Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 58:
Chương 58: Giải quyết
“Tống tiểu thư, ngươi có gì muốn nói không?” Trưởng công chúa không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhìn Tống Tinh Dao và hỏi.
Ánh mắt bà không ôn hòa giống như vài lần trước, mang theo uy nghiêm của người có địa vị cao và quan trên khi kiểm tra thuộc hạ, khiến cho Tống Tinh Dao bỗng nhiên sinh ra căng thẳng khi vào trường thi dự thi, cảm thấy bản thân mình giống như một học sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thở sâu, Tống Tinh Dao thi lễ với Trưởng công chúa, mắt không tránh đi mũi nhọn, mở miệng trả lời.
“Bẩm điện hạ, Mèo chủ của Tiểu Nhĩ Viên ra viên cần có nha hoàn trong viên ở bên cạnh, cũng không được giao Mèo chủ cho người ngoài tự mình ôm đi, trừ khi có lệnh của bề trên. Đây là quy củ do Lục nương mới đưa ra sau khi vào Tiểu Nhĩ Viên. Lục nương đã lật sổ ghi chép hàng ngày về Mèo chủ trong Tiểu Nhĩ Viên, trong phủ đã nuôi mèo được mười năm, tổng cộng đã nuôi mười một con mèo, căn cứ vào sổ ghi chép hàng ngày ghi lại, trong mười năm này, việc mèo đả thương người là không hề hiếm thấy. Phần lớn loài mèo có tính tình xảo quyệt lạnh lùng nhưng lại nhát gan cẩn thận, dã tính chưa hết, cũng không dễ dàng có lòng thân cận với con người, đặc biệt là ở hoàn cảnh xa lạ hoặc khi đối mặt với người xa lạ, mèo sinh ra lòng phòng bị, có thể ngộ thương người khác hoặc là tự làm mình bị thương, đều này có ghi chép lại trong sổ ghi chép hàng ngày, có thể xem lại. Trong vòng mười năm, số lần đả thương người nghiêm trọng trong sổ ghi chép lên tới mười ba lần, trong đó có hai lần người bị thương còn là quý nhân, mà số lần Mèo chủ bởi vì vậy mà bị thương, tổng cộng là mười sáu lần.”
Tống Tinh Dao đã nuôi mèo hai kiếp, đương nhiên hiểu rõ đặc tính của loài mèo, đừng nói là người ngoài, thậm chí bản thân nàng có khi ôm mèo trêu mèo, cũng sẽ không cẩn thận bị móng vuốt của mèo cào bị thương, thật ra loài mèo cũng không phải cố ý đả thương người, chẳng qua là phần lớn thời gian chúng giống như đứa trẻ bướng bỉnh, cào xuống không biết nặng nhẹ mà thôi.
“Kỳ thật cho dù là người xa lạ hay là người nuôi dưỡng thân thiết, hoặc là mèo, đều có khả năng bị thương trong quá trình chơi đùa với nhau. Trong phủ công chúa thường có quý nhân ra vào, nếu là mèo vô ý làm tổn thương quý nhân, đó chính là tội, vì lẽ đó dân nữ mới định ra quy củ, chỉ cần ôm Mèo chủ ra khỏi Tiểu Nhĩ Viên thì điều đầu tiên cần phải xác nhận là móng vuốt của mèo đã được cắt ổn thỏa hay chưa, do nha hoàn của Tiểu Nhĩ Viên ôm ra, cũng không được giao cho người khác tự mình ôm đi. Điều này thứ nhất là vì trấn an cảm xúc của Mèo chủ, thứ hai cũng là vì đề phòng Mèo chủ mất kiểm soát cảm xúc đả thương người, thứ ba thì nếu có chỗ không ổn, nha hoàn cũng có thể lập tức có ứng biến.”
Tống Tinh Dao thao thao bất tuyệt khiến Hàn Tô nghe không kiên nhẫn nhưng Trưởng công chúa lại cực kỳ có kiên nhẫn, bà không mở miệng, ai cũng không dám ngắt lời Tống Tinh Dao, chỉ nghe một mình nàng nói chuyện ở trong lâu. Không biết có một người đã đi tới bên ngoài lâu từ bao giờ, phất tay ngăn cản người hầu truyền báo, chỉ đứng nhìn ở cửa.
“Mặc dù Tiểu Nhĩ Viên chỉ là nơi điện hạ nuôi dưỡng thú cưng yêu thích, có lẽ không thể so sánh với các nơi khác trong phủ công chúa, nhưng nếu điện hạ đã giao viên cho Lục nương thì không phân chia lớn nhỏ, đều là việc nên nỗ lực hết mình để làm cho tốt, vì vậy tuy dân nữ mới vào phủ công chúa nhưng cũng suy nghĩ không ít biện pháp thích hợp để có thể quản lý Tiểu Nhĩ Viên, đưa ra mấy quy tắc để bảo mọi người trong viên tuân thủ.” Tống Tinh Dao lại nói tiếp: “Việc này ví dụ như hành quân tác chiến, Tiểu Nhĩ Viên là quân điện hạ giao cho Lục nương, Lục nương làm tướng, chỉ tuân lệnh của điện hạ, cống hiến cho điện hạ, mà mọi người trong Tiểu Nhĩ Viên là binh, làm việc theo ý của Lục nương. Tuy rằng Lệ Chi xúc động nhưng nàng ấy và Khinh Cừ làm việc theo quy củ của dân nữ, ở chỗ dân nữ thì không có vấn đề gì, nếu điện hạ thấy quy củ này không ổn, đó là tội của Lục nương, Lục nương bằng lòng gánh chịu tất cả tội phạt, cũng không oán trách.”
Nàng vừa dứt lời, Trưởng công chúa đã vỗ thành ghế bật cười ra một tiếng rất dài, chỉ vào nàng nói: “Ngươi, tiểu nha đầu này, chẳng qua là nuôi một con mèo mà thôi, còn kéo lên hành quân tác chiến với ta? Chút tuổi này của ngươi, là đã từng lên chiến trường, hay là đã từng dẫn binh?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lục nương… Chưa từng trải qua nhưng việc này, chỉ có điều… chỉ có điều… Lĩnh ngộ được một ít da lông mà thôi.” Tống Tinh Dao gãi gãi đầu, bị Trưởng công chúa cười thì hơi ngượng ngùng, nàng cũng không thể nói lời này của mình chính là làm theo Trưởng công chúa được, dù sao thì Trưởng công chúa đã từng dẫn binh đánh trận, có lẽ có thể hiểu được mấy điều này càng sâu sắc hơn.
“Nhưng mà, bổn cung thích.” Trưởng công chúa lại chuyển chủ đề, dựa vào trên giường nói.
Tống Tinh Dao khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nói với đám người Hàn Tô: “Nhưng làm bị thương Thiên Huyền cô nương, là Lệ Chi lỗ mãng xúc động, Lục nương xin nhận lỗi với Thiên Huyền cô nương thay cho nàng ấy. Ngoài ra, không biết là vị quý nhân nào muốn gặp Mèo chủ, ta đây sẽ tự mình đưa mèo qua.”
“Chậm trễ một lúc lâu, quý nhân đã sớm mất đi hứng thú với mèo, không cần làm phiền Tống tiểu thư.” Hàn Tô nói.
“Nói một chút đi, là ai muốn gặp mèo của ta?” Tống Tinh Dao còn chưa đáp lời, Trưởng công chúa đã mở miệng trước.
Hàn Tô bị ánh mắt tối tăm nghiêm nghị của Trưởng công chúa nhìn đến mức rùng mình trong lòng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tống Tinh Dao vội gục đầu xuống —— Hàn Tô cũng không biết việc của Thập Ngũ hoàng tử, chỉ coi thành việc tranh giành mèo làm ầm ĩ nên tới xử lý, nhưng sao nàng ta không nghĩ, nếu đặt ở ngày thường, Trưởng công chúa vốn sẽ không hỏi đến mấy việc tranh đấu nhỏ như lông gà vỏ tỏi này trong phủ, nhưng liên quan đến an nguy của Hoàng tự thì không phải là tranh đấu nhỏ thông thường.
“Là… Là…” Hàn Tô không trả lời được, đành phải nhìn về phía nam nhân bên cạnh Trưởng công chúa.
Nam nhân kia đã nghe được từ đầu tới cuối, biết chuyện liên quan tới Hoàng tự, thế nhưng trước mặt điện hạ, hắn không thể nhắc nhở Hàn Tô bất kì điều gì, lúc này thấy Hàn Tô ấp a ấp úng, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng, xoay người quỳ gối trước mặt Trưởng công chúa, ép trán xuống sát mặt đất, nói: “Bẩm điện hạ, là nô bảo Hàn giáo tập ôm mèo đến xem một chút nhằm diễn tập vở diễn Li Hí Kịch cho tốt, bởi vì sợ những người khác nhìn thấy nên dặn dò nàng đừng rêu rao. Hết thảy những việc này đều là lỗi của nô.”
Trưởng công chúa ngồi ở trên giường cẩm không dậy, ánh mắt vừa rồi còn mềm mại dần trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào cái gáy cúi xuống của nam nhân, nói: “Hàn Lăng, ngươi hiểu tính tình của bổn cung, thật sự muốn nhận tội này sao?”
“Không, không phải. Điện hạ, việc này không liên quan tới ca ca, là nô…” Hàn Tô nghe vậy thì lo lắng, lập tức quỳ gối xuống bên cạnh Hàn Lăng.
Nàng ta vừa quỳ, Thiên Huyền và Tử Ngữ cũng quỳ xuống theo.
Tống Tinh Dao nhìn nam nhân kia —— Quả nhiên, hắn là ca ca của Hàn Tô, một trong những trai lơ được sủng ái bên cạnh Trưởng công chúa.
“Cô cô của ta hận nhất là hậu cung của bà dính dáng tới những chuyện này, nàng cứ xem đi.” Triệu Duệ An đi tới bên cạnh Tống Tinh Dao, lặng lẽ nói một câu vào tai nàng.
Tống Tinh Dao liếc mắt trừng hắn một cái —— nhìn dáng vẻ hóng hớt này của hắn, bọn họ rất thân quen à?
“Hàn Tô! Muội im miệng!” Bên kia, Hàn Lăng đã quát ra tiếng bảo Hàn Tô dừng lại, trái lại còn cầu xin Trưởng công chúa: “Điện hạ, là lỗi của Hàn Lăng, xin điện hạ trách phạt.”
Trưởng công chúa không nói gì nữa, chỉ có chút thất vọng mà nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đã có lòng luyện múa, bổn cung thành toàn cho ngươi. Hội Trân Quán có nhiều mèo, ngươi dẫn theo Hàn Tô đến Hội Trân Quán ở một thời gian đi, tập múa cho tốt.”
Hàn Lăng đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của Trưởng công chúa, nói không nên lời cầu tình. Từ trước đến nay, Trưởng công chúa không thích bọn hắn dính dáng vào công việc trong phủ, kể cả công tử được sủng ái cũng không ngoại lệ, hắn giẫm lên giới hạn của công chúa vì bảo vệ Hàn Tô, bây giờ huynh muội hai người bị phạt đến Hội Trân Quán đã là Trưởng công chúa nể tình hai năm làm bạn mà xử lý nhẹ, nhưng sau này còn muốn quay về bên cạnh công chúa thì không thể nào.
Mỹ nam suy sụp ngã xuống đất, mặt mày bi thương, thế nhưng còn khổ sở đáng thương hơn cả nữ nhân, Tống Tinh Dao nhìn mà đau lòng —— nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, tự mắng bản thân ở trong lòng, đau lòng cái quỷ, sắc đẹp hại người!
Trò khôi hài được xử lý một cách nhẹ như mây gió trên tay Trưởng công chúa, cho dù Hàn Tô cầu xin như thế nào cũng đều vô dụng, tất cả những người có liên quan bao gồm cả Hàn Lăng đều bị mang ra khỏi lâu. Trưởng công chúa đã xử lý thì sấm rền gió cuốn, huynh muội Hàn gia và Thiên Huyền, Tử Ngữ không thể ở lại trong phủ công chúa thêm một đêm nào nữa, lập tức bị người của Tào Thanh Dương cưỡng ép chuyển đến Hội Trân Quán.
Kẻ thù lớn nhất chọc phải trong phủ công chúa đã rời đi như vậy, Tống Tinh Dao cũng không có bao nhiêu vui sướng, chỉ cảm phục cách làm và uy thế của Trưởng công chúa, nửa sợ nửa cảm thán.
Mọi người trong lâu nhanh chóng lui xuống, Trưởng công chúa lại bóp giữa mày ngả người lên giường, Uyển Yên tiến lên nói nhỏ: “Điện hạ, nếu không, gọi Chương công tử tới đây hầu hạ ngài nhé?”
Trưởng công chúa xua tay: “Không cần, hôm nay để bổn cung yên tĩnh.” Dù sao thì Hàn Lăng đã hầu hạ một thời gian, bây giờ đi rồi, bà vẫn có chút không nỡ.
Tống Tinh Dao thấy thế thì không dám tiếp tục quấy rầy công chúa, hành lễ định cáo lui, không ngờ Trưởng công chúa lại điểm danh nàng: “Tống Tinh Dao, vì sao vừa rồi ngươi không nói việc của Tiểu Thập Ngũ? Nơi này không có người ngoài, ngươi có thể nói.”
Nếu Tống Tinh Dao nói, sự kiện nghiêm trọng hơn, tội mưu hại Hoàng tự, chỉ sợ không phải chạy tới Hội Trân Quán là có thể đè xuống được.
Tống Tinh Dao liếc mắt nhìn Triệu Duệ Khải cầm chén nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nói: “Điện hạ, Lục nương và Hàn cô nương đã sớm có chút mâu thuẫn, Lục nương nghĩ rằng việc này chỉ do Hàn cô nương mượn cơ hội trả thù mà thôi, Thập Ngũ hoàng tử vừa vặn gặp phải, đều không phải là Hàn cô nương cố ý mưu đồ gây rối. Đây là thứ nhất, thứ hai, Thập Ngũ hoàng tử chính là Hoàng tự, nếu như việc này truyền ra, đối với điện hạ và phủ công chúa đều không tốt, vả lại cũng liên quan đến bệnh cũ của Thập Ngũ hoàng tử, đó đều là việc không thể truyền ra trong cung, tất nhiên càng ít người biết càng tốt.”
“Tại sao người biết bệnh cũ của Tiểu Thập Ngũ?” Trưởng công chúa hỏi nàng.
Triệu Duệ An cũng nhìn chằm chằm vào nàng —— vừa rồi nàng còn nói không biết.
“Trên mu bàn tay của tiểu điện hạ đã nổi lên mẩn đỏ, trước đây khi dân nữ còn ở nhà cũ, cũng từng gặp đứa nhỏ bị nổi mẩn đỏ và bệnh hen suyễn bởi vì đụng chạm vào chó mèo, vì thế dân nữ mới suy đoán như vậy.” Tống Tinh Dao trả lời.
Mặc dù Triệu Duệ Khải chưa chạm vào mèo nhưng trong không khí có lông rụng, mà trên người mấy người lớn bọn họ lại nhiều ít có dính lông mèo, một khi hắn tới gần thì khó tránh khỏi đụng phải. Mà điều này cũng có thể làm hắn nổi mẩn đỏ, đủ để chứng minh tính nghiêm trọng về tình trạng bệnh của hắn.
“Nổi mẩn?” Trưởng công chúa hơi kinh ngạc.
Uyển Yên vội đi đến bên cạnh Triệu Duệ Khải, vén ống tay áo của hắn lên, quả nhiên trông thấy trên mu bàn tay và cánh tay có mấy chấm mẩn đỏ nhưng may mà không lan rộng, Triệu Duệ Khải nhìn cũng không có gì bất thường, lúc này Trưởng công chúa mới yên tâm, sai người gọi y quan tới, lại cho mọi người lui ra.
Tống Tinh Dao biết không còn việc của mình, khom người lui ra.
“Tống Lục tiểu thư, hôm nay nàng có thể thuận lợi loại bỏ đối thủ như vậy, cũng có một phần công lao của ta, nàng đã đồng ý với ta rồi, phải nói nhiều vài câu lời hay.” Triệu Duệ An đi đến bên cạnh nàng, nói một cách hài hước.
“Được, thế tử muốn nghe cái gì, ta sẽ nói cái đấy!” Tống Tinh Dao sóng vai đi ra cùng hắn, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhìn Triệu Duệ An cũng cảm thấy người này thuận mắt hơn rất nhiều.
“Ta chỉ muốn nghe nàng nói, tìm thời gian để nói chuyện cho tử tế.” Triệu Duệ An vừa sờ sờ cằm vừa cười nói, lại hỏi nàng: “Nàng nói xem chúng ta như vậy có tính là không đánh không quen nhau hay không, biến chiến tranh thành tơ lụa?”
“Thế tử nói gì thì chính là cái đó.” Tống Tinh Dao cười tủm tỉm nói.
“Vậy chúng ta cũng coi như là bạn chứ?” Triệu Duệ An nhướng mày hỏi.
Trong lúc hắn nói chuyện thì chìa tay ôm bả vai nàng, lòng bàn tay vừa chạm vào bả vai mượt mà của nàng, Tống Tinh Dao đã nhanh chóng xoay người, tránh đi cái móng vuốt sói này, chỉ nói: “Có thể làm bạn với thế tử, là may mắn của Lục nương, đa tạ thế tử đã không vứt bỏ, sau này Lục nương chính là bạn của thế tử. Hôm nay Lục nương còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ trước.”
Nói xong, nàng bước nhanh rời đi, đi rất nhanh.
Triệu Duệ An đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng lưng của nàng, bỗng nhiên bật cười.
Dưới rèm mỏng ở đầu kia của hành lang dài bên ngoài lâu, Lâm Yến đứng yên lặng, ánh mắt nhìn xa xăm giống như chim ưng.