Phù cẩm

Chương 55


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 55:

Chương 55: Hoàng tử
 
Có lẽ là vẻ mặt và lời nói của Lâm Yến đều nghiêm khắc nên Lâm Vãn hơi khó có thể tin nổi, nhất thời không thể đáp lời, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, hơi nước dần dần dâng lên trong hốc mắt. Từ khi nàng ta có ký ức, Lâm Yến chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị tàn khốc với nàng ta, thậm chí còn chưa từng nói nặng một lời, dù hôm nay hắn chưa nói gì nhưng vẻ mặt tàn khốc kia, lại là chưa từng có từ trước đến nay, dường như trong nháy mắt đã biến thành một người khác, xa lạ mà tuyệt tình, cũng không phải là huynh trưởng mà nàng ta quen thuộc.
 
“A huynh…” Sau một lúc lâu, nàng ta mới mấp máy môi mở miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đừng nói nữa, mau về đi. Việc của trưởng bối, ngươi và ta không nên bàn luận xằng bậy.”
 
Lâm Yến không muốn nói nhiều với nàng ta, quay người rời đi, chỉ để lại Lâm Vãn đứng tại chỗ nắm chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng hắn.
 
A huynh bắt đầu thay đổi từ khi nào?
 
Có vẻ là từ khi trở về từ núi Chung Nam.
 
Hắn trở nên càng ngày càng khó nắm bắt, đối xử với nàng ta cũng càng ngày càng có lệ, đối với sự sai bảo của mẫu thân cũng dần bằng mặt không bằng lòng.
 
Tất cả những việc này nảy sinh không hề có dấu hiệu gì, Lâm Vãn không tìm ra nguyên nhân, bức tranh lại bỗng nhiên hiện lên trong đầu —— bức tranh này xuất hiện đột ngột, nữ tử trong tranh kia lại càng thần bí hơn, nàng ta gần như đã hỏi toàn bộ các tiểu cô nương khắp thành Trường An, đều không tìm ra nữ tử trong tranh.
 
Hay là, giữa hai người này có liên hệ gì?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
————

 
“Nghe nói gì chưa? Gần đây đích tử của nhị phòng Lâm gia Lâm Càn vào Thần Uy Quân, làm người hầu cận ngay trong trướng của Lâm tướng quân, nhìn dáng vẻ đó, đây là Lâm gia muốn bồi dưỡng nhị phòng à?”
 
“Còn phải nói à? Không phải mấy ngày trước Lâm Càn còn đi theo Lâm tướng quân vào Lâm phủ ư, ngươi nói xem đại phòng và nhị phòng của Lâm gia này cũng đã tuyệt giao hơn mười năm, sao đột nhiên lại đi với nhau? Quận chúa là người sĩ diện như vậy, nàng nhẫn được à?”
 
Xuân yến của Trưởng công chúa vẫn chưa kết thúc, thường có các phủ thân thích đến Hội Trân Quán dự tiệc, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hôm nay, Tống Tinh Dao phụng mệnh đi tới trước Hội Trân Quán chọn lựa mèo cưng để mang về phủ công chúa, đi đến nửa đường thì được gặp hai vị phu nhân đang kết bạn tản bộ, tán gẫu những việc mới lạ xảy ra gần đây ở Trường An. Tống Tinh Dao trùng hợp nghe được hai câu, nghe được cái tên “Lâm Càn”.
 
Nàng cũng không xa lạ gì đối với Lâm Càn, kiếp trước ở Lâm gia, nữ quyến duy nhất có quan hệ tốt với nàng, có thể nói chuyện mấy câu, chính là phát thê* Dư thị của Lâm Càn, đó là một cô nương cực kì dịu dàng. Nhưng bởi vì hai phòng trở mặt nên cơ hội để các nàng gặp nhau cũng không nhiều, sau đó Dư thị tích tụ đau buồn bởi vì việc nhi tử độc nhất bị bắt cóc, cuối cùng treo cổ tự sát, nàng còn đau lòng một thời gian dài.
 
*phát thê: vợ cả.
 
Nhưng kiếp trước không có việc Lâm Càn vào Thần Uy Quân.
 
Tống Tinh Dao có chút nghi hoặc, đây có lẽ lại do Lâm Yến làm, nhưng vì sao chứ?
 
Đại phòng và nhị phòng Lâm gia trở mặt cũng không phải là bí mật ở Kinh Thành, đoạn chuyện cũ năm xưa này, năm đó Tống Tinh Dao trùng hợp tra được bởi vì nàng điều tra việc bản thân mình bị bỏ thuốc, nàng cũng không thấy xa lạ. Phụ thân của Lâm Yến còn có một đệ đệ ruột cùng mẫu thân sinh ra, tên là Lâm Tùng Thắng, cũng là một người mưu lược hơn người, chỉ tiếc là thể chất không tốt, không thể tập võ, lúc trước cùng với Lâm Triều Thắng cũng được xưng là Lâm gia văn võ đều giỏi ở Kinh Thành. Hai người có một biểu muội nhà họ hàng xa, tên là Tần Mãn Y, bởi vì cha nương mất sớm, gia cảnh sa sút nên sống nhờ ở Lâm gia, là  thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với huynh đệ Lâm gia.
 
Năm đó chắc là hai huynh đệ đồng thời có tình cảm với Tần Mãn Y, Tần Mãn Y lại ái mộ Lâm Triều Thắng, vốn dĩ hai người có thể là một đoạn lương duyên, nhưng không ngờ Quận chúa Triệu Đồng cũng nhìn trúng Lâm Triều Thắng, lúc ấy, những việc này cũng không phải là bí mật ở Kinh Thành. Tần Mãn Y chỉ là nữ nhi nhà nghèo, sao có thể là đối thủ của Quận chúa được? Quận chúa dùng thủ đoạn nhỏ đã ép cho Tần Mãn Y phải bỏ cuộc, chia rẽ đôi tình nhân trẻ này, bản thân thì thành công gả vào Lâm gia, trở thành thê tử của Lâm Triều Thắng. Sau khi hai người bọn họ thành thân không bao lâu, Tần Mãn Y cũng gả cho Lâm Tùng Thắng, trở thành đệ tức của Lâm Triều Thắng và Quận chúa.
 
*đệ tức: em dâu.
 
Vốn là đến đây mọi người tự có nhân duyên, cũng coi như là một kết thúc nhưng lòng người luôn thấy không đủ. Quận chúa vốn dựa vào âm mưu thủ đoạn để có được đoạn hôn nhân này, Lâm Triều Thắng cũng không thích bà ta, phu thê ở chung chỉ là bốn chữ “Tôn trọng như khách”, Lâm Triều Thắng tôn bà ta trọng bà ta, nhưng không có tình yêu nam nữ, hơn nữa về sau những thủ đoạn mà Quận chúa làm bị phát hiện, phu thê hai người làm ầm ĩ, tranh cãi một lần đến không thể tháo gỡ.
 

Quận chúa là người độc đoán hiếu thắng như vậy, rề rà không chiếm được tim của trượng phu, đã sớm tràn ngập lửa giận, lại thấy phu thê nhị phòng chung sống hòa hợp, trượng phu nhà mình lại thường xuyên uống rượu tán gẫu ở nhị phòng, ngược lại ba người kia càng giống người một nhà hơn, ngọn lửa đố kỵ của bà ta càng lan rộng hơn, vì thế bà ta trút lửa giận hừng hực này lên trên đầu nhị phòng. Hai phòng cãi nhau, vì gia đình hòa thuận, cũng vì tránh hiềm nghi, sau đó Tần Mãn Y không chịu gặp Lâm Triều Thắng nữa, từ đây Lâm Triều Thắng cũng dọn vào quân doanh, rất ít về nhà, nhưng lửa giận của Quận chúa vẫn chưa lắng xuống. Mãi đến khi Lâm gia chọn lựa gia chủ đời kế tiếp, theo tổ thuấn của Lâm gia, lập hiền không lập trưởng, huynh đệ hai người đều là nhân trung long phượng*, đều có năng lực tranh cao thấp một phen, Lâm Tùng Thắng mưu lược trí tuệ và có mưu kế tốt hơn Lâm Triều Thắng một bậc, khi đó ngay cả trưởng bối trong nhà cũng có lòng dạy bảo hai người bọn họ mà Trưởng công chúa, cũng nghiêng về phía Lâm Tùng Thắng hơn. 
 
*nhân trung long phượng: rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng là loài cao quý, linh diệu.
 
Khi đó thai đầu của Quận chúa đã được đủ ba tháng, bà ta tìm tới Tần Mãn Y, giữa hai người nổi lên tranh chấp, Quận chúa sảy thai đẻ non, Tần Mãn Y bị buộc tội là hung thủ. Vì trấn an Quận chúa và một nhà Ngụy Vương, Lâm Tùng Thắng từ bỏ việc tranh giành chức gia chủ, từ đây dẫn theo Tần Mãn Y rời khỏi Lâm phủ, tự lập một phủ đệ khác ở ngoài. Từ đó về sau, đại phòng nhị phòng Lâm gia cắt đứt lui tới.
 
Lâm Triều Thắng tiếp quản Thần Uy Quân không được mấy năm, Lâm Tùng Thắng đã qua đời vì bệnh cũ, Tần Mãn Y thủ tiết từ trẻ, chăm sóc nhi tử độc nhất Lâm Càn, nhưng không có gia tộc quan tâm nên cuộc sống trôi qua trong không tốt. Lâm Triều Thắng có tâm tiếp tế, lại nhiều lần bị Tần Mãn Y từ chối ở ngoài cửa, từ khi đó hai người cũng chưa từng gặp lại.
 
Lâm Càn và Lâm Yến cùng tuổi, chỉ lớn hơn Lâm Yến một tháng, xem như trưởng tử của Lâm gia, trong trí nhớ của Tống Tinh Dao cũng là một nam tử đàm thổ bất phàm*, trong bụng tự có càn khôn**, tính tình giống như mẫu thân, ôn hòa nhưng không mất kiên cường.
 
*đàm thổ bất phàm: đàm thổ là cách nói năng, bất phàm là không tầm thường, xuất sắc, tài giỏi. Đàm thổ bất phàm ý chỉ người có tri thức cao và có tu dưỡng, văn hóa cũng có chính kiến ​​của mình.
 
**trong bụng tự có càn khôn: có nghĩa là biết điều gì sẽ xảy ra hoặc phải làm gì trong trái tim, có suy nghĩ và quan điểm của riêng mình và tin tưởng vào chính mình.
 
Nếu như không có những việc đó, chắc hẳn Lâm Càn và Lâm Yến là những người xuất sắc trong thế hệ này của Lâm gia, nếu như đường huynh đệ hai người này hợp lực, chắc chắn vinh quang của dòng họ Lâm có thể kéo dài, nhưng bởi vì Quận chúa cản trở, tiền đồ của Lâm Càn cũng không thuận lợi, dù sao thì đến khi Tống Tinh Dao chết, Lâm Càn vẫn không có tiếng tăm gì.
 
Kiếp này Lâm Càn đột nhiên vào Thần Uy Quân, nghĩ đến lại là hành động của Lâm Yến, nếu không đừng nói là Quận chúa, thậm chí mẫu thân Tần Mãn Y của Lâm Càn, cũng tuyệt đối không cho phép Lâm Càn tiếp xúc với đại phòng.
 
Nhớ tới việc này, Tống Tinh Dao bỗng nhiên cảm thấy, nếu lấy thân phận người ngoài cuộc đi xem những việc này của Lâm gia, vậy thật sự giống như là đang nghe kể chuyện, bất kỳ một đoạn nào, một chi tiết nào, lấy riêng ra đều có thể thành sách.
 
Nàng nên thấy may mắn, cuối cùng bản thân mình đã có thể rời xa vũng nước đục này.

 
————
 
Suy nghĩ bay xa nhanh chóng bị kéo về, Tống Tinh Dao thu những ý nghĩ lung tung rối loạn lại, dẫn Yến Đàn đi vào Li Tiên Quán chọn mèo.
 
Trong Li Tiên Quán có mấy lứa mới sinh ra không được bao lâu, đã đủ hai tháng tuổi, đang thích hợp để ôm về hậu cung mèo phong phú của điện hạ trong phủ công chúa. Khi Tống Tinh Dao đi theo Lôi Cửu, Lôi Cửu còn có một món nghề xem tướng cho mèo, có thể nhìn ra hình thái đại khái của mèo trưởng thành từ xương cốt của mèo con, có thể đúng khoảng bảy tám phần mười, mặc dù nàng không bằng Lôi Cửu nhưng cũng biết một chút bí quyết bởi mưa dầm thấm đất, vì thế nàng cẩn thận xem từng ổ một, cuối cùng chọn trúng ba con.
 
Một con có đốm lông trên đầu màu vàng(1), một con đồi mồi(2), một con cuối cùng đúng là nguyệt ảnh ô đồng kim ti hổ(3) cực kì hiếm thấy.
 
(3): từ mắt đến đầu đuôi mèo ẩn hiện một sợi chỉ vàng, chỉ có thể nhìn thấy nó dưới ánh sáng trong trẻo của trăng sao.
 
Mang ba con mèo mới chọn về phủ công chúa, dọc đường đi, Tống Tinh Dao đều đang cân nhắc xem phải bố trí nội dung khảo hạch gì cho ba người mới Lệ Chi, Khinh Cừ và Song Phù này thì mới ổn.
 
Nhoáng cái đã nửa tháng trôi qua, Tống Tinh Dao cũng đã ở Tiểu Nhĩ Viên trong phủ công chúa được mười mấy ngày, tất cả công việc dần dần vào tay, suy nghĩ của mọi người trong Tiểu Nhĩ Viên cũng dần dần lộ ra. Cho dù chỉ là chỗ nhỏ để nuôi mèo, tổng cộng chỉ có vài người nhưng đã có khuynh hướng kéo bè kéo cánh. Khỏi cần nói, ba người Triều Tuyết tất nhiên hợp thành một phe, Khinh Cừ và Song Phù mới vào Tiểu Nhĩ Viên, chính là lúc hai mắt mù mờ, bị mấy người Triều Tuyết lôi kéo dễ như trở bàn tay. Triều Tuyết là là người kiêu ngạo, lại có tư lịch sâu, nghiễm nhiên có dáng vẻ dẫn đầu, nhìn lại thì Triều Lan là người có dã tâm và tâm kế, cũng không chịu phục Triều Tuyết như biểu hiện trên mặt.
 
Nhưng bất kể như thế nào, ngay từ đầu những người này đều không quá phục Tống Tinh Dao, chỉ cảm thấy nàng trẻ tuổi không thể kiểm soát được tình hình, ngầm ngáng chân Tống Tinh Dao không ít, nhưng cũng may là Tống Tinh Dao đã từng đi theo danh sư, đều có một bộ kĩ thuật nuôi mèo, lại có kinh nghiệm, không những không thể làm khó nàng trong vấn đề kỹ thuật, trái lại còn khiến nàng tăng thêm uy tín, sau mấy lần đối đầu, Tống Tinh Dao phá đến mây trôi nước chảy, nàng cũng không ra tay, chỉ đặt hết thảy vào trong mắt, dần dần tìm hiểu tính nết của mọi người. 
 
Người duy nhất kiên định đứng về phía Tống Tinh Dao chỉ có Lệ Chi, nhưng bởi vì nàng ấy và Tống Tinh Dao là người quen cũ nên có lời đồn thổi rằng nàng ấy dựa vào quan hệ với Tống Tinh Dao để vào Tiểu Nhĩ Viên, chính là kẻ mách lẻo bên tai Tống Tinh Dao, vì vậy nàng ấy có dấu hiệu bị mọi người cô lập. Chẳng qua là Lệ Chi xuề xòa, mặc dù bị cô lập nhưng cũng vẫn ăn được ngủ được, không để trong lòng.
 
Một đường suy nghĩ cân nhắc quay lại Tiểu Nhĩ Viên, Tống Tinh Dao ôm ba con mèo mới về phòng mình trước, giao cho Yến Đàn trấn an chúng, nàng mới vừa rót chén nước cho mình, còn chưa kịp uống thì đã thấy một bóng người hiện lên ngoài cửa.
 
“Ai?” Nàng khẽ quát một tiếng.
 
“Tống tiểu thư, là ta.” Giọng nói của Triều Lan vang lên.
 
Không đợi Tống Tinh Dao mở miệng, cửa ra vào bằng rèm trúc đã bị người vén lên, Triều Lan đứng ở ngoài cửa nhìn xung quanh một lát, lúc này mới lách người vào phòng Tống Tinh Dao.

 
Thấy dáng vẻ lén lút này của nàng ta, Tống Tinh Dao vô thức nhíu mày lại, hỏi nàng ta: “Có chuyện tìm ta à?”
 
Triều Lan gật đầu, lại là dáng vẻ muốn nói lại thôi, mãi đến khi Tống Tinh Dao hỏi lại một câu, nàng ta mới ấp a ấp úng nói: “Hôm nay có vài vị khách quý đến thăm, điện hạ mở tiệc ở Nghênh Tiên Đài, cũng lệnh cho vũ cơ trong phủ hiến vũ trợ hứng, vừa rồi có người của Nghênh Tiên Đài tới, nói là khách quý muốn nhìn mèo cưng của điện hạ một cái, bảo ôm mèo tới Nghênh Tiên Đài. Lệ Chi và Khinh Cừ ôm Trầm Mộng và Ô Tương đi rồi.”
 
Trầm Mộng và Ô Tương chính là hai trong ba con mèo vốn nuôi trong phủ công chúa.
 
“Vì sao phải là Lệ Chi và Khinh Cừ? Các nàng ấy mới vào phủ bao lâu? Sao lại phái hai người các nàng đi?” Tống Tinh Dao lập tức đặt chén xuống, cũng không rảnh lo uống nước.
 
“Vừa nãy người tới, đúng lúc tỷ tỷ Triều Tuyết và Triều Hoa đến kho nội vụ lấy đồ, ta và Song Phù đi lấy thức ăn cho mèo ngày hôm nay, trong viên chỉ có hai người các nàng, bên kia thúc giục gấp gáp, hai người các nàng không nghĩ nhiều đã ôm mèo qua đó, nửa đường ta nhìn thấy các nàng vội vàng đi qua.”
 
“Chỉ là nhìn thấy ở nửa đường, ngươi đã biết các nàng đi đâu à?” Tống Tinh Dao lập tức phát hiện ra vấn đề trong lời nói của nàng ta.
 
Triều Lan đột nhiên quỳ xuống, nói với nàng: “Tiểu thư chớ trách, thật ra ta… ta cũng không biết có nên nói cho ngươi nghe hay không, việc này ta…”
 
Thấy nàng lộ ra vẻ mặt giãy giụa muốn nói lại thôi, Tống Tinh Dao hiểu rõ trong lòng, cũng không phát tác ngay lập tức, chỉ hỏi nàng ta: “Người tới là ai? Nhưng khách quý tới hôm nay là ai?”
 
“Người tới chính là vũ cơ Thiên Huyền cô nương, khách quý hôm nay… Nghe nói là… Là Thái Tử điện hạ và Tam hoàng tử, cùng với Thập Ngũ hoàng tử.”
 
Tống Tinh Dao bỗng nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt chợt thay đổi dữ dội.
 
Thập Ngũ hoàng tử Triệu Duệ Khải, ấu đế tương lai, bây giờ chắc là đứa bé mới bốn tuổi, nếu nàng nhớ không lầm, Triệu Duệ Khải mắc bệnh hen suyễn, chỉ cần là vật còn sống có lông thì tuyệt đối không thể gần người, nếu không sẽ làm tái phát bệnh hen suyễn của hắn.
 
Mặc dù bây giờ hắn chỉ là một tiểu hoàng tử không được sủng ái cũng không có chống lưng nhưng nếu xảy ra chuyện, toàn bộ Tiểu Nhĩ Viên đều khó chối bỏ được tội của mình.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.