Phù cẩm

Chương 43


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 43:

Chương 43: Sắc đẹp
 
Khi còn hai ngày nữa là tới xuân yến của Trưởng công chúa, Huyền Vân lại đột nhiên bị bệnh.
 
Bệnh này tới vừa nhanh vừa nặng, ban ngày đi một chuyến tới Li Nhạc Quán, đêm đó trở về đã bị nôn mửa liên tục, không ăn không uống, cuối cùng chỉ nôn ra mật dịch khiến Tống Tinh Dao rất lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dựa theo quy củ, vì bảo đảm an toàn cho các quý nhân, những con mèo được ôm đi tham gia xuân yến của Trưởng công chúa phải tới Li Nhạc Quán trước để cắt sửa móng tay, chải vuốt lông rụng, lại kiểm tra xem có bệnh tật gì hay không. Xác nhận trên người mèo không có bệnh truyền nhiễm, da dẻ khỏe mạnh, móng tay được cắt ổn thỏa thì mới có thể có được giấy thông hành. Hôm nay Tống Tinh Dao ôm Huyền Vân đi Li Nhạc Quán để kiểm tra theo lệ, ai ngờ sau khi trở về Huyền Vân lại bị bệnh cấp tính.
 
“Yến Đàn, khi ngươi giao mèo cho người hầu ở Li Nhạc Quán thì có thấy điều gì bất thường không?” Tống Tinh Dao vừa nhìn Huyền Vân hơi thở thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất vừa hỏi.
 
Nhìn có vẻ như ăn phải thứ không nên ăn.
 
“Cũng không có gì bất thường. Nhưng ban ngày có rất nhiều tiểu thư mang mèo tới Li Nhạc Quán để kiểm tra, người hầu trong quán ôm mèo đi rồi mới kiểm tra từng con một, nô tỳ… nô tỳ chờ ở bên ngoài, cũng không để ý.” Yến Đàn cũng lo lắng, ban ngày Tống Tinh Dao không rảnh, là nàng ôm Huyền Vân tới Li Nhạc Quán.
 
“Thôi, đút chút nước cho Huyền Vân đi. Ban đêm ta và ngươi thay phiên nhau trông coi, sáng sớm ngày mai, ta và ngươi lại đi một chuyến tới Li Nhạc Quán.” Tống Tinh Dao nói bằng giọng điệu nặng nề.
 
Li Nhạc Quán có thú y tốt nhất toàn thành Trường An, cho dù không thể điều tra rõ nguyên nhân thì nàng cũng muốn mang Huyền Vân đi qua đó chẩn trị.
 
————
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm hôm sau, Tống Tinh Dao tự mình mang Huyền Vân đi tới Li Nhạc Quán.
 
Bởi vì việc hợp tác làm thức ăn cho mèo, lúc trước Tống Tinh Dao thường chạy tới Li Nhạc Quán, trên dưới trong quán đều nhận ra nàng, cũng không cần nàng phải đưa Miêu Bài đã nghênh đón nàng tới chỗ ngồi trang nhã ở lầu hai. Không bao lâu sau, Hồng chưởng quầy đã tự mình đến đây.
 
“Người tới, mời Tiền tiên sinh đến, lại tìm người hôm qua kiểm tra cho Huyền Vân tới đây.” Hồng chưởng quầy nghe xong nguyên nhân hậu quả thì nhanh chóng quyết định, quay đầu lại an ủi Tống Tinh Dao: “Lục tiểu thư đừng lo lắng, Tiền tiên sinh là đại phu tốt nhất trong quán, Huyền Vân sẽ không sao đâu.”

 
Tống Tinh Dao gật đầu, vẫn đau lòng nhìn Huyền Vân đang uể oải ỉu xìu nằm nhoài ở trong rổ. Trong chốc lát, Tiền tiên sinh và một người hầu mặc áo xanh đồng thời đi vào, Yến Đàn cúi đầu thì thầm với Tống Tinh Dao: “Chính là hắn.”
 
Hai người hành lễ với bọn hắn, Tiền tiên sinh lập tức đi đến bên cạnh chẩn trị cho Huyền Vân, bên này Tống Tinh Dao dùng vẻ mặt ôn hoà hỏi người hầu kia: “Tiểu huynh đệ, hôm qua khi ngươi kiểm tra cho Huyền Vân thì có xảy ra chuyện gì không?”
 
Người hầu mặc quần áo xanh suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Bẩm tiểu thư, cũng không có gì bất thường. Tiểu nhân ôm mèo đến hậu đường để tiện kiểm tra, toàn bộ dựa theo quy củ ở trong quán, cho dù có cho ăn, cũng là dùng thức ăn cho mèo ở trong quán, chính là xương cá do tiểu thư làm đó.”
 
Vì muốn trấn an cảm xúc của mèo khi kiểm tra, thỉnh thoảng người làm trong quán sẽ cho mèo ăn chút đồ ăn vặt, để cho mèo phối hợp, điều này cũng không có vấn đề gì.
 
Tống Tinh Dao còn muốn hỏi nữa, sau khi Tiền tiên sinh kiểm tra sơ bộ cho Huyền Vân xong, chen miệng nói: “Chắc là mèo đã ăn nhầm thứ gì đó, mới dẫn đến việc xuất hiện triệu chứng này, chỉ là không biết đã ăn nhầm cái gì.”
 
“Ngươi lại ngẫm nghĩ cẩn thận một chút đi.” Hồng chưởng quầy nghe vậy thì lại hỏi người hầu.
 
Người hầu lại cẩn thận nhớ rất lâu rồi mới nói: “Tiểu nhân quả thật chưa từng cho mèo ăn thứ gì khác, nhưng lúc ấy có nhiều người, Tam tiểu thư của Lý gia đã từng đi vào, nói là muốn nhìn mèo của mọi người một chút, còn đặc biệt yêu thích Huyền Vân, dừng lại một lúc lâu ở bên cạnh, nhưng thật ra lúc ấy nàng đang cầm một chùm nho để ăn, không biết có hay không…”
 
“Nho à?” Tống Tinh Dao cau chặt mày: “Lý gia nào?”
 
“Chắc là tiểu thư Lý gia của Viên ngoại lang bên Lễ Bộ.” Hồng chưởng quầy nói
 
Tầm mắt của Tống Tinh Dao dừng ở trên người Huyền Vân, mím môi không nói, khí lạnh tuôn ra ——Nho à?!
 
“Nếu là ăn nhầm quả nho, quả thật có thể dẫn tới nôn mửa tiêu chảy, nếu ăn quá nhiều, thậm chí sẽ nguy hiểm cho gan thận. Nhưng ta thấy tuy rằng Huyền Vân có vẻ mặt ỉu xìu héo hon nhưng đã không còn nôn mửa, tình trạng ổn định, cũng không có dấu hiệu sẽ chuyển biến xấu, nếu quả thật là ăn nhầm quả nho thì có lẽ là ăn không nhiều lắm, hẳn là đã nôn hết rồi. Đợi ta kê một thang chuốc cho Huyền Vân uống rồi lại quan sát xem sao.” Tiền tiên sinh lại nhìn Huyền Vân một chút rồi nói.
 
“Làm phiền Tiền tiên sinh.” Tống Tinh Dao không trách cứ người hầu kia, chỉ nói lời cảm ơn với đại phu.
 
Hồng chưởng quầy lại trấn an Tống Tinh Dao: “Nếu Lục tiểu thư còn tin được người của Hồng mỗ, hay là để Huyền Vân ở lại trong quán, để Tiền tiên sinh quan sát chẩn trị, ta chắc chắn sẽ phái người tin tưởng được tự mình chăm sóc cho Huyền Vân, sẽ không để người ngoài tiếp cận nó.”
 

“Cũng tốt, cách làm người của Hồng chưởng quầy, ta đương nhiên tin được, vậy thì phải làm phiền chư vị trong quán rồi.” Tống Tinh Dao còn nói lời cảm ơn với Hồng chưởng quầy.
 
Hồng chưởng quầy đè tay nàng lại: “Lục tiểu thư khách khí rồi, vốn chính là trong quán giám thị không đủ mới dẫn tới việc này, phải là chúng ta nhận lỗi với tiểu thư mới đúng.” Nói xong, bà ấy lại đổi giọng: “Chỉ có điều đã như vậy, ngày mai tiểu thư không thể mang Huyền Vân đi tới xuân yến của điện hạ được.”
 
Huyền Vân bị bệnh cấp tính, Tống Tinh Dao chỉ lo lắng cho mèo, cũng không nhớ tới xuân yến, được Hồng chưởng quầy nhắc nhở một câu, nàng mới nhớ tới ngày mai chính là ngày đầu tiên của xuân yến, Huyền Vân không thể khỏe lên trong nhất thời nửa khắc, nàng tay không đi dự tiệc sợ là không thể được điện hạ triệu kiến… Mọi kế hoạch đều thất bại.
 
Suy nghĩ một lát, nàng đột nhiên nói: “Hồng chưởng quầy, trong nhà ta còn có một con mèo, nếu không thì ta đổi mèo…”
 
“Lục tiểu thư, con mèo được mang vào xuân yến cần phải nhập vào li phả trước, đây là quy củ.” Hồng chưởng quầy lắc đầu nói.
 
“Hồng chưởng quầy, ngài xem qua mèo của ta trước rồi lại nói.” Tống Tinh Dao cắn cắn môi, quay người dặn dò Yến Đàn, bảo nàng ấy nhanh chóng về nhà ôm bé con tới đây.
 
Hồng chưởng quầy thấy nàng đã nói tới mức này, cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại, chờ con mèo kia của nàng được ôm tới xem qua rồi lại từ chối. Bên kia, Tiền tiên sinh lấy thuốc sắc thành nước canh cho Huyền Vân, Tống Tinh Dao không yên tâm, vừa trông coi Huyền Vân vừa suy nghĩ về việc Huyền Vân ăn nhầm thức ăn. 
 
Viên ngoại lang của Lễ Bộ chỉ là quan nhỏ ngũ phẩm, lại không có thực quyền, quả nho chính là cống phẩm của Tây Vực, bây giờ cũng không phải là mùa nho, cho dù có tiền cũng không thể mua được, Lý Tam tiểu thư chỉ là một nữ nhi của quan nhỏ thì sao có thể có được? Còn có thể cầm trong tay ăn mà không kiêng dè gì như thế?
 
Ngày mai chính là xuân yến, điều này rõ ràng là nhằm vào nàng, không muốn để cho nàng mang Huyền Vân tới tham gia xuân yến.
 
Nàng nhớ lại xem rốt cuộc gần đây mình đã trêu chọc người nào, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một người là Lư Thất.
 
————
 
Đợi Huyền Vân uống thuốc xong, yên ổn ngủ thiếp đi, Tống Tinh Dao mới yên lòng, Yến Đàn đã ôm bé con vào trong Li Nhạc Quán.
 
“Đây là con mèo thứ ba của nhà ngươi à? Sao năm ngoái không mang tới tham gia Hội mèo cưng?” Hồng chưởng quầy ngồi ở bên cạnh bàn, vừa uống trà vừa cười nói, trong lòng lại đang nghĩ xem nên uyển chuyển từ chối Tống Tinh Dao như thế nào.

 
“Tháng bảy năm ngoái, con mèo này mới chỉ là mèo con, khi tham gia Hội mèo cưng còn chưa đầy nửa năm tuổi, ta sợ nó quá nhỏ nên không mang tới.” Tống Tinh Dao cười trả lời bà ấy, vừa bảo Yến Đàn đặt rổ mây đựng mèo lên trên mặt bàn, tự mình hất cái móc dây mây ra.
 
Một cái móng mèo nhỏ gấp không chờ nổi đặt lên mép rổ, đầu tiên là mài mài móng, sau đó xòe giãn đệm thịt, bàn chân năm ngón màu hồng nhạt giống như điểm tâm nhỏ xinh đẹp nhất ở Li Nhạc Quán, cách không khí đã có thể cào cho lòng người ngứa ngáy, hận không thể cầm lên sờ một cái mới thôi. Hồng chưởng quầy còn chưa mở miệng khen, nắp mây đã bị cái đầu lông xù xù đẩy nhô lên, một cục lông trắng mềm mại xuất hiện ở giữa khe hở, màu trắng kia giống như Huyền Vân nhưng càng trắng hơn.
 
Meo ——
 
Đầu bé con chui ra từ trong cái nắp, chân trước đặt lên mép rổ, sư tử nhỏ há miệng lộ ra răng nanh, hùng dũng hiên ngang kêu lên, tiếng kêu còn mang theo tiếng mèo con chưa dứt hẳn, vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào.
 
“Con mèo này…” Hồng chưởng quầy đã từng nhìn thấy rất nhiều mèo, nhưng vừa thấy bé con thì đôi mắt đã sáng lên, đây quả thật là một con mèo sạch sẽ xinh đẹp.
 
“Mèo sư tử Lâm Thanh.” Tống Tinh Dao vừa nói vừa ôm bé con ra, đóng nắp mây lại, đặt bé con ở trên cái nắp.
 
Bé con là nghe con mới sinh không sợ người, liếm liếm móng vuốt rồi đứng lên, rũ rũ lông.
 
“Quả nhiên là mèo sư tử.” Hồng chưởng quầy vươn tay sờ nhẹ vào cái trán của bé con nhưng vẫn không đổi ý, mặc dù con mèo này đẹp nhưng cũng không tính là đặc biệt, nếu như mang tới tham gia Hội mèo cưng thì tất nhiên có thể lấy được một thứ tự cao, nhưng muốn phá vỡ quy củ, vẫn còn… Nghĩ đến đây, bà ấy vừa định châm chước nói lời từ chối thì đột nhiên ngây người.
 
Bé con ngẩng đầu lên, trên cái mặt mèo nho nhỏ có một đôi mắt hạnh nhân cực to chiếm một phần ba diện tích, vừa to vừa sáng, giống như đá quý trân châu vậy.
 
Một bên xanh lam, một bên vàng.
 
“Con mèo này?!” Hồng chưởng quầy “Soạt” một tiếng đứng bật dậy từ trên ghế, không thể tin nổi mà nhìn bé con.
 
“Mèo sư tử có mắt hai màu.”
 
————
 
Xuân yến của Trưởng công chúa bắt đầu từ mùng mười tháng ba, lục tục kéo dài đến đầu tháng năm. Xuân yến được tổ chức ở Hội Trân Quán bên hồ Khúc Giang, đó là hành cung mà tiên đế ban cho công chúa, không chỉ có phong cảnh rất đẹp mà còn có thể thưởng thức cảnh xuân ở Khúc Giang, trong cung còn nuôi vô số dị thú quý hiếm, lại bởi vì Trưởng công chúa yêu mèo nên bên trong đặc biệt xây một tòa Li Tiên Cung, còn lớn hơn Li Nhạc Quán tới mấy lần, dùng để nuôi dưỡng những con mèo mà Trưởng công chúa thích.
 
Ngoại trừ điều này ra thì Trưởng công chúa còn nuôi không ít đào kép vũ cơ. Vì giành được nụ cười của công chúa, những đào kép này đã tự biên tự diễn ra Li Hí Kịch, mô phỏng hình thể thần thái của mèo thành điệu múa, giống y như đúc cực kì đẹp mắt, toàn thành Trường An chỉ có duy nhất một nhà này.
 

Còn chưa tới Hội Trân Quán, lòng Yến Đàn đã rạo rực.
 
Lần này Tống Tinh Dao đi dự tiệc, Kỳ Quy Hải không vào được Hội Trân Quán nên chỉ có Yến Đàn đi theo. Sáng sớm nàng ấy đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để mang theo, rất bận rộn nhưng hoàn toàn không oán trách một câu nào.
 
“Tiểu thư, đồ đạc mang theo đã chuẩn bị xong rồi! Xe ngựa cũng đang đợi ngoài cửa, Tam công tử đích thân đưa tiểu thư đi.” Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Yến Đàn mới đi thúc giục Tống Tinh Dao. Tống Tinh Dao chỉ có một nha hoàn là nàng ấy, nàng ấy bận bịu đi thu dọn đồ đạc, Tống Tinh Dao cũng chỉ có thể tự chuẩn bị cho mình, không biết bây giờ đã trang điểm đến đâu rồi.
 
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, gió đầu xuân thổi vào, màn lụa treo trong phòng bay lên rồi từ từ hạ xuống, một thiếu nữ xinh đẹp đứng dưới ánh sáng rực rỡ của cửa sổ.
 
Đều là nữ nhân nhưng Yến Đàn nhìn đến ngẩn ra, ngừng hít thở mất hai nhịp.
 
Tống Tinh Dao xinh đẹp, điều này là không thể nghi ngờ nhưng Trường An có quá nhiều tiểu cô nương xinh đẹp, giống như biển hoa vậy, có bông hoa nào mà không đẹp? Nhưng bởi vì gia thế khác biệt nên mỗi người có phước lành khác nhau, kiếp trước, Tống Tinh Dao không để tâm vào việc trang điểm, tuy là có đẹp nhưng cũng như hoa tươi phai mờ trong biển hoa, chưa từng có tiếng tăm gì.
 
Kiếp này đã khác rồi.
 
Bàn về quần áo trang sức thì nàng không thể so được với quý nữ nhà quyền quý ở Trường An, vì thế nàng nhận Bạch Tam Nương làm thầy, không chỉ vì thuật ăn mặc trang điểm của Bạch Tam Nương mà còn vì tay nghề bí mật độc đáo kia của Bạch Tam Nương—— Vẽ màu.
 
“Đi thôi.”
 
Mãi đến khi giọng nói của Tống Tinh Dao vang lên, Yến Đàn mới tin tưởng thiếu nữ trước mắt là tiểu thư nhà mình.
 
“Tiểu thư, hôm nay tiểu thư…” Yến Đàn ngơ ngác nhìn nàng đi ngang qua trước mắt mình, tầm mắt của nàng ấy dừng thật lâu không thể dời đi trên đóa hoa thược dược phía dưới lớp áo lụa ngắn mỏng như cánh ve của nàng mà cứ như thể nó sắp nở rộ ra từ trên xương quai xanh của nàng vậy, sau một lúc lâu mới nói: “Đẹp quá.”
 
“Thật không? Cảm ơn.” Tống Tinh Dao khẽ nâng váy, đi chầm chậm ra khỏi tú lâu.
 
Cảnh xuân ngoài phòng đang rực rỡ, chiếu vào búi tóc búi cao của nàng, làn váy nở rộ như hoa mang theo một chút phô trương, trẻ trung, nụ cười có lúm đồng tiền.
 
Nàng đã được như ý muốn, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc ngẩn ngơ vì sắc đẹp trong chốc lát của huynh trưởng nhà mình và Kỳ Quy Hải.
 
Rất tốt, cứ như vậy đi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.