Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 49:
Chương 49: Thế tử
Tống Tinh Dao không mở miệng, chỉ ngửa đầu nhìn hắn. Hắn đã thay quần áo nhưng vẫn là tay áo to rộng thùng thình, tóc thì đã được chải lên nhưng vẫn không búi tóc, chỉ buộc cao thành đuôi ngựa, cài kim quan*, màu sắc giống với màu lá phong của áo bào trên người hắn.
*kim quan: kẹp tóc dành cho nam giới thời phong kiến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn cách ăn mặc này của hắn, lại nhìn thấy hắn có thể đi lại tự do trong Hội Trân Quán vào ban đêm mà không người dám quản, Tống Tinh Dao bắt đầu suy đoán thân phận của hắn.
Hắn thấy nàng không nói, hơi khom lưng, dựng mày kiếm lên, nói một cách hung ác: “Kẻ lừa đảo này, ban ngày dám gạt ta hả?”
Tống Tinh Dao vuốt vuốt nếp nhăn trên váy, vịn bàn đứng lên: “Rốt cuộc là ai lừa ai trước? Ngươi đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Miệng rất biết nói chuyện đấy!” Hắn lộ ra vẻ mặt hung ác, khuôn mặt anh tuấn nổi lên sát khí: “Lục tiểu thư của Tống gia Tống Tinh Dao đúng không, hôm nay cũng coi như nổi danh ở yến tiệc của điện hạ.”
“Quá khen.” Tống Tinh Dao ôm quyền một cái, lộ ra nụ cười giả tạo.
Hắn không nói gì nữa, đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, lại đi một vòng quanh nàng, mới nói: “Nhìn không ra, ngươi còn nhỏ tuổi, không chỉ biết gạt người mà còn là quỷ nịnh bợ! Nhưng…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu gia thích.” Nói xong, sát khí trên mặt lập tức bị quét đi sạch sẽ, lộ ra tươi cười, mắt đào hoa nổi lên sắc xuân, giống hệt như một tên công tử bột phong lưu phóng khoáng.
“Nhận được sự yêu thích, không biết các hạ là người phương nào?” Tống Tinh Dao vẫn giữ nụ cười giả tạo khi nói chuyện với hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta? Ta không phải đã nói với ngươi rồi à, ta gọi là Tiểu An, chính là trai lơ của điện hạ, sao ngươi không tin? Tuy rằng ta quả thật không phải là dân chúng nghèo khổ nhưng dù sao thì cũng đường đường là một người thân cao bảy thước, ngươi biết rõ ta hãm sâu trong bể khổ, không kéo ta một phen thì cũng thôi đi, ngược lại còn đẩy ta về hố lửa, lương tâm của ngươi không cắn rứt à?” Hắn vươn ngón trỏ muốn chọc vào ngực nàng, khi sắp chạm đến bộ ngực hơi rung rinh kia, hắn lại đột nhiên rụt về.
Tống Tinh Dao liếc mắt qua bả vai của hắn, mặt không biến sắc nhìn màn lụa mỏng rủ xuống ngoài đình, lãnh đạm nói: “Ta nghe nói điện hạ đối xử rất tốt với người bên cạnh, đặc biệt là sủng ái tiểu công tử, lại nhìn dáng vẻ này của các hạ, nếu ta là điện hạ, có trai lơ như các hạ, nhất định phải đặt lên đầu quả tim để thương, chắc chắn điện hạ cũng không nỡ lòng trễ nải công tử, cung cấp cơm ngon áo đẹp, sao có thể xem như bể khổ?”
Hắn nghe mấy câu đầu nàng khen vẻ ngoài của mình, đang có chút đắc ý, không ngờ càng nghe càng thấy không thích hợp, nghe đến cuối cùng quả thực không thể tin nổi —— không ngờ hắn là một đại nam nhân, mà lại bị nàng trêu ghẹo ư?
Tống Tinh Dao lại thấy hắn dựng thẳng mày kiếm lên lần thứ hai, cười giả biến thành cười thật.
“Sao không phải là bể khổ? Cẩm y ngọc thực thì sao? Ta là một nam nhân vốn nên đầu đội trời chân đạp đất, bây giờ lại bắt ta lấy sắc thờ người, làm việc của nữ tử câu lan*, rõ ràng chính là hố lửa, ta vốn có thể chạy thoát, lại bởi vì ngươi nên mới trở lại cái hố lửa này, ngươi nói xem ngươi phải bồi thường ta như thế nào!” Hai lần giao đấu hai lần đều rơi xuống thế hạ phong, hắn nhìn nụ cười này của nàng đã cảm thấy không thoải mái.
*câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.
“Ta…” Tống Tinh Dao vừa muốn mở miệng, lại bị giọng nói truyền tới từ ngoài đình cắt lời.
Một bàn tay nhỏ thon dài vén màn lụa lên, giọng nữ mang theo uy nghiêm lại có chút bất đắc dĩ vang lên: “Triệu Duệ An, ngươi nói cho bổn cung nghe một chút, sao nơi này của bổn cung lại thành hố lửa rồi, lại ngược đãi ngươi như thế nào? Nào nào, nói rõ một chút.”
Màn lụa được vén lên, Trưởng công chúa đã thay váy ngắn nhẹ nhàng tiện lợi đi thong thả từ bên ngoài vào trong đình, búi tóc kiểu cao vãn kế vào ban ngày cũng đổi thành kiểu đọa kế lười nhác, lúc giơ tay nhấc chân đều là vẻ phong tình vạn chủng khác với ban ngày.
Triệu Duệ An đứng quay lưng về phía Trưởng công chúa, cũng không nhìn thấy người tới bên ngoài đình, nghe thấy tiếng nói thì biến sắc mặt, lại nhìn Tống Tinh Dao, nụ cười trên mặt nàng càng thêm xán lạn, lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, tất nhiên là đã sớm nhìn thấy Trưởng công chúa tới đây, nàng mới cố ý chơi xấu lấy lời nói để dụ hắn, thật sự là một tiểu hồ ly vừa đáng hận lại vừa cuốn hút.
“Ngươi…” Triệu Duệ An nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi nàng.
“Điện hạ đã sớm hẹn ta ở đây để vẽ màu cho ngài ấy.” Tống Tinh Dao giải thích một câu, chứng tỏ rằng không phải nàng chơi xấu, mà là có người tự động va vào cửa, vậy cũng đừng oán trách nàng.
Nói xong, nàng nhanh chóng chạy tới sau lưng Trưởng công chúa, hành lễ với công chúa, sau đó tìm tòi cái tên này ở trong đầu.
Cái tên này có chút quen thuộc nhưng nàng không có ấn tượng gì, chắc là cái tên nàng đã từng nghe qua nhưng lại không quen người thật, Triệu là họ hoàng thất triều Đại An, Duệ là tên của thế hệ các hoàng tử, người này là hoàng thân quốc thích ư?
Trưởng công chúa đã bước tới ven đình, chậm rãi dựa vào trên giường mây, nha hoàn xung quanh không nói chuyện, chỉ hành lễ với Triệu Duệ An rồi lui sang bên cạnh, Triệu Duệ An này đã thành thật, cúi đầu đứng không dám động.
“Thế nào? Ngươi không phải là trai lơ của ta à? Qua đây, rót trà cho bổn cung.” Trưởng công chúa liếc xéo hắn rồi nói.
Triệu Duệ An đành phải cười ngượng ngùng: “Đừng đùa, cô cô, ta chính là chất nhi ruột của người đó.”
“Hóa ra ngươi còn nhớ rõ ta là cô cô ruột của ngươi à? Sao lúc ngươi nói hươu nói vượn trước mặt người khác thì không nhớ bổn cung là cô cô ruột của ngươi?” Trưởng công chúa khẽ mỉm cười, chính là thanh thế không giận tự uy.
“Điện hạ, trà.” Tống Tinh Dao cực kì có mắt nhìn, rót cho Trưởng công chúa một chén trà nhỏ. Triệu Duệ An không làm thì nàng làm.
Trưởng công chúa gật đầu, lại nói với Triệu Duệ An: “Nhìn tính tình này của ngươi, còn không bằng một tiểu cô nương mười sáu tuổi! Đâu có điểm nào giống với con cháu hoàng thất? Cả ngày trêu mèo chọc chó thì cũng thôi đi, bây giờ còn ngày càng tệ hơn học đào kép lên hát Hí Kịch, là sợ phụ vương ngươi không đủ mất mặt, muốn lên sân khấu trước mặt mọi người à?”
Xem ra Trưởng công chúa quả thật bị hắn chọc tức rồi, cũng không để ý tới việc có người ngoài như Tống Tinh Dao đang đứng bên cạnh đã bắt đầu mắng người.
Triệu Duệ An lại nhướng mày không quan tâm, coi những lời này như gió thoảng bên tai.
“Dù sao thì ngươi cũng là thế tử Đông Bình Vương, chú ý thân phận của ngươi và mặt mũi của phụ vương ngươi một chút.” Thấy tính tình bướng bỉnh hồ đồ này của hắn, Trưởng công chúa có cảm giác bực bội như đàn gảy tai trâu.
Tống Tinh Dao đã cúi đầu đứng ở một bên, nghe được lời nói của công chúa, trong lòng hơi kinh ngạc.
Hắn lại là thế tử Đông Bình Vương ư?
Đông Bình Vương Triệu Mạch là đệ đệ khác mẫu thân của Trưởng công chúa Triệu Ấu Trân, từng lập được công lớn khi triều Đại An mới thành lập, được phong làm Đông Bình Vương, trấn thủ Đông Bắc, đại quân dưới trướng hơn mười vạn người, là phiên vương có thế lực lớn nhất hiện giờ của Đại An, cũng là một trong những huynh đệ khiến Hoàng Thượng hiện nay kiêng kị nhất.
Nghĩ như vậy, Tống Tinh Dao đã có chút ấn tượng. Kiếp trước, cái tên Triệu Duệ An cũng không vang dội nhưng thân phận thế tử Đông Bình Vương này còn vang xa hơn tên của hắn.
Khi hắn bảy tuổi thì theo phụ thân vào kinh báo cáo công tác, sau đó, bởi vì Thái Hậu rất thích người cháu trai này nên bị Hoàng Thượng hiện nay giữ lại Trường An, thật ra toàn thành Trường An đều biết, chẳng qua là Hoàng Thượng hiện nay mượn danh hiếu thuận với Thái Hậu và yêu thương con trẻ để giữ đích tử của Triệu Mạch ở lại Kinh Thành làm con tin, phòng… trường hợp Đông Bình Vương làm phản.
Người thế tử Triệu Duệ An này sống ở Kinh Thành cũng không tốt, may mà hai tỷ đệ Triệu Mạch và Triệu Ấu Trân có tình cảm sâu đậm, trước khi Triệu Mạch rời đi đã giao hắn cho Trưởng công chúa, sau đó, hắn được Trưởng công chúa nuôi dạy thay.
Triệu Duệ An khẽ “Xùy” một tiếng, nói một cách khinh thường: “Cái gì mà thế tử Đông Bình Vương? Toàn bộ Trường An có ai không biết ta ở lại Kinh Thành làm con tin, chẳng qua là quân cờ dùng để kiềm chế phụ vương của ta mà thôi, ta biểu hiện tốt thì có tác dụng gì? Còn bỗng dưng chọc người nghi kỵ! Như bây giờ rất tốt, coi như ta là bùn loãng không trát được tường, mọi người đều vui.”
“Tiểu An…” Trưởng công chúa day day thái dương, mắt lộ ra vẻ đau lòng.
“Cô cô, đừng nói nữa, biết người thương ta, trong lòng ta hiểu rõ.” Triệu Duệ An xua xua tay, ngăn cản Trưởng công chúa thuyết giáo: “Được rồi, không làm chậm trễ việc vẽ màu của hai người nữa.”
Hắn nói xong thì bỗng nhiên cúi người tới trước mặt Tống Tinh Dao, vỗ tay một cái với nàng: “Tống Tinh Dao, ta nhớ kĩ ngươi. Hầu hạ cô cô của ta cho tốt!”
Tống Tinh Dao bị hoảng sợ vì hắn đột ngột kề sát vào mặt, cặp mắt đào hoa kia của hắn như viết thật chói lọi —— Tống Tinh Dao, ngươi chờ đó cho tiểu gia.
Triệu Duệ An nói đến là đến, nói đi là đi, phất phất ống tay áo người đã biến mất trong màn đêm. Ấn đường của Trưởng công chúa mơ hồ hiện lên vẻ hơi mệt mỏi, chỉ dựa đầu vào trên giường, bị Triệu Duệ An náo loạn một trận, bà đã mất hết hứng thú, đang muốn đuổi Tống Tinh Dao đi thì có mấy đầu ngón tay ấm áp đặt lên trên huyệt thái dương.
“Điện hạ, vẽ màu là một chuyện cần ngài phải lao lực ngồi thẳng, hôm nay người cũng mệt rồi, không bằng ngày khác chúng ta lại làm, đêm nay để dân nữ xoa bóp trán cho ngài thoải mái khoan khoái nhé? Dân nữ cũng thường xoa bóp đầu cho nương mình ở nhà, bà ấy rất thích.” Tống Tinh Dao vừa nói vừa khẽ vuốt hai bên huyệt thái dương của Trưởng công chúa, thấy bà không phản đối, đầu ngón tay mới dần dần dùng sức.
Trưởng công chúa hưởng thụ đến mức nhắm mắt lại, giữa mày dần dần buông lỏng, tùy ý nói: “Nương của ngươi có một khuê nữ tri kỉ như ngươi, nhất định là vô cùng yêu thương.”
“Không phải đâu ạ, nương của dân nữ cảm thấy phiền nhất chính là dân nữ. Dân nữ là con út trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh, không ít lần bị cha giáo huấn và nương mắng. Năm ngoái dân nữ và đường huynh đệ ra cửa đi chơi, ngã bị thương ở đầu khiến nương của dân nữ vô cùng tức giận, vẫn luôn nhắc mãi đến giờ, chỉ sợ trong lòng bà ấy ghét bỏ dân nữ lắm rồi.”
“Nương của ngươi không phải là tức giận mà là lo lắng.” Trưởng công chúa nói một cách chậm rãi, khóe môi tràn ra một chút ý cười dịu dàng.
“Cũng đúng, dân nữ khiến bà ấy lo lắng không ít, khi còn nhỏ thì lo lắng dân nữ bướng bỉnh, cập kê thì lo lắng không gả dân nữ ra ngoài được, xuất giá lại lo lắng dân nữ gả không được như ý…”
“Xuất giá?” Trưởng công chúa nói một cách nghi ngờ.
Tống Tinh Dao cười cười: “Là trưởng tỷ của dân nữ, tỷ ấy đã xuất giá rồi, nương thường xuyên nhắc đi nhắc lại không biết tỷ ấy sống ở nhà trượng phu có tốt không, dân nữ nghĩ nếu dân nữ xuất giá, mẫu thân cũng sẽ lo lắng như vậy.” Kiếp trước chính là như thế, làm cha nương, lo nghĩ suốt đời không hết.
Trưởng công chúa lại cười một tiếng, tinh thần dần dần thả lỏng trong những chuyện nhà vụn vặt không nhanh không chậm của nàng, dùng giọng mũi tùy tiện đáp lại hai tiếng, cuối cùng từ từ ngủ thiếp đi.
————
Từ Hội Trân Quán trở lại Lâm phủ, trời đã đen kịt.
Quận chúa phải xã giao một ngày, thân thể không chịu đựng nổi, đã vô cùng mệt mỏi, vội vàng trở về phòng ngủ của mình, Lâm Yến và Lâm Vãn thỉnh an xong thì rời khỏi phòng ngủ của Quận chúa. Lâm Vãn chậm rãi đi theo sau lưng Lâm Yến, hồi ức ban ngày cùng với những việc xảy ra gần đây lặp đi lặp lại trong đầu nàng ta, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Có lẽ nữ nhân đều có trực giác trời sinh, nàng ta rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Yến, mà không hiểu sao sự thay đổi này của hắn dường như có chút liên quan tới Lục tiểu thư kia của Tống gia, nhưng… Nhìn từ mặt ngoài, Lâm Yến và Tống Tinh Dao hoàn toàn không có liên hệ gì. Mẫu thân của nàng ta cũng đã mua chuộc được người bên cạnh Lâm Yến, mỗi ngày đều đưa tới một bản ghi chép tường tận về hắn, nàng ta cũng đã nhìn qua những ghi chép đó, không hề có vấn đề gì.
Nhưng gần đây, trong lòng nàng ta luôn cảm thấy lo sợ bất an, cũng không biết vì sao.
“A Vãn?”
Giọng nói của Lâm Yến vang lên, Lâm Vãn lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mặt nghi hoặc của Lâm Yến, nàng ta mới phát hiện không biết bản thân mình đã đi theo Lâm Yến tới bên ngoài thư phòng của hắn từ khi nào.
“A huynh, muội có mấy lời muốn hỏi huynh.” Nàng ta cười ngọt ngào, cũng không đợi Lâm Yến mở miệng đã lướt qua hắn, tự mình vào thư phòng của hắn.
“Chuyện gì?” Lâm Yến nhíu mày đi vào nhà cùng nàng.
Lâm Vãn vào thư phòng của hắn giống như vào khuê phòng của mình, cũng không coi mình là người ngoài, táy máy nghịch từng thứ trên Đa Bảo Cách* của hắn, miệng thờ ơ nói: “Hôm nay nương hỏi thăm muội xem có biết tiểu cô nương nào dịu dàng nhã nhặn và thông minh hay không, định tìm tới làm tẩu tẩu của muội. Bản thân a huynh có chọn được người nào không?”
*Đa Bảo Cách: tủ trưng bày được thiết kế đặc biệt để trưng bày đồ cổ, có cách ngăn rỗng với chiều ngang, chiều dọc không đồng đều để đặt đồ.
Nàng ta cười lên giống như khi còn nhỏ, có chút hư có chút ngọt, giống như một muội muội vui vẻ dễ mến.
“Không có.” Lâm Yến đi theo phía sau nàng ta, thu dọn lại từng vật trang trí mà nàng ta làm loạn.
“A huynh, muội không phải là mẫu thân, nếu huynh có ngưỡng mộ cô nương nào ở trong lòng thì đừng ngại nói cho muội biết nha.” Lâm Vãn nói tiếp, thấy hắn không phản ứng, lại hỏi: “Lục tiểu thư của Tống gia, muội thấy rất không tệ, huynh cảm thấy thế nào?”
“Là không tệ, tốt hơn muội!” Nhưng thật ra lúc này, Lâm Yến lại trả lời nàng ta một cách thẳng thắn.
Lâm Vãn lại chỉ coi như hắn cố ý trêu chọc mình, giậm chân một cái rồi nói kiểu không tán thành: “A huynh!” Đồng thời, nàng ta đi đến trước bàn sách của hắn, tiện tay mở một cuộn tranh trên bàn của hắn ra.
“Đừng nhìn.” Lâm Yến không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn nàng ta mở cuộn tranh ra.
“Đây là vật quý gì thế?” Lâm Vãn không để ý tới lời ngăn cản của hắn, vẫn làm theo ý mình mà mở cuộn tranh ra, hai mắt chợt co rụt lại bởi thứ trong cuộn tranh.
Trong tranh là một nữ nhân, mới vẽ được một nửa, chưa kịp vẽ màu nhưng nét vẽ lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, không chỉ phác họa ra dáng người thướt tha của nữ nhân mà còn phác họa ra khuôn mặt mê người của nàng ta, vừa nhìn đã biết là bút tích của Lâm Yến.
Động tác của Lâm Vãn cứng đờ, giơ bức tranh lên và cười gượng hỏi: “A huynh, người trong bức tranh này là…”
“Không phải muội hỏi ta có người mình ngưỡng mộ trong lòng không à?” Lâm Yến chợt mỉm cười, vẻ lạnh lùng như băng tuyết trong mắt tan đi, lạnh lùng hời hợt hóa thành đa tình.
“Đây là…” Tay Lâm Vãn run rẩy.
“Người ta thích, đời này không phải nàng thì không lấy.”
Lâm Vãn cắn chặt môi, sau một lát mới nói: “Nàng là cô nương nhà ai?”
Nhưng Lâm Yến lại không trả lời, Lâm Vãn cầm bức tranh càng ngày càng chặt.
Người trong tranh kia vô cùng xa lạ, nàng ta chưa gặp bao giờ.