Phù cẩm

Chương 62


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 62:

Chương 62: Đồng liêu
 
Tống Tinh Dao ngủ một giấc ngon, khi ý thức quay trở lại, bốn phía dường như vẫn yên tĩnh, chỉ có vài tiếng động sột sột soạt soạt, nàng hé mắt ra một khe nhỏ, ánh mặt trời mông lung lọt vào trong tầm mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở nàng, trời đã sáng rồi, đang lúc mơ màng thì thỉnh thoảng nàng lại nghe được một hai tiếng trẻ con non nớt bi bô truyền đến.
 
Trẻ con?! Trẻ con ở đâu ra?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghi hoặc chợt lóe lên, Tống Tinh Dao bỗng nhiên tỉnh táo lại, bật dậy từ trên giường —— Hỏng rồi, sao nàng lại ngủ quên mất? Còn hoàn toàn quên cả thuốc của tiểu điện hạ ư?
 
Lại nhìn bản thân, tóc đen trên đầu xõa xuống, được bao bọc trong chăn lụa một cách thoải mái dễ chịu, là ai gỡ trâm thoa ngọc bội cho nàng, ôm nàng lên trên giường. Ký ức có chút vụn vặt, chỉ dừng lại ở sự phức tạp trong ánh mắt của Lâm Yến tối hôm qua. Tống Tinh Dao không kịp nghĩ nhiều, nàng vén chăn lên đeo giày chạy về phía phòng ngủ, nàng ngủ ở phòng ngủ nhỏ cách trong chính sảnh một sân nhỏ, chỉ cách phòng ngủ của Triệu Duệ Khải một bức tường.
 
Đẩy rèm ra, nàng nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đối mặt với nhau, Triệu Duệ Khải đứng ở trên giường, Lâm Yến đứng ở dưới giường đang mặc quần áo cho hắn, hai người đều không nói chuyện. Nhưng Tống Tinh Dao nhìn ra được, Lâm Yến rất không quen với việc mặc quần áo giúp người khác, ra tay không đúng mực, Triệu Duệ Khải bĩu môi xoay trái xoay phải, không phải nơi này chưa mặc tốt thì chính là nơi đó làm cộm hắn —— tóm lại là không thoải mái, đứa bé phải kìm nén đến mức khó chịu, nhưng bởi vì là Lâm Yến nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể lầm bà lầm bầm tỏ vẻ bất mãn.
 
“Sắp xong rồi.” Lâm Yến an ủi hắn, lại đè thấp giọng nói: “Đừng ầm ĩ, làm ồn người khác đó.”
 
Triệu Duệ Khải lại mếu máo, vô cùng ấm ức, cũng không dám phát cáu khi thức dậy.
 
Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ một lớn một nhỏ như đánh giặc này, Tống Tinh Dao muốn cười. Ở dưới mành nhìn một lát, nàng vừa vội vàng tiến lên, vừa nói: “Được rồi, để ta làm đi.” Nàng vừa lấy tóc của Triệu Duệ Khải từ trong cổ áo phía sau ra vừa nói: “Trẻ con da mỏng thịt mềm, đuôi tóc làm cộm hắn, không thoải mái.”
 
Triệu Duệ Khải nhìn thấy nàng, chính là sáng hai mắt lên, giống như nhìn thấy cứu tinh, hô lên một tiếng trong trẻo giòn tan: “Tỷ tỷ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao tiếp nhận việc mặc quần áo chải tóc cho Triệu Duệ Khải, Lâm Yến thức thời đi sang một bên làm trợ thủ cho nàng, đưa quần áo, giày vớ, lược… Tống Tinh Dao vừa sửa sang lại cho Triệu Duệ Khải vừa hỏi: “Sao đêm hôm qua ngươi không gọi ta dậy cho hắn uống thuốc?”
 
“Nàng ngủ say nên không gọi. Ta đã cho hắn uống thuốc rồi.”
 
“Ta không làm tròn bổn phận rồi, cảm ơn ngươi.” Tống Tinh Dao thầm bực bản thân vì ngủ say như vậy, lại nhìn Lâm Yến, hắn vẫn mặc bộ áo bào rộng màu xanh nhạt tối hôm qua nhưng búi tóc trên đầu đã tháo ra, đổi thành búi tóc lỏng lẻo nửa búi nửa thả, xõa hơn phân nửa tóc đen trên vai trên lưng giống như nàng, có vài phần lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ.
 

“Cảm ơn cái gì, là nàng cho hay là ta cho không phải đều giống nhau à.” Lâm Yến thấy nàng cũng là dáng vẻ mới tỉnh ngủ, tóc dài xõa trên vai, mặt mày nhu hòa, không kiềm chế được nhìn nhiều vài lần, chỉ nói: “Canh giờ còn sớm, nếu nàng còn mệt thì lại nằm nghỉ tiếp đi, giao tiểu điện hạ cho ta.”
 
Tống Tinh Dao tiếp nhận từng món đồ từ trên tay hắn, lắc đầu: “Không được, điện hạ đích thân giao việc cho ta, ta lười biếng ngủ một đêm đã là không nên.”
 
Lâm Yến cũng không phải là mới quen nàng ngày đầu tiên, sự quyết tâm khi nàng nghiêm túc làm một chuyện, hắn hiểu rõ nên không khuyên nhiều, hai người hợp sức mặc quần áo cho Triệu Duệ Khải xong, lúc này mới từng người sửa sang lại áo mũ, mở cửa điện ra gọi người hầu tiến vào.
 
Nước ấm thơm* và khăn được mang lên cùng một lúc, đợi khi Triệu Duệ Khải rửa mặt xong, Tống Tinh Dao và Lâm Yến mới từng người rửa mặt, không bao lâu sau, người hầu đưa cơm canh tới, Tống Tinh Dao muốn dỗ dành hắn ăn cơm, những khía cạnh khác của đứa nhỏ này đều tốt, không quá ầm ĩ, chỉ có ăn cơm, thường hay kén cá chọn canh, thời gian bón một bữa cơm có thể giày vò chết người, cũng may Lâm Yến ngồi bên cạnh, một khi Triệu Duệ Khải có dấu hiệu kháng cự, hắn liếc mắt một cái sắc như dao, đứa nhỏ này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng.
 
*Nước ấm thơm 香汤: nước tắm ấm pha với nhiều loại thuốc thơm khác nhau. 
 
Mặc dù trẻ nhỏ đáng yêu khiến người vui và thích hợp để cưng chiều nhưng chung quy cũng phải có cái có thể trị được chúng.
 
Trước đây nương của Tống Tinh Dao đã mắng nàng như vậy—— suốt ngày nghịch ngợm như con khỉ ở trước mặt mẫu thân, rơi vào tay phụ thân nàng thì ngoan ngoãn như con dê con.
 
Bây giờ Tống Tinh Dao cũng hơi hiểu được rồi, thuận lợi đút cơm xong, nàng trêu ghẹo Lâm Yến: “Đây là Lâm tiên sinh muốn làm đồng liêu với ta à.”
 
Lâm Yến múc cháo cho nàng, bẻ nhỏ bánh, đẩy đến trước mặt nàng, đáp lại một câu: “Đồng liêu như ta, không tốt à?”
 
Đương nhiên là tốt, phu thê bảy tám năm, vẫn phải có ăn ý, ngay cả Tống Tinh Dao cũng âm thầm cảm khái —— dù sao thì cũng là người từng sống chung, khi sử dụng chính là không giống nhau. Nếu tối hôm qua không có hắn, nàng phải một mình đối mặt với Triệu Duệ Khải thì chỉ sợ đã gà bay chó sủa.
 
Triệu Duệ Khải dùng cơm xong thì tự xuống bàn đi chơi, có nha hoàn khác của hắn trông coi, Tống Tinh Dao và Lâm Yến có thể yên ổn ăn cơm. Tống Tinh Dao ăn vài miếng, nhìn dáng vẻ Triệu Duệ Khải ngồi ở trên giường La Hán cúi đầu chơi khóa linh lung, nhỏ giọng hỏi Lâm Yến: “Ngươi thật sự không hận hắn à?”
 
Lâm Yến lắc đầu, Tống Tinh Dao lại thử nói: “Vậy sau này, giang sơn này…”
 
“Để hắn làm một Vương gia nhàn tản đi.” Lâm Yến hỏi một đằng trả lời một nẻo.
 
Tống Tinh Dao giật thót tim một cái, đọc ra đáp án của bản thân từ gợn sóng ẩn trong mắt hắn.
 

Giang sơn đổi chủ, kiếp này và kiếp trước, đã dần dần không theo lối cũ.
 
————
 
Dùng cơm xong, Uyển Yên dẫn người tới đây thăm Triệu Duệ Khải. Cuối cùng Tống Tinh Dao đã có thể thở phào một hơi, việc bị sai đi chăm sóc trẻ nhỏ đã kết thúc, chắc là nàng có thể quay về Tiểu Nhĩ Viên của nàng rồi, bên kia còn có rất nhiều việc đang chờ nàng quay về xử lý.
 
Uyển Yên hỏi về tình hình của Triệu Duệ khải một chút, lại thấy hắn ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm, chấm đỏ trên tay đã biến mất gần hết, vẻ mặt cũng không khó chịu, nàng ấy vô cùng hài lòng, chỉ bảo hai người bọn họ ở Tây Điện tiếp tục trông nom một lát rồi tự đi về bẩm báo với Trưởng công chúa.
 
Tống Tinh Dao chơi cùng Triệu Duệ Khải một lát, Triệu Duệ Khải không giải được khóa linh lung nên xin nàng giúp đỡ, Tống Tinh Dao cũng ngắm nghía một lát, bỏ cuộc —— tay và đầu nàng luôn không đủ dùng trong phương diện này, vì thế ném khóa linh lung cho Lâm Yến.
 
Lâm Yến ngồi đối diện hai người, ngón tay thon dài trắng nõn tháo khóa một lớp rồi lại một lớp, mỗi khi phá được một lớp thì đều sẽ giải thích tỉ mỉ cho hai người bọn họ nghe, mãi đến khi giải xong ba cái chốt khóa, khóa linh lung phức tạp tháo ra thành ba đồ vật đơn độc, Tống Tinh Dao dẫn đầu vỗ tay: “Lão sư giỏi quá!”
 
Triệu Duệ Khải cực kỳ vui vẻ, quên mất chuyện mình phải giả vờ ngốc nghếch, cũng vỗ tay theo: “Lão sư giỏi quá!” Hắn cười đến mức hai má phồng lên, vô cùng buồn cười.
 
Lâm Yến cũng cười, Triệu Duệ Khải lại ngơ ngác nhìn hắn —— hóa ra lão sư cũng sẽ cười, lại nhìn Tống Tinh Dao, Triệu Duệ Khải dường như hiểu ra điều gì.
 
Không bao lâu sau, Uyển Yên lại đem ý của Trưởng công chúa tới đây.
 
“Phụng khẩu dụ của công chúa, từ hôm nay trở đi, Thập Ngũ hoàng tử sẽ ngủ lại trong phủ công chúa đến tháng năm. Trong lúc ở đây, giao công việc trong cuộc sống hàng ngày của tiểu điện hạ cho Tống Lục tiểu thư phụ trách. Ngoài ra, xin Lâm ti trượng ngày ngày vào phủ dạy tiểu điện hạ. Tất cả việc này, điện hạ cũng sẽ bẩm rõ với Hoàng Thượng.”
 
Uyển Yên mang đến tin tức vượt ra ngoài dự kiến của Tống Tinh Dao, nàng vội vàng túm chặt tay của Uyển Yên nói: “Uyển Yên tỷ tỷ, nếu ta ở lại chăm sóc tiểu điện hạ, Tiểu Nhĩ Viên bên kia…”
 
Uyển Yên vỗ vỗ tay nàng: “Người yên tâm đi, chuyện này điện hạ đã nghĩ xong biện pháp thay người rồi. Triều Tuyết gây chuyện trong viên của người đã bị mang tới chỗ Tào tướng quân chờ xử lý, hơn nữa đã điều động Hà Tư tới viên để tạm thời làm phụ tá cho người, mỗi ngày bà ấy đều sẽ đến đây báo cho người biết mọi việc lớn nhỏ trong viên, người có việc thì chỉ cần sai bà ấy đi làm.”
 
“Hà cô cô?” Tống Tinh Dao hơi kinh ngạc: “Với tư lịch của bà ấy mà làm phụ tá cho ta thì thiệt thòi, điều này…”
 
“Lục tiểu thư, sự sắp xếp của điện hạ đều có thâm ý của ngài ấy, người không cần quá mức khiêm tốn, chỉ cần hiểu rõ đã là cận thần của điện hạ thì người tài mới được trọng dụng là được, hiện giờ quan trọng nhất chính là làm tốt công việc mà điện hạ giao cho, chăm sóc tốt cho Thập Ngũ hoàng tử.” Uyển Yên nói, lại hỏi Lâm Yến: “Lâm ti trượng có dị nghị gì đối với sắp xếp của điện hạ không?”

 
“Không có. Hàng ngày, sau khi Lâm mỗ làm xong nhiệm vụ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ tới phủ dạy dỗ tiểu điện hạ, xin điện hạ yên tâm.” Ngược lại, Lâm Yến đồng ý vô cùng dứt khoát, không hề do dự chút nào.
 
“Như thế rất tốt. Đa tạ Lâm tư trượng.” Uyển Yên hành lễ với hắn.
 
“Lâm mỗ đã nhận chức dạy vỡ lòng cho điện hạ, những việc này đều nằm trong bổn phận.” Lâm Yến đáp lại.
 
Nhưng Tống Tinh Dao thì rất buồn bực, ngầm bực bội vì sao mình lại khai quang ra cái miệng quạ đen, nói là làm đồng liêu với hắn, đây thật đúng là làm rồi.
 
————
 
Đứa bé bốn tuổi có thể có bài học vỡ lòng gì? Đơn giản chính là dạy ít thơ từ đơn giản dễ hiểu, học vài con số, biết mấy chữ nhỏ, nghe một chút chuyện xưa, lại theo Lâm Yến luyện vài bài quyền pháp đơn giản để tạo nền tảng.
 
Đây là suy nghĩ lúc ban đầu của Tống Tinh Dao, nhưng mà Lâm Yến lại là một người kỳ lạ, khóa học vỡ lòng của hắn khác với nhận thức của Tống Tinh Dao.
 
Hắn làm việc ở trong cung, mỗi ngày làm việc xong thì sẽ đi thẳng đến phủ công chúa, ở lại phủ công chúa từ một đến ba canh giờ không đồng đều. Theo lý thuyết khi hắn dạy vỡ lòng cho Triệu Duệ Khải, Tống Tinh Dao không cần đi theo bên cạnh, nhưng Triệu Duệ Khải là một người khôn lỏi—— hắn đã sớm cảm nhận được, chỉ cần Tống Tinh Dao đi theo bên cạnh, Lâm Yến sẽ không nghiêm khắc như vậy nữa.
 
Vì thế mỗi lần đi học, Triệu Duệ Khải đều phải ôm chặt đùi Tống Tinh Dao, không khiến nàng đi cùng thì không được.
 
Tống Tinh Dao hết cách, thế nhưng Lâm Yến cũng không hề dị nghị gì với việc này, hiếm khi phóng túng yêu cầu tùy hứng của Triệu Duệ Khải, kết quả chính là mỗi một lần giảng bài, Tống Tinh Dao đều phải đi theo bên cạnh. May mà Lâm Yến giảng bài không giống như những học giả cao tuổi bình thường, không có giảng kinh nói sử một cách khô khan vô vị, càng sẽ không buộc tiểu Thập Ngũ biết chữ, có khi dạy thơ vẽ, mặc cho hắn viết nguệch ngoạc, có khi giảng điển cố, sẽ bảo hắn dùng giọng văn của mình để kể lại, có khi dạy nhạc, tự mình gảy một khúc, người gảy tận hứng, người nghe cao hứng, làm tất cả mọi việc, chẳng qua là bốn chữ “Tiềm di mặc hóa*”.
 
*Tiềm di mặc hóa: Đề cập đến suy nghĩ hoặc tính cách của một người đã bị lây nhiễm hoặc bị ảnh hưởng một cách vô tình và đã thay đổi. 
 
Chỉ mấy ngày ngắn ngủn, Tống Tinh Dao đã phát hiện cảm xúc của Triệu Duệ Khải có thay đổi, từ sợ hãi lúc ban đầu biến thành chờ mong.
 
Trong tất cả các nội dung giảng bài này, chỉ một thứ vĩnh viễn không đổi, chính là hai khắc tập võ mỗi ngày. Triệu Duệ Khải còn đang học kiến thức cơ bản —— đứng tấn.
 
Địa điểm luyện công là trên hành lang chín khúc ở giữa hồ sen trong Tây Điện của Trưởng công chúa, đây là thời gian khó trải qua nhất của Triệu Duệ Khải, cánh tay nhỏ chân nhỏ phải làm tư thế trung bình tấn một lúc lâu, còn phải học mấy chiêu quyền pháp.
 
Hôm nay thời gian đứng tấn này bị Lâm Yến kéo dài, Triệu Duệ Khải dùng khuôn mặt đau khổ nhìn về phía Tống Tinh Dao, ánh mắt trời cuối mùa xuân đầu mùa hạ đã bắt đầu gay gắt, khuôn mặt nhỏ của Triệu Duệ Khải bị phơi đến đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, Tống Tinh Dao nhìn mà đau lòng, không nhịn được mở miệng: “Ta thấy hắn không chịu đựng nổi, nếu không thì hôm nay chỉ đến đây thôi nhé?”
 
Lâm Yến bất đắc dĩ quay đầu lại: “Tống Tinh Dao!”

 
Bọn họ từng có ba điều quy ước —— Khi Lâm Yến giảng bài, Tống Tinh Dao không được phép xen vào.
 
Tống Tinh Dao ngượng ngùng ngậm miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đấy, nếu như sau này không muốn lăn lộn trong quan trường thì còn có thể đi làm tiên sinh dạy học, ta thấy rất tốt.”
 
“Cũng không phải không được, chẳng qua… những việc này của ta, vốn là vì suy xét chuẩn bị cho con của mình.” Từ rất lâu trước kia, Lâm Yến đã nghĩ tới, nếu hắn và Tống Tinh Dao có thể có một đứa con thì nên dạy dỗ như thế nào.
 
Tống Tinh Dao chắc chắn là một mẫu thân chỉ biết điên cùng đứa nhỏ, vậy hắn chỉ có thể làm nghiêm phụ nhưng hắn lại không muốn có khoảng cách quá lớn với đứa nhỏ, thông qua giải trí để giáo dục là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra. Huống chi hồi nhỏ bản thân hắn cũng bị ép buộc học quá nhiều thứ mà hắn không cảm thấy hứng thú, hắn không hi vọng đứa nhỏ của mình giẫm lên vết xe đổ của hắn, hắn hi vọng tuổi thơ của con nhà mình có thể vui vẻ, thời điểm nên là trẻ con thì không phải bị ép buộc có suy nghĩ của người trưởng thành.
 
Tống Tinh Dao lại ngẩn ngơ, khi hắn nói những thứ giống thật mà là giả này, nàng thường không biết nên trả lời thế nào.
 
Lâm Yến không dừng lại lâu ở chủ đề này, chợt có một suy nghĩ: “Yêu Yêu, nàng có muốn học võ không?”
 
“Hả?” Tống Tinh Dao không quay đầu lại.
 
“Nàng không muốn học một ít thuật phòng thân ư?”
 
Tống Tinh Dao nhìn Triệu Duệ Khải vẫn đang đứng trung bình tấn dưới ánh mặt trời một cách khổ sở, lại  nghĩ tới bản thân mình —— Cách luyện võ thế này thì nàng còn muốn làn da trắng trẻo này nữa hay không? Còn phải đứng trung bình tấn…
 
“Không được không được.” Tống Tinh Dao liên tục xua tay.
 
Không biết Lâm Yến nghĩ đến điều gì, mở miệng nhe răng, cuối cùng bật cười sang sảng.
 
Cảm giác như sương mù đầy trời đã lâu chưa tan, lại chợt có một tia nắng rọi xuống.
 
Bên bờ hồ cách đó không xa, Trưởng công chúa đang dẫn cung nhân chậm rãi dạo bước bên bờ hồ, từ phía xa đã nhìn thấy cảnh này, Triệu Ấu Trân cảm khái: “Nhìn xem, thật là đẹp. Quả nhiên người trẻ tuổi ở chung một chỗ, tràn đầy sức sống, mới là động lòng người nhất.”
 
“Cô cô, lúc trước người nói, có người bảo vệ Tống Lục tiểu thư rất chặt chẽ, là nói tên mặt quan tài kia à.” Hai mắt Triệu Duệ An nhìn chằm chằm vào người ở giữa hồ.
 
Triệu Ấu Trân không trả lời, mỉm cười rời đi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.