu mối gì đối với việc thành lập quân đội, đang ngồi ngơ ngác uống trà ở trong phòng, còn chưa uống xong một chén trà nhỏ thì lại nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ trong viên.
 
Quan truyền lệnh của phòng nội vụ được mọi người của Tiểu Nhĩ Viên tiếp đón vào trong phòng Tống Tinh Dao, Tống Tinh Dao nhìn thấy hắn cầm thủ dụ* của công chúa trong tay, vội đứng dậy hành lễ, chỉ nghe lệnh quan kia cất giọng nói: “Lục nương của Tống thị Tống Tinh Dao, dịu dàng thông minh, rất được lòng ta, đặc biệt thăng quan, phong làm xá nhân** của Hàm Chương Các.”
 
*thủ dụ: chỉ thị tự tay viết.
 
*xá nhân: tên chức quan thời xưa. Các thành viên trong gia đình của các quý tộc đều là những người bạn tâm giao hoặc những người giữ cửa, và sau này trở thành những chức vụ chính thức, và họ được ban cho những tước vị với những tên gọi và quyền hạn khác nhau. 
 
Tống Tinh Dao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, việc kinh ngạc vui vẻ hôm nay, tới hơi nhiều.
 
Nếu đây là chức vị xá nhân ở trong cung, người có quyền to còn có thể tham gia vào chính vụ, có soạn thảo sắc lệnh, là chức có thể lên triều.
 
Mà xá nhân của Hàm Chương Các, thì nhận chức vụ hầu hạ gần công chúa, quan giai Tòng Ngũ phẩm.
 
Tống Tinh Dao lờ mờ có loại dự cảm kinh sợ ào ào như mưa bão.
 
Một năm này, là năm thứ hai nàng sống lại quay về, năm mười sáu tuổi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.