Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 52:
Cho dù Lâm Yến đang tính toán cái gì thì Lâm Vãn không chú ý tới nàng, đó chính là chuyện tốt đối với Tống Tinh Dao. Mặc dù kiếp này nàng chưa từng chủ động trêu chọc người Lâm gia nhưng lại không biết tại sao, nàng vẫn luôn cảm thấy Lâm Vãn có chút địch ý như có như không với mình, có lẽ là bởi vì nàng quen biết Lâm Yến, lại có được ấn tượng tốt của Bùi Viễn. Có lẽ con người Lâm Vãn trời sinh đã coi nam nhân mà mình nhìn trúng như một con mồi, bất kỳ người khác phái nào xuất hiện trong phạm vi một trượng bên cạnh con mồi, đều tự động bị đưa vào mục tiêu đối địch, cần phải phòng bị chặt chẽ.
Nhìn đám người Lâm Vãn rời đi, Tống Tinh Dao sửa sang lại hành lý, sau đó đi lại quan sát trong Tiểu Nhĩ Viên một chút. Đến giờ cơm, nha hoàn của Trưởng công chúa tự mình tới Tiểu Nhĩ Viên mời nàng tới Phong Lâm Các dùng cơm, Tống Tinh Dao cũng không nghĩ nhiều, dặn dò Yến Đàn xong thì đi theo nha hoàn ra khỏi viên.
Phong Lâm Các xây ở góc hẻo lánh phía Tây Bắc của phủ công chúa, là một chỗ nghỉ chân dựa vào núi đá xếp chồng, gác mái hai tầng xây ở đỉnh núi, gác mái được chuối tây và cây tử đằng che khuất, các tấm vách ngăn xung quanh đều có màn rủ xuống, đứng ở trong các có thể nhìn thấy xung quanh phủ công chúa, nhưng từ bên ngoài phủ lại không trông thấy cảnh tượng trong gác mái, là một nơi cực kì kín đáo. Tống Tinh Dao hơi nghi ngờ, sao công chúa lại hẹn gặp mặt nàng ở đây? Nàng chỉ sợ lại bị lừa nên dừng chân ở thềm đá trước núi đá xếp chồng vắng vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha hoàn thấy thế thì hỏi nàng: “Tống tiểu thư, làm sao vậy?”
Tống Tinh Dao lắc đầu: “Không phải điện hạ gọi ta, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”
Nha hoàn nhìn thấy vẻ mặt rất kiên quyết của nàng “Không nói rõ ràng thì không đi”, đang có chút khó xử nhìn về phía Phong Lâm Các thì đã có một người đi ra từ trong thềm đá vắng vẻ.
“Được rồi, ngươi quay về đi.” Lâm Yến chậm rãi đi ra, sau khi gật đầu ra hiệu với nha hoàn thì mới nói với Tống Tinh Dao: “Yêu Yêu, là ta, ta nhờ điện hạ giúp đỡ.”
Nha hoàn rời đi như được đại xá, Tống Tinh Dao thì nhìn chằm chằm vào hắn, cứ như muốn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn cho đến khi nở ra hoa vậy, nhìn xem rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
“Nàng càng ngày càng cảnh giác hơn rồi, ở bên cạnh điện hạ, quả thật cần phải có sự cảnh giác và bình tĩnh này.” Lâm Yến nghiêng người nhường đường: “Đi thôi, đi lên nói chuyện hai câu.”
Tống Tinh Dao suy nghĩ một chút rồi mới nâng váy đi lên thềm đá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thềm đá giấu một hang động nhỏ ở trong núi đá xếp chồng, đường hẹp hơi dốc, ngày xuân ẩm ướt nên rêu xanh mọc kín bậc thềm, Tống Tinh Dao hấp tấp, đi rất nhanh, Lâm Yến ở phía sau mới nói được nửa câu “Cẩn thận rêu ướt”, nàng đã trượt chân, ngã thì không ngã, nàng gian nan nắm lấy dây leo mọc kín trên vách đá để đứng vững chân, bàn tay nam nhân đỡ trên lưng cũng nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một chút hơi ấm và một tiếng thở dài của hắn.
Hình như hắn nói câu: “Vẫn giống như trước đây.”
Nàng không nghe rõ, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng vượt qua thềm đá, đi vào Phong Lâm Các.
Trong Phong Lâm Các đã dọn xong cơm trưa, là các món có hương vị đậm đà mà nàng thích, một đĩa cam đặt ở bên cạnh, màu sắc tươi ngon, mùi trái cây bốn phía. Lâm Yến nói một câu: “Ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.”
Tống Tinh Dao bận rộn từ sáng sớm đến bây giờ quả thật cũng đã thấy đói bụng rồi, nàng ngồi vào bên cạnh bàn nhìn hắn múc một chén canh đặt trước mặt mình nhưng nàng vẫn chưa động thìa đũa, chỉ nói: “Lâm Yến, ngươi và điện hạ…”
Trưởng công chúa đã mấy lần nói những lời lộ ra ẩn ý, Tống Tinh Dao không ngốc, nghe hiểu được rằng đã từng có người nhắc tới mình trước mặt Trưởng công chúa, hơn nữa nàng đã nhìn thấy Lâm Yến ở bên cạnh Trưởng công chúa hai lần liên tiếp, hôm nay Lâm Yến thậm chí có thể mượn danh nghĩa của Trưởng công chúa để gọi nàng tới chỗ này, đủ thấy chắc chắn Lâm Yến và Trưởng công chúa phải có một ít liên hệ không thể nói với người ngoài.
“Ta và điện hạ có ít việc bí mật muốn làm, sau này nàng sẽ biết. Nàng đoán không sai, ta quả thật đã từng nhắc tới nàng với điện hạ nhưng nàng cũng không cần nghĩ nhiều, điện hạ tự có ánh mắt nhìn người, nếu không phải thật sự nhìn trúng nàng thì bà ấy cũng sẽ không nhìn nàng bằng con mắt khác.” Lâm Yến nhìn ra nghi hoặc của nàng nên nói một cách thẳng thắn thành khẩn. Ban đầu hắn thật sự bởi vì đoán được dự định của Tống Tinh Dao nên mới nhắc tới Tống Tinh Dao trước mặt Triệu Ấu Trân, vốn chỉ muốn để Triệu Ấu Trân che chở một chút, không ngờ Triệu Ấu Trân lại nhìn trúng năng lực của Tống Tinh Dao.
“Lâm Yến, ta biết ngươi có lòng giúp ta nhưng ta không cần ngươi làm như vậy.” Tống Tinh Dao nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, lần đầu tiên nghiêm túc và bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
“Được, không làm.” Lâm Yến cũng không lý luận giống như nàng nghĩ, chỉ đặt thìa sứ vào trong tay nàng: “Nàng đang trưởng thành nhưng ta lại cứ coi nàng như Yêu Yêu trong quá khứ kia.”
Nàng trưởng thành, hắn đã già đi, sẽ không có ai mãi ở trong quá khứ.
Tống Tinh Dao nhận lấy thìa sứ rồi cúi đầu uống canh, chỉ lãnh đạm nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Đưa đồ cho nàng, nàng nhận được không?” Lâm Yến thu cảm xúc lại rất nhanh.
“Nhận được, cảm ơn ngươi.” Tống Tinh Dao mở miệng, thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn.
“Không cần khách khí. Ta đã nói là sẽ không giúp nàng nữa, những thứ đó coi như là thành ý mà ta đưa cho nàng để hợp tác.” Lâm Yến lại lấy cho nàng chén cơm.
“Hợp tác?” Tống Tinh Dao cảm thấy khó hiểu.
“Ừ. Ta cần một người giúp ta đi theo bên cạnh điện hạ.”
“Lâm Yến, ta đi theo điện hạ là xuất phát từ thật lòng, sẽ không phản bội ngài ấy.” Tống Tinh Dao dừng động tác lại.
“Nàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cần một người có thể làm người trung gian giữa ta và điện hạ, phụ trách truyền tin tức mà thôi, ta đã nói việc này với điện hạ rồi, ngài ấy đồng ý.” Lâm Yến cầm đũa ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Nàng thì sao?”
Tống Tinh Dao ngẫm nghĩ một lúc, cũng không trực tiếp gật đầu: “Ta phải cân nhắc đã.”
Lâm Yến không ép nàng, chỉ nói: “Ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Tống Tinh Dao cúi đầu ăn cơm, trong lòng có chút loạn mà trong đầu thì càng mờ mịt hơn, nàng chỉ yên lặng suy xét.
Đợi nàng ăn được bảy tám phần, Lâm Yến mới đứng dậy đi tới trước chậu rửa để rửa tay, sau khi lau sạch thì quay lại ngồi xuống, cầm một quả cam từ trên bàn lên, lại cầm dao rồi thong thả cắt ra, nói: “Yêu Yêu, chuyện kia của phụ thân nàng, liên lụy rất rộng, nàng cần phải hành động cẩn thận.”
“Ta biết.” Tống Tinh Dao ngẩng đầu lên, thấy đầu ngón tay trắng nõn của hắn đã bị nhuộm thành màu vàng cam: “Nếu như vũ khí do cha của ta thiết kế xuất hiện ngoài biên cương, vậy Tằng Tố Nương này có thể là mật thám của dị tộc hay không?”
Thương mại trong thành Trường An rất phát triển, thương nhân người Hồ trải rộng, việc có rất nhiều mật thám của dị tộc trà trộn vào cũng không có gì kỳ quái.
“Không đâu. Ta đã điều tra ba đời tổ tiên của bà ta rồi, đều không có huyết thống của dị tộc, toàn bộ đều là người Trung Nguyên, nhà trượng phu của bà ta cũng vậy.” Lâm Yến quả quyết phủ định: “Khả năng lớn nhất là thông đồng với địch phản quốc, nhưng dù sao thì nhà trượng phu của bà ta cũng là hiệu buôn lớn đã cắm rễ mấy chục năm ở Đại An, khả năng này cũng rất nhỏ, từ đó suy ra điều đáng sợ nhất chính là, bà ta bán mạng cho một kẻ quyền thế nào đó ở Đại An, kẻ chủ mưu sau lưng bà ta có thể là người có địa vị quan trọng tay cầm quyền to ở Đại An, cũng có thể là đang ở Trường An, nếu như liều lĩnh rút dây động rừng, nàng sẽ rất nguy hiểm.”
Tống Tinh Dao ăn no dừng đũa: “Ta sẽ cẩn thận.”
Lâm Yến gật đầu, dùng hai ngón tay nhúm một ít muối tinh để rắc vào trên các múi cam đã bóc xong, đẩy khay ngọc xanh biếc đựng cam chín vàng tới trước mặt nàng.
Cam vàng đĩa xanh muối trắng như tuyết khiến Tống Tinh Dao nhớ tới câu thơ —— “Tinh đao như thủy, Ngô diêm thắng tuyết, Tiêm chỉ phá tân chanh*.”
*Đây là ba câu thơ trong bài ‘Thiếu niên du’ của Chu Bang Ngạn. Dịch nghĩa: Dao Tình sắc như nước, Muối xứ Ngô trắng hơn tuyết, Ngón tay nào đã bóc trái cam tươi.
Đó là câu thơ miêu tả nữ tử nhưng dùng trên người Lâm Yến cũng không hề không hài hòa một chút nào, cho dù đã qua bao nhiêu năm, gương mặt này của hắn, phong thái này, thân thể này, đều là cảnh đẹp ý vui.
Lâm Yến cầm khăn lụa chậm rãi lau sạch tay, khi ngẩng đầu lên đã thấy Tống Tinh Dao nhìn mình không chớp mắt, hắn nghi hoặc nói: “Sao vậy?”
Tống Tinh Dao nhanh chóng rũ mắt, trong đầu chỉ có tám chữ —— sắc đẹp hại người, không thể tái phạm.
Lúc này, Lâm Yến không thể đoán được suy nghĩ của nàng, vẻ nghi hoặc lóe lên trong mắt, sau khi yên lặng nhìn nàng ăn hai múi cam, hắn đứng dậy bước đi thong thả đến bên cạnh nàng, lấy ra một thứ từ trong lồng ngực, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn ở trong tầm tay của nàng.
Vật kia được khăn lụa mỏng màu trắng thuần bao bọc xung quanh, kích thước còn chưa bằng một bàn tay. Tống Tinh Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn chỉ nói: “Mở ra xem đi.”
Tống Tinh Dao lau sạch tay, mở khăn lót bằng lụa mỏng ở lòng bàn tay ra, một tia sáng chói lóa lạnh lẽo cứng rắn lóe lên, thứ được bọc trong khăn chính là một lưỡi dao mỏng. Lưỡi dao này được chế tạo rất khéo, mỏng như cánh ve, còn tốt hơn cái trước kia của nàng.
“Không phải lưỡi dao mỏng kia của nàng đã bị Bùi Viễn cầm đi rồi à? Bây giờ mang theo người con dao găm đó thì quá lớn, không dễ giấu.” Lâm Yến vừa nói vừa liếc mắt nhìn cẳng chân của nàng.
Tống Tinh Dao rút chân về —— nàng mặc thường phục của nữ quan, đeo ủng màu đen, con dao găm được giấu dọc theo mắt cá chân. Quả thật con dao găm này hơi lớn, khi đeo ủng thì có thể giấu được nhưng cũng dễ dàng bị người phát hiện.
“Bùi Viễn nói với ngươi à?” Nàng vừa hỏi vừa cầm lưỡi dao mỏng lên để quan sát.
“Nói, nàng và hắn cùng bị nhốt trong hang ổ của kẻ buôn người, sự tích cùng chung hoạn nạn.” Lâm Yến dùng giọng điệu bình thường nói: “Nàng còn có một chiếc giày thêu rơi ở chỗ hắn, bị hắn giấu đi.”
Tống Tinh Dao cảm thấy giọng điệu của hắn không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đỏ mặt —— giày của bản thân bị ngoại nam cất giấu, luôn là một việc xấu hổ khi mở miệng nói chuyện.
“Nàng đi theo điện hạ, lại đang điều tra chuyện của phụ thân nàng, nguy hiểm không nhỏ, cầm lưỡi dao mỏng này để phòng thân đi.” Lâm Yến sợ nàng từ chối nên vừa khuyên nhủ vừa nói: “Còn chiếc giày kia, ta sẽ tìm cơ hội lấy về cho nàng”
“Không cần.” Tống Tinh Dao kiên quyết từ chối.
Lâm Yến đột nhiên híp mắt lại —— không cần? Đây là muốn để giày lại cho Bùi Viễn ư?
Hắn không hỏi ra miệng nhưng nàng lại biết hắn hiểu lầm, lại nói: “Ta là nói, nếu ngươi có thể lấy về thì cứ ném đi, không cần trả lại ta.”
Lâm Yến gật đầu, đi về chỗ ngồi, chỉ nói: “Cất kĩ thứ này đi, lưỡi dao quá sắc, nàng để phòng thân thì phòng thân thôi, đừng để bản thân bị thương. Ngoài ra, nếu nàng suy nghĩ kỹ càng có quyết định rồi thì có thể bảo Ngũ Niệm tới nói cho ta biết. Sau này ở trong phủ công chúa, ta sẽ thông qua Ngũ Niệm để truyền tin tức về Tằng Tố Nương cho nàng, nếu nàng cần dùng người, hắn cũng có thể giúp đỡ nàng một tay.”
Trong lời này đã có ý nói xong hết mọi chuyện, Tống Tinh Dao gói lưỡi dao mỏng lại một lần nữa, nàng không từ chối phần ý tốt này, nói lời cảm ơn với hắn: “Vậy thì, cảm ơn.”
“Ta sẽ không tiễn nàng đi xuống, thềm đá trơn ướt, nàng cẩn thận một chút.” Lâm Yến nói.
Tống Tinh Dao gật đầu, đang muốn rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu hỏi hắn: “Hôm nay… ta gặp Lâm Vãn, nàng ta cầm một bức chân dung trong tay đi tìm người, nói là người trong tranh là do ngươi vẽ. Nhìn người trong tranh kia giống như là…”
Lâm Yến nhướng mày lộ ra ý cười: “Giống cái gì?”
“Giống tượng nữ thần Lạc Thủy sau nhà cũ ở Lạc Dương của ta.”
“Không phải giống, đó chính là Lạc Thuỷ Thần.” Lâm Yến mỉm cười giống như mây mở sương tan bầu trời quang đãng.
Tống Tinh Dao ngạc nhiên: “Ngươi vẽ Lạc Thuỷ Thần làm gì?”
“Ta chỉ nói với Lâm Vãn, nữ tử trong tranh kia chính là nữ nhân mà đời này không phải nàng thì ta không lấy mà thôi, tránh việc nàng ta cứ luôn chú ý tới trên đầu nàng.” Lâm Yến trả lời nàng.
“…” Tống Tinh Dao lại kinh ngạc, mặc dù phong cách làm việc của Lâm Yến ở trong ấn tượng của nàng là cay độc, lại hơi thiếu linh hoạt nhưng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Ngã một lần thì khôn hơn một chút, người cũng nên học được cách linh hoạt.” Có lẽ nhìn ra nàng kinh ngạc nên Lâm Yến nói vậy.
“Không phải Lạc Thần thì không lấy? Ngươi thật đúng là… hài hước, cũng không sợ khinh nhờn thần linh.” Tống Tinh Dao nghẹn một lúc lâu mới nói ra một câu.
Lâm Yến vẫn cười: “Binh pháp 36 kế, minh tu sạn đạo*, ám độ Trần Thương**.”
*minh tu sạn đạo: giả bộ đã sửa xong con đường đang bị hỏng.
**ám độ Trần Thương: tức là người chơi chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới để làm nên chiến thắng. Ám Độ Trần Thương nghĩa là “Ngầm vượt con đường Trần Thương”. Đây là mưu kế dương đông kích tây xuất phát từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa.
Tống Tinh Dao không hiểu, hắn cũng không giải thích nữa.
Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.
Con đường giả là Lạc Thần, con đường thật là nàng.