Phù cẩm

Chương 60


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 60:

Chương 60: Chăm trẻ
 
Tống Tinh Dao có biết việc Lâm Yến trở thành lão sư dạy vỡ lòng của Triệu Duệ Khải, kiếp trước là như thế, kiếp này cũng không thay đổi. Hắn thành danh từ thời thiếu niên, được hoàng đế tán thưởng, tuổi còn trẻ đã trở thành lão sư của Triệu Duệ Khải, Thập Ngũ hoàng tử Triệu Duệ Khải này về cơ bản cũng coi như là lớn lên dưới sự dạy dỗ của Lâm Yến, bọn họ có đoạn tình cảm thầy trò này, nếu như về sau Triệu Duệ Khải đăng cơ, vậy Lâm Yến chính là đế sư.
 
Cũng khó trách, sau này Lâm gia sẽ chọn nâng đỡ Triệu Duệ Khải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, Tống Tinh Dao cũng không có quá nhiều rối rắm, nàng càng kinh ngạc hơn với việc hắn sẽ xuất hiện ở đây vào thời điểm này, vậy nên… Uyển Yên nói sẽ điều người tới giúp nàng, chính là nói Lâm Yến ư?
 
Triệu Duệ Khải đã ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, hai tay nắm chặt góc áo, hình như hắn rất sợ Lâm Yến, khóc cũng không dám khóc, nghẹn ngào đến nấc cụt, đang hít hít từng cái.
 
“Thập Ngũ điện hạ, giày.” Lâm Yến thấy Tống Tinh Dao không nói chuyện, hắn lại lên tiếng với Triệu Duệ Khải.
 
Nhìn theo tầm mắt của Lâm Yến, Tống Tinh Dao mới phát hiện không biết Triệu Duệ Khải đã đạp rơi giày từ bao giờ, bây giờ đang đi chân trần giẫm lên mặt đất, hai chiếc giày một chiếc rơi ở dưới rèm mỏng, một chiếc rơi ở trong phòng. Tống Tinh Dao không nghĩ quá nhiều, đứng dậy đi nhặt cho Triệu Duệ Khải nhưng lại bị một câu nói của Lâm Yến ngăn cản.
 
“Điện hạ, tự đi đi.”
 
Giọng nói của Lâm Yến không lớn, thậm chí chẳng có bao nhiêu cảm xúc nhưng Triệu Duệ Khải vẫn sợ hắn.
 
Triệu Duệ Khải tung tăng chạy đi nhặt giày về, lại xách giày đứng ngay ngắn, nhìn dáng vẻ thành thật khiến người đau lòng. Bên kia, Lâm Yến không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn nghĩ một chút, lại đặt mông ngồi xuống đất, cầm giày xỏ vào chân, chỉ có điều cho dù hắn có hiểu chuyện thì cũng là hoàng tử, cho dù không được sủng ái như thế nào đi chăng nữa thì cũng luôn có người hầu bên cạnh phụ trách cuộc sống hàng ngày, hắn chưa từng tự mình đeo giày, động tác rất là gian nan.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu hoàng tử mới bốn tuổi, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương. Tống Tinh Dao không nhìn được nữa, ngồi xổm người xuống đeo giày cho Triệu Duệ Khải.
 
Lâm Yến nhíu mày: “Yêu Yêu… Để nó tự làm.”
 
“Ngươi câm miệng đi!” Tống Tinh Dao quay đầu lại khẽ gắt lên một tiếng với Lâm Yến, sau đó đeo giày rồi bế Triệu Duệ Khải lên, dắt hắn đi đến mép giường, để hắn ngồi xuống.
 
Một tiếng “Câm miệng” kia không chỉ khiến Lâm Yến bị chấn động, ngay cả Triệu Duệ Khải cũng bị chấn động rồi, hắn nhìn Lâm Yến, lại nhìn Tống Tinh Dao, phát hiện Lâm Yến cũng không lên tiếng, hắn dường như nhận ra được điều gì, liếc nhìn Tống Tinh Dao một cách sợ sệt, không dám ngồi xuống.
 

Tống Tinh Dao kéo Triệu Duệ Khải ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ đầu của hắn, chỉ nói: “Đừng sợ hắn, ngồi đi.” Nàng thấy đứa nhỏ vẫn e dè thì không nhịn được nói với Lâm Yến: “Ngươi đừng nhìn hắn hung ác như vậy, dọa hắn sợ rồi.”
 
Lâm Yến không thể tin nổi mình vừa nghe thấy từ hình dung —— hung ác? Hắn á?
 
“Tiểu điện hạ, tỷ tỷ đút thuốc cho ngài uống nhé?” Tống Tinh Dao mắng Lâm Yến xong thì lại hỏi Triệu Duệ Khải.
 
Triệu Duệ Khải vừa nghe tới uống thuốc, khuôn mặt đều sắp nhăn thành một nắm, khổ sở nhìn Tống Tinh Dao chăm chú, nhưng sợ Lâm Yến đang nhìn chằm chằm ở một bên, chỉ có thể gật đầu một cách vô cùng đáng thương. Bếp lò nhỏ hâm ấm chén thuốc đặt hơi xa, tay Tống Tinh Dao bị Triệu Duệ Khải gắt gao nắm chặt, không thoát thân được, chỉ có thể sai Lâm Yến: “Làm phiền Lâm tiên sinh mang chén thuốc tới đây.”
 
Lúc này Lâm Yến mới mở miệng: “Yêu Yêu, hắn đã bốn tuổi rồi.”
 
“Ngươi cũng biết hắn mới bốn tuổi à? Ngày thường ngươi dạy hắn thơ văn, cưỡi ngựa bắn cung như thế nào thì ta mặc kệ, nhưng những việc ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả sinh hoạt hàng ngày, cũng là việc mà người làm lão sư như ngươi phụ trách à?” Tống Tinh Dao vừa vuốt ve cái gáy nho nhỏ của Triệu Duệ Khải vừa nói với Lâm Yến.
 
“Vậy thì không, nhưng…”
 
“Nhưng làm sao, không có nhưng, đi lấy chén thuốc tới đây.” Tống Tinh Dao cũng không muốn lãng phí thời gian tranh luận với hắn về những việc này. 
 
Lâm Yến chỉ có thể quay người đi ra ngoài lấy thuốc. Triệu Duệ Khải nhìn bóng lưng của lão sư, lại nhìn mặt Tống Tinh Dao, bỗng nhiên càng dùng sức ôm chặt cánh tay của Tống Tinh Dao hơn. Không bao lâu sau, Lâm Yến bưng khay mang chén thuốc tới, lấy cái ghế con ngồi vào phía đối diện Tống Tinh Dao, tự mình bưng khay. Tống Tinh Dao cầm thìa sứ lên múc một thìa, thử độ nóng, cảm thấy có thể uống vào miệng, mới đưa tới bên miệng Triệu Duệ Khải. Triệu Duệ Khải vẫn gắt gao cắn chặt răng, mặc dù không chạy trốn giống như lúc trước nhưng vẫn lắc đầu như trống bỏi.
 
Tống Tinh Dao không thể bón được, mắt nhìn mắt với Lâm Yến, quyết đoán nhận lấy khay từ trong tay Lâm Yến, sau đó nhét thìa sứ vào trong tay hắn: “Ngươi tới.”
 
Trẻ nhỏ ấy à, chiều thì chiều, nhưng cũng phải có người có thể trị được chúng.
 
Thời điểm như thế này là phải giao cho Lâm Yến.
 
Lâm Yến vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Tống Tinh Dao, chỉ nói một câu: “Từ trước đến nay ta chưa từng bón cho trẻ nhỏ.”
 
“Bây giờ có lần đầu tiên, bón nhanh lên. Bón xong rồi dỗ hắn ngủ, mọi người đều được sống yên.” Tống Tinh Dao thúc giục hắn.
 
Dưới ánh đèn, mặt mày của Tống Tinh Dao rất dịu dàng, lại có đứa bé đáng yêu như ngọc như tuyết đang dựa vào bên cạnh, không biết khiến hắn nhớ tới điều gì, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng tan biến theo, thay vào đó là nụ cười bất đắc dĩ, cầm thìa đưa chén thuốc đến bên miệng của Triệu Duệ Khải. Thấy Lâm Yến tự mình đút thuốc, Triệu Duệ Khải không dám làm càn, lại trông thấy hắn cười với mình nên vô thức mở miệng ra.

 
Một chén thuốc được bón hết trong biểu cảm mặt ủ mày ê của Triệu Duệ Khải. 
 
Uống cạn một thìa thuốc cuối cùng Triệu Duệ Khải không nhịn được nữa, khóc “Òa” lên: “Đắng, đắng quá.” Tống Tinh Dao vội vàng bế hắn lên trên đầu gối rồi ôm lấy, vừa vỗ lưng hắn vừa nhỏ giọng dỗ dành, Lâm Yến ngồi ở một bên nhìn Triệu Duệ Khải vùi đầu vào ngực nàng, được nàng dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành không ngừng thì đỏ mắt…
 
Cũng không biết bao lâu, giọng nói của Triệu Duệ Khải dần dần nhỏ đi, đầu mềm oặt tựa vào trước ngực Tống Tinh Dao không nhúc nhích, Tống Tinh Dao cũng đã ôm đến mức hai tay nhức mỏi không chịu nổi. Lâm Yến đưa tay ra, đón lấy Triệu Duệ Khải từ trong ngực nàng, động tác cực kì nhẹ, chỉ nói: “Ta ôm hắn lên trên giường ngủ.”
 
Tống Tinh Dao xoa bóp cánh tay đi theo Lâm Yến tới giường, vừa đi vừa cảm khái: “Làm cha nương thật khó.”
 
Lâm Yến nhỏ giọng đáp lại một câu: “Nàng ấy, nương hiền chiều hư con.”
 
Tống Tinh Dao thính tai: “Ngươi nói cái gì?”
 
Lâm Yến ngậm miệng không đáp, chỉ nhẹ nhàng đặt Triệu Duệ Khải lên trên giường, lại nâng đầu của hắn lên muốn để hắn gối lên gối, Tống Tinh Dao đã giũ chăn ra đắp lên người Triệu Duệ Khải, Triệu Duệ Khải lại bỗng nhiên lẩm bẩm hai tiếng, dường như sắp tỉnh. Lâm Yến và Tống Tinh Dao đồng thời cứng đờ, hai người liếc nhau, đều đọc được nỗi lo lắng tương tự từ trong mắt của đối phương—— sợ Triệu Duệ Khải tỉnh lại.
 
May mà Triệu Duệ Khải chỉ nói mớ, tay nhỏ vẫy vẫy trong không khí, sau đó lại thành thật.
 
Hai người thở phào một hơi, đắp kín chăn cho hắn, cài màn cẩn thận, rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ.
 
————
 
Ánh nến trong phòng ngủ bùng lên, một tầng sáp nến thật dày đã tích tụ trên giá cắm nến. Tống Tinh Dao vịn hai tay ngồi xuống bên cạnh bàn, chỉ cảm thấy thân thể muốn rời ra từng mảnh ——Cả ngày nay nàng bôn ba lăn lộn, chưa ăn nửa miếng cơm nào, buổi tối còn bị triệu tới nơi này trông trẻ, quả thật thân thể và tinh thần đều không chịu đựng nổi.
 
Bóp cánh tay hai lần, nàng nằm nhoài trên mặt bàn, chẳng muốn nhúc nhích nữa.
 
Tay nặng như đeo chì, khớp xương vô cùng đau nhức, lưng cũng đau.
 
Trong mơ hồ, hình như Lâm Yến mở cửa điện ra, nhỏ giọng sai bảo người canh gác ngoài điện cái gì đó. Tống Tinh Dao không muốn quản, chỉ muốn nằm bò như vậy. Cửa điện khép lại lần thứ hai, tiếng bước chân vang lên, dừng ở sau lưng nàng.

 
Bàn tay ấm áp ấn lên bả vai nàng, cả người Tống Tinh Dao cứng lại, lập tức muốn nhảy dựng lên, lại bị Lâm Yến mạnh mẽ đè lại.
 
“Đừng nhúc nhích.” Hắn nhỏ giọng nói, rõ ràng cách rất xa, giọng nói lại giống như vang lên bên tai nàng.
 
Cảm giác ấm áp dường như xuyên qua bả vai truyền thẳng tới khớp xương và cánh tay, cánh tay nặng trĩu giống như chìm vào trong suối nước nóng, lòng bàn tay của hắn ấn huyệt vị trên bả vai nàng, động tác không nhanh nhưng sức lực đi vào rất mạnh, ấn từng cái một khiến cho bả vai, cánh tay của nàng vô cùng thoải mái. Tống Tinh Dao quả thật mệt đến mức không có sức giãy giụa, vậy thì kệ hắn đi.
 
“Đừng ngủ, ta bảo các nàng đưa cháo tới đây, nàng ăn qua rồi ngủ tiếp.” Thấy nàng mơ màng sắp ngủ, Lâm Yến muốn gọi nàng tỉnh lại nhưng Tống Tinh Dao dường như không nghe lọt tai, hắn đành đổi sang cách khác, trò chuyện cùng nàng: “Đã quen ở chỗ này của điện hạ chưa?”
 
“Rồi.” Tống Tinh Dao nhắm hai mắt trả lời.
 
“Mệt à?”
 
“Không mệt.” Nàng trả lời một cách máy móc, nửa ngủ nửa tỉnh.
 
“Yêu Yêu, nàng thích Thập Ngũ hoàng tử à?” Hắn lại hỏi nàng.
 
“Ừ.”
 
Thập Ngũ hoàng tử bốn tuổi ư? Nàng rất thích, đứa bé đáng yêu như ngọc như tuyết thì ai mà không thích.
 
“Nếu như năm đó, nàng và ta cũng có một đứa con, có phải cũng đáng yêu khiến người vui vẻ như vậy hay không?” Lâm Yến vừa mới nghĩ đến hình ảnh đó, có một khắc chìm đắm trong ảo tưởng không hề tồn tại.
 
“Ừ.” Tống Tinh Dao vô thức đáp lại một tiếng, sau đó mới phản ứng lại xem hắn vừa hỏi cái gì.
 
Sâu ngủ chạy hết toàn bộ, nàng tỉnh táo lại, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”
 
Ánh mắt kia rõ ràng lạnh nhạt, không có nửa phần say mê. Lâm Yến không nói, chỉ lăng lẽ kiềm chế —— vất vả lắm mới xuất hiện một chút thay đổi và khả năng chuyển biến tốt giữa hai người, hắn không thể… không thể nóng vội.
 
“Không có gì.” Hắn đè nén cảm xúc, dừng động tác lại nhưng tay vẫn đè lên một bên bả vai của nàng.
 
Tống Tinh Dao cảm thấy cả người không thích hợp, giống như có ngọn lửa trong lòng bàn tay ở vai phải, đốt cho nàng khó chịu, nàng lắc lắc vai: “Ta không sao, ngươi bỏ tay ra đi.”
 
Lâm Yến giảm lực đi nhưng vẫn cố sức vuốt hai cái ở trên bả vai phải của nàng rồi mới buông ra: “Bả vai nàng có bụi bẩn, ta lau giúp nàng.”

 
Tống Tinh Dao khó hiểu nhìn về phía vai phải của mình —— cũng không có cái gì.
 
Lâm Yến đã đi sang mép bàn phía đối diện rồi ngồi xuống, hỏi nàng: “Nàng rất thân thiết với thế tử Đông Bình Vương à?”
 
“Không tính là thân cho lắm, gặp mặt vài lần mà thôi, miễn cưỡng cũng coi như là bạn bè, ngươi hỏi hắn làm gì?” Tống Tinh Dao đứng dậy tự rót nước cho mình, thuận tay cũng rót cho hắn một ly rồi đẩy qua.
 
“Ta nhìn thấy hai người ở Nghênh Tiên Đài vào ban ngày.” Hắn vừa nói lại vừa nhìn về phía bả vai của nàng.
 
Cùng vào cùng ra, thật là thân mật.
 
Đương nhiên, những lời này Lâm Yến không nói ra miệng.
 
“Còn không phải là vì Thập Ngũ hoàng tử…” Tống Tinh Dao uống hai ngụm nước, nói một cách thản nhiên, có điều giải thích được nửa câu thì thấy có chút dư thừa: “Liên quan gì tới ngươi chứ? Đêm nay ngươi tới đây làm gì? Đừng nói với ta là thật sự tới để chăm sóc Thập Ngũ điện hạ.”
 
Lâm Yến là lão sư của Triệu Duệ Khải, cũng không phải là cung nhân bên cạnh nó, làm sao mấy việc chăm lo cuộc sống hàng ngày này có thể đến lượt Lâm Yến được? Nếu không phải Lâm Yến tự mình tìm cớ, ai dám sai khiến hắn, ai có thể bảo hắn đến trông trẻ?
 
“Yêu Yêu.” Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Cách Triệu Duệ An xa một chút, hắn hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng đâu.”
 
“Ồ?” Tống Tinh Dao lại có hứng thú: “Hắn là một con tin bị giam ở Trường An, có thể có cái gì không đơn giản? Kiếp trước đến khi ngươi phát động cung biến, trước khi ta chết, hắn đều là kẻ vô danh, không hề làm ra hành động gì.”
 
“Vậy nàng có biết, hắn đã sớm bí mật rời khỏi Kinh Thành từ một năm trước cung biến, âm thầm lẩn trốn quay lại quận Đông Bình.” Lâm Yến dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, mở miệng bằng giọng trầm và ung dung: “Hắn rời khỏi Đông Bình mười mấy năm, mẫu phi của hắn chết bệnh, Đông Bình Vương sủng ái người khác, hắn là thế tử danh bất chính ngôn bất thuận, trở về Đông Bình cũng không thể đắc thế. Nhưng nàng có biết, vì đoạt lại quyền thế, hắn đột nhập vào Đột Quyết, cuối cùng hòa thân với bộ tộc Thiết Lặc cường đại nhất lúc ấy, cưới công chúa Thiết Lặc làm chính phi, giành được sự ủng hộ của mười vạn Lang Tộc Thiết Kỵ nhà mẹ đẻ, đánh ngược về Đông Bình giết cha đoạt quyền, trở thành Đông Bình Vương. Nhân vật như vậy, nàng còn cảm thấy hắn đơn giản không?”
  
Tống Tinh Dao nghe vậy thì hơi hé môi đỏ, thật lâu sau không lên tiếng. Nàng hoàn toàn không thể liên hệ Triệu Duệ An cà lơ cà phất trong nhận thức và người có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy với nhau.
 
“Yêu Yêu, đến trước khi ta chết, Đông Bình Vương đã có lòng mưu phản. Nếu ta chưa chết, nhiều nhất là không tới hai năm, giữa Đại An và Đông Bình ắt sẽ có một trận chiến.” Lâm Yến nói bằng giọng khàn khàn, ánh mắt lại nhìn về phía phòng ngủ, dường như xuyên qua vách tường, dừng ở trên người Thập Ngũ hoàng tử Triệu Duệ Khải.
 
Triệu Duệ An… Đó sẽ là đối thủ mạnh nhất của hắn sau này.
 
Nhưng hắn chết, bị Thập Ngũ hoàng tử ban chết bằng một ly rượu độc, hắn cũng không biết sau này Triệu Duệ Khải ứng đối với biến cố Đông Bình như thế nào, cuối cùng thì ai thắng ai bại.
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.