Phù cẩm

Chương 54


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 54:

Tiểu Nhĩ Viên có hạn mức cao nhất của danh ngạch là mười lăm người, còn thiếu nha hoàn chăm mèo, bởi vì không biết sẽ có mấy con mèo mới được đưa tới nên ngoại trừ Lệ Chi, Tống Tinh Dao chọn thêm hai nha hoàn nữa, lúc này mới trở về Tiểu Nhĩ Viên.
 
Buổi tối, quản sự của Thu Quan Viên đưa hết mấy người mà Tống Tinh Dao chọn trúng tới. Bởi vì Lệ Chi bị phạt nên được hai người hầu dìu khập khiễng tới, mặc dù cả người chật vật nhưng khi nàng ấy đi vào sân vẫn mang vẻ mặt cười đùa cợt nhả, nhìn trái nhìn phải vô cùng tò mò, hoàn toàn không giống một người bị thương vì bị phạt.
 
“Tống tỷ tỷ!” Nhìn thấy Tống Tinh Dao đứng dưới hiên, Lệ Chi rút tay phải về rồi vẫy tay thẳng về phía nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đứa nhỏ này!” Yến Đàn thấy thế thì lắc đầu, đang muốn đi xuống đỡ Lệ Chi, lại bị Tống Tinh Dao ngăn lại.
 
Tống Tinh Dao nói một tiếng cảm ơn với quản sự đưa người tới rồi hỏi Lệ Chi: “Có thể đứng được không?”
 
Lệ Chi vừa nói “Có thể” vừa rút hai tay về. Tống Tinh Dao gật đầu, tiễn người của Thu Quan Viên đi, cũng không cho Lệ Chi trở về phòng nghỉ ngơi trước bởi vì nàng ấy là người quen cũ của mình, chỉ để cho nàng ấy đứng ở dưới hiên, lại bảo Yến Đàn đi mời ba người Triều Tuyết, Triều Lan và Triều Hoa. Không bao lâu sau, các nha hoàn của Tiểu Nhĩ Viên đã tập trung ở dưới hiên, Tống Tinh Dao thấy người đến đông đủ, mỉm cười với bọn họ, lúc này mới lên tiếng.
 
“Các vị cô nương, ta là Lục tiểu thư của Tống gia Tống Tinh Dao, nhận được sự ưu ái của điện hạ, vào phủ công chúa tạm thời quản lý mọi việc trong Tiểu Nhĩ Viên. Mặc dù Tiểu Nhĩ Viên chỉ là chỗ nuôi mèo nhưng đã là nơi điện hạ giao phó thì chính là việc mà ngươi ta phải tận tâm, mong rằng các vị tỷ muội có thể trên dưới một lòng, hợp lực cùng nhau quản lý tốt Tiểu Nhĩ Viên. Ta biết trong số các vị có tỷ tỷ đã ở trong phủ mấy năm có tư lịch rất sâu, cũng có người mới vừa vào phủ công chúa, ngay cả ta cũng chỉ vừa mới tới phủ công chúa, từ hôm nay trở đi đều là đồng liêu trong Tiểu Nhĩ Viên, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, mọi người nhớ kĩ trong lòng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu có công tất nhiên sẽ có thưởng, nếu có tội thì chạy không khỏi phạt.”
 
Đèn đuốc dưới hiên soi sáng nét mặt dù có cười nhưng vẫn hơi lạnh nhạt của Tống Tinh Dao, khiến cả người nàng đều lộ vẻ uy nghiêm khác hẳn với vẻ gần gũi hòa nhã thường ngày.
 
Tống Tinh Dao mười sáu tuổi nhưng linh hồn hai mươi lăm tuổi, sẽ không bao giờ lại ngốc đến mức tin tưởng người lấy chân tình đối đãi, người đối xử với Oanh Hương như tỷ muội đã chết rồi.
 
Đã là chủ tớ, đã là cấp trên và thuộc hạ thì không cần phải cầu cái gì mà tình thâm như tỷ muội, nàng không phải tới để làm bạn làm tỷ muội với các nàng ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong thông báo cũng không tính dài này, Tống Tinh Dao gật đầu ra hiệu cho Yến Đàn, Yến Đàn lập tức thay nàng giới thiệu ba nha hoàn mới tới, ngoại trừ Lệ Chi, còn có hai tiểu cô nương gọi là Khinh Cừ và Song Phù, Khinh Cừ mười ba tuổi, Song Phù mười một tuổi.
 
“Lệ Chi bị thương trên người, trước tiên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba ngày. Mèo ở Hội Trân Quán còn chưa đưa tới, Khinh Cừ và Song Phù lại là người mới vừa vào Tiểu Nhĩ Viên, cũng không có kinh nghiệm nuôi mèo, trước khi mèo mới được đưa tới, hai người đi theo Triều Tuyết và Triều Lan* để học tập trước, khi nào vết thương của Lệ Chi đỡ hơn thì đi theo Triều Hoa. Triều Tuyết, Triều Lan, Triều Hoa, ba người các ngươi cần phải để các nàng ấy mau chóng nắm chắc các quy tắc nuôi mèo cần thiết.”
 

*Triều Lan ở trong bản tiếng Trung ghi là Triều Vân nhưng các chương trước tác giả viết là Triều Lan nên editor sẽ để thống nhất tên là Triều Lan.
 
Tống Tinh Dao lại lên tiếng một lần nữa, sau khi phân công xong, thì thấy Triều Lan, Triều Hoa đồng thời nhìn về phía Triều Tuyết một cái, vẻ mặt lộ ra hai phần giận hờn, Triều Tuyết đứng với vẻ mặt vô cảm, nhìn không ra cảm xúc.
 
“Sau mười lăm ngày, sẽ tiến hành khảo sát đối với Lệ Chi, Khinh Cừ và Song Phù, người có thành tích tốt, sư phụ đồ đệ đều được thưởng, người có thành tích không đạt tiêu chuẩn, cùng bị phạt. Ta sẽ sai Yến Đàn làm một quyển sách, sau này, thưởng phạt đều ghi vào trong danh sách của mỗi người, sau đó đổi thành điểm số, một tháng sẽ tính điểm tích lũy một lần, ta sẽ khen thưởng ngoài quy định cho người cao nhất tháng đó. Sau này nếu ta rời Tiểu Nhĩ Viên cần tiến cử quản sự mới hoặc là đề bạt phụ tá, tăng giảm ngân lượng hàng tháng, đề cử nhân tài cho các nơi khác, danh sách cá nhân của các ngươi chính là căn cứ để lên chức.”
 
Tống Tinh Dao vừa nói xong phương pháp này, vẻ mặt của ba người kia lại thay đổi, đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.
 
“Ba người Triều Tuyết, Triều Lan, Triều Hoa đã ở Tiểu Nhĩ Viên một thời gian rất dài rồi, lại phải dạy dỗ quản người mới, khổ lao và công lao đều có, Yến Đàn, khi ngươi làm sách, trước tiên ghi lại cho 3 người các nàng một bút công.”
 
Lời này của Tống Tinh Dao còn chưa dứt, Triều Lan đứng phía trước đã lặng lẽ nhếch mép lên ngay lập tức, nhưng nàng ta lại sợ hai người bên cạnh nhìn thấy, ý cười bên môi nhanh chóng biến mất. Tống Tinh Dao thu toàn bộ vào trong mắt nhưng làm như không biết.
 
Kết thúc những lời dạy dỗ đơn giản xong, Tống Tinh Dao cũng không để ý các nàng ấy có tức giận hay không, chỉ cho các nàng ấy giải tán, bản thân nàng thì gọi Lệ Chi lại.
 
“Yến Đàn, đỡ Lệ Chi vào đi.”
 
————
 
Phòng ngủ của sáu nha hoàn ở Tây sương phòng, ba người một giường chung, cũng không ở cùng một chỗ với Tống Tinh Dao.
 
Tống Tinh Dao mang theo Yến Đàn ở một mình trong Đông sương phòng, sương phòng cũng coi như là rộng rãi. Lệ Chi được Yến Đàn đỡ nằm vào trên ghế dựa của Tống Tinh Dao, có lẽ là vừa mới nhẫn nhịn rất lâu nên vừa vào nhà đã lộ ra bản chất ầm ĩ: “Tống tỷ tỷ, tỷ thật là giỏi! Vừa rồi nói chuyện ở bên ngoài, thở nhẹ mà muội cũng không dám ra tiếng! Tỷ tỷ, có phải sau này muội đều đi theo tỷ hay không, thực sự quá tuyệt vời! Muội…”
 
Còn chưa nói dứt lời, miệng của nàng ấy đã bị Yến Đàn nhét một miếng bánh ngọt để chặn lại.
 
“Muội có thể yên tĩnh một chút không, khiến ta đau cả đầu. Bị thương còn không thành thật như thế!” Yến Đàn liếc nàng ấy một cái, xoay người muốn cởi quần của nàng ấy để xem vết thương.
 

“Đừng đừng.” Ngược lại Lệ Chi lại ngượng ngùng, túm váy cắn bánh ngọt nói một cách hàm hồ: “Chỉ bị phạt đánh mười lăm gậy mà thôi, bọn họ thấy muội còn nhỏ tuổi nên cũng không đánh mạnh, vết thương nhỏ thế này chỉ là chuyện nhỏ, lúc sau đã có y nữ bôi thuốc ở Thu Quan Viên rồi, cũng không cần làm bẩn mắt các tỷ tỷ.”
 
Yến Đàn chọc một cái vào trán nàng ấy, oán giận một câu: “Muội đấy…”
 
Lệ Chi cười ngây ngô đứng lên.
 
“Lệ Chi, tại sao muội lại vào phủ công chúa?” Tống Tinh Dao cũng đã lấy tới hai viên thuốc, sau khi quay người đưa cho Yến Đàn thì mới ngồi ở bên cạnh hỏi Lệ Chi.
 
“Đợt trước phủ công chúa tuyển nha hoàn, muội vừa đủ tuổi, muội nghĩ cứ lang bạt ở đường phố mãi cũng cũng không phải là cách, cách tốt nhất là tìm một con đường sống lâu dài cho nên đi báo danh, không ngờ lại được chọn.” Lệ Chi vừa ăn bánh ngọt vừa nói.
 
“Vậy muội và Hàn Tô tiểu thư…”
 
“Nhắc đến nàng ta là lại tức, ba tháng trước, khi muội làm chân chạy cho người ta ở chợ phía Đông thì gặp gỡ nàng ta một lần, đang gặp nàng ta ỷ thế hiếp người, làm khó dễ một tiểu cô nương bán hoa, muội nhất thời không nhịn được nên trêu chọc nàng ta, không ngờ nàng ta lại nhớ kỹ muội, khi nhận ra muội ở trong phủ công chúa thì cứ khăng khăng phải bắt muội đi tới chỗ kia của nàng ta, đây không phải nói rõ là muốn mượn cớ trả thù muội sao, huống chi muội vào phủ chỉ làm nha hoàn, cũng không muốn học ca tập múa lấy sắc hầu người!” Lệ Chi oán hận cắn miếng bánh ngọt, giống như coi bánh ngọt trở thành Hàn Tô vậy, nhai hai cái lại hỏi nàng một cách dè dặt: “Tống tỷ tỷ, có phải tỷ nhận muội tới Tiểu Nhĩ Viên là chọc vào Hàn Tô rồi không?”
 
Tống Tinh Dao hiểu rõ mâu thuẫn cơ bản giữa nàng ấy và Hàn Tô, trong lòng đã nắm chắc, nhân tiện nói: “Muội đừng lo lắng những chuyện này, ta đưa muội tới Tiểu Nhĩ Viên là bởi vì muội là người thông minh, lại là một người am hiểu Trường An, nhìn trúng năng lực của muội nên mới chọn, không phải vì lòng riêng, nếu nàng ta muốn oán hận thì kệ nàng ta đi thôi, muội cứ làm tốt bổn phận của mình là được.”
 
Lúc này Lệ Chi mới yên tâm gật gật đầu, Tống Tinh Dao lại nói: “Nhưng Lệ Chi, ta có mấy câu muốn dặn dò muội, muội phải nhớ kĩ từng cái một ở trong lòng. Muội và ta có quan hệ cá nhân không giả nhưng nếu bây giờ vào phủ công chúa, lúc kín đáo muội và ta đối đãi như tỷ muội thì không sao, nhưng ở bên ngoài, ta là cấp trên của các muội, muội phải gọi ta là Tống tiểu thư. Điều tiếp theo, lúc trước muội đã quen tự do ở giữa đường phố, nhưng phủ công chúa khác biệt, muội tới đây đã nhiều ngày, cũng học được quy củ, biết ở đây không phải là nơi có thể mặc cho muội giương oai, muội phải thu lại tính tình giang hồ kia đi, nếu không, sau này phạm sai lầm chịu phạt là việc nhỏ, ta chỉ sợ sẽ có một ngày không ai bảo vệ được muội. Muội là người thông minh, hẳn là hiểu rõ ý của ta, một việc quan trọng khác, ở đây công tư phân minh, nếu muội phạm sai lầm, ta cũng sẽ phạt không nể nang gì.”
 
Dù sao thì Lệ Chi vẫn còn nhỏ tuổi, bị mấy câu nói đó nói cho sửng sốt một lát, nhưng cũng may nàng ấy trưởng thành sớm, không thể hiểu được hoàn toàn nhưng ít nhất cũng nghe hiểu được bảy tám phần, thế là đưa tay muốn thề thốt nhưng lại bị Tống Tinh Dao đè xuống: “Không cần thề, trong lòng muội hiểu rõ là được. Còn có một việc nữa, ta cũng phải nói rõ ràng với muội.”
 
“Tỷ… Tiểu thư, mời nói.” Nàng nhanh chóng sửa lại xưng hô.
 
“Bây giờ muội đi theo ta, ta là cấp trên của muội, vậy muội… nếu như nghe lời ta, về sau không cho muội nói hành tung của ta cho Bùi ca của muội, còn có, đã ở phủ công chúa thì không thể trao nhận nói chuyện riêng, muội không được tiếp tục mang đồ vào giúp hắn!”
 

Sau khi Lệ Chi chợt bừng tỉnh thì lập tức vỗ ngực nói: “Yên tâm, từ giờ trở đi, trong lòng muội chỉ có tỷ tỷ, không có ca ca.”
 
————
 
Nháy mắt đã tới cuối tháng ba, Trường An mưa dai dẳng.
 
Mặt đất đọng thành một cái đầm nước lênh láng, kẻ hầu người hạ trong Di Phong Các của nữ chủ nhân Lâm phủ đi đường vô cùng cẩn thận, chỉ sợ giẫm ra một chút tiếng nước làm ầm ĩ đến Quận chúa, rước lấy tai bay vạ gió.
 
Hôm nay vốn là một ngày vui vẻ, nam chủ nhân của Lâm phủ, thống lĩnh Thần Uy Quân hiện tại – Lâm Triều Thắng hiếm khi về phủ đoàn tụ với người nhà, nhưng Quận chúa lại nổi giận. Lâm Triều Thắng không trở về một mình, ông mang điệt nhi* của mình, trưởng tử của nhị phòng Lâm gia Lâm Càn về nhà, bây giờ đang mở tiệc ở tiền sảnh, gọi Lâm Yến cùng tiếp đãi.
 
*điệt nhi: cháu trong quan hệ chú-cháu, bác-cháu.
 
“Nương, nương đừng tức giận…” Lâm Vãn biết mẫu thân tức giận, đang khuyên nhủ an ủi mẫu thân ở trong phòng.
 
Quận chúa trang điểm mặt mày chỉn chu, khuôn mặt lại tỏa ra khí lạnh, ngồi ngay ngắn trong phòng không nói một lời, cũng không phát tác, chỉ chăm chú nắm chặt một chiếc trâm dài mảnh nhọn, mãi cho tới khi ngón tay giữa bị đầu nhọn cắt đứt, thấm ra giọt máu, mãi cho đến khi nghe được tiếng hô lên kinh sợ của Lâm Vãn, bà ta mới ném trâm dài xuống mặt đất.
 
Bên ngoài có người truyền lời đi vào, nói là tiệc đã tan, Lâm Triều Thắng và Lâm Yến đã đi tới Di Phong Các, lúc này Quận chúa mới đứng dậy, giẫm một bước lên trâm dài, tới cửa ra vào nghênh đón.
 
Cửa lớn mở rộng, Lâm Triều Thắng và Lâm Yến đã sóng vai đi đến trong sân, Lâm Triều Thắng hơn 40 tuổi cũng không được bảo dưỡng tốt như Quận chúa, hai bên tóc mai và giữa mày đã nhuộm gió sương nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng vẫn nhìn ra được phong thái lúc còn trẻ, lại thêm dáng người đi qua năm tháng cũng không uốn cong lưng eo, khi đứng chung một chỗ với thiếu niên như Lâm Yến, khí thế cũng vẫn đè ép được vẻ ngoài. Nhìn ra được tâm trạng của Lâm Triều Thắng rất tốt, hai cha con cười cười nói nói đi vào Di Phong Viên.
 
Nhìn thấy Quận chúa đứng ở trước cửa, Lâm Triều Thắng thu lại vẻ mặt vui vẻ, đổi sang khách khí: “Quận chúa.”
 
Quận chúa hành lễ: “Bái kiến tướng quân.” Sau đó nghênh đón Lâm Triều Thắng vào trong nhà.
 
Sau khi Lâm Yến thỉnh an Quận chúa thì lui sang một bên với Lâm Vãn để phụ mẫu nói chuyện. Lâm Triều Thắng ngồi vào chỗ ngồi, nhìn Lâm Vãn và Lâm Yến, tâm trạng càng tốt hơn, nói với Quận chúa một cách chân thành: “A Vãn trổ mã càng ngày càng xinh, Yến nhi cũng văn thao võ lược mọi thứ xuất chúng, đều là công lao của Quận chúa. Những năm qua ta đóng quân ở quân doanh, thường xuyên không ở nhà, cả nhà trên dưới đều là nàng trông nom nội ngoại, dạy bảo hài tử, khổ cực cho nàng rồi.”
 
Lời nói này cũng là xuất phát từ đáy lòng của Lâm Triều Thắng nhưng Quận chúa lại không cảm kích, sai người dâng trà rồi mới mở miệng bằng giọng điệu lạnh như băng: “Tướng quân nói quá lời, đây là bổn phận của ta, huống hồ Lâm Vãn và Lâm Yến cũng đi ra ngoài từ trong bụng ta, ta không để tâm bọn chúng, chẳng lẽ muốn đặt tâm tư lên người kẻ không quan trọng sao?”
 
“Quận chúa, nàng nói lời này là có ý gì?” Lâm Triều Thắng nghe bà ta nói có ý trong lời nói, vẻ mặt hơi nghiêm lại.
 

“Ta có gì ý chẳng lẽ tướng quân không biết sao? Ngài bỏ bê nhi tử ruột tốt không dạy, ngược lại đi nuôi dạy đứa nhỏ thay người khác, bây giờ còn công khai mời vào trong nhà, tiếp theo, có phải định nhường thân phận đích trưởng của Yến nhi cho tên nghiệt chướng kia không?” Quận chúa ngồi vào đối diện ông, lạnh nhạt nói.
 
Giữa mày của Lâm Triều Thắng nhăn thành hình chữ xuyên 川: “Quận chúa, trước đây ta nói muốn dẫn Yến nhi đến quân doanh dạy bảo, là nàng liều chết không đồng ý, làm ầm ĩ với ta hai năm, ta mới giao con cho nàng, hôm nay nàng nhắc tới những việc này là có dụng ý gì? Dù sao đi nữa thì Lâm Càn cũng là nhi tử của đệ đệ ruột ta, là cháu trai ruột của ta, nàng đừng mở miệng là một tiếng nghiệt chướng. Ta vốn là đại bá của nó, sau khi phụ thân nó qua đời, ta không thể làm tròn trách nhiệm của trưởng bối đã rất áy náy rồi, bây giờ thấy hắn có tài, nâng đỡ hắn một cái mà thôi.”
 
“Đệ đệ ruột ư? Ngươi thực sự là vì đệ đệ của ngươi? Hay vẫn là vì tiện nhân Tần Mãn Y kia!”
 
“Đủ rồi!” Lâm Triều Thắng vỗ bàn đứng bật dậy, vẻ mặt không có ý cười, muốn nói gì đó nhưng thấy nhi nữ đều ở trong sảnh nên không muốn tranh chấp với bà ta, chỉ nói: “Ta không muốn nói những chuyện xưa xửa xừa xưa này với nàng, nàng đừng làm liên lụy tới người không liên quan!”
 
“Nương!” Lâm Vãn thấy phụ mẫu bất hòa, vội vàng la lên, lại kéo Lâm Yến, muốn hắn đi hoà giải.
 
Lâm Yến lại chỉ hành lễ, nói: “Nhi tử còn có việc, không quấy rầy cha nương nói chuyện riêng nữa.” Nói xong thì không ngăn cản cũng không khuyên giải mà đi ra khỏi phòng. Lâm Vãn càng gấp hơn, vội vàng hành lễ rồi đi theo Lâm Yến ra khỏi phòng.
 
Cửa phòng vừa đóng, không còn người ngoài ở đó, tiếng cãi nhau lại nổi lên ở bên trong.
 
Việc tranh cãi như vậy, Lâm Yến và Lâm Vãn đã nhìn quen, đôi phu thê Lâm gia này bất hoà quá rõ ràng.
 
Đi theo Lâm Yến được vài bước, Lâm Vãn níu hắn lại, giọng nói mềm mại mang tức giận: “A huynh, huynh biết rõ nương căm hận nhị phòng, vì sao muốn đưa Lâm Càn tới trước mặt phụ thân chứ?”
 
Lâm Yến nói: “Lâm Càn cũng là đường huynh của muội, là tử tôn của Lâm gia, vì sao huynh ấy lại không thể vào Thần Uy Quân đi theo phụ thân?”
 
“Cái gì mà đường huynh? Muội mới không nhận đâu, muội chỉ có một a huynh là huynh thôi!” Lâm Vãn hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Không phải huynh đã đồng ý với mẫu thân là sẽ đuổi Lâm Càn đi à, vì sao hắn còn được phụ thân thưởng thức? Bây giờ lại dẫn về nhà, huynh muốn nương tức chết à?”
 
Lâm Yến hất tay của nàng ta ra, nói: “A Vãn, mặc kệ ngươi có nhận hay không, Lâm Càn họ Lâm, hắn cũng là a huynh của ngươi. Phụ thân quản lí Thần Uy Quân, tay nắm quyền to, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, hơi bất cẩn một chút chính là vạn kiếp bất phục, thêm một người giúp ông, không tốt hay sao? Cho dù đứng ở góc độ của gia tộc, đại phòng và nhị phòng bất hoà nhiều năm, gần như cắt đứt qua lại, ngươi thật sự cảm thấy như vậy là tốt à?”
 
“Thế nhưng… tiện nhân Tần Mãn Y kia…”
 
“Lâm Vãn, ăn nói cẩn thận! Đó là Nhị thẩm của ngươi!”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.