Phù cẩm

Chương 63


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 63:

Chương 63: Vỗ tay làm chứng
 
Tháng năm, mẫu đơn trong phủ công chúa nở rộ, một mảnh hoa khoe màu đua sắc rất là bắt mắt. Tống Tinh Dao đã hoàn toàn quen với cuộc sống trong phủ công chúa, việc chăm sóc Triệu Duệ Khải càng thuận buồm xuôi gió hơn.
 
Tiểu hoàng tử có tính tình không tệ, ngoại trừ kén ăn, các phương diện khác đều được dạy dỗ rất tốt, thỉnh thoảng có làm nũng, có thể khiến Tống Tinh Dao hận không thể hái sao cho hắn. Tống Tinh Dao hoàn toàn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ trở thành đế vương của hắn, hồi ức cuối cùng về Thập Ngũ điện hạ, vẫn là cái đêm mưa âm u kia, bé trai được Lâm Yến dắt ở trong lòng bàn tay, cũng mờ mịt như nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mấy ngày trước khi Triệu Duệ Khải hồi cung, Lâm Yến lại bỗng nhiên không tới được, chỉ sai người tới báo là trong nhà có việc. Ngược lại Tống Tinh Dao cảm thấy không sao hết, Triệu Duệ Khải thì ngồi bĩu môi, làm việc gì cũng không có tinh thần.
 
“Tiểu điện hạ, Lâm lão sư của ngài chỉ tạm thời không thể đến trong mấy ngày mà thôi, sau này hắn vẫn sẽ phải dạy ngài học.” Tống Tinh Dao ôm hắn an ủi.
 
Triệu Duệ Khải vẫn rầu rĩ không vui: “Nhưng không giống nhau.”
 
Trong khoảng thời gian ở chung này, số lần Triệu Duệ Khải nói chuyện tăng lên vùn vụt, đã không còn che giấu ở trước mặt bọn họ.
 
“Vì sao không giống nhau? Hắn cũng chẳng mọc thêm một đôi cánh.” Tống Tinh Dao trêu hắn.
 
“Ta phải về cung, gặp được lão sư thì không gặp được tỷ.” Triệu Duệ Khải nhíu mày giống như trẻ con học làm người lớn, nói xong lại mếu máo: “Ta muốn… muốn hai người đều ở bên ta.”
 
Tống Tinh Dao sửng sốt, cổ lại bị Triệu Duệ Khải ôm chặt, hắn nói một lát, bỗng nhiên vùi đầu vào hõm cổ của Tống Tinh Dao rồi bật khóc, Tống Tinh Dao cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, chỉ có thể vỗ vỗ sau lưng hắn không ngừng nhẹ giọng khuyên giải an ủi, lúc này mới miễn cưỡng ngăn được nước mắt của hắn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
————
 
Lâm Yến không xuất hiện trong mấy ngày liên tiếp, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nháy mắt đã là giữa tháng năm, tới ngày Triệu Duệ Khải phải về cung, mấy ngày liên tiếp không được gặp Lâm Yến, Triệu Duệ Khải càng khổ sở hơn, cũng không chịu nói nhiều, cho dù Tống Tinh Dao khuyên như thế nào, còn ôm cả Phù Cẩm tới cho hắn nhìn từ xa, cũng không thể khiến hắn vui vẻ lên.
 
Tống Tinh Dao thương hắn, dứt khoát đi tìm Ngũ Niệm hỏi lý do.
 
“Thuộc hạ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì trong phủ của công tử, nhưng mấy ngày trước Thần Uy Quân có một quân tình khẩn cấp, Đại công tử của Lâm gia qua lại với người Tây Vực, bị nghi ngờ là thông đồng với địch, đã bị bắt vào ngục, không biết có liên quan tới chuyện này hay không.” Ngũ Niệm cúi đầu nói.
 
Đại công tử của Lâm gia? Lâm Càn thông đồng với địch? Sao có thể?
 

“Có chứng cứ không?” Tống Tinh Dao nhíu mày hỏi.
 
“Tìm ra bản đồ phòng ngự bị mất trộm của Thần Uy Quân và bức thư có con dấu riêng của hắn ở trong doanh trướng của hắn, cũng bắt được mật thám của Tây Vực, chỉ có điều đối phương đã uống thuốc độc tự sát. Hiện nay nhân chứng vật chứng đều đủ cả, tội này không dễ thoát thân.”
 
Tống Tinh Dao mím môi không nói, Lâm Càn là do Lâm Yến sắp xếp vào Thần Uy Quân, nếu quả thật là như thế, Lâm Yến chắc chắn không thể ngồi yên không quan tâm tới.
 
“Tiểu thư tìm công tử có chuyện quan trọng à? Thuộc hạ có thể truyền lời thay.” Ngũ Niệm thấy nàng im lặng suy nghĩ thì hỏi lại.
 
Tống Tinh Dao lắc đầu: “Không cần, việc chính quan trọng.”
 
Sau khi tạm biệt Ngũ Niệm, Tống Tinh Dao lập tức rở về tẩm điện, nhất thời hết cách với khuôn mặt nhỏ đáng thương của Triệu Duệ Khải, cũng chỉ có thể không ngừng mềm giọng an ủi. Cứ như thế lại trôi qua một ngày, tới đêm trước khi Triệu Duệ Khải về cung, Trưởng công chúa đã sai người bắt đầu thu dọn đồ đạc của Triệu Duệ Khải từ sáng sớm. Hắn ở lại chỗ này một tháng, ngoại trừ quần áo và đồ dùng hàng ngày thì tích góp không ít mấy thứ lặt vặt thượng vàng hạ cám, hắn không nỡ ném cái này, cũng không muốn ném cái kia, vì thế đều sai người thu dọn vào trong hòm xiểng, chuẩn bị mang về.
 
Một chồng giấy thật dày đặt trên bàn viết chữ, tất cả đều là mấy bức tranh do Triệu Duệ Khải tiện tay vẽ nguệch ngoạc ngày thường, Tống Tinh Dao cầm ở trong tay ước lượng một chút —— Ồ, còn rất nặng đấy.
 
“Tiểu điện hạ, muốn mang những thứ này về à?” Nàng giơ tay lên hỏi hắn.
 
“Muốn muốn.” Triệu Duệ Khải nhảy lên với tranh.
 
Tống Tinh Dao thả tay xuống, đưa tranh cho hắn, lại hỏi trêu hắn: “Những bức tranh này của ngài đều là cái gì thế?”
 
Hội họa cũng là Lâm Yến chỉ dẫn nhưng rõ ràng Triệu Duệ Khải thích vẽ tranh hơn những thứ còn lại nhiều, thường xuyên vẽ đến vô cùng vui vẻ, chỉ có điều đứa bé bốn tuổi vẽ xấu, nàng cũng không nhìn ra là cái gì.
 
“Đây là lão sư, đây là ta, đây là tỷ tỷ, lão sư dạy ta tập võ, tỷ tỷ lười biếng.” Triệu Duệ Khải làm như thật vừa chỉ vào người trong tranh vừa nói.
 
Tống Tinh Dao nhìn hình vẽ chỉ có hình dáng nhân vật, cố ý nói: “Ta lười biếng khi nào chứ?”
 
“Tỷ không đứng tấn với ta, lão sư nói có thể dạy tỷ!” Triệu Duệ Khải nghĩ một lát, lại rung đùi đắc ý nói: “Nhưng không sao, ta… Bổn cung là hoàng tử, chờ ta giỏi rồi, sau này đến lượt ta bảo vệ tỷ.”
 
Hắn mới bốn tuổi, vỗ ngực bảo đảm với nàng.
 
Tống Tinh Dao sờ sờ đầu hắn, nhận lấy ý tốt của hắn: “Vậy ta cảm ơn tiểu điện hạ trước nhé, tiểu điện hạ cần phải cố gắng hơn đấy!” Nàng lại lật chồng giấy vẽ kia, phần lớn trong tranh đều vẽ hình ảnh ba người bọn họ ở bên nhau, cho dù là tập võ, hay là dùng cơm, chỉ khi lật đến một bức cuối cùng, có hơi khác biệt.
 

Bức tranh kia cũng là ba người nhưng cách rất xa, Tống Tinh Dao hỏi hắn: “Đây cũng là ta và lão sư à?”
 
Ánh mắt của Triệu Duệ Khải buồn bã, vuốt ve người trên bức tranh, cúi đầu nói: “Không phải… Đây là phụ hoàng và mẫu phi. Bọn họ chưa từng cùng nhau ở bên ta.” Nói rồi hắn lại dúi đầu vào trong lồng ngực của Tống Tinh Dao, không nhìn bức tranh kia nữa.
 
Tống Tinh Dao đã dần dần hiểu rõ sự cố chấp trong lòng hắn vào mấy ngày nay, không khỏi càng thương Triệu Duệ Khải hơn, dùng hai tay ôm chặt hắn, không nói nên lời một câu nào.
 
Đây là lần đầu tiên sau khi quay về, nàng cảm thấy, nếu giờ khắc này có Lâm Yến ở bên cạnh thì có lẽ lại là một chuyện tốt.
 
“Lâm ti trượng.”
 
Bỗng nhiên có tiếng cung nhân truyền đến từ trước cửa điện, Tống Tinh Dao cứng đờ —— không phải chứ, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo tới liền à?
 
Không đợi nàng phản ứng lại, Triệu Duệ Khải đã nhanh hơn nàng một bước nhảy từ trên đầu gối nàng xuống, chạy về phía ngoài phòng, không tới hai bước đã đụng phải Lâm Yến đang tiến vào, hắn xòe một tay nhỏ ra dùng sức ôm lấy chân Lâm Yến, vô cùng mừng rỡ gọi một tiếng: “Lão sư.”
 
Tống Tinh Dao đứng dậy theo ra nghênh đón, thấy Lâm Yến đã ngồi xổm người xuống để nói chuyện với Triệu Duệ Khải, khi hắn ngẩng đầu lên thì giao nhau với ánh mắt của nàng, lộ ra ý cười.
 
“Sao ngươi lại tới đây?” Tống Tinh Dao hỏi hắn.
 
“Không phải nàng tìm người tìm ta à?” Hắn hỏi lại nàng.
 
“Không phải ta, là tiểu điện hạ muốn gặp ngươi.” Sau khi Tống Tinh Dao ra hiệu cho cung nhân bên cạnh châm trà rót nước thì mới trả lời hắn.
 
“Đều giống nhau.” Lâm Yến bế Triệu Duệ Khải đứng dậy.
 
Giống nhau chỗ nào chứ? Khác rất xa đấy. Tống Tinh Dao vừa mắng thầm vừa đi theo hai người vào nhà, thấy động tác khi hắn thả Triệu Duệ Khải xuống không lưu loát giống như trước, có cảm giác hơi trì trệ, lại nhìn khuôn mặt hắn, vẻ mặt hắn vẫn như thường, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt hơn nhiều so với bình thường, nàng không khỏi nói: “Lâm Yến, ngươi không sao chứ?”
 
Lâm Yến nhận lấy nước trà do cung nhân mang tới, xua tay nói: “Không sao.” Đồng thời lấy hộp gỗ vuông từ trong ống tay áo ra rồi mở ra dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Duệ Khải, lại nói: “Tiểu điện hạ đã biểu hiện tốt trong khoảng thời gian này, vi sư đã từng nói là muốn khen thưởng điện hạ, nhìn xem có thích không?”
 
Hộp gỗ có mùi đàn hương nhàn nhạt, bên trong trải nhung vàng chứa ba vật trang trí bằng ngọc thạch, chia làm ba vật to trung bình và nhỏ, toàn bộ được chạm khắc thành hình dáng loài mèo, sinh động như thật. Con to chỉ bằng bàn tay trẻ sơ sinh, dùng làm cấm bộ*, ngọc bội gì cũng được, con nhỏ chỉ to cỡ quả trứng chim bồ câu, có thể làm vòng hoặc nạm thành trâm thoa cũng cực kỳ đặc sắc, chất ngọc trơn bóng trong suốt như nước, có thể nhìn ra được là phỉ thúy cực kì tốt.

*cấm bộ: thường được kết nối thành chuỗi bằng các mặt dây chuyền bằng ngọc bích và các chuỗi hạt màu, chỉ những người có địa vị cao quý mới được đeo.
 
“Thích! Một nhà meo meo ba người.” Triệu Duệ Khải vui mừng khôn xiết, lấy từng con mèo bằng ngọc thạch ra rồi sờ chơi một lần, bỗng nhiên nói: “Quà của ta, ta có thể tự xử lí không?”
 
“Đương nhiên có thể.” Lâm Yến gật đầu.
 
Triệu Duệ Khải lập tức đưa cái đầu mèo cỡ trung bình cho Tống Tinh Dao: “Vậy tặng con này cho tỷ tỷ.” Không đợi Tống Tinh Dao phản ứng lại, hắn lại đưa con lớn nhất kia cho Lâm Yến: “Con này cho lão sư. Mỗi người chúng ta có một con.” Hắn tự nắm chặt con mèo nhỏ nhất, cười đến mức mặt tươi như hoa.
 
Tống Tinh Dao cầm con mèo kia, muốn từ chối theo bản năng, Lâm Yến lại nói: “Nhận lấy đi, tấm lòng của điện hạ, không liên quan tới ta.”
 
Nhìn ánh mắt chứa đầy chờ mong và hưng phấn của Triệu Duệ Khải, Tống Tinh Dao nói không nên lời từ chối, nắm chặt con mèo nhỏ kia đến mức nóng lên.
 
Bởi vì ngày mai đã phải về cung nên hôm nay Lâm Yến không giảng bài cho Triệu Duệ Khải, chỉ dẫn Triệu Duệ Khải đi vẽ tranh trong thư phòng, Tống Tinh Dao ở một bên mài mực châm trà, cùng nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong nháy mắt trời đã tối, cho Triệu Duệ Khải ăn cơm, rửa mặt xong, Tống Tinh Dao dỗ hắn đi ngủ sớm.
 
“Ngủ rồi à?” Lâm Yến hỏi nàng.
 
Triệu Duệ Khải không chịu lên giường ngủ, bây giờ đang nằm trên giường cẩm ở gần cửa sổ, đã ngủ trong chuyện xưa của Lâm Yến và sự vỗ về của Tống Tinh Dao. Tống Tinh Dao gật đầu với hắn, hắn khom người muốn bế đứa bé lên trên giường nhưng bị nàng ngăn lại.
 
“Được rồi, để ta đi.” Tống Tinh Dao còn nhanh hơn hắn một bước nhẹ nhàng bế Triệu Duệ Khải lên, nói: “Có phải ngươi bị thương không?”
 
Lâm Yến đành phải đi theo bên cạnh nàng nhỏ giọng trả lời: “Vẫn tốt, không phải vết thương nặng.”
 
Tống Tinh Dao đưa Triệu Duệ Khải về trên giường rồi cẩn thận thả xuống, Lâm Yến đã giũ chăn lụa ra rồi phủ xuống, hai người cùng nhau đắp chăn cho cẩn thận, thả màn xuống, thổi tắt nến, lui ra bên ngoài, lúc này Tống Tinh Dao mới hỏi hắn: “Bởi vì Lâm Càn à?”
 
Lâm Yến nhớ tới kiếp trước, hắn luôn muốn nàng là một người sạch sẽ, không nên đánh mất tấm lòng ban đầu trong vũng nước đục Lâm gia này, cũng luôn khờ dại cho rằng dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu thì hắn đều có thể chịu đựng được, vì thế mới giấu giếm, nhưng lại vô tình giấu giếm khiến phu thê trở thành kẻ thù, kiếp này hắn vẫn không hi vọng nàng chạm vào đống tai họa Lâm gia này nhưng cũng không có ý định tiếp tục che giấu.
 
“Ừ. Lâm Càn bị người hãm hại ở Thần Uy Quân, nếu không cứu, dựa theo quân pháp huynh ấy sẽ bị chém đầu. Ta đã lập quân lệnh ở trước mặt phụ thân, nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng trong vòng năm ngày, trả lại trong sạch cho huynh ấy, nếu không, ta cũng bị xử lý theo quân pháp. Vết thương này là bị thương trong quá trình đuổi bắt nghi phạm, không nặng.”
 
“Bị thương ở đâu?” Nàng rót chén nước, xoay người đưa cho hắn.
 
“Bị thương bởi mũi tên lạc, ở phía sau lưng.” Hắn nói.
 
Nàng lại nhìn hắn, hắn mặc quần áo chỉnh tề, nhìn bề ngoài thì không thấy bất kỳ một điểm khác thường gì, mặc dù sắc mặt hơi kém nhưng hơi thở vững vàng, nàng đoán rằng vết thương này đã được xử lý xong xuôi, vì thế lại nói: “Vậy hiện giờ đã điều tra rõ chân tướng chưa?”
 
“Điều tra rõ rồi. Không phải mật thám, là Quận chúa đặt bẫy hãm hại.” Lâm Yến ngồi vào bên cạnh bàn, cung nhân trong phòng đã được cho lui ra, đúng lúc hai người bọn họ có thể nói chuyện với nhau.

 
“Quận chúa?” Tống Tinh Dao kinh ngạc nói: “Tại sao bà ta lại nhúng tay vào Thần Uy Quân? Mà vì sao phải hại Lâm Càn?”
 
“Nàng quá coi thường Quận chúa, bà ta có thể gài tai mắt ở bên cạnh ta, tương tự cũng có thể gài tai mắt vào bên cạnh phụ thân ta, nhưng xảy ra chuyện này cũng tốt, tai mặt bên cạnh phụ thân ta bị đào ra, hẳn là ông cũng hiểu rõ trong lòng.” Lâm Yến vuốt ve cái chén, không hề giấu giếm nói:  “Còn Lâm Càn, Quận chúa vốn đã vô cùng ghen ghét nhị phòng thì sao có thể cam lòng thấy Lâm Càn lộ mặt ở trước mặt phụ thân, dần bộc lộ tài năng ở trong quân. Thủ đoạn của bà ta, nàng đã sớm hiểu rõ rồi mới đúng chứ, hoặc là không ra tay, nếu ra tay chính là dồn vào chỗ chết.”
 
Tống Tinh Dao từ từ ngồi xuống đối diện hắn, dùng vẻ mặt nghiêm túc cùng bàn luận kế hoạch lớn, nói: “Vậy cũng thâm độc quá mức rồi, vậy còn ngươi? Vì sao ngươi dẫn Lâm Càn vào trong Thần Uy Quân, nếu không có việc này, có lẽ hắn cũng sẽ không có một kiếp này, càng sẽ không chọc giận Quận chúa.”
 
“Huynh ấy là trưởng tử dòng chính của Lâm gia, có tư cách vào Thần Uy Quân hơn một người ngoài như ta, chẳng qua ta chỉ trả lại huynh ấy những thứ mà huynh ấy cầu nhưng không được trong kiếp trước mà thôi.” Lâm Yến lạnh nhạt nói.
 
“Trả lại hắn?” Tống Tinh Dao khó hiểu.
 
Lâm Yến từ từ đứng dậy, đi đến trước cửa sổ mở rộng, nhìn con thiêu thân đang bay xung quanh phía ngoài đèn lồng dưới hiên, nói: “Nếu ta rời đi, Lâm gia không có người thừa kế thích hợp, quân quyền sẽ bị thu hồi, quyền thế cũng sẽ dần dần bị cắt mất. Nâng đỡ một người thừa kế đạt tiêu chuẩn cho Lâm gia, là ta trả ơn cứu mạng mười mấy năm nay cho Lâm gia.”
 
Ơn phải trả, chỉ có điều hắn sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức dùng chính bản thân mình đi lấp cái hố ơn nghĩa này.
 
Tống Tinh Dao nhớ tới những lời hắn từng nói khi bọn họ nói chuyện lần đầu tiên.
 
“Tên của ta là Hàn Thứ, không phải là Lâm Yến.”
 
Đây là hắn muốn… trở lại làm chính mình.
 
Bên kia, Lâm Yến đã quay đầu lại, nói: “Còn có chuyện muốn nói cho nàng biết, thông qua việc lần này, ta cùng với phụ thân sẽ góp ý với Hoàng Thượng, tra rõ mật thám của dị tộc ẩn núp trong thành Trường An, đến lúc đó có lẽ sẽ tra được người có quan hệ với Tằng Tố nương. Nàng… còn chưa cho ta đáp án?”
 
“Đáp án?” Tống Tinh Dao nghi hoặc một lát mới nhớ ra một đoạn đối thoại với Lâm Yến trong phủ công chúa ngày ấy.
 
Hắn dùng tin tức về Tằng Tố Nương làm lễ, cầu hợp tác với nàng, mà nàng còn chưa cho hắn đáp án.
 
Nàng suy ngẫm một lát, nhấc tay giơ lòng bàn tay lên: “Chỉ cần điện hạ cho phép, vậy ta sẽ đồng ý, hợp tác cùng ngươi, vỗ tay làm chứng.”
 
Bàn tay của Lâm Yến từ từ áp vào trong lòng bàn tay nàng, dùng sức nắm xuống trước khi nàng rút tay về, mười ngón tay đan xen.
 
“Điện hạ chắc chắn sẽ cho phép.”
 
Hắn dùng một phần lễ vật lớn như vậy để đổi lấy sự tin tưởng và hợp tác của Triệu Ấu Trân, làm sao bà ấy có thể không cho phép được?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.