Phù cẩm

Chương 59


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 59:

Chương 59: Dỗ dành trẻ nhỏ
 
Trời đã qua buổi trưa, Tống Tinh Dao bị giày vò hơn nửa ngày còn chưa được ăn cơm, nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, nàng chưa đi đến Tiểu Nhĩ Viên thì đã gặp được Lệ Chi và Khinh Cừ đang dừng ở giữa đường chờ mình.
 
Cuối cùng tâm trạng phập phồng trong thời gian dài của hai người đã được bỏ xuống, một trái một phải vây quanh bên người Tống Tinh Dao. Tống Tinh Dao khen Lệ Chi một câu: “May mà ngươi thông minh, không để cho bọn họ ôm mèo đi vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đây không phải là vì nô tỳ nhớ kĩ quy củ do tiểu thư đưa ra hay sao.” Toàn bộ Tiểu Nhĩ Viên, Lệ Chi là người nghe lời Tống Tinh Dao nhất, ngay cả Yến Đàn thỉnh thoảng cũng phải trêu ghẹo nàng ấy là cái đuôi của Tống Tinh Dao.
 
“Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.” Đắn đo một lát, Khinh Cừ chợt nhỏ giọng nói.
 
“Còn không phải ư, Thiên Huyền tới đúng lúc như vậy, chọn thời cơ người đi Hội Trân quán không ở trong viên, mấy người Triều Tuyết Triều Lan lại vừa vặn đi ra ngoài hết, chỉ còn lại hai người chúng ta ở trong viên, như thể đã sắp đặt tốt rồi ấy.” Lệ Chi nói. Hiện giờ đã trở lại bình thường nên khi nhớ lại toàn bộ sự việc này, dần dần nhận ra điều không đúng.
 
Phía trước chính là Tiểu Nhĩ Viên, Tống Tinh Dao vừa thu lại tươi cười trên mặt, trong lòng nàng đã hiểu rõ, mang theo Lệ Chi và Khinh Cừ bước vào Tiểu Nhĩ Viên, còn chưa vào viên thì đã nghe thấy vài tiếng cãi vã truyền ra từ bên trong viên.
 
“Tống tiểu thư đã ra lệnh, vài vị cô nương tạm thời không thể ra viên.” Yến Đàn dùng hai tay chống nạnh chắn ở cửa viên.
 
Triều Tuyết đang dẫn theo hai người Triều Hoa và Song Phù giằng co với Yến Đàn, Triều Lan đứng ở bên cạnh thì không biết nên giúp bên nào.
 
“Nực cười, chúng ta cũng không phải là phạm nhân, vì sao không thể ra viên?” Triều Tuyết tức giận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng thế, đều chỉ là nha hoàn của phủ công chúa, ai cao hơn ai bao nhiêu chứ? Bớt lấy thân phận nữ quan ra đè người, còn chưa kiếm được quan giai chính thức đâu, diễu võ dương oai ở chỗ chúng ta làm cái gì? Ngươi mau tránh ra!” Triều Hoa có mồm miệng sắc bén, cũng là một người nói chuyện không dễ nghe.
 
Yến Đàn ưỡn ngực, gắt gao trấn giữ trước cửa viên, nói: “Có cao hay không thì phải là điện hạ nói mới được tính, điện hạ để tiểu thư nhà ta quản Tiểu Nhĩ Viên thì kể cả không có quan giai vậy cũng cao hơn các ngươi một bậc, ngươi có bản lĩnh thì đi nói với điện hạ đi, bảo điện hạ cắt chức của tiểu thư nhà ta đi nhé? Chỉ cần nàng vẫn là chủ sự của Tiểu Nhĩ Viên một ngày thì các ngươi đều phải nghe lời nàng một ngày, nàng nói các ngươi không được phép ra viên thì các ngươi nhất định không được ra!”
 
Triều Tuyết rất tức giận, cho Triều Hoa một ánh mắt, Triều Hoa hiểu ý, tiến lên muốn xô đẩy Yến Đàn, Triều Lan bên kia vội vàng ngăn cản, đang lúc hỗn loạn, chợt có hai người xông vào từ ngoài viên, cứ đẩy Triều Tuyết, Triều Hoa vào bên trong, Yến Đàn nhìn rõ người tới, kinh ngạc vui vẻ nói: “Lệ Chi? Khinh Cừ?”
 
“Vào thời điểm này, các ngươi muốn đi đâu?” Giọng nói lạnh như băng vang lên, Tống Tinh Dao đi theo hai người Lệ Chi tiến vào, mở miệng với vẻ mặt vô cảm.

 
Triều Tuyết nhìn thấy ba người các nàng bình yên không có việc gì quay về, vẻ mặt hơi thay đổi, Triều Hoa lại là người không biết che giấu, lập tức kinh ngạc nói: “Sao các ngươi đã trở lại rồi?”
 
“Chúng ta không trở lại thì phải đi đâu? Nếu không, Triều Hoa cô nương nói cho ta biết đi?” Tống Tinh Dao cười như không cười nhìn Triều Hoa.
 
Triều hoa bị nàng nhìn đến chột dạ, lại tự ý thức được nói hớ, vội vàng cúi đầu lặng lẽ nhìn Triều Tuyết, chỉ đổi lấy một cái xem thường của đối phương.
 
Triều Tuyết bình tĩnh lại, nói: “Tiểu thư trở về thì tốt rồi, mấy người chúng ta đang muốn ra viên làm mấy việc phải làm, không ngờ Yến Đàn cô nương lại chặn ở cửa viên không cho chúng ta đi ra ngoài, nói là tiểu thư đã ra lệnh. Xin hỏi tiểu thư, chúng ta đã phạm vào lỗi gì mà lại bị nhốt ở trong viên?”
 
“Việc phải làm? Việc phải làm gì? Là định đi ra ngoài thám thính tin tức à?” Tống Tinh Dao hơi hơi nhếch môi.
 
Triều Tuyết nỗ lực duy trì bình tĩnh: “Tiểu thư nói gì ta không hiểu, mưa xuân ẩm ướt, có hai con mèo bị nấm, chúng ta chỉ đi kho nội vụ lấy ít thuốc mà thôi.”
 
“Các ngươi có biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì ở Nghênh Tiên Đài không? Người tới Nghênh Tiên Đài hôm nay tất cả đều là hoàng thân quốc thích, Ô Tương và Trầm Mộng tùy tiện xâm nhập quấy nhiễu quý nhân, chọc cho điện hạ tức giận, hạ lệnh tra rõ việc này, Lệ Chi, Khinh Cừ trông coi không cẩn thận nên bị bắt giữ, quản sự của Tiểu Nhĩ Viên như ta đương nhiên cũng bị liên lụy, khó giữ được địa vị. Điều các ngươi muốn nghe thấy chính là những thứ này à?” Tống Tinh Dao không cãi cọ với nàng ta, chỉ thong thả đi vào giữa mọi người, nói: “Ta đã sớm nói qua, mọi người trong Tiểu Nhĩ Viên là một thể, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, tại sao các ngươi chưa bao giờ nghe vào trong lòng? Đóng cửa viên lại, các ngươi muốn tranh thì dùng bản lĩnh của mình, thật sự có khả năng thì dùng bản lĩnh kéo ta xuống dưới, ta không có gì để nói, nhưng ra cửa viên thì tuyệt đối không cho phép tranh đấu cá nhân!”
 
Nàng vừa nói vừa quét mắt qua mặt mấy người, Triều Hoa vẫn cúi đầu, Triều Lan cũng có chút chột dạ, chỉ có Triều Tuyết vẫn ương ngạnh đối mặt với nàng như cũ.
 
“Ta mang theo Lệ Chi, Khinh Cừ trở về, các ngươi rất thất vọng à? Các ngươi tự cho là thông minh, muốn dựa vào chút thủ đoạn này không tiếc hãm hại đồng liêu để vồ vập tranh lên chức, nhưng các ngươi lại có biết, suýt chút nữa đã khiến toàn bộ Tiểu Nhĩ Viên phải chôn cùng vì việc hôm nay? Quý nhân dễ lợi dụng như vậy à? Nếu trong đó xảy ra một chút sai sót nào, không ai có thể trốn thoát được có biết không?” Tống Tinh Dao lạnh mắt nhìn Triều Tuyết.
 
“Tiểu thư, bắt trộm phải có tang vật, mọi việc đều phải có chứng cứ, chúng ta đã làm chuyện gì mà lại bị ngươi vu oan hãm hại như thế?” Triều Tuyết cắn chặt miệng không buông.
 
Tống Tinh Dao bảo với Yến Đàn: “Đừng chặn cửa nữa, để các nàng đi ra ngoài tìm hiểu kết cục của huynh muội Hàn gia và Thiên Huyền, Tử Ngữ đi.”
 
Triều Tuyết còn chưa phản ứng, Triều Hoa đã dùng hai tay che miệng, hoảng sợ ngẩng đầu lên—— không chỉ Hàn Tô, mà Hàn Lăng công tử được sủng ái nhất bên cạnh điện hạ cũng… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
 
“Có người dùng Mèo chủ của Tiểu Nhĩ Viên để gây chuyện, suýt nữa đã quấy nhiễu cào bị thương quý nhân, điện hạ tức giận, hôm nay tự mình xử lí hai người Hàn Tô, Hàn Lăng, hiện giờ Tào tướng quân đang thẩm vấn Thiên Huyền, Tử Ngữ, chắc hẳn không bao lâu nữa, các nàng cũng nên khai nhận còn có đồng lõa nào khác, ví dụ như… Là ai phối hợp đặt bẫy với các nàng, là ai tiết lộ hành tung hôm nay của ta cho các nàng biết…” Tống Tinh Dao nhẹ nhàng thở dài, có chút tiếc hận: “Chờ một chút đi, Tào tướng quân cũng sắp phái người tới bắt người rồi.”
 
Lệ Chi và nàng liếc nhau, trong lòng nàng ấy bội phục kỹ thuật diễn của nàng, lập tức phối hợp nói: “Chắc là sắp rồi, nô tỳ nghe nói thủ đoạn thẩm vấn người của Tào tướng quân tàn khốc hung ác, cô nương nũng nịu cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Không biết người bên này của chúng ta, có thể chịu được bao lâu nhỉ?”
 

Vừa mới nói xong, Triều Hoa đã quỳ “Bịch” một tiếng xuống đất, nói: “Tiểu thư, việc này không liên quan tới ta, là… là Triều Tuyết tỷ tỷ, tỷ ấy và Tử Ngữ có qua lại thân thiết, thường nói chuyện với nhau, hành tung hôm nay của người, là tỷ ấy nói cho Tử Ngữ biết, cũng là tỷ ấy dẫn chúng ta ra viên, để Lệ Chi, Khinh Cừ ở lại trong viên, tỷ ấy… tỷ ấy còn hứa cho ta một chiếc vòng tay bằng vàng ròng, để ta giúp tỷ ấy…”
 
Mặt của Triều Tuyết đã trắng bệch, cũng không thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh, lập tức nhấc chân muốn đá Triều Hoa, vừa mắng: “Ngươi là đồ ăn cây táo rào cây sung!” Chân còn chưa chạm vào người Triều Hoa, nàng ta đã bị Lệ Chi đẩy ra.
 
Triều Hoa đã lấy một chiếc vòng tay xoắn tinh tế từ trong vạt áo ra, run rẩy đưa qua đỉnh đầu, Tống Tinh Dao nhìn lướt qua, không nhận, chỉ nói với Yến Đàn: “Nhốt Triều Tuyết và Triều Hoa riêng vào trong nhĩ phòng hai bên trái phải trước đi, cất kĩ chứng cứ, lát nữa mời phòng nội vụ tới đây.”
 
Yến Đàn nhận lệnh, cùng hai người Lệ Chi, Khinh Cừ tự đi áp giải người, Tống Tinh Dao không hỏi đến nữa, mặc cho Triều Tuyết hùng hùng hổ hổ không cam lòng ở bên cạnh, nàng tự mình vào phòng. Nàng đã mệt mỏi hơn nửa ngày, quả thật là tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
 
Quay về phòng ở, đầu tiên nàng rót hai chén nước lớn, cũng không ăn cơm đã mặc chỉnh tề nằm trên giường cẩm sát cửa sổ nghỉ ngơi. Nàng nhắm mắt lại cũng không nghĩ ngợi gì nữa, suy nghĩ trống rỗng, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết nằm bao lâu, nàng bị Yến Đàn lay tỉnh, khi mở mắt, sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi tối rồi.
 
“Tiểu thư, mau dậy đi, điện hạ triệu kiến.”
 
“Chuyện gì?” Tống Tinh Dao lập tức bị giật mình.
 
“Nói là Thập Ngũ hoàng tử muốn gặp người.” Yến Đàn đỡ nàng dậy: “Người tới mời tiểu thư còn ở bên ngoài, tiểu thư nhanh lên một chút.”
 
Tống Tinh Dao ngơ ngác đứng lên, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, vội đẩy Yến Đàn ra: “Ngươi bảo người đến mời chuyển lời cho điện hạ, đợi ta tắm gội thay quần áo xong rồi lại qua đó.”
 
“Người bảo điện hạ chờ người á?” Yến Đàn khó hiểu.
 
“Ngươi yên tâm, điện hạ tất sẽ hiểu rõ.”
 
Nàng ôm mèo một lúc lâu, trên người và bộ quần áo này dính không ít lông mèo, vẫn nên tắm gội thay quần áo xong rồi đi qua đó mới ổn, tránh việc làm tái phát bệnh hen suyễn của tiểu hoàng tử.
 
————
 
Tống Tinh Dao dùng tốc độ nhanh nhất để tắm gội thay quần áo, dùng lược chải tóc cho mượt, sau khi xác nhận trên người không còn lại bao nhiêu lông mèo, lúc này nàng mới cầm đèn vội vàng đi tới tẩm điện của Trưởng công chúa.

 
Trên đường đi, người hầu dẫn đường đã nói cho nàng biết, tuy rằng yến hội đã kết thúc, chư vị hoàng tử đã hồi cung, nhưng bởi vì thân thể của Thập Ngũ hoàng tử Triệu Duệ Khải nên tối nay hắn sẽ ngủ lại phủ công chúa, được bố trí ở Tây Điện trong tẩm điện của Trưởng công chúa.
 
Để đến ngoài Tây Điện, phải băng qua hành lang dài, Tống Tinh Dao nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong cửa điện mở rộng.
 
Đó là giọng nói của nha hoàn Uyển Yên bên cạnh Trưởng công chúa, tràn ngập bất đắc dĩ: “Thập Ngũ điện hạ, chúng ta ngoan ngoãn uống thuốc có được không?”
 
Bên trong cũng không truyền ra giọng nói của Triệu Duệ Khải nhưng có tiếng bước chân vội vã, Tống Tinh Dao đi đến trước cửa điện mới nhìn thấy rõ, Triệu Duệ Khải bốn tuổi đang trốn ở dưới gầm bàn, tay gắt gao nắm chặt khăn trải bàn, cắn chặt khớp hàm không chịu đi ra ngoài, cũng không chịu uống thuốc, đợi khi có nha hoàn cúi người bò vào gầm bàn muốn ôm hắn, hắn lại chạy ra giống như con cá chạch trơn trượt, chui vào trong góc hoa cách*.
 
*hoa cách: đồ trang trí nội thất bằng tre thời cổ đại.
 
Uyển Yên vô cùng đau đầu, mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của Tống Tinh Dao, nàng ấy mới quay đầu lại như được đại xá: “Lục tiểu thư, cuối cùng người cũng tới!”
 
“Công chúa điện hạ đâu?” Tống Tinh Dao cũng không nhìn thấy Trưởng công chúa ở trong phòng.
 
“Điện hạ bị tiểu điện hạ làm ầm ĩ đến choáng váng đầu, đã quay về tẩm điện nghỉ ngơi.” Uyển Yên lau trán, lại nói: “Cũng không biết tiểu điện hạ sợ người lạ hay là bị y quan châm cứu dọa sợ, hiện tại ngài ấy không chịu uống thuốc, cũng ăn rất ít cơm, ta thật sự hết cách, thấy hắn vẫn luôn nhắc tới mèo nên chỉ có thể tìm người tới thử một lần.”
 
Nói xong nàng ấy lại nói với Triệu Duệ Khải: “Tiểu điện hạ, mèo mèo tỷ tỷ tới, ngài không ra gặp à?”
 
Triệu Duệ Khải nhìn nàng ấy, lại nhìn Tống Tinh Dao một cái, bỗng nhiên từ trong một góc vọt tới bên chân Tống Tinh Dao, ôm cẳng chân nàng không buông tay, chỉ nói: “Mèo mèo.”
 
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu như ngọc như tuyết mang theo đôi mắt trông mong, Tống Tinh Dao hoàn toàn không thể từ chối, nàng cúi người bế tiểu hoàng tử lên, vỗ nhẹ sau lưng hắn, nói: “Tiểu điện hạ muốn xem mèo mèo à?”
 
Triệu Duệ Khải vẫn không mở miệng, chỉ liều mạng gật đầu, tay nhỏ ôm cổ Tống Tinh Dao một cách chặt chẽ.
 
“Lục tiểu thư, tiểu điện hạ không thể chạm vào mèo.” Uyển Yên nhắc nhở nàng.
 
Tống Tinh Dao gật đầu: “Ta biết, ta có chừng mực.” Sau đó nàng lại trò chuyện đôi câu với Triệu Duệ Khải, tuy rằng hắn không mở miệng nhưng cũng dần thả lỏng.
 
Uyển Yên cũng thở phào nhẹ nhõm theo, chỉ nói: “Lục tiểu thư, ta thấy tiểu điện hạ rất thích người, đêm nay e rằng người phải vất vả chăm sóc tiểu điện hạ rồi. Chỗ Trưởng công chúa còn chờ ta trở về hầu hạ, ta thật sự không thể ở lâu.”
 
Vừa nghe nàng phải chăm sóc Triệu Duệ Khải, Tống Tinh Dao lại cũng chột dạ: “Uyển Yên tỷ tỷ, ta chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ, ta…”
 

Mặc dù nàng có ít kinh nghiệm ở chung với trẻ nhỏ nhưng chăm sóc trẻ nhỏ cả đêm như vậy, lại chưa từng có.
 
“Người đừng ngại việc, lát nữa sẽ điều một người tới giúp người, bên ngoài cũng có nha hoàn canh gác, cần nước cần thức ăn thì cứ sai các nàng ấy, hôm nay y quan cũng ở quán các gần đây, có việc thì gọi một tiếng là được. Thuốc của điện hạ thì cứ cách hai canh giờ lại uống một lần, đêm nay còn thiếu hai lần. Nếu như có thể thì đút thêm cho điện hạ ít cháo, hôm nay ngài ấy ăn ít quá.” Uyển Yên dặn dò xong những việc cần chú ý, lại an ủi Tống Tinh Dao hai câu, sau đó dẫn theo hai nha hoàn trong phòng rời đi.
 
Tống Tinh Dao không kịp cản lại, trơ mắt nhìn Uyển Yên đóng cửa rời đi.
 
Trong phòng chỉ còn nàng và Triệu Duệ Khải, nàng có chút căng thẳng, ôm tiểu hoàng tử đến ngồi lên giường gấm. Thấy người đều đã đi hết, Triệu Duệ Khải mới mấp máy môi, nói: “Mèo mèo, tỷ tỷ, ta muốn mèo mèo.”
 
“Tiểu điện hạ, ngươi xem trời bên ngoài đã tối rồi, mèo mèo cũng phải đi ngủ, chúng nó đều ngủ rồi.” Tống Tinh Dao dỗ dành hắn: “Ngài uống thuốc trước đi, ngày mai ta sẽ dẫn ngài đi nhìn mèo mèo có được không?”
 
Triệu Duệ Khải lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn, các ngươi gạt người, luôn gạt người… Mèo mèo của mẫu phi mất rồi, mẫu phi đi tìm mèo mèo cũng không trở lại, ta… ta muốn mèo mèo…”
 
Nói một chút, miệng hắn mếu máo, mắt đỏ lên sắp khóc.
 
Tống Tinh Dao cuống quýt dỗ dành hắn: “Tiểu điện hạ, đừng khóc đừng khóc!” Nhưng nàng vừa dỗ dành, nước mắt của hắn lại rơi xuống, bất kể thế nào cũng không khống chế được. Nàng đành phải vừa tiếp tục dỗ dành hắn vừa nghĩ đã nói sẽ phái người tới giúp nàng, vì sao người đó còn chưa tới?
 
Đúng lúc Tống Tinh Dao không biết làm thế nào thì tiếng bước chân nặng nề nho nhỏ bỗng nhiên truyền đến từ cửa ra vào, cửa điện bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
 
Tống Tinh Dao chỉ nghĩ là người tới giúp mình, không quay đầu lại đã nói: “Tỷ tỷ mau tới đi, tiểu điện hạ ở chỗ này.”
 
Tiếng bước chân sau lưng từ từ tới gần nàng, vừa qua khỏi rèm mỏng, Triệu Duệ Khải bỗng nhiên bị nấc cụt, ngừng khóc thút thít một cách lạ lùng, Tống Tinh Dao cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, đã thấy người đứng phía sau không phải là tỷ tỷ nào…
 
“Tiểu điện hạ, xuống dưới đứng ngay ngắn.” Giọng điệu hơi uy nghiêm, tiếng nói rõ ràng.
 
Triệu Duệ Khải lại khóc nấc một cái, bò xuống từ trên đùi Tống Tinh Dao, đứng ở cạnh giường, khoanh tay đứng yên, hai mắt vẫn đỏ hoe, giống như một bánh bao nhỏ vô cùng đáng thương.
 
“Ngươi… Ngươi…” Tống Tinh Dao cực kì kinh ngạc.
 
“Nàng không biết sao? Ta là lão sư* dạy vỡ lòng của Thập Ngũ hoàng tử.” Lâm Yến nói một cách bình tĩnh.
 
*lão sư: thầy giáo.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.