Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 50:
Chờ Trưởng công chúa hít thở sâu và đều đặn, sau khi xác nhận đã ngủ, Tống Tinh Dao mới bỏ tay khỏi trán bà, phất tay với Uyển Yên, cũng không nói lời nào, chỉ dùng tay ra hiệu, Uyển Yên ngầm hiểu ý mang tới một cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người công chúa.
Tống Tinh Dao cũng không rời đi, ngồi quỳ ở bên giường, tinh thần hơi hoảng hốt trong chốc lát, nhìn Trưởng công chúa nàng lại nhớ tới Lâm Yến. Kiếp trước, Lâm Yến cũng thường giống như Trưởng công chúa, sau khi về phòng là mệt mỏi dựa vào trên giường cẩm, trên mặt không còn vẻ vân đạm phong khinh* như khi đối mặt với người ngoài, giữa hai hàng chân mày đều là tâm sự. Khi đó nàng đau lòng, luôn đặt đầu của hắn gối lên chân mình giống như bây giờ, vừa nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương và ấn đường của hắn vừa nói chút chuyện phiếm với hắn.
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn và Trưởng công chúa không giống nhau, hắn rất ít khi đáp lại những lời vụn vặt của nàng nhưng cũng chưa từng ngắt lời, chỉ nhắm mắt lại và yên tĩnh lắng nghe, sau đó dần dần ngủ thiếp đi. Thời gian hắn ngủ yên cũng không lâu, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại, khi tỉnh dậy sẽ lộ ra ánh mắt giống như ngày ấy ở trên nóc nhà của Tống gia, mang theo một chút mơ màng trẻ con, sau đó lại xoay người dùng cánh tay ôm chặt lấy vòng eo của nàng.
Khi đó Tống Tinh Dao cũng hết cách với hắn, nàng không biết hắn nghe được bao nhiêu những lời mình đã nói, chỉ có điều nàng sẽ thường xuyên phát hiện, mặc dù mỗi lần nàng phàn nàn một việc, hắn chưa bao giờ đáp lại nhưng không tới mấy ngày sau, những việc nhỏ mà nàng từng phàn nàn đó sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Nàng nghĩ, chắc là hắn có nghe nhưng hắn lại chưa bao giờ đáp lại, lâu dần, nàng luôn cảm thấy bản thân mình giống như một kẻ đáng thương hát hí kịch một mình.
Bọn họ giống như hai người ở hai thế giới khác nhau, thế giới của hắn quá lớn, thế giới của nàng lại rất nhỏ, nàng không thể hiểu được sự yên lặng của hắn, hắn cũng không hiểu được sự cô đơn của nàng, dần dần sinh ra oán ghét ngờ vực —— trước khi hắn nhận ra điều không đúng, là nàng… nàng chán ghét cuộc sống như vậy trước.
Người trên giường gấm trở mình, dần dần mở mắt ra.
Tống Tinh Dao vội thu lại suy nghĩ rồi đứng lên. Giống như Lâm Yến, Trưởng công chúa cũng không ngủ quá lâu, còn chưa đến nửa canh giờ nhưng giấc ngủ ngắn ngủn này vẫn khiến bà cảm thấy vui vẻ.
“Đã lâu không được ngủ một giấc bình yên như vậy, Lục nương quả nhiên là một người tuyệt diệu.” Bà lười nhác ngước mắt lên, đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ mang theo một tia quyến rũ, mở miệng cười nói, vô cùng dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ quá khen, Lục nương cũng không làm cái gì.” Tống Tinh Dao tiến lên đỡ bà.
Trưởng công chúa vừa muốn đứng dậy, Uyển Yên nghe được tiếng động đã tiến vào từ ngoài đình, thi lễ với bà, nói: “Điện hạ, Ngũ Niệm có việc cầu kiến, đã đợi rất lâu ở ngoài đình rồi.”
“Truyền.” Trưởng công chúa ngồi thẳng lưng, khẽ gật đầu.
Chẳng mấy chốc đã có nha hoàn hai bên trái phải vén màn lụa lên, Ngũ Niệm đã đứng trên thềm đá ngoài đình, hắn vẫn chưa đi vào, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào công chúa, chỉ khom người nói: “Bẩm điện hạ, Thất tiểu thư của Tuyên Bình Hầu Lư gia Lư Tinh Nhuỵ và nha hoàn của nàng ta vẫn đang bị nhốt ở ngục tối trong quán, thỉnh điện hạ xử lý.”
Tống Tinh Dao nhảy dựng trong lòng, cúi đầu không nói. Chắc là Trưởng công chúa đã nghe người ta bẩm báo lý do, cũng không hỏi hắn nguyên nhân, chỉ quay đầu lại nhìn Tống Tinh Dao rồi mới lãnh đạm nói: “Chút chuyện nhỏ này còn cần phải hỏi ta à?”
“Dù sao thì cũng là đích nữ của phủ Tuyên Bình Hầu, thuộc hạ không dám tự tiện quyết định.” Ngũ Niệm nói.
Trưởng công chúa nhếch khóe môi lên: “Lần trước nàng ta cũng đã làm càn một lần ở Li Nhạc Quán, lần này còn quá đáng hơn, giả trang thành nha hoàn trong phủ của ta, xem ra lần trước giáo huấn chưa đủ.” Bà đang nói thì dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Nha hoàn thì đánh chết, ngoài ra, nói với người Lư gia, Lư Thất có chứng bệnh thần kinh, đã đưa vào Từ Bi Tháp. Tra rõ tất cả các nha hoàn trong Hội Trân Quán, tìm ra người thông đồng giúp đỡ Lư Thất, đánh chết.”
Từ Bi Tháp chính là nơi thu nhận những người bị bệnh tâm thần của Đại An, vào bên trong tương đương với việc nhốt lại và giam giữ, cho dù sau này có thể ra ngoài, có thanh danh bị bệnh điên này ở trên người, việc hôn sự của Lư Thất, sợ là khó rồi.
Tống Tinh Dao nghe vậy thì chấn động trong lòng, nàng bị giật mình, cho đến khi Trưởng công chúa gọi một tiếng: “Lục nương?” Nàng mới hoàn hồn, phát hiện Trưởng công chúa đã giơ tay với mình, nàng vội vàng đỡ Trưởng công chúa dậy.
“Làm ngươi sợ à?” Trưởng công chúa cười như không cười nhìn nàng.
Tống Tinh Dao nói: “Hành động của điện hạ như sấm rền gió cuốn, Lục nương quả thật bị kinh sợ.”
Lời nàng nói chính là sự thật. Tuy có nghe đồn trên phố rằng Trưởng công chúa có hành vi phóng đãng và thủ đoạn tàn nhẫn nhưng Trưởng công chúa trong mắt Tống Tinh Dao trong khoảng thời gian này vẫn chỉ là phong tình vạn chủng nhưng không mất vẻ uy nghi của người bề trên, tính tình cũng coi như ôn hòa, cho đến bây giờ, nàng mới thấy một mặt sấm rền gió cuốn của Trưởng công chúa, nói không kinh ngạc thì cũng quá giả.
Trưởng công chúa nghe vậy thì cười cười, tâm trạng vẫn rất tốt, cuối cùng giải thích với nàng, nói: “Bình sinh bổn cung hận nhất là người ăn cây táo rào cây sung, năm đó chỉ huy binh trên chiến trường, nếu trong quân có một kẻ phản bội thì phải liên luỵ toàn quân trên dưới gần trăm thậm chí hơn một ngàn mấy vạn tính mạng, vì vậy nếu vào trong phủ của ta, nếu không thể trung thành tận tâm với bổn cung, giữ lại cũng vô dụng.”
“Vâng, Lục nương hiểu rõ.” Tống Tinh Dao cúi đầu nói.
Trưởng công chúa gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, phất tay ra lệnh cho Tống Tinh Dao lui ra.
Một đêm không còn việc gì nữa.
————
Tống Tinh Dao ở Hội Trân Quán cùng với Trưởng công chúa ba ngày, đến ngày thứ tư Trưởng công chúa bãi giá về phủ công chúa, nàng mới quay về theo.
Sau khi bẩm qua Trưởng công chúa, Tống Tinh Dao mang Yến Đàn trở về nhà một chuyến trước.
Xe ngựa mới đến ngoài cửa nhà, Tống Tinh Dao đã thấy Kỳ Quy Hải đang đứng ở cửa chờ nàng, nàng vội vàng nhảy xuống xe ngựa, cười rộ lên với Kỳ Quy Hải, nói: “A Hải!” Sau đó, nàng ưỡn ngực trước mắt hắn: “Bộ quần áo này mặc trên người ta thế nào?”
Kỳ Quy Hải hành lễ, cũng cười nhìn nàng: “Bộ quần áo này mặc trên người tiểu thư rất đẹp.”
Tống Tinh Dao vô cùng đắc ý, hôm nay nàng mặc trên người là thường phục của nữ quan do Tư Y Cục của phủ công chúa gấp gáp may cho nàng trong ba ngày này, áo bào màu xanh ngọc cổ tròn kết hợp với đai lưng da, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, mặt khác lại mặc ra một tia khí khái hào hùng của nam nhi, có kiểu động lòng người rất khác biệt. Phẩm giai của nàng chưa được quyết định, bộ thường phục này là phục chế* của nữ quan thất phẩm, tuy rằng chỉ là quan nhỏ lớn bằng hạt vừng nhưng Tống Tinh Dao vẫn vui vẻ ra mặt.
*phục chế: ở đây chỉ luật lệ về các loại quần áo, dùng trong các trường hợp khác nhau.
Nghe được lời khen, Tống Tinh Dao cười càng cao hứng hơn, nhưng trong lòng lại có chút áy náy đối với Kỳ Quy Hải: “Phủ công chúa không giống như những nơi khác, sau này sợ là không thể mang ngươi theo, trước tiên ngươi ở nhà giúp đỡ hỗ trợ ca ca của ta đi.”
“Vâng.” Kỳ Quy Hải cũng không phản đối, nghiêng người nhường ra lối đi.
Tống Tinh Dao vừa cất bước vào trong nhà vừa hỏi hắn: “Gần đây trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì, trong nhà bình an, nghe nói Lục tiểu thư được công chúa ưu ái ở xuân yến, lão gia và phu nhân rất vui mừng.” Kỳ Quy Hải vừa đi theo sau lưng nàng vừa trả lời.
“Nương của ta đâu?” Tống Tinh Dao lại hỏi hắn.
“Hôm nay trong nhà có khách, phu nhân đang tiếp khách.”
“Người nào đến?”
“Là bạn thân lúc trước của phu nhân, Tằng phu nhân.” Kỳ Quy Hải trả lời.
Tống Tinh Dao từ từ dừng bước: “Ngươi nói ai?”
“Tằng phu nhân, Tằng Tố Nương.”
————
Nên tới thì trước sau cũng phải tới, tránh không được.
Cái tên “Tằng Tố nương” này khiến tâm trạng tốt của Tống Tinh Dao biến mất gần như không còn, nàng nhớ tới lời mà Lâm Yến từng nói.
“Yêu Yêu, nàng phải biết rằng những gì trong ký ức của nàng chỉ có thể cho nàng nắm giữ tiên cơ mà thôi, nhưng rất nhiều thời điểm, nàng thay đổi, thế giới bên ngoài cũng thay đổi theo, sự phát triển của tình hình cũng không phải là một khi đã định rồi thì không thể thay đổi, đừng để tiên cơ trên tay làm xơ cứng tư duy của nàng.”
Từ khi quay về đến nay, từ một nữ tử ở hậu trạch chỉ biết oán hận chuyện xưa, từng bước một đi đến ngày hôm nay, Tống Tinh Dao không dám nói chính mình đã thành công, nhưng dù sao thì kiếp này đã diễn ra suôn sẻ như mong muốn của nàng, mấy câu nói mà Lâm Yến đã từng dặn dò lúc trước cũng càng ngày càng khiến nàng tán thành hơn.
Cành lá đan xen khó gỡ rõ ràng, sẽ không biến mất chỉ bởi vì nàng cắt đi một chiếc lá cây cũng như là một cành cây, thậm chí cành lá còn phát triển càng phức tạp hơn, nếu muốn loại bỏ tai hoạ ngầm một cách triệt để, nàng cần phải đào ra gốc rễ, nếu không, nàng sẽ vĩnh viễn ở vị trí bị động.
Nghĩ như thế, Tống Tinh Dao nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của bản thân, mong có thể lộ ra vẻ tươi cười trước mặt người mà nàng căm hận nhất này.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng cũng bắt đầu trở nên dối trá, đối mặt với những người khác nhau thì đeo mặt nạ khác nhau, giấu tất cả vui buồn ở sau mặt nạ.
Lâm Yến muốn nàng làm chính mình, không cần miễn cưỡng trở thành người mà nàng không muốn trở thành —— điều này có thể sao?
Chuẩn bị tốt tâm trạng, Tống Tinh Dao nhảy chân sáo chạy vào phòng khách, luôn miệng gọi: “Nương.”
Trong phòng khách, Tôn thị đang tiếp khách uống trà tán gẫu, vẫn luôn lộ ra vẻ mặt tươi cười ôn hòa, đang nói với đối phương: “Bây giờ, một đôi nhi nữ của ta cũng đến tuổi nghị thân* rồi, nhưng ta vừa mới vào Kinh Thành chưa được một năm, quen biết rất ít, ngươi đã vào Kinh Thành trước ta mấy năm, nhất định có quen biết với nhiều người hơn ta, nếu có người nào thích hợp, ngươi nhớ để tâm giúp ta một chút.” Nghĩ một lát, bà lại nhắn nhủ: “Không cầu gia thế quá cao, chỉ cần gia phong trong sạch, đối nhân xử thế tính tình ôn hòa.”
*nghị thân: ý nói bàn bạc chuyện hôn sự.
“Yên tâm đi, ta biết rồi, ta sẽ tự hỏi thăm nhiều hơn một chút giúp ngươi, nếu có người thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi đầu tiên.” Người nọ ngồi đối diện với Tôn thị đè tay Tôn thị xuống, cười bảo đảm.
Tôn thị vừa định cảm ơn bà ta thì lại nghe thấy giọng nói của Tống Tinh Dao truyền vào, bà bật cười: “Con khỉ nhỏ kia của ta đã trở lại. Lần trước ngươi tới, nàng còn chưa vào kinh, hôm nay vừa vặn để nàng làm quen với ngươi.” Nói xong, bà lại cười mắng người đang tiến vào cửa: “Có khách ở đây, con đừng lỗ mãng hấp tấp để người chê cười.”
Tống Tinh Dao thả chậm bước chân, nhìn về phía người ngồi phía đối diện với Tôn thị, chào hỏi trước: “Con biết, bạn khuê mật của nương, đã nghe nương nhắc tới rất nhiều lần rồi. Chào Tằng di.”
Tằng Tố Nương và Tôn thị xấp xỉ tuổi nhau, bà ta trông có vẻ gầy hơn Tôn thị rất nhiều, mặc một bộ váy áo màu củ sen, mặt mày tươi cười trông có vẻ uyển chuyển thân thiết, giống như trưởng bối trong nhà, hoàn toàn không giống như kẻ giở trò lừa gạt đánh cắp quân tình.
Thấy Tống Tinh Dao, Tằng Tố Nương đứng dậy từ trên ghế, vẫy tay với nàng một cách kinh ngạc vui vẻ, lại khen ngợi với Tôn thị: “Đứa nhỏ này có dáng dấp thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn ngươi ngày xưa. Ba đứa nhỏ này của ngươi, ta cũng chỉ được ôm Tinh Ngâm một lần khi nàng mới chào đời, thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đều đã lớn lên thành tài, đúng là người này trổ mã tốt hơn người kia.”
Tôn thị nhìn Tống Tinh Dao lòng cũng tràn đầy kiêu ngạo nhưng trong miệng vẫn là khiêm tốn: “Đâu có tốt như ngươi nói, chính là một đứa nhỏ bướng bỉnh.”
“Đứa nhỏ bướng bỉnh thì không thể được điện hạ ưu ái, đây chắc chắn là một cô nương cực kì thông minh lanh lợi.” Tằng Tố nương vừa khen Tống Tinh Dao vừa lấy một cái tráp hẹp dài từ trong tay áo ra rồi đưa cho nàng: “Cầm đi, đừng khách khí với ta. Ta đều đã gặp tỷ tỷ và ca ca của ngươi rồi, chỉ có ngươi là chưa từng thấy, hôm nay vừa là lần đầu tiên gặp mặt vừa là vì ngươi gọi một tiếng ‘Di’ thì cũng không thể thiếu lễ gặp mặt này được.”
Tống Tinh Dao nói tiếng cảm ơn, vui vẻ nhận lấy lễ vật, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tôn thị nghe mẫu thân giữ Tằng Tố Nương lại ăn cơm.
Tằng Tố Nương không hề nghĩ ngợi đã đồng ý rồi.
Tống Tinh Dao lại ngồi cùng một lát nữa rồi lấy cớ thay quần áo để rời khỏi phòng khách, đi về phía tú lâu của mình, vừa đi vừa bảo Yến Đàn gọi Kỳ Quy Hải tới.
Kỳ Quy Hải tới rất nhanh, Tống Tinh Dao cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ thì thầm vài câu với hắn, Kỳ Quy Hải đều đồng ý toàn bộ.
Tống Tinh Dao chỉ nghĩ ra một biện pháp để buổi tối hắn ngăn Tống Nhạc Văn lại mà thôi, không để phụ thân và Tằng Tố Nương gặp mặt quá nhiều—— cho dù tạm thời không thể loại bỏ Tằng Tố Nương thì nàng cũng không thể để Tằng Tố Nương lại có cơ hội tận dụng khoảng trống*, hại cha nương của nàng bất hòa về mặt tình cảm.
*tận dụng khoảng trống (趁虚而入- sấn hư nhi nhập): nhắm vào chỗ yếu thế để xâm nhập vào.
“A Hải, ngươi nghe đây, sau này khi ta không ở nhà, nếu Tằng Tố Nương tới cửa, cho dù ngươi dùng biện pháp gì thì cũng đừng để phụ thân của ta và bà ta tiếp xúc quá nhiều với nhau, mặt khác phải theo dõi nhất cử nhất động của Tằng Tố Nương ở nhà ta nhưng không được để cho bà ta phát hiện, ngươi có làm được không?” Thấy Kỳ Quy Hải gật đầu, Tống Tinh Dao lại dặn dò thêm.
Kỳ Quy Hải rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, khó tránh khỏi kinh ngạc, lại nghe những lời dặn dò không đầu không đuôi này, hắn càng cảm thấy kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì, chỉ làm theo.
Trong chốc lát, Kỳ Quy Hải rời đi, Tống Tinh Dao đã đi vào trong phòng mình, còn chưa ngồi ấm mông, Yến Đàn đã vội vàng tiến vào, cầm một cái hộp vuông trong tay, nói: “Tiểu thư, bên ngoài có người đưa đồ vào đây, chỉ đích danh là cho tiểu thư.”
Tống Tinh Dao nhận lấy cái hộp nhìn một cái, cái hộp kia có kích thước ước chừng bằng quyển sách, chỗ mở hộp bị khóa, cái khóa kia không hề tầm thường, là một cái khóa chim én gồm bốn chữ, cần phải khớp với bốn chữ đã đặt trước thì mới có thể mở ra —— loại khóa này rất khó nhìn thấy trong nhà bình thường nhưng Tống Tinh Dao lại từng nhìn thấy rồi.
Kiếp trước, Lâm Yến đã từng đưa một cái khóa chim én tương tự cho nàng, mật mã mở khóa —— Tinh Dao Hải Yến.
Nàng nhíu chặt mày, chỉ sai Yến Đàn đóng chặt cửa lại, sau đó xoay bốn chữ “Tinh Dao Hải Yến” ở trên khóa, khóa văng ra “Cạch” một tiếng.
Trong hộp có chứa một quyển sách, bên trong ghi chép chi chít những tin tức có liên quan tới Tằng Tố Nương, ngoài chữ màu đen, còn có lời chú giải chỉ ra những điểm quan trọng bằng bút đỏ.
Nhìn những chữ chú giải cực nhỏ kia, Tống Tinh Dao nhận ra được.
Đó là chữ viết tay của Lâm Yến.