Phù cẩm

Chương 48


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 48:

Chương 48: Thăng chức
 
Trưởng công chúa ôm Phù Cẩm thì không thả xuống nữa. Con mèo nhỏ kén chọn kia cũng không biết là chơi mệt hay là vì nguyên nhân gì khác, nằm ở trong lồng ngực của công chúa thì không tiếp tục làm ầm ĩ nữa. Tống Tinh Dao nhìn bộ ngực mềm mại cao vút của Trưởng công chúa một cái, lại cúi đầu nhìn chính mình, kiên quyết không thừa nhận nguyên nhân là do bản thân mình.
 
Nếu gặp được mèo, Trưởng công chúa nổi lên hứng thú, thay đổi tuyến đường đi Li Tiên Cung. Tống Tinh Dao lùi sang một bên, sau khi để những người này đi qua trước mặt mình thì nàng mới theo sau —— Trưởng công chúa không lên tiếng bảo nàng đi cùng, nàng… cứ mặt dày đuổi theo vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đi chưa được hai bước đã có người tới chào hỏi Tống Tinh Dao.
 
“Tống muội muội, lại gặp mặt rồi.” Lâm Vãn dẫn hai tiểu tỷ muội tới gần Tống Tinh Dao rồi nói.
 
Tống Tinh Dao vẫn giữ nụ cười mỉm, khách khí hành lễ rồi tiếp tục đi đường của mình. Lâm Vãn thân thiết đi gần nàng, lại giới thiệu hai tiểu cô nương khác với nàng, rất có ý kéo bè kết cánh. Tống Tinh Dao vẫn cười như cũ, mở miệng cũng chỉ có hỏi thì mới đáp, mặc dù thái độ khách khí nhưng lại kèm theo xa cách, khi nói chuyện thêm vài câu thì không khỏi khiến người ta cảm thấy kiêu căng, ngược lại Lâm Vãn cũng vẫn giữ gương mặt tươi cười, còn hai tiểu cô nương kia lại không thể chịu đựng được.
 
“Nữ nhi của một quan nhỏ mà thôi, rêu rao ở đây cho ai xem?”
 
“Hạng người nịnh nọt bợ đỡ mà thôi, không đáng giá để quen thân, chúng ta đi thôi.”
 
Có thể kết bạn với Lâm Vãn thì gia thế đều không bình thường, hai tiểu cô nương kia vốn đã chướng mắt Tống gia, chẳng qua là nể mặt mũi của Lâm Vãn nên mới cùng đi tới đây để xã giao vài câu, thấy thái độ không mặn không nhạt của Tống Tinh Dao thì trong lòng không vui, bọn họ châm chọc hai câu rồi kéo tay nhau rời đi.
 
Lâm Vãn tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, tính tình của các nàng hơi được nuông chiều, ngươi đừng để mấy lời nói của các nàng ở trong lòng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, các nàng nói cũng không sai, ta chính là nữ nhi của quan nhỏ, tất nhiên không giống như chư vị quý nữ.” Tống Tinh Dao cười rất bình tĩnh, giống như đeo một chiếc mặt nạ thật chặt ở trên mặt. Đều tức giận chạy đi là tốt nhất, dù sao thì nàng cũng không có tinh thần và sức lực để ứng phó với những người này.

 
“Đều là nữ nhi giống nhau, nào có phân biệt đắt rẻ sang hèn.” Lâm Vãn dịu dàng nói, lại hỏi nàng: “Muội muội tới từ Ngưng Bích Quán, không biết có nhìn thấy Thất tiểu thư của Lư gia không? Vừa rồi nàng ấy ngại buồn, nói muốn đi tới Ngưng Bích Quán ngắm mèo nhưng đi ra ngoài rất lâu không thấy bóng dáng, đến bây giờ còn chưa trở về, Hầu phu nhân hơi lo lắng, đang sai người đi tìm nàng ấy.”
 
Tống Tinh Dao vừa định trả lời là “Không biết” nhưng chợt nhớ tới cách làm người của Lâm Vãn, vì thế nàng cười như không cười nhìn nàng ta, nói: “Khi ta ra khỏi quán thì đúng là nhìn thấy một vị tiểu thư có hơi giống với Lư Thất tiểu thư, nhưng người nọ sai nha hoàn giả trang làm nha hoàn của công chúa, không biết là muốn làm gì, hình như bị thị vệ của phủ công chúa bắt đi rồi. Nếu như Lâm tiểu thư muốn biết nàng ta ở đâu thì nên đi hỏi điện hạ.”
 
Lâm Vãn hơi giật mình, vừa suy nghĩ ý trong lời nói của Tống Tinh Dao vừa nhìn chằm chằm vào Tống Tinh Dao, cố gắng đọc ra cái gì đó từ trong tươi cười của đối phương —— nhưng nàng ta cũng không thể đọc ra cái gì. Tống Tinh Dao cười, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.
 
“A Vãn.” Có người ở đằng trước mở miệng, cắt ngang sự thăm dò giữa hai người các nàng.
 
Lâm Vãn nhìn lại, không biết Lâm Yến đã dừng ở đằng trước từ bao giờ.
 
“Mẫu thân đang tìm muội.” Lâm Yến nói một cách lãnh đạm.
 
Lâm Vãn chỉ đành phải nói cào từ với Tống Tinh Dao, đi lên hàng đầu phía trước tìm Quận chúa. Lâm Yến chỉ trao đổi một ánh mắt với Tống Tinh Dao, không nói gì thêm, đường ai người nấy đi.
 
———
 
Đi không bao lâu, đoàn người đã đến Li Tiên Cung. Tống Tinh Dao đi theo mọi người bước vào Li Tiên Cung, ánh mắt bị Li Tiên Cung thu hút, nhanh chóng vứt Lâm Vãn ra sau đầu, trong lòng chỉ còn lại kinh ngạc và cảm thán.
 
Muốn nói Li Tiên Cung xa hoa lãng phí thì nơi này cũng không hề trang trí đặc biệt quý giá nhưng muốn nói là không xa hoa lãng phí thì toàn bộ ba sảnh trước sau của Li Tiên Cung đều được dùng để nuôi dưỡng mèo. Ngọai trừ chính điện và phòng ngủ ở trung tâm, các nơi khác đều được chia thành phòng, một mèo một phòng, đồng thời có người chuyên phụ trách hầu hạ.
 
Tuy tất các những thứ bày biện trong cung không phải vàng ngọc nhưng lại lộ ra sự tinh tế, cho dù là bàn đu dây được bày biện ở khoảng trống trong sân ngoài điện hay là giá đỡ bằng cây gai dầu khổng lồ được làm thành hình cái cây từ tầng một cho đến tận tầng ba ở trong điện, đều lộ ra thú vui của trẻ thơ, không có một cái nào là không làm đổi mới nhận thức của Tống Tinh Dao.

 
Quả nhiên chỉ có người như Trưởng công chúa mới có thể chơi tới mức này, đồ vật nhìn càng không xa hoa nhưng lại càng tốn kém tiền tài.
 
“Tất cả vào đi. Vừa mới xây xong năm ngoái, các ngươi còn chưa tới bao giờ, tùy ý nhìn một chút đi.” Trưởng công chúa đã vào điện, trực tiếp ngồi lên ghế tử đàn có lót đệm gấm, đặt con mèo nhỏ xuống đệm giường, vừa vuốt lông sau cổ mèo vừa cười nói.
 
Bởi vì nhiều người, mèo vẫn chưa được thả ra, sau khi mọi người vào điện thì không bị câu thúc, có thể tùy ý tham quan ở trong điện. Tống Tinh Dao đi dạo một vòng, nhìn tất cả mèo qua hàng rào —— không hổ là mèo của Trưởng công chúa, con nào con nấy đều quý hiếm, khiến người ta không thể rời bước. Dưới lầu, các tiểu cô nương đợi triệu kiến ở Ngưng Bích Quán đã được mời đến, đều là chủ nhân của li phả vào mấy năm trước, còn có vài người yêu mèo ở thành Trường An, cuối cùng cũng được gặp mặt Trưởng công chúa.
 
Trưởng công chúa cũng không nói gì thêm, chỉ quan sát mèo của mọi người, khen hai câu, sau đó sai người trọng thưởng rồi cho bọn họ lui ra, cũng không nhìn ai bằng con mắt khác, ngoại trừ con mèo ngốc đang ngủ say xưa bên cạnh người bà, Tống Tinh Dao đã xuống lầu, nhìn thấy người ở Ngưng Bích Quán lui ra, không biết bản thân mình có nên tiếp tục ở lại hay không, bên kia, Trưởng công chúa mới lười nhác chỉ đích danh: “Lục tiểu thư của Tống gia ở lại.”
 
Lúc này, Tống Tinh Dao mới tiến lên trước mặt mọi người, hành lễ với Trưởng công chúa.
 
Trưởng công chúa đảo mắt qua đóa hoa thược dược trên xương quai xanh của nàng, nói: “Hôm nay ngươi trang điểm không tệ. Đóa hoa thược dược vẽ màu kia, là bút tích của Bạch Tam Nương à?”
 
Tống Tinh Dao hơi kinh ngạc nhưng ngẫm lại, Bạch Tam Nương vốn xuất thân từ trong cung, Trưởng công chúa là người tài giỏi như vậy, có ấn tượng với bà ấy cũng chẳng có gì lạ, vì thế nàng thả lỏng trong lòng, nói: “Bẩm điện hạ, không phải là Bạch lão sư vẽ, chẳng qua là năm ngoái, dân nữ đi theo lão sư học chút da lông rồi tự mình vẽ.”
 
“Ta nói mà, đóa thược dược này vẽ hơi thô, nhưng màu sắc tươi đẹp, hợp với ngươi.” Trưởng công chúa gật đầu, dường như nhớ tới điều gì, lại nói: “Ta nhớ lúc đó Tam Nương là cung nhân duy nhất trong cung biết vẽ màu, đã từng vẽ cho rất nhiều quý nhân trong cung, từ sau khi bà ấy ra khỏi cung, nhưng thật ra là hiếm thấy. Ta nhớ được bà ấy am hiểu nhất là vẽ hoa mẫu đơn, sao ngươi không vẽ mẫu đơn?”
 
Tống Tinh Dao hành lễ rồi mới mở miệng: “Người ta đều nói hoa mẫu đơn là quốc hoa, là loài hoa nổi tiếng của Kinh Thành, là vua của các loài hoa, chỉ hợp với nữ tử có phẩm cách tôn quý như điện hạ, chúng dân nữ chỉ là muôn vàn người bình thường ở Trường An, chẳng qua là mượn thược dược để thấy được một chút phong thái của mẫu đơn, học vài phần phong thái của điện hạ, đã đủ để hòa mình vào ngày xuân rực rỡ này, nếu mang hoa mẫu đơn trên người, không khỏi vẽ hổ không thành lại thành chó.”
 
Trưởng công chúa lại bị nàng chọc cười một lần nữa đến mức bật cười ra tiếng: “Ngoài miệng của ngươi là bôi mật ư? Vẽ đóa hoa mà cũng có thể liên quan tới bổn cung.”
 

Đây rõ ràng là một cái vỗ mông ngựa* nhưng vẫn vỗ cho Triệu Ấu Trân cực kì vui vẻ. Bà ở địa vị cao nhiều năm, phần lớn những người vây quanh bên cạnh đều là cao môn quý nữ, mặc dù muốn nịnh bợ bà thì cũng đều hàm súc kín đáo như nhau, thỉnh thoảng cũng có vài người thân phận thấp kém lấy lòng bà nhưng lời nói ra lại không khỏi quá mức thô bỉ, không thể so với Tống Tinh Dao này, mặc dù vỗ mông ngựa thẳng thừng nhưng lại khiến người nghe vui cả về thể xác lẫn tinh thần.
 
*vỗ mông ngựa: ý chỉ tâng bốc, nịnh nọt, bợ đỡ.
 
Bà vừa cười vừa quét mắt lướt qua mọi người trong điện, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: “Nhưng bổn cung vẫn thích mấy tiểu cô nương xinh đẹp như các ngươi. Tuổi trẻ đang độ hoa nở, phải tự mình trang điểm thật đẹp, đừng đợi đến lúc bỏ lỡ tuổi hoa thì lại phải tiếc nuối. Nhớ năm đó, khi bổn cung ở độ tuổi của các ngươi, chỉ biết rong ruổi trên sa trường, tuổi tác đẹp nhất đều gửi gắm cho cát vàng cỏ dại, chưa bao giờ trang điểm thật đẹp một lần, hiện giờ nghĩ đến…”
 
Bà nói tới đây thì có ý thổn thức, mọi người xung quanh vội liên tục khen ngợi, Quận chúa cũng mở miệng: “Điện hạ đang độ xuân thu, vẻ ngoài không kém năm đó, vì thế không cần phải buồn.”
 
Trưởng công chúa xua xua tay, nói một cách không để ý: “Tuổi tác vẫn còn đây, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể so với năm đó… Người, phải nhận già.”
 
“Điện hạ.” Tống Tinh Dao lại mở miệng: “Mặc dù chúng dân nữ còn trẻ tuổi, đang độ thanh xuân nhưng cũng như hoa trong nhà ấm, cả đời vây trong gia trạch, sao có thể so với người có lòng dạ rộng lớn, kiến thức rộng rãi như điện hạ? Trong lòng người có cát vàng cỏ dại, tư thế hào hùng mà chúng dân nữ dùng cả đời cũng khó tưởng tượng nổi. Cảnh xuân tươi đẹp của nữ tử bình thường lấy vẻ ngoài làm đẹp, cảnh xuân tươi đẹp của điện hạ lại là non sông gấm vóc. Thử hỏi trên đời này có mấy nữ tử có thể có được thành tựu này? Tuổi xuân tươi đẹp trôi qua, vẻ ngoài khó giữ, non song gấm vóc tồn tại ở đáy lòng mới là cảnh xuân tươi đẹp mãi mãi không già đi của người.”
 
Lời này nói xong, thế nhưng không có một người nào ở trên điện có thể tiếp lời, ngay cả Triệu Ấu Trân cũng yên lặng theo, khi lại mở miệng thì lời nói đã mang theo vài phần ý nghĩa sâu xa.
 
“Nha đầu này, quả thực có chút thú vị.” Bà mở miệng cười nhạt, không phải là nụ cười sang sảng như lúc trước, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu: “Ta thích ngươi và con mèo nhỏ này của ngươi, ngươi có muốn đi theo ta không?”
 
Lời này hỏi ra ngay trước mặt mọi người, lập tức khiến lòng người thầm nổi lên gợn sóng —— có thể đi theo Trưởng công chúa, cho dù nàng xuất thân nhà quan nhỏ thì thân phận sau này tất nhiên là nước lên thì thuyền lên, đã xưa đâu bằng nay.
 
“Có thể đi theo điện hạ là may mắn của Lục nương, dân nữ bằng lòng đi theo bên cạnh điện hạ.” Tống Tinh Dao nghe vậy thì cố gắng kiềm chế vui mừng như điên ở trong lòng, cúi rạp người để hành lễ.
 
“Trong phủ công chúa cũng có tòa Li Lâu, đang cần một quản sự, trước tiên ngươi trông coi thay ta, chức quan… Bổn cung nghĩ lại đã.” Trưởng công chúa cân nhắc một lát rồi mới nói.
 
Trong phủ Trưởng công chúa đều có nữ quan, giống như ở hậu cung, chẳng qua là bà vẫn chưa lập tức phong quan cho Tống Tinh Dao, ngược lại Tống Tinh Dao càng cảm thấy vui mừng hơn. Lập tức phong quan thì có lẽ nàng cũng chỉ lên đến vị trí kia mà thôi, nếu bây giờ không lập tức phong quan, có lẽ là Trưởng công chúa có ý khảo nghiệm, đợi nàng vượt qua khảo nghiệm thì mới có thể quyết định, đây là có ý thật sự muốn dùng nàng, nàng phải biểu hiện thật tốt mới dược.
 
“Lục nương lĩnh mệnh.” Tống Tinh Dao đáp lại một cách vui mừng, vẻ mặt tươi cười muốn giấu cũng giấu không được.
 

“Được rồi, chơi hơn nửa ngày, bổn cung cũng mệt rồi, tan đi. Trong quán đã sắp xếp tẩm điện cho chư vị, nếu chư vị muốn chơi nhiều hơn mấy ngày thì cũng có thể ở lại đây.” Trưởng công chúa sờ sờ mèo, đứng dậy lại nói với Tống Tinh Dao: “Bổn cung rất thích Phù Cẩm của ngươi, ngươi mang theo nó ở lại đây đi, hai ngày sau theo ta về phủ công chúa.”
 
Nói xong, bà mang theo người rời đi, những người còn lại ở phía sau nhìn theo bà, đợi bà ra khỏi điện, mới có vài vị phu nhân đi theo ra ngoài, người trên điện dần dần rời đi. Tống Tinh Dao đi lên bế Phù Cẩm, mới vừa xoay người đã bị mấy người vây quanh, đều là người thấy nàng được công chúa nhìn bằng con mắt khác nên tới đây kết giao với nàng, đương nhiên cũng có rất nhiều người vẫn chướng mắt nàng, khinh thường nàng là người nịnh nọt vỗ mông ngựa.
 
————
 
Buổi tối, Hội Trân Quán đã lên đèn, bốn phía dần dần yên tĩnh, chỉ còn vài tiếng thú cưng kêu gào truyền đến.
 
Tống Tinh Dao đã nhờ thị vệ của Hội Trân Quán gửi lời nhắn về cho người nhà, mình thì mang theo Yến Đàn và Phù Cẩm ở lại trong Ngưng Bích Quán. Yến Đàn còn chưa sắp xếp đồ đạc xong, bên ngoài quán đã có người tới mời Tống Tinh Dao.
 
“Điện hạ muốn mời tiểu thư tới đình Xuân Ba để vẽ màu cho ngài ấy, làm phiền tiểu thư theo ta đến đó.”
 
Người đến là nha hoàn bên người Uyển Yên* của Trưởng công chúa, Tống Tinh Dao đã từng nhìn thấy vào ban ngày, tất nhiên có thể tin được, nàng lập tức đi theo nàng ấy đi về phía đình Xuân Ba.
 
*Uyển Yên: lúc thì tác giả viết là Uyển Yên, lúc thì viết là Yên Uyển, mình xin phép đổi hết thành Uyển Yên cho thống nhất nhé.
 
Cầm đèn đi một lát, vòng qua hành lang dài quanh co là đến đình Xuân Ba. Đình Xuân Ba được xây trên núi đá xếp chồng, tất cả tám cạnh mái cong đều treo đèn lồng, chiếu vào đình sáng như ban ngày, lại có màn che buông xuống như khói, che đi giường nệm bình phong gấm ở bên trong, thật sự là một nơi giống như Tiên Cung.
 
Tống Tinh Dao đến đó, Trưởng công chúa còn chưa giá lâm, Uyển Yên bảo nàng chờ ở trong đình một lát, nàng ấy tự đi mời công chúa. Tống Tinh Dao nhìn thấy đủ loại bút có nhiều màu sắc và kích cỡ khác nhau đã được bày sẵn trên bàn dài, từ từ quỳ gối trước giường nhỏ, đang cân nhắc ở trong lòng xem nên vẽ màu cho công chúa như thế nào, nàng đang nghĩ tới cao hứng, thì nghe tiếng màn che phía sau bị người xốc lên.
 
“Điện…” Nàng quay người lại, nhìn thấy sau lưng không phải là công chúa.
 
“Bị ta bắt được rồi?” Giọng nói không có ý tốt vang lên, nam nhân bị nàng lừa vào ban ngày đang khoanh tay trước ngực đứng ở trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.