Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 46:
Việc này ở kiếp trước cũng không phải là việc hiếm lạ gì. Lư Thất thích Lâm Yến, vì thế tiếp cận Lâm Vãn, Lâm Vãn hiểu tính tình của Lư Thất, thế là dứt khoát mượn tay Lư Thất để đuổi những tiểu cô nương mến mộ Lâm Yến đi. Hai người này thân thiết ngoài mặt nhưng mỗi người đều có ý xấu trong bụng, sau khi Lâm Yến đính hôn với nàng thì không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, vậy mà cuối cùng lại tuyệt giao.
Dù Tống Tinh Dao chưa nói rõ nhưng Lư Thất nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, mặt cười biến sắc, la mắng: “Ngươi đừng có mà châm ngòi ly gián, ta chính là không ưa đồ hồ li tinh nhà ngươi, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi!”
“Ta không hề châm ngòi ly gián, ngươi tự suy nghĩ một chút thì trong lòng sẽ hiểu rõ ràng rành mạch. Lần nào ngươi đối phó với một tiểu cô nương mà không phải là nàng ta nói cho ngươi biết? Nàng ta đã bao giờ thật sự giúp ngươi tiếp cận người mà ngươi muốn tiếp cận chưa? Cho dù là tiếp cận, ngươi lại có được kết quả mà ngươi muốn ư? Chẳng qua chỉ toàn mất mặt trước mặt người khác mà thôi!” Tống Tinh Dao nói rất nhanh, hoàn toàn không cho nàng ta có cơ hội phản ứng lại: “Ngươi nuôi mèo, có phải là do nàng ta nói với ngươi rằng gần đây người ngươi thích đột nhiên cảm thấy hứng thú với mèo đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao chỉ đoán rằng —— chắc chắn là Lâm Vãn phát hiện ra năm ngoái Lâm Yến vơ vét đồ vật có liên quan đến mèo nên muốn thăm dò xem Lâm Yến muốn cái gì, vậy mà bên cạnh lại có một nữ nhân mà nàng ta không biết, vì thế mới mượn tay Lư Thất đi điều tra.
“Ngươi cho rằng hắn thật sự thích mèo nên bản thân ngươi cũng kiếm một con mèo đi tham gia Hội mèo cưng, thứ nhất là vì tiếp cận hắn, thứ hai cũng là vì xem hắn mượn mèo để tiếp xúc với cô nương nào, đúng không?”
Lư Thất bị nàng nói đến mức không thể trả lời được.
Câu nào cũng đâm trúng điểm mấu chốt.
“Ngươi lại nghĩ kĩ một chút, mấy lần ngươi đối đầu với các tiểu cô nương khác ở Trường An, chính là bởi vì nàng ta cố ý hoặc trong lúc vô tình nhắc tới đúng không? Lư Thất tiểu thư, chỉ cần ngươi suy nghĩ kĩ hơn một chút, cũng không khó để phát hiện, mỗi lần ngươi nổi giận, đều có liên quan tới nàng ta, bao gồm hôm nay, ta có đoán sai không?!” Tống Tinh Dao lại nói, để cho đôi hoa tỷ muội* là nàng ta và Lâm Vãn này chó cắn chó đi thôi, đỡ phải suốt ngày đặt ý xấu lên trên người khác.
*hoa tỷ muội 姐妹花 : thuật ngữ chung chỉ một số người bạn thân có mối quan hệ đặc biệt tốt và nói chung là những người bạn tốt yêu thương như như chị em.
Lư Thất liên tục thay đổi sắc mặt, trong lòng đã nghi ngờ nhưng lại cảm thấy không có khả năng, Lâm Vãn là muội muội của Lâm Yến, vì sao nàng ta phải làm như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu thư! Ra ngoài quá lâu rồi!” Nha hoàn trên mặt đất đã bò dậy, mở miệng nhắc nhở.
Lư Thất lộ ra ánh mắt hung ác, bỗng nhiên nói: “Chuyện của ta và nàng, không cần ngươi lắm miệng. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ đồ hồ li tinh càn rỡ nhà ngươi!” Nói xong, nàng ta lại rút roi dài ra.
Tống Tinh Dao cũng không sợ hãi, lần trước bị đánh đến mức rơi xuống thế hạ phong là bởi vì Lư Thất đột nhiên lên cơn, lần này đã khác rồi.
Lư Thất vốn không có võ công, roi trên người chỉ là thứ đồ chơi mang theo để phô trương thanh thế hù dọa người khác. Tống Nhạc Văn đã từng nói qua, roi là vũ khí có hai điểm yếu, thứ nhất là ngoài tầm với, chỉ cần đứng ở ngoài phạm vi của roi thì không thể bị thương được, thứ hai là gần người khó triển khai, muốn chế trụ đối phương thì phải gần người.
Tống Tinh Dao nhanh chóng đặt bé con xuống mặt đất ở gần đó, sau đó sải bước rộng xông về phía Lư Thất, nàng không còn quan tâm tới điều gì nữa, cùng lắm thì bung bét hết!
Lư Thất đã vung roi trong tay lên, Tống Tinh Dao cũng sắp vọt tới trước mặt nàng ta, đúng vào thời khắc khẩn cấp, không biết âm thanh xé gió truyền tới từ nơi nào, lại có thứ gì đó đánh thật mạnh vào đầu gối của Lư Thất. Lư Thất hét lên một tiếng rồi gục xuống trước mặt Tống Tinh Dao, Tống Tinh Dao dừng chân, quay phắt đầu lại nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Lần này có ba người xông ra từ cuối con đường, nhìn trang phục thì đều là thị vệ trong phủ công chúa, trong đó có một người mặc giáp màu xanh đen, tuổi gần ba mươi, có vẻ là thủ lĩnh của hai người khác. Ba người xông đến bên cạnh mấy người Tống Tinh Dao, cũng không đợi các nàng mở miệng, hai người kia đã mỗi người đè một người Lư Thất và nha hoàn kia xuống đất.
Lư Thất sợ tới mức liều mạng giãy giụa và kêu to: “Buông ta ra, các ngươi có biết ta là ai không? Ta là… Ưm…” Nàng ta còn chưa nói hết lời thì đã bị một mảnh vải vụn không biết lấy từ đâu ra bịt kín miệng.
“Chủ tớ hai người này giả danh nha hoàn trong phủ công chúa có ý đồ gây rối, áp giải các nàng xuống nhà lao trước đi, hôm nay trong quán có rất nhiều khách mời, không thể quấy nhiễu quý nhân, đợi yến tiệc buổi tối kết thúc thì lại trình bẩm điện hạ, mời điện hạ định đoạt.” Thị vệ mặc giáp xanh đen nghiêm mặt nói.
Hai người thị vệ đồng thời lên tiếng đồng ý, dẫn người đi xuống, thị vệ mặc giáp xanh đen lại không rời đi theo hai người, mà đứng ở bên cạnh Tống Tinh Dao ôm quyền hành lễ.
“Để tiểu thư bị dọa sợ rồi.”
Tống Tinh Dao nhíu mày: “Vậy hai lần vừa rồi, là tướng quân ra tay ư?” Một lần là đánh nha hoàn, một lần là đánh Lư Thất.
“Không dám nhận, thuộc hạ là Ngũ Niệm, tiểu thư cứ gọi ta Ngũ Niệm là được.” Ngũ Niệm nói.
“Là ai phái ngươi tới?” Tống Tinh Dao không tin trên đời này lại có việc trùng hợp như vậy, hơn nữa khi bọn họ tới thì không hỏi một tiếng đã bắt Lư Thất đi, có thể thấy được là do có người gợi ý.
“Chủ tử không thể thoát thân khỏi yến tiệc được, đặc biệt lệnh cho thuộc hạ đến âm thầm bảo vệ tiểu thư.” Ngũ Niệm trả lời nàng.
Tống Tinh Dao đã đoán được là ai: “Không cần hắn phải xen vào việc của người khác, ta có thể tự mình xử lí những việc này!”
“Chủ tử nói, đây là oan nghiệt do ngài ấy gây ra, gây họa cho tiểu thư khiến ngài ấy cảm thấy rất có lỗi, việc làm hôm nay chỉ là ngài ấy giải quyết tốt hậu quả cho chính mình mà thôi, không phải lo chuyện bao đồng, xin tiểu thư đừng trách. Lư Thất này chọc tới tiểu thư, để cho tiểu thư tùy ý xử lý.” Ngũ Niệm cúi đầu, trần thuật lại những lời mà Lâm Yến nói không hề bỏ sót một chữ nào.
“Ta xử lý? Nhưng nàng ta đường đường là tiểu thư của hầu phủ! Ta có thể làm gì nàng ta chứ?” Tống Tinh Dao lạnh lùng liếc hắn.
“Chủ tử nói, nếu tiểu thư muốn âm thầm loại bỏ Lư Thất thì cũng có thể.”
Tống Tinh Dao hít một hơi khí lạnh —— hắn nói “Loại bỏ Lư Thất” có giống như nàng nghĩ không?
“Người là các ngươi bắt, các ngươi tự mình nhìn mà làm, đừng đổ lên đầu ta.” Dừng một chút, Tống Tinh Dao mới mở miệng.
Ngũ Niệm nhận lệnh, lại nói: “Chủ tử còn nói, từ hôm nay trở đi, thân phận của tiểu thư đã khác với ngày xưa, bên cạnh cần có vài người có năng lực. Thuộc hạ làm việc trong phủ Trưởng công chúa, sau này sẽ nghe tiểu thư sai bảo. Tiểu thư muốn làm việc lớn, chắc chắn sẽ có chỗ cần dùng tới thuộc hạ.”
Tống Tinh Dao quan sát Ngũ Niệm thật kĩ lưỡng, chỉ một lát rồi chợt nhếch môi nói: “Rốt cuộc ngươi là người của Lâm Yến hay là thị vệ của công chúa? Nếu ta nói thân phận của ngươi cho điện hạ biết, ngươi và Lâm Yến sẽ như thế nào?”
Ngũ Niệm chợt ngẩng đầu lên nhưng không trả lời.
“Trở về nói cho hắn biết, đừng tiếp tục phỏng đoán suy nghĩ của ta!” Nụ cười của Tống Tinh Dao dần nở rộng hơn.
“Được.” Ngũ Niệm cũng không nhiều lời.
“Đừng đi theo ta nữa!” Tống Tinh Dao trầm giọng nói, mới vừa nói xong thì chợt nhớ tới bé con, khi xoay người muốn ôm mèo, lại phát hiện, không có một con mèo nào ở xung quanh.
Không thấy bé con.
————
Dùng cơm xong, mọi người đi dạo cùng Trưởng công chúa trong thời gian uống một chén trà nhỏ ở trong quán, sau đó vào Hàm Tinh Cách ở ven hồ nghỉ ngơi.
Trong các đã chuẩn bị nước trà, điểm tâm, hoa quả tươi, thậm chí có cả quả nho mà ở bên ngoài khó có được, quả nho tròn trịa thịt quả trong suốt khiến người yêu thích, nó trở thành trái cây được hoan nghênh nhất trong khi trò chuyện tán gẫu. Bởi vì là ngồi nghỉ nói chuyện, mọi người cũng không câu thúc, nữ quyến ngồi trong các, bên ngoài các chính là các khách nam. Lâm Vãn đang nói chuyện với trưởng bối thì rời ghế đi ra bên ngoài các.
Bên ngoài các đều là thiếu niên các phủ, nhìn thấy nàng ta đi ra, đều lên tinh thần ngồi thẳng lưng, cố gắng lộ ra mặt tốt nhất cho nàng ta thấy. Lâm Vãn nhận ra nhưng không nhìn, đi thẳng đến bên cạnh Lâm Yến, gọi một tiếng: “A huynh!” Nàng ta duỗi tay cầm quả nhỏ ở trong khay trước mặt hắn, trong miệng chỉ cười nói: “Bên trong chán quá, muội ra ngoài đi dạo. A huynh lấy cho muội hai quả nho đi.”
Nàng ta đang nói đùa nhưng không ngờ Lâm Yến lại dùng đầu ngón tay đánh vào cổ tay nàng ta, hất tay nàng ta ra.
Lâm Vãn sửng sốt, nhìn Lâm Yến bưng toàn bộ khay nho lên, đưa tới trước mặt nàng ta.
“Nho được trong cung ban thưởng mấy ngày trước đều đưa hết tới trong phòng muội không thiếu một quả, muội lại quay đầu đưa cho Lư Thất, ta cho rằng muội không thích quả nho. Nếu thích ăn, hai quả sao đủ được, một khay này… Muội cũng cầm đi đi.” Lâm Yến nói với vẻ mặt vô cảm.
Lâm Vãn run tay, cũng không biết là Lâm Yến đưa không chắc hay là nàng ta cầm không vững, cả khay nho rơi xuống đất.
————
Tống Tinh Dao đuổi theo phía sau trên con đường đá cuội, chạy tới mức mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn không thể tìm được bóng dáng của bé con.
Hội Trân Quán lớn như vậy, khắp nơi đều là núi đá cỏ cây, bé con lại nhỏ bé, nàng giống như mò kim dưới đáy biển lớn, trong lòng sốt ruột không chịu được.
“Bé con…” Sức lực không đủ, nàng bước chậm lại, vừa đi vừa gọi.
Một tiếng mèo kêu nho nhỏ bỗng nhiên truyền vào trong tai, Tống Tinh Dao vui mừng khôn xiết, đi theo tiếng kêu, quả nhiên có một cục lông tròn nho nhỏ thấp thoáng phía sau bụi cỏ và một khối đá xếp chồng cùng…
Một mảnh góc áo?
Có người ở đây?
Tống Tinh Dao bước chậm lại, từ từ đến gần chỗ kia trong khi lòng tràn đầy nghi hoặc.
Khi còn cách hai bước chân, chợt có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới từ trên đường đá bên cạnh, hai nha hoàn xuất hiện ở trên đường đá.
“Sao lại mất dấu rồi! Ta phải giải thích điều này với điện hạ như thế nào chứ!” Tiếng phàn nàn của một nha hoàn trong số bọn họ truyền tới.
“Đừng than phiền nữa, mau đi tìm đi, nhìn hắn chạy đi, chắc chắn là ở gần đây thôi!” Một người khác đáp lời.
Đang tìm người ư?
Tống Tinh Dao nghe hai câu nói, quay đầu nhìn mảnh góc áo kia —— không thấy góc áo, cũng không thấy bé con của nàng.
Nàng giật mình, bước nhanh về phía trước, vừa định gọi mèo thì không ngờ có một bóng người bỗng lóe lên từ trong bụi cỏ, một bàn tay ấm áp duỗi tới, dùng một tay bịt miệng nàng lại, kéo nàng vào trong bụi cỏ, tựa vào trên vách đá xếp chồng.
“Suỵt…” Có người đè giọng nói, dùng tay ra hiệu giữ im lặng.
Tống Tinh Dao gặp nam nhân trên sân khấu kịch.