Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 51:
Tống Tinh Dao không hề chậm trễ một khắc nào, ngay cả quần áo cũng không thay đã lật xem quyển sách này một cách cẩn thận.
Nội dung của quyển sách chia làm ba phần, tất cả mọi việc từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều được liệt kê rõ ràng, từ tư liệu cá nhân của Tằng Tố Nương đến gia tộc nhà bà ta, gia tộc nhà trượng phu và họ hàng có liên quan cũng như bạn bè thường xuyên qua lại, tất cả đều được ghi vào trong sách một cách tỉ mỉ, một phần cuối cùng là ghi chép về hành tung của Tằng Tố Nương. Có thể thấy được để có được chỗ tư liệu này thì phải phí rất nhiều công sức, tất cả ghi chép đều đã được sàng lọc một lượt, lời chú giải bằng bút đỏ chính là Lâm Yến khoanh tròn những điểm quan trọng sau khi xem duyệt trước, nội dung lời chú giải ngắn gọn và rõ ràng dễ hiểu nhưng mỗi một chữ đều đánh trúng điểm quan trọng.
Từ phần ghi chép này có thể thấy được, có lẽ Lâm Yến đã phái người đi theo dõi Tằng Tố Nương một cách chặt chẽ từ tháng tư năm ngoái, ghi chép lại nhất cử nhất động của bà ta, nhưng từ việc theo dõi trong gần một năm nay, sinh hoạt hằng ngày của Tằng Tố rất bình thường, cũng không có gì thay đổi bất thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tằng Tố Nương quê ở Ôn Lăng, gia đình là thương hộ, ngoại trừ cha nương thì bà ta còn có một đệ đệ, vốn dĩ gia cảnh của nhà mẹ đẻ cũng coi như không tồi, đáng tiếc sau khi bà ta xuất giá không được mấy năm thì cha nương lần lượt bệnh chết, đệ đệ trong nhà lại không nên thân, nhà mẹ đẻ dần dần xuống dốc. Nhà trượng phu của bà ta cũng là thương hộ, quê ở Doanh Châu, làm buôn bán trên đường bộ, nuôi một số thương đội, cũng vận chuyển hàng hóa đi quan ngoại, là “Hưng Vinh Hào” rất có danh tiếng ở Đại An, sau khi thành lập chi nhánh ở Trường An, thì dần dần dời đến Trường An ở lâu dài.
Lại nói đến trượng phu của Tằng Tố Nương, mặc dù trượng phu của bà ta – Đổng Thần là đích trưởng tử thế hệ này của Đổng gia nhưng từ nhỏ đã yếu ớt, quanh năm không rời chén thuốc, sau khi Tằng Tố Nương gả cho hắn, tuy rằng tình cảm phu thê cũng coi như hòa thuận nhưng dù sao thì bởi vì thân thể của Đổng Thần nên phu thê hai người thành thân gần hai mươi năm cũng chưa từng có con, dưới gối không có con cái, công bà* Đổng gia lại dần già đi, hiện giờ phần lớn việc buôn bán của Đổng gia đều giao cho Tằng Tố Nương thu xếp.
*công bà: cha mẹ chồng.
Tổ tiên hai nhà cũng không có điểm nào đáng ngờ, lại nhìn những người mà Tằng Tố Nương lui tới hằng ngày, đa phần là bạn bè trên phương diện làm ăn, còn lại chính là một số phu nhân tiểu thư trong Kinh Thành, cũng không hề khả nghi, sinh hoạt của bà ta rất đơn giản, ngoại trừ việc buôn bán thì nơi duy nhất sẽ đi mỗi tháng chính là Thủy Nguyệt Cung trong thành, đó là một đạo quan cầu con cái, Lâm Yến đã từng tra đạo quan này rồi, cũng không có điểm nào khả nghi.
Nếu vậy… Tằng Tố Nương làm việc cho ai?
Tống Tinh Dao xem đi xem lại quyển sách này gần một canh giờ, đặc biệt là những chỗ mà Lâm Yến đã phê bình chú giải, nàng càng xem cẩn thận hơn nhưng cũng không thể tìm ra manh mối trong một chốc một lát, nàng đành phải buông quyển sách này ra, trái lại, nàng cầm lấy một thứ khác ở trong hộp.
Đó là phong thư rất mỏng được đặt dưới quyển sách, trên phong thư cũng không viết chữ, sau khi lấy thư ra, Tống Tinh Dao mới nhìn thấy nhũ danh của mình —— Yêu Yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư là Lâm Yến viết cho nàng, chữ viết nhỏ nhưng mạnh mẽ và phóng khoáng, rất đẹp, cách diễn tả ngắn gọn, cũng không có nửa câu vô nghĩa.
Trong thư, hắn nhắc tới việc bản vẽ vũ khí quân sự do phụ thân nàng thiết kế bị trộm vào năm đó. Năm đó vũ khí quân sự do Tống Nhạc Văn thiết kế chính là một bộ vũ khí hạng nặng trong quân sự, bao gồm vũ khí công thành và một loại nỏ có lực sát thương cực kì lớn để tấn công, đây là cơ mật quân sự quan trọng nhất của Binh Bộ, sau khi bị trộm, bản vẽ không rõ tung tích, đến khi Tống Tinh Dao bị mũi tên bắn chết cũng chưa từng xuất hiện, mãi cho đến khi ấu đế của Đại An đăng cơ, Lâm Vãn nhiếp chính năm thứ năm, biên giới Tây Bắc bỗng nhiên đại loạn, Thiết Lặc tiến quân thần tốc tấn công vào Trung Nguyên, chúng sử dụng vũ khí sắc bén, chính là những vật mà Tống phụ chế tạo ra lúc trước. Vì muốn tự bảo vệ mình, Lâm Vãn vốn không tiếc cắt đất cầu hòa, sau khi bị Trưởng công chúa và Lâm Yến hợp lực ngăn cản, Lâm Yến mới tự mình dẫn binh mã dùng thời gian ba năm để giành lại đất đai bị mất, cuối cùng giữ được Đại An toàn vẹn, nhưng những binh khí xuất hiện một cách ly kỳ kia, Lâm Yến lại vẫn luôn không thể tìm được nguyên nhân xuất hiện của chúng.
Đây là những việc xảy ra sau khi Tống Tinh Dao chết, Lâm Yến tuân thủ hứa hẹn, báo cho nàng biết từng việc một ở trong thư, mặc dù không thể tìm được nguyên nhân nhưng ít nhất cũng có thể biết được rằng vụ án bản vẽ vũ khí quân sự bị mất trộm có thể liên quan tới dị tộc nước khác.
Tống Tinh Dao xem đến mức hơi giật mình —— mấy câu ngắn ngủi đã thấy kim qua thiết mã* dưới ngòi bút. Mười hai năm sau khi nàng chết, có lẽ lại là một cục diện kinh hoàng và căng thẳng khác.
*kim qua thiết mã 金戈铁马: một thành ngữ Trung Quốc ý chỉ chiến tranh.
Trường An thịnh thế, cũng không biết là có thể thật sự trường an* hay không.
*trường an: an ổn, yên bình lâu dài.
Ngoài ra, bức thư còn nhắc tới một việc khác là vào mùng năm mỗi tháng sau này, hắn đều sẽ sai người đưa ghi chép về động tĩnh của Tằng Tố Nương trong một tháng qua cho nàng. Tống Tinh Dao không thể từ chối chuyện này được, thứ nhất, hiện tại nàng chưa có đủ thực lực, thứ hai, nàng không có kiến thức và ánh mắt tinh tường như Lâm Yến, thứ ba, Lâm Yến có nhiều hơn nàng mười hai năm ký ức, xem ra trong một khoảng thời gian rất dài sau này, giữa nàng và Lâm Yến tất phải duy trì loại quan hệ hợp tác này, nhưng nàng không biết…
Lâm Yến muốn cái gì?
Cuối thư, ngoại trừ phần kí tên của hắn thì chỉ có bốn chữ: Xem xong đốt thư.
Tống Tinh Dao làm theo, châm ngọn nến lên rồi đặt thư trên ngọn lửa, nàng nhìn phong thư tràn ngập nét chữ của Lâm Yến từng chút một bị đốt thành tro, cuối cùng bị nàng bỏ vào trong nước trà.
Phong thư này, không nói chuyện tình, chỉ bàn việc nghiêm túc.
Cũng giống như nàng và Lâm Yến bây giờ vậy.
————
Tống Tinh Dao ở nhà hai ngày rồi thu dọn tốt mọi thứ, mang theo mèo con Phù Cẩm và Yến Đàn đi tới phủ công chúa trước.
Đối với việc nàng vào phủ công chúa làm nữ quan, phu thê Tống Nhạc Văn và Tống Mộng Trì đều có hai loại tâm trạng mâu thuẫn: Một nửa là kiêu ngạo, một nửa là đau lòng.
Dù sao thì việc có thể được Trưởng công chúa ưu ái, tiến vào phủ công chúa làm nữ quan là đường tắt tốt nhất để một bước lên mây của rất nhiều cô nương có gia thế bình thường trong thành Trường An, không có năng lực là không thể làm được, Tống Tinh Dao có thể vào phủ công chúa, đủ để chứng minh nàng có bản lĩnh, đây chính là điểm xứng đáng để người Tống gia kiêu ngạo, nhưng việc vào phủ công chúa, bất kể nói như thế nào thì cũng là làm việc hầu hạ người khác, có thể sẽ khác với ở nhà, điều này lại khiến người nhà đau lòng.
May mà việc làm nữ quan trong phủ công chúa khác với việc vào cung. Mặc dù nữ quan trong cung cũng có chức quan nhưng hầu hạ quý nhân và hoàng đế thì cũng là hậu cung của hoàng đế trên danh nghĩa, không thể xuất giá, cũng không thể tùy ý ra cung gặp mặt người nhà, ở phủ công chúa thì không có gánh nặng buồn phiền này, sau này chỉ cần công chúa gật đầu, nàng không chỉ không cần lo lắng về hôn sự mà thân phận còn có thể tăng lên gấp bội bởi vì đi theo Trưởng công chúa, sau đó có thể có được một cửa hôn sự tốt đẹp, việc ra vào cũng coi như tự do, dù sao thì một tháng cũng có mấy ngày nghỉ tắm gội để ra ngoài gặp người nhà.
Đây chính là sự khác biệt khi vào cung và khi vào phủ công chúa.
Phủ công chúa nằm ở phường Sùng Nhân ở phía Đông của Hoàng Thành, chỉ cách Đại Minh Cung một bức tường, mặc dù diện tích không lớn như Hội Trân Quán nhưng dưới chân Hoàng Thành tấc đất tấc vàng, phủ công chúa đã được coi như là phủ đệ rộng lớn hiếm có trong khắp thành Trường An, bên trong phủ đầy đủ mọi thứ vườn cây cảnh, lầu các, hành lang gấp khúc, suối nước chảy, công chúa thích ngắm nam nữ xinh đẹp, bên trong phủ có thể thấy được nha hoàn xinh đẹp và gã sai vặt anh tuấn ở khắp nơi, còn có một tòa Xuân Đãi Lâu, chuyên môn dùng để nuôi dưỡng trai lơ.
Nam nhân có thể tiến vào Xuân Đãi Lâu, nghe nói không có chỗ nào mà không phải là nam sắc hơn người, chẳng qua là ngoại trừ một vị gặp ở Li Nhạc Quán lần trước thì Tống Tinh Dao còn chưa có duyên gặp được trai lơ khác của công chúa, vì thế nhận thức đối với Xuân Đãi Lâu vẫn chỉ vẻn vẹn trong lời đồn trên phố mà thôi.
Sau khi Tống Tinh Dao đến phủ công chúa thì có nữ quan giáo dẫn phụ trách dẫn nàng đi tới chỗ ở trước, cũng giới thiệu tất cả các quy củ trong phủ công chúa. Trưởng công chúa đã ra lệnh để cho Tống Tinh Dao tạm thời quản lý Li Lâu mới xây trong phủ, vì vậy chỗ ở của nàng ở trong Li Lâu.
Li Lâu có cái tên vô cùng thú vị, có cái tên nổi tiếng là “Tiểu Nhĩ Viên”, là tòa lâu hai tầng, hai bên có các loại sương phòng, nhĩ phòng khác nhau, vây ở giữa thành tòa nhà ở, cũng là một sân độc lập, lầu chính giống như Li Tiên Các của Hội Trân Quán, được chia thành vài gian phòng để nuôi mèo, trong đó có một gian phân cho mèo con Phù Cẩm, mà Tống Tinh Dao thì ở tại Đông sương phòng của Tiểu Nhĩ Viên.
“Hiện nay Tiểu Nhĩ Viên chỉ có ba con mèo chủ, đều là mèo cưng của điện hạ, một thời gian nữa sẽ lại chuyển mấy con từ trong Hội Trân Quán tới, mỗi con mèo chủ sẽ được chia một nha hoàn, tiểu thư sẽ quản lý tất cả mọi chuyện trong Tiểu Nhĩ Viên, nhưng sẽ được phân một vị phụ tá, ngoài ra còn có ba tên thô sử tạp dịch, cộng thêm nha hoàn thiếp thân Yến Đàn của tiểu thư, tổng cộng là mười đến mười lăm người. Nhưng bởi vì Tiểu Nhĩ Viên mới xây nên bây giờ tạm thời chỉ có nha hoàn phụ trách ba con mèo chủ từ lúc ban đầu, hôm nay đã mang mèo chủ đi gặp điện hạ rồi, không ở trong viên, lát nữa ta sẽ lại dẫn các nàng tới gặp người. Ngoài ra, trong phủ đã tuyển một nhóm nha hoàn mới, sau khi tiểu thư thu xếp xong xuôi, ta sẽ dẫn tiểu thư đi chọn nha hoàn thích hợp để bổ sung vào các chức vị trống trong Tiểu Nhĩ Viên.” Nữ quan giáo dẫn vừa dẫn Tống Tinh Dao đi tham quan Tiểu Nhĩ Viên vừa nói.
“Được, làm phiền Hà cô cô. Cô cô vất vả rồi, hay là vào nhà uống ngụm trà nhé?” Nữ quan giáo dẫn họ Hà, lớn tuổi hơn Tống Tinh Dao rất nhiều, lai lịch rất sâu, Tống Tinh Dao mới gọi bà là cô cô.
“Tiểu thư khách khí rồi, việc này nằm trong nhiệm vụ của tại hạ.” Hà cô cô rất khách khí, cười từ chối một cách khéo léo: “Tiểu thư vừa mới tới, trước tiên cứ sắp xếp thu dọn đi, ta cũng không ở đây làm cản trở tiểu thư nữa, cơm canh sẽ được thống nhất đưa tới từ phòng bếp trong phủ.”
Bà lại dặn dò vài câu, sau đó nói cáo từ với Tống Tinh Dao, vội vàng rời đi, Tống Tinh Dao biết bà ấy nhiều việc, cũng không giữ lại lâu, hoàn cảnh mới hoàn toàn, nàng phải tự mình tìm hiểu.
Nàng và Yến Đàn thu dọn một lúc trong nhà, cất kĩ từng đồ vật mà mình mang đến, lại thả Phù Cẩm ra, sau đó đi làm quen với hoàn cảnh trong viên một lát, bên ngoài Tiểu Nhĩ Viên bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, tiếng cười kia càng ngày càng gần, hướng về phía Tiểu Nhĩ Viên.
Tống Tinh Dao bảo Yến Đàn ôm Phù Cẩm về phòng, nàng tự mình đi tới cửa viên của Tiểu Nhĩ Viên, mới đi được một nửa, đã nhìn thấy vài tiểu cô nương đang đùa giỡn chạy đuổi bắt nhau tới đây từ đằng trước, một người trước mặt hình như nắm chặt thứ gì đó trong tay, cười hi hi ha ha, không ngờ dưới chân vấp vào hòn đá, lập tức vui quá hóa buồn, ngã rất mạnh ở trước mặt Tống Tinh Dao, Tống Tinh Dao hoảng sợ, vội vàng đi lên đỡ người.
Nhưng nha hoàn của tiểu cô nương kia đã nâng người dậy nhanh hơn nàng một bước, Tống Tinh Dao cúi người nhặt thứ mà đối phương làm rơi trên mặt đất lên.
Đó là một bức chân dung của nữ nhân, chắc là được vẽ mô phỏng lại.
Tống Tinh Dao bỗng nhiên nhíu mày —— nữ nhân trong tranh nhìn rất quen mắt.
“Tống muội muội nhận ra người trong tranh à?” Giọng nói dễ nghe vang lên.
Tống Tinh Dao dời lực chú ý khỏi bức tranh, lúc này mới nhìn thấy người đứng trước mặt.
Xuân yến của Trưởng công chúa còn chưa kết thúc, hôm nay là yến tiệc ở phủ công chúa, những người trước mắt này là các tiểu cô nương tới dự tiệc hôm nay, đều là cao môn quý nữ, cũng là khách quen của phủ công chúa, nghe nói Tiểu Nhĩ Viên mới xây xong thì tới đây xem một chút.
Người nói chuyện với Tống Tinh Dao chính là Lâm Vãn, bức tranh chân dung kia là do nàng ta lặng lẽ vẽ mô phỏng lại từ trong thư phòng của Lâm Yến. Nàng ta không quen biết nữ nhân trong tranh, dù sao thì cũng phải nghĩ ra một cách để hỏi thăm rõ ràng xem đối phương là ai, bởi vì xuân yến trong phủ công chúa có nhiều tiểu cô nương nên nàng ta muốn mượn cơ hội này để lấy bức tranh ra rồi hỏi mọi người một chút, không ngờ nửa đường bức tranh bị các cô nương mở ra đùa gỡn tranh giành, cuối cùng mới vô ý ngã trước mặt Tống Tinh Dao.
“Bức tranh này là…” Tống Tinh Dao trả bức tranh lại cho Lâm Vãn, không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Bức tranh này là do a huynh của ta vẽ, ta muốn biết là tiểu thư nhà ai.” Lâm Vãn không hề kiêng kị đã nói ra nhưng ánh mắt quét qua bức tranh lại lộ ra một tia địch ý dù chỉ thoáng qua rồi biến mất, nàng ta lại hỏi: “Tống muội muội nhận ra à?”
Tống Tinh Dao lắc đầu: “Ta chưa từng gặp, không quen biết.”
Lâm Vãn có chút thất vọng, lạnh lùng “Ờ” một tiếng nhưng cũng không nhiều lời với Tống Tinh Dao, xoay người rời đi, các tiểu cô nương đi cùng với nàng ta lập tức đuổi theo, một đám người tới vô cùng náo nhiệt nhưng lại rời đi một cách khó hiểu.
Tống Tinh Dao vô cùng ngạc nhiên —— Hình như Lâm Vãn đột nhiên không có hứng thú với nàng nữa?
Hơn nữa, đó đâu phải là một tiểu cô nương? Nữ tử trong tranh kia rõ ràng chính là bức tượng Lạc Thủy Thần đặt trong đền Lạc Thần phía sau nhà cũ của Tống gia ở Lạc Dương.
Lâm Yến… đang phát điên cái gì vậy?