Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 57:
Chương 57: Thải Hồng Dao*
*Thải hồng là cầu vồng, cầu vồng là hiện tượng khúc xạ và tán xạ ánh sáng, vì thế editor hiểu là sự phản kích của Tống Tinh Dao, nếu có gì sai sót thì mong các bạn bỏ qua và góp ý thêm giúp mình nhé. Cảm ơn các bạn.
Tào Thanh Dương trấn giữ trong Trì Lâu, Lệ Chi đang cãi nhau ồn ào đến túi bụi với Thiên Huyền, Khinh Cừ ôm mèo đứng ở một bên run bần bật, hai mắt đỏ như mắt thỏ, hoảng sợ bất an nhìn bốn thị vệ đứng ở trong Trì Lâu và Tào Thanh Dương ngồi ở ghế trên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được tiếng thông báo bên ngoài “Tống tiểu thư đến”, Khinh Cừ nhìn về phía cửa như nhặt được viện binh. Tống Tinh Dao rảo bước đi vào trong lâu, đầu tiên là hành lễ với Tào Thanh Dương, Tào Thanh Dương ngồi ngay ngắn bên trên, lạnh nhạt nói: “Tống tiểu thư, tiểu nha đầu của ngươi không dễ quản, lần trước mới đánh gậy, vết thương còn chưa khỏi hoàn toàn mà đã quên đau rồi à?”
Lời này gợi lên nỗi đau cũ, Lệ Chi tạm dừng cãi nhau, nhanh chóng dùng tay che mông lại.
Tống Tinh Dao khẽ gật đầu một cái, hỏi: “Tào tướng quân, không biết nha hoàn này của ta phạm lỗi gì, ta hi vọng có thể biết.”
“Hôm nay quý nhân trong cung yến với Nghênh Tiên Đài, khi ta đi tuần tra thì phát hiện hai người này tranh chấp ầm ĩ ở ngoài Nghênh Tiên Đài, để tránh quấy rầy quý nhân, ta bắt hết các nàng đi.” Thuộc hạ của Tào Thanh Dương đã mở miệng.
“Tống tiểu thư, trong Nghênh Tiên Đài đều là hoàng thân quốc thích, bất kể vì nguyên nhân gì thì các nàng làm ồn ào ầm ĩ ở bên ngoài, đều phải trị tội.” Tào Thanh Dương vẫn lộ ra vẻ mặt vô cảm.
Vừa nghe phải trị tội, Thiên Huyền quỳ “Bịch” một tiếng xuống đất, tranh giành nói: “Tào tướng quân, việc này thật sự không liên quan tới nô tỳ, nô tỳ phụng mệnh quý nhân đi mời Mèo chủ của Tiểu Nhĩ Viên, không ngờ tới bên ngoài Nghênh Tiên Đài, hai người các nàng không chỉ không chịu giao Mèo chủ cho chúng ta ôm vào, Lệ Chi còn ra tay đánh nô tỳ bị thương, xin tướng quân làm chủ.”
“Hừ! Kẻ ác cáo trạng trước! Rõ ràng là ngươi định lừa chúng ta ôm Mèo chủ đi, chúng ta không cho ngươi mới ra tay trắng trợn cướp đoạt, lúc này mới ầm ĩ lên.” Lệ Chi không cam lòng yếu thế, nhanh chóng cãi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trong Nghênh Tiên Đài đều là quý nhân, vốn dĩ với thân phận của các ngươi thì không thể đi vào, để ta ôm Mèo chủ đi vào thì có vấn đề gì?” Thiên Huyền trừng mắt nhìn Lệ Chi nói.
Lệ Chi nhất thời nghẹn lời, Tống Tinh Dao lắc đầu với nàng ấy, ý bảo nàng ấy yên lặng, bản thân mình thì nói với Tào Thanh Dương: “Tào tướng quân, có thể cho phép ta hỏi Thiên Huyền cô nương mấy câu hỏi không?”
Tào Thanh Dương khẽ gật đầu, lúc này Tống Tinh Dao mới hỏi Thiên Huyền: “Thiên Huyền cô nương, ngươi nói là ngươi phụng mệnh quý nhân tới mời Mèo chủ, xin hỏi là phụng mệnh vị quý nhân nào?”
Thiên Huyền xoay chuyển tròng mắt, nói: “Là tỷ tỷ Tử Ngữ hầu hạ quý nhân ở Nghênh Tiên Đài vào hôm nay, tỷ ấy chính là đệ tử tâm đắc của Hàn giáo tập. Là tỷ ấy bảo ta đến Tiểu Nhĩ Viên đón Mèo chủ, nhưng chưa nói cho ta biết là vị quý nhân nào.”
“Ồ?” Tống Tinh Dao nghe vậy thì không cãi cọ với nàng ta, lại nhìn Tào Thanh Dương: “Tào tướng quân, chẳng biết có thể mời vị Tử Ngữ cô nương này tới hỏi chuyện hay không?”
Tào Thanh Dương nhíu mày, có người bên cạnh nói: “Vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà hưng sư động chúng, không đáng.”
*hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Thiên Huyền cũng nói: “Tỷ tỷ Tử Ngữ đang hầu hạ quý nhân, sao có thể đến được?”
“Tào tướng quân, bởi vì trong Nghênh Tiên Đài hôm nay đều là hoàng thân quốc thích, không lý do mà muốn xem Mèo chủ, vốn là có hơi quái lạ, hiện giờ nàng lại nói không nên lời là vị quý nhân nào yêu cầu, cũng không biết trong đó có vấn đề gì hay không. Mặc dù việc nhỏ nhưng cũng không loại trừ có người mượn cớ gây chuyện, tuy phí chút công sức nhưng sớm điều tra rõ ràng cũng có thể sớm loại trừ tai hoạ ngầm. Ta biết tướng quân trăm công ngàn việc vô cùng vất vả nhưng việc phòng ngự quan trọng ở chỗ phòng cháy hơn chữa cháy, mong rằng tướng quân tra rõ ngọn ngành.” Tống Tinh Dao nghiêm mặt nói một cách trịnh trọng.
“Một khi đã như vậy, vậy mời Tử Ngữ đến hỏi cho rõ ràng, nhưng Tống tiểu thư, nếu như tra ra việc này cũng không có nội tình gì, ngươi đừng cầu tình thay cho người của ngươi.” Tào Thanh Dương nói.
“Tào tướng quân cứ việc công xử theo phép công là được, Lục nương không có gì nghi ngờ dị nghị.”
Bên kia, Thiên Huyền thì đã cúi đầu không dám nhìn người, dường như có chút căng thẳng.
Tào Thanh Dương ngẩng đầu lên gọi người, đang muốn sai người đi mời Tử Ngữ nhưng một giọng nói sang sảng lại truyền tới từ bên ngoài.
“Làm sao phải phiền phức như thế, điện hạ đang ở Nghênh Tiên Đài, mang toàn bộ tới trước mặt điện hạ nói cho rõ ràng không phải bớt việc hơn à. Cho dù là muốn tìm Tử Ngữ hay là muốn tìm Hàn Lăng, đều tiện.” Người nọ cười nói, nói xong lại hỏi: “Tiểu điện hạ, ngài nói có phải hay không?”
Giọng nói trẻ con bi bô vang lên: “Đúng đúng.”
Tào Thanh Dương nhìn thấy người ngoài cửa đi vào, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, khom người nói: “ Tào Thanh Dương bái kiến Thập Ngũ điện hạ và thế tử Đông Bình.”
Những người còn lại bao gồm cả Tống Tinh Dao ở bên trong đều hành lễ với Triệu Duệ An và Triệu Duệ Khải theo Tào Thanh Dương, Triệu Duệ An chỉ đặt Triệu Duệ Khải xuống đất, Triệu Duệ Khải lại không chịu mở miệng, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Triệu Duệ An, hai mắt nhìn thẳng vào chỗ Tống Tinh Dao.
“Vì chút việc này mà cầu kiến Trưởng công chúa, không ổn.” Tào Thanh Dương dẫn đầu nói.
“Chút việc này? Tào tướng quân thật sự cho rằng chỉ là một chút việc nhỏ thôi à?” Triệu Duệ An giữ tiểu điện hạ, mặt mày sa sầm nói: “Vừa rồi nếu không có Tống tiểu thư tới kịp thời, con mèo này đã gây ra họa lớn rồi.” Nói xong hắn đi đến bên cạnh Tào Thanh Dương, kề tai nói nhỏ một câu, Tào Thanh Dương nghe thấy thì vẻ mặt đột ngột biến đổi, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Triệu Duệ Khải.
“Mưu hại hoàng tử cũng coi là việc nhỏ ư?” Triệu Duệ An mới lại cất cao giọng nói.
Thiên Huyền, Lệ Chi và Khinh Cừ đều giật mình, lộ ra vẻ mặt khó hiểu và sợ hãi —— tuy mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng sao lại có liên quan tới việc mưu hại hoàng tử rồi.
Tống Tinh Dao cũng hiểu được Triệu Duệ An nói cái gì.
Việc đã đến nước này, từ nội dung mấy người Lệ Chi, Thiên Huyền cãi nhau, nàng đã có thể suy đoán ra rằng người xúi giục Thiên Huyền ôm mèo tới cũng không phải là vì mưu hại hoàng tử, người nọ thậm chí còn không biết Triệu Duệ Khải có bệnh hen suyễn, chỉ là lợi dụng cơ hội quý nhân tới Nghênh Tiên Đài dự tiệc, định lặng lẽ bỏ mèo vào quấy nhiễu yến hội của quý nhân, trị nàng tội thất trách, vì lẽ đó mới tranh thủ cơ hội nàng đi Hội Trân Quán, bảo hai người Lệ Chi ôm mèo đến bên ngoài Nghênh Tiên Đài, lại bảo các nàng giao mèo cho Thiên Huyền.
Đến lúc đó, mọi người chỉ biết là con mèo quấy nhiễu yến hội, mà người nhìn thấy Thiên Huyền cũng không nhiều, Thiên Huyền có thể ẩn nấp không ra, đẩy toàn bộ tội lỗi lên trên đầu hai người Lệ Chi, chỉ nói bởi vì các nàng quá mải chơi nên lén ôm mèo đến làm hỏng yến hội. Mà mấy người Triều Tuyết kia đương nhiên cũng sẽ không làm chứng cho nàng, chỉ sợ việc này cũng không thoát khỏi có liên quan tới các nàng, tường đổ mọi người đẩy, nàng là chủ sự của Tiểu Nhĩ Viên cũng chắc chắn sẽ bị phạt vì lẽ đó, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi Tiểu Nhĩ Viên.
Nhưng cố tình lại xảy ra sự cố ở giữa, Lệ Chi không lỗ mãng xúc động như các nàng nghĩ, nàng ấy nhìn ra có vấn đề nên cãi nhau với Thiên Huyền, mà Ô Tương chạy trốn lại gặp phải Thập Ngũ hoàng tử…
Chỉ sợ tình hình phát triển cũng đã ra ngoài kế hoạch của kẻ chủ mưu, nhưng đối với Tống Tinh Dao mà nói thì lại là có lợi, đặc biệt là… làm ầm ĩ đến trước mặt Trưởng công chúa.
Nghĩ tới điều này, Tống Tinh Dao không khỏi nhìn về phía Triệu Duệ An, nụ cười kia của Triệu Duệ An viết sáu chữ to “Chỉ e thiên hạ không loạn” một cách rõ ràng. Tào Thanh Dương ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, quả quyết tự mình đi bẩm báo với Trưởng công chúa trước, chỉ lệnh cho mọi người tạm chờ trong điện. Triệu Duệ An lại bế Triệu Duệ Khải lên, đi đến bên cạnh Tống Tinh Dao, đầu tiên là xoa bóp khuôn mặt của Triệu Duệ Khải, nói: “Tiểu điện hạ, lát nữa mang ngươi đi xem một trò càng vui hơn.”
Triệu Duệ Khải chớp chớp mắt, bỗng nhiên khẽ nói một câu: “Nhưng mà Tiểu Khải muốn mèo mèo.”
Triệu Duệ An chỉ vào Tống Tinh Dao: “Nếu muốn mèo mèo, về sau ngươi phải lấy lòng vị tỷ tỷ này.” Nói xong hắn lại nói với Tống Tinh Dao: “Lục cô nương, đây cũng coi như ta đã giúp nàng một ơn lớn nhé, nàng nên nói bao nhiêu lời khen để cảm ơn ta đây?”
Tống Tinh Dao căn cứ vào ý nghĩ thêm một người bạn thì bớt một kẻ thù, đặc biệt là người chỉ e thiên hạ không loạn như Triệu Duệ An, lập tức cười nói: “Thế tử muốn nghe bao nhiêu câu ta sẽ nói bấy nhiêu câu.”
Còn không phải là vài câu vỗ mông ngựa à, nàng có thể nói đến khi hắn nghe tới buồn nôn.
————
Trong Nghênh Tiên Đài đang có vũ cơ nhảy múa, quán các xung quanh ngồi đầy người, ngoài trừ Thái Tử và Tam hoàng tử ở giữa chủ các, còn có rất nhiều thiếu niên tài tuấn khắp thành Trường An. Trưởng công chúa ngồi một mình ở tiểu lâu sau chủ các, bà có thói quen nghỉ trưa, bây giờ đã qua buổi trưa, bà lười tiếp khách nên trốn ở đây nhắm mắt ngủ trưa. Trong lâu đốt một lò hương an thần, một nam tử mỹ mạo mặc quần áo màu xanh đang đứng sau lưng bà, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp vai cổ cho bà.
Triệu Ấu Trân như ngủ mà không phải là ngủ, trong lúc mơ hồ nhìn thấy khóe mắt quyến rũ của nam nhân, đang có vài phần động lòng, Uyển Yên lại dẫn Tào Thanh Dương đi vào, thì thầm mấy câu vào tai bà. Triệu Ấu Trân đang híp mắt thì dần mở to ra, đỡ tay nam nhân ngồi dậy, trông sắc mặt hơi lạnh lùng, chỉ gật đầu, bảo Tào Thanh Dương dẫn người đến.
Nghênh Tiên Đài múa hát hết bài này tới bài khác, tiếng uống rượu mua vui trong quán các xung quanh vẫn tiếp tục, Thái Tử Triệu Duệ Thừa và Tam hoàng tử Triệu Duệ Sùng mỗi người ở một các, bên cạnh đều có không ít người vây quanh, nhưng hiển nhiên người muốn nịnh nọt Thái Tử nhiều hơn một chút. Thái Tử cũng không để ý tới tất cả mọi người, hầu hết thời điểm chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua, chỉ khi đối mặt với người ngồi dưới tay trái mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, thế mà chủ động kính rượu hắn.
Không bao lâu sau, Tam hoàng tử cũng cầm ly đến, trước kính Thái Tử, lại kính người ở dưới tay trái của Thái Tử —— đó là người mà bọn họ đều tranh nhau lôi kéo.
Người nọ đều đối xử bình đẳng, cho dù là Thái Tử kính rượu, hay là rượu của Tam hoàng tử, hoặc là rượu của những người khác, hắn đều uống từng chén một, hết một chầu tiệc rượu, hắn đã uống không ít, trên má nổi lên một chút ửng đỏ.
Liên tiếp uống vào ba ly rượu, Tam hoàng tử mới tạm thời buông tha hắn, Lâm Yến xoa bóp giữa mày, đứng dậy đi đến bên các để giải rượu, phóng tầm mắt nhìn, lại trông thấy một đám người đi qua hành lang chín khúc của Nghênh Tiên Đài.
Thị vệ phủ công chúa đang áp giải mấy nữ nhân đi tới lầu các của Trưởng công chúa, người đi ở cuối cùng kia chính là Tống Tinh Dao.
Lâm Yến nhắm mắt, lại mở, xác nhận không phải bản thân mình say rượu, kia thật sự là Tống Tinh Dao, mà người sóng vai đi ngay bên cạnh nàng…
Thế tử Đông Bình và Thập Ngũ hoàng tử ư?
————
Tống Tinh Dao bị đưa tới trong tiểu lâu sau Nghênh Tiên Đài, Trưởng công chúa đã khép nửa mắt dựa vào giường gấm. Một nam nhân ngồi dưới giường, mi dài mắt phượng, áo bào rộng màu xanh, trên mặt thoa phấn, trên môi tô son, trông vô cùng tuấn mỹ, bóc vỏ quả sơn trà mà không hề ngước mắt lên.
Nghe thấy có người đi vào, Trưởng công chúa cũng không mở mắt, chỉ thở ra một hơi thật dài, vừa muốn mở miệng, đã bị một giọng nói non nớt cắt ngang: “Cô cô!”
Triệu Duệ Khải vẫn dùng giọng nói không rõ để gọi người, trượt xuống khỏi người Triệu Duệ An, vọt vào trong lòng ngực của Trưởng công chúa. Trưởng công chúa “Ai da” một tiếng mở mắt ra, kéo hắn vào trong lòng ngực, chỉ nói: “Là tiểu đáng thương nhà ngươi tới à!” Lại sai người dưới giường bỏ hạt sau khi lột sạch rồi dầm nhỏ, rót mật ong vào thịt quả sơn trà rồi cầm lấy, tự mình đút từng ngụm cho Triệu Duệ Khải ăn, coi như không thấy người đầy phòng đang hành lễ với mình.
Tống Tinh Dao giữ tư thế khom người bất động, mãi cho đến khi lại có hai người tiến vào từ ngoài lâu, Trưởng công chúa mới phất tay: “Miễn lễ đi.”
Người tới chính là hai cô nương, một người Tống Tinh Dao đã từng gặp, giáo tập ca múa Hàn Tô trong phủ công chúa, nàng ta vừa vào đã trao đổi ánh mắt với nam nhân ngồi dưới Trưởng công chúa; một người khác Tống Tinh Dao chưa gặp bao giờ, nàng ta lớn lên xinh đẹp, mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ của vũ cơ, đúng là Tử Ngữ trong miệng Thiên Huyền.
Đợi hai người hành lễ xong, Trưởng công chúa mới đưa chiếc bát ngọc trong tay cho nam nhân bên cạnh, nói một cách lười biếng: “Có biết gọi hai người các ngươi tới là vì chuyện gì không?”
“Bẩm công chúa, nghe nói là bởi vì người của Tiểu Nhĩ Viên không chịu giao Mèo chủ cho Thiên Huyền nên nổi lên tranh chấp.” Hàn Tô khom người trả lời, lúc này nàng ta ngoan ngoãn cung kính, không hề có khí thế dọa người một chút nào: “Trong Nghênh Tiên Đài hôm nay đều là quý nhân, phòng bị nghiêm ngặt, người không liên quan không được đi vào, vì vậy mới bảo hai vị cô nương giao Mèo chủ cho Thiên Huyền mang vào. Việc này là Hàn Tô xử lí không thỏa đáng, nô tỳ nên tự mình tới Tiểu Nhĩ Viên giải thích rõ ràng với Tống tiểu thư rồi lại mời Mèo chủ mới đúng, chọc cho Tống tiểu thư hiểu lầm, Hàn Tô xin nhận lỗi với tiểu thư ở đây.”
Nàng ta hạ thấp tư thái xin lỗi Tống Tinh Dao, rất có ý một điều nhịn chín điều lành nhưng vẫn đẩy tội lỗi lên trên đầu Tiểu Nhĩ Viên như cũ.
“Tống tiểu thư, ngươi có gì muốn nói không?” Trưởng công chúa không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhìn Tống Tinh Dao và hỏi.