Phù cẩm

Chương 45


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 45:

Chương 45: Lần đầu tiên gặp mặt 
 
Tống Tinh Dao cách mặt nước nghe xong nửa vở diễn, nam nhân trên sân khấu kịch rời khỏi sân, các tiểu cô nương xung quanh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch, đều đang chờ hắn trở lại sân, nào ngờ mãi cho đến khi tiếng nhạc vang lên, nhân vật phụ lên sân cũng không phải là nam nhân kia khiến các cô nương thất vọng không thôi, bắt đầu ở tiểu quán thảo luận thân phận của nam nhân kia.
 
Được đoán nhiều nhất chính là trai lơ của Trưởng công chúa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù sao thì đào kép rất anh tuấn xinh đẹp, Trưởng công chúa nuôi đào kép làm trai lơ cũng không phải là việc gì hiếm lạ, lần trước Tống Tinh Dao đã từng thấy một người ở Li Nhạc Quán.
 
Nhân vật phụ trên sân khấu kịch đã thay đổi, người xem diễn bắt đầu thấy cụt hứng, Tống Tinh Dao thì không có hứng thú, từ bên hồ quay lại trong quán, lại ngồi một hồi lâu, chờ đến khi eo lưng nhức mỏi còn chưa được triệu kiến nhưng lại chờ được nha hoàn tới mời các nàng đi ăn cơm. Cơm trưa bày ở Ngưng Bích Quán lúc đầu, các nàng đi dạo một vòng, không gặp được Tưởng công chúa nhưng lại trở về điểm xuất phát.
 
Ngưng Bích Quán đã dọn xong cơm canh, một người một bàn, thức ăn lục tục được mang lên, thức ăn ở mỗi bàn đều là suất ăn của một người, ít mà tinh tế, đầy đủ màu sắc hương vị, món nguội, món nóng, đồ ngọt, tất cả đều không ít, còn có rượu trái cây ngọt miệng và đồ ăn kèm, lại không có người quản, các vị cô nương dần dần buông bỏ nghi ngờ để vui đùa, nhất thời vui vẻ, lại định thả mèo ra.
 
Tống Tinh Dao nghĩ bé con buồn bực quá lâu ở trong lồng cũng không tốt, tuy rằng bên trong có nước có thức ăn có cát nhưng tên nhóc bé con này đã có thói quen nuôi thả, nào đã từng chịu loại tủi thân bị nhốt trong lồng như thế này, phỏng chừng đã ngột ngạt tới hỏng rồi, nàng bảo Yến Đàn bế bé con ra.
 
Con mèo mới lớn vừa ra khỏi lồng đã giống như con hổ dũng mãnh vừa tỉnh ngủ, vẻ uể oải biến mất, nhưng nó vừa lờ mờ nhìn thấy trong quán không có chỗ nào không có người và mèo lớn thì lại bị dọa sợ tới mức lùi về trong lồng ngực của Tống Tinh Dao, gắt gao bám lấy nàng không chịu buông lỏng móng vuốt. Tống Tinh Dao chỉ có thể chọn một chỗ trống ít người rồi ôm bé con trấn an liên tục…
 
————
 
Xem xong Li Hí Kịch, tiệc rượu buổi trưa của các quý nhân cũng được mở màn, bàn tiệc bày ở Liễu Nguyệt Cung gần hồ. Dùng một tấm bình phong để ngăn cách, chia thành bên nam bên nữ, Trưởng công chúa ngồi phía trên, híp nửa mắt uống rượu, ở đây không ít quý nhân các nhà đứng dậy kính rượu và nói lời ca ngợi, bà đã nghe nhiều năm, cho dù đã nghe chán rồi thì vẫn thản nhiên nghe.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Uống được vài chén rượu thì có họa sư cầu kiến ở ngoài điện . Trưởng công chúa có rất nhiều sở thích, trong phủ chuyên nuôi một nhóm họa sư để vẽ tranh cho bà, người cầu kiến là một trong số các họa sư đó.
 
Không bao lâu sau, mọi người đã thấy một họa sư mặc quần áo màu xanh dẫn theo vài người hầu ôm mấy cuộn tranh đi vào, sau khi hành lễ thì dâng tranh lên. Lập tức có người hầu mang tới bàn dài, trải từng cuộn tranh lên trên mặt bàn.
 
Trưởng công chúa đỡ tay nha hoàn đứng dậy từ trên ghế, cười nói: “Xuân yến những năm qua, đều là để họa sư ngồi ở một bên vẽ tranh cho ta và các ngươi, vẽ mãi không khỏi có phần nhàm chán không thú vị, năm nay bản cung để các họa sư nấp ở khắp nơi trong Hội Trân Quán, tùy bọn họ ngẫu hứng múa bút, nghĩ đã thấy thú vị rồi, tất cả mọi người tới giám định và thưởng thức một chút đi.”
 
Bà vừa nói vừa thong thả đi tới cạnh bàn dài, mọi người cũng đi tới đây vây xung quanh, làm theo Trưởng công chúa cùng nhau cúi đầu xem tranh.
 
Mười mấy bức tranh, có lớn có nhỏ, có bức tranh toàn cảnh, cũng có bức tranh chỉ có một người, có tô màu, cũng có phác thảo chưa tô màu, tất cả đều là vẽ yến tiệc ở Hội Trân Quán. Trong đó có bức tranh nghe diễn ở nhà thuỷ tạ Âm Các, bóng dáng của Trưởng công chúa ẩn sau màn che như ẩn như hiện, có một người đẹp lờ mờ đứng bên cạnh, hình như đang nói đùa, cảnh trong tranh vô cùng đẹp.
 
“A Vãn, vị bên cạnh điện hạ kia, là ngươi đúng không?” Không biết là ai mở miệng nói một câu.
 
Lâm Vãn còn chưa trả lời, Trưởng công chúa đã ngẩng đầu lên cười: “Là nàng.”
 
Mọi người cười khen ngợi một phen, Lâm Vãn chỉ cúi đầu, dùng một ngón tay chỉ ra: “Nhìn kìa, đó là a huynh của ta!” Nàng ta chỉ vào một bức tranh khác, trong bức tranh kia vẽ những khách nam đang đứng ở Âm Các gần mặt nước để nghe diễn vào thời điểm đó, tuy nhiều người nhưng lấy một người làm chủ.
 
Chính là Lâm Yến.
 
“Quận chúa có phúc, nhi nữ đều xinh đẹp nổi bật hơn người.” Lại có người khen một câu, chính là khen Quận chúa.
 
Quận chúa mỉm cười một cách khiêm tốn, lại nghe có người nói: “Nhưng bức tranh này thật kì diệu! Các ngươi lại nhìn một chút này, bức tranh chúng ta nghe diễn ở bên này, có phải có thể ghép với bức tranh ở bên kia thành một cảnh không?”

 
Mọi người nhìn theo phương hướng mà người đó chỉ, đó là một bức tranh được đặt trong góc bàn, cũng không phải là vẽ các nàng, mà là vẽ các tiểu cô nương ở Trường An tới dự tiệc ngày hôm nay.
 
“Vị công tử này thật là tinh mắt!” Họa sư đứng đầu khen: “Hai bức tranh này đúng là được hai vị họa sư ở cùng một vị trí chia nhau lấy cảnh sau đó vẽ thành, hai cảnh có thể ghép làm một.”
 
Lập tức có người ghép hai bức tranh lại với nhau, quả nhiên hợp hai tranh thành một.
 
“Thú vị! Đây là Lâm huynh đang nhìn ai vậy?” Có người tinh mắt phát hiện ra tầm mắt của Lâm Yến trong bức tranh không ở trên sân khấu kịch, mà là nhìn về phía cảnh vẽ trong bức tranh thứ hai.
 
Điều trùng hợp là mặc dù trên bức tranh có nhiều nhân vật nhưng cũng có chính và phụ, chính là một vị tiểu cô nương đang chống cằm xem diễn, nhìn như thế lại giống như Lâm Yến đang nhìn nàng vậy, mà nàng lại nhìn sân khấu kịch, đúng lúc đào kép Li Hí Kịch trên sân khấu kịch đang vén mặt nạ lên, thời khắc khuôn mặt lộ một nửa nhưng chưa lộ hoàn toàn, tất cả được vẽ sinh động như thật. Lâm Yến đứng bên cạnh mặt nước, tất nhiên là phong thái có một không hai, tiểu cô nương kia má đào mắt hạnh, vẻ mặt thư thái, trông cũng cực kì xinh đẹp, ý cảnh trong tranh rất tinh tế, kín đáo không lộ, đều khiến người ta không thể rời mắt được.
 
Bản thân Lâm Yến cũng giật mình, ánh mắt hơi tối đi, cũng không trả lời.
 
“Đây là… tiểu cô nương nhà ai?” Lại có người hỏi một câu.
 
Tất cả các tiểu cô nương cầm thiệp mời của Li Quán tới thì đều là hạng người vô danh, cho dù có người nhận ra thì cũng âm thầm để ở trong lòng chứ không nói rõ, chỉ có Trưởng công chúa đi thêm vài bước, đứng ở bên cạnh một bức tranh khác rồi bỗng nhiên cười nói: “Là Lục tiểu thư của Tống gia.”
 
Khi nói chuyện, bà dùng đầu ngón tay điểm nhẹ, gõ lên thiếu nữ bên trong bức họa. 
 
Đó là một cảnh nhỏ trong Ngưng Bích Quán, chỉ vẽ một người —— Tống Tinh Dao ôm mèo đứng dưới tán cây, đang cúi đầu trấn an nó, mèo con không ngoan, kéo một bên vạt áo của nàng tụt xuống bả vai, lộ ra đóa hoa thược dược mà nàng vẽ ở xương quai xanh. Hoa nở một nửa, xinh đẹp thơm ngát, cũng giống như người này vậy.

 
Có thể được Trưởng công chúa nhớ tên, sợ là không đơn giản, mọi người ở đây đều hiểu rõ trong lòng, bắt lấy bức tranh kia khen ngợi một hồi nhưng Trưởng công chúa lại không nói gì nữa, dạo bước xem xong tất cả các bức tranh, chỉ ra lệnh trọng thưởng cho họa sư, sau đó bà dẫn người thong thả đi ra cửa điện, đi dạo vườn.
 
————
 
Tống Tinh Dao hoàn toàn không biết mình còn chưa lộ mặt, tên đã được truyền một vòng trong giới quý nhân ở Trường An, nàng đã ôm bé con đi dạo một lúc lâu ở Ngưng Bích Quán, đang ôm đến mức hơi mỏi tay, bên ngoài chợt có nha hoàn tới mời, nói là Trưởng công chúa triệu kiến.
 
“Chỉ có ta thôi à?” Tống Tinh Dao liếc mắt nhìn mọi người đang vui chơi đùa giỡn ở sau lưng rồi hỏi nha hoàn kia.
 
Nha hoàn có vẻ hơi mất kiên nhẫn đối với câu hỏi của nàng, dùng giọng điệu cứng nhắc nói: “Chỉ có Lục tiểu thư, ôm mèo của ngươi đi, mau đi theo ta, đừng để điện hạ chờ lâu.”
 
Tống Tinh Dao đành phải bảo Yến Đàn chờ ở trong Ngưng Bích Quán, nàng thì ôm bé con đi ra ngoài với nha hoàn kia. 
 
Nha hoàn kia bước đi vội vã, một lát sau đã mang theo nàng đi hết hành lang dài, Tống Tinh Dao có ý muốn nói lời khách sáo nhưng hỏi hai câu, người nọ hoàn toàn không trả lời nàng, chỉ một lòng gấp rút lên đường, nàng cảm thấy nghi ngờ, nên đi chậm lại, đi theo sau lưng quan sát người nha hoàn này, càng ngày càng nghi ngờ hơn.
 
Tuy rằng nha hoàn này ăn mặc không khác gì nha hoàn của Hội Trân Quán nhưng quần áo kia rõ ràng là rộng hơn, tay áo dài quá ngón tay, giày trên chân cũng không vừa, luôn là tụt gót, búi tóc hơi rối, tóc mai cũng không chải đúng quy tắc, giống như là búi tóc trong lúc vội vàng.
 
Tống Tinh Dao đột nhiên dừng chân, dừng ở chỗ giao nhau giữa một đường nhỏ hẻo lánh và đường lớn, không chịu đi tiếp.
 
“Sao không đi nữa? Điện hạ còn đang chờ đấy.” Người nọ quay đầu thúc giục nàng.
 
Tống Tinh Dao cách xa nàng ta vài bước chân, lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là nha hoàn của Hội Trân Quán, nói, ngươi là ai?”
 
Người nọ thay đổi sắc mặt: “Tiểu thư nói hươu nói vượn cái gì thế, ta chính là phụng mệnh của điện hạ tới mời tiểu thư.”

 
Tống Tinh Dao ôm bé con nói: “Ngươi không phải, ta muốn đi về.”
 
Nói xong, nàng xoay người muốn đi, nha hoàn kia lại chợt vọt tới rồi nhỏ giọng la lên một cách vội vàng: “Mệnh lệnh của điện hạ, ngươi dám cãi lại ư, mau đi theo ta!”
 
Sao Tống Tinh Dao có thể bằng lòng nghe theo sự chi phối đó, lớn tiếng nói: “Ngươi chỉ lo lôi kéo, nếu như ồn ào hơn chút nữa, dẫn thị vệ tuần tra của Hội Trân Quán tới, để ta xem ngươi phải giải thích việc giả trang thành nha hoàn của công chúa như thế nào!”
 
Nha hoàn kia kinh hãi, cuống quýt nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người đi tới, dưới tình thế cấp bách lại thật sự muốn kéo Tống Tinh Dao vào trong rừng nhưng vừa mới giơ tay lên, không biết dưới chân vướng cái gì, bỗng nhiên ngã dưới váy của Tống Tinh Dao. Tống Tinh Dao vội vàng lùi lại nửa bước, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy những người khác, nàng lạnh nhạt nói với nha hoàn này: “Ngươi là nha hoàn của Lư Thất đúng không? Một kế không thành lại muốn bày một kế khác à?”
 
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, người từng có xích mích với mình gần đây chỉ có một người là Thất tiểu thư của Lư gia, mà dám làm loại chuyện ngu xuẩn như này ở xuân yến của công chúa thì cũng chỉ có Lư Thất, chắc chắn là Lư Thất đã nghe thấy tin tức nàng tới xuân yến ở đâu đó, không cam lòng nên lại muốn dạy dỗ nàng.
 
“Mạo danh nha hoàn của công chúa, ngươi thật sự là không biết sống chết! Nếu bị bắt, nhưng thật ra ta muốn nhìn xem chủ tử nhà ngươi còn có thể bảo vệ được ngươi hay không!” Tống Tinh Dao thấy nha hoàn kia không nói thì cười lạnh nói.
 
Nha hoàn kia bị dăm ba câu nói của nàng dọa sợ, không ngừng nhìn lại phía sau.
 
“Nực cười. Ngay cả đối thủ thật sự mà chủ tử nhà ngươi cũng không biết rõ, vậy mà đã trêu chọc gây chuyện khắp thiên cho bản thân mình, làm cây giáo cho người khác sai khiến, vậy mà còn dương dương tự đắc*!” Tống Tinh Dao cố ý nói to bằng giọng điệu chế giễu.
 
*dương dương tự đắc: dùng để chỉ ai đó có thái độ kiêu ngạo, tự coi mình hơn người và lên mặt vênh vang với thiên hạ.
 
“Ngươi nói cái gì?!” Bỗng nhiên có một người xông ra từ trong rừng.
 
Lư Thất quả nhiên không kìm nén được, trợn trừng mắt xuất hiện. Nàng ta đúng là bởi vì biết Tống Tinh Dao đến dự tiệc, lại nhìn thấy bức tranh của nàng ở bữa tiệc nên sinh lòng ghen ghét, thù mới hận cũ chồng chất, lúc này mới không nhịn được muốn dạy dỗ nàng, để cho nàng không thể nhìn thấy Trưởng công chúa, không ngờ mới được nửa đường đã bị nàng nhìn thấu.
“Nói ngươi mắt mù, gọi người ta là tỷ muội, tưởng rằng dựa vào tình tỷ muội thì có thể gần quan được ban lộc, lại không biết người tỷ muội kia của ngươi chỉ mượn tay ngươi để loại bỏ những người ngấp nghé dòm ngó mà thôi.” Tống Tinh Dao nói một cách lạnh lùng và trào phúng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.