Phù cẩm

Chương 42


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 42:

Chương 42: Nóc nhà
 
Lâm Yến lười nhác dựa vào trên mái cong, hơi ngửa cằm lên, tầm mắt dừng ở trên người Tống Tinh Dao. Khuôn mặt của nàng dưới ánh trăng và muôn vàn ánh đèn trông dịu dàng và an tĩnh, mái tóc xõa xuống nhẹ nhàng tung bay trong gió… Vào thời điểm như thế này, hắn cũng không muốn nhớ lại quá khứ, chỉ muốn lặng lẽ nhìn nàng nhưng nàng đã mở miệng, hắn chỉ có thể dời một phần sự chú ý ra khỏi nàng, dùng vào việc nhớ lại.
 
“Mặc dù Bùi Viễn là người kiêu ngạo và bướng bỉnh khó thuần nhưng trong xương cốt cũng có tự ti. Hắn mất cha nương từ nhỏ, lớn lên ở Thiện Anh Đường, khi còn nhỏ nếm đủ gian khổ trên nhân gian, có lẽ bởi vì nguyên nhân này, tính tình của hắn lại càng mạnh mẽ cố chấp hơn người khác, nếu đã nhận định người hay việc thì rất khó thay đổi. Kiếp trước, hắn có tình cảm với Lâm Vãn, chắc hẳn là sau khi ta trở về từ núi Chung Nam thì mới dần dần nảy sinh. Nhưng nàng cũng biết, Lâm Vãn với Bùi Viễn không khác gì chân trời và sao trên trời, Quận chúa có thể cho phép ta lấy một nữ tử có gia thế tầm thường nhưng chắc chắn sẽ không cho phép Lâm Vãn gả cho một cô nhi không hề có bối cảnh gì, bản thân Lâm Vãn cũng là người có tâm tính cực kì cao, nàng ta hoàn toàn không để Bùi Viễn ở trong lòng. Trong lòng Bùi Viễn hiểu rõ điều này, từ trước đến nay cũng chưa từng để lộ ra, chỉ giấu tình cảm mến mộ ở trong lòng, mãi cho đến Lâm Vãn vào cung.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Yến vừa nghĩ vừa nói, đôi mắt nheo lại một nửa, vẻ mặt lười nhác, lại hơi giống vẻ mặt mơ màng sắp ngủ của người lớn tuổi.
 
Tống Tinh Dao cũng không xen miệng vào, vừa nghe vừa ngạc nhiên phát hiện —— những chuyện cũ có liên quan tới nàng năm xưa, bây giờ nghe tới lại như thể một đoạn chuyện xưa xa xôi, nàng không phải là người trong chuyện xưa, nàng ngồi ở chỗ này, chẳng qua là một người nghe mà thôi.
 
Nàng thậm chí còn cảm thấy, Lâm Yến là một người người kể chuyện không tệ.
 
“Nàng biết ta không phải là nhi tử của Lâm gia rồi đấy, ta có kẻ thù rất đáng gờm, thân phận của ta không thể lộ ra ngoài, trên người ta còn gánh mấy trăm mạng người của chín tộc, khi đó ta vốn không biết phải báo thù này như thế nào. Lâm Vãn vào cung, nói là vì ta. Nàng ta vừa vào cung, không khác gì buộc toàn bộ Lâm gia và kẻ thù kia của ta trở thành địch.”
 
Tống Tinh Dao mơ hồ đoán ra được kẻ thù của Lâm Yến, cũng có thể đoán được tình hình đại khái ngay lúc đó.
 
Mặc dù Lâm Yến là đích trưởng tử của Lâm gia nhưng vào lúc ấy, chắc chắn hắn không thể sử dụng lực lượng của Lâm gia để đi báo thù riêng của bản thân, mà ở thời điểm Lâm Yến gian nan nhất, Lâm Vãn dứt khoát vào cung làm phi, lúc ấy hậu cung đã có chủ, lấy thế lực của Lâm gia, tất nhiên thứ Lâm Vãn muốn tranh chỉ có một vị trí, vì lẽ đó Lâm gia tất phải làm hậu thuẫn cho Lâm Vãn, đi đối phó với người mà nàng ta muốn đối phó, mà người nọ cũng chính là kẻ thù của Lâm Yến, hơn nữa trong ngoài cung trong ứng ngoại hợp, nàng ta giúp Lâm Yến một ơn huệ lớn.
 
“Nàng ta hy sinh hạnh phúc cả đời để giúp ta báo thù này, khi đó ta có cảm kích. Quận chúa nhận nuôi ta, Lâm gia che chở ta, ta vốn nợ Lâm gia rất nhiều, nếu thân phận nhi tử của tội thần của ta bị lộ ra ngoài, trên dưới Lâm gia cũng không thể thoát được tội của mình, Lâm gia có ơn huệ rất lớn với ta, ơn nuôi dưỡng nặng, ơn cứu mạng nặng, sau đó Lâm Vãn vào cung khiến lực lượng của Lâm gia giúp ta báo thù, lại là ơn nặng. Ta đã lập lời thề trước mộ mẫu thân ruột của ta, nhất định phải báo ơn này.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn gian nan, không phải ở con đường phía trước có bao nhiêu gian nan nguy hiểm mà là ở sự dằng buộc của ơn nghĩa chồng chất này, hắn đi không nổi. Tất cả mọi người đều có thể rời đi, chỉ có một mình hắn là không thể.

 
“Cho nên… Ngươi giúp Lâm Vãn tranh vị?” Lúc này Tống Tinh Dao mới hỏi ra miệng.
 
Lâm Yến gật đầu: “Đó là báo ơn, cũng là một giao dịch. Nàng hẳn là nhớ rõ việc của Oanh Hương.”
 
Chuyện thứ nhất khi Tống Tinh Dao trở về chính là giải quyết một tai họa ngầm như Oanh Hương, làm sao nàng có thể quên?
 
Nỗi đau như cắt ở kiếp trước.
 
“Thuốc kia là do Quận chúa lợi dụng Oanh Hương để bỏ vào trong đồ ăn uống hằng ngày của nàng, chính là vì…” Đôi mắt đang nheo lại chợt lóe lên như ánh kiếm, hắn dường như không thể tự khống chế được cảm xúc, vì thế nhanh chóng nhìn về phía xa: “Vì ngăn cản nàng sinh ra cốt nhục của ta hoặc là nói bà ta vốn không cho phép ta có cốt nhục của chính mình.”
 
“Vì sao?” Tống Tinh Dao nắm chặt lò sưởi tay, đè nén nhìn Lâm Yến.
 
“Ta không phải là nhi tử ruột của bà ta, tuy rằng có tình cảm nuôi dưỡng hơn hai mươi năm nhưng bà ta chưa từng xem ta là con trai của bà ta. Ta chỉ là một kẻ mượn thân phận của nhi tử đã mất của bà ta, là một người dưng mang danh nghĩa đích trưởng tử của Lâm gia. Nếu nàng sinh ra đích trưởng tử của ta, đó sẽ là đích trưởng tử đời thứ tư của Lâm gia. Bà ta không cho phép lại có thêm một người không hề có huyết thống với bà ta, từng chút một cướp đi những thứ của Lâm gia từ trên tay bà ta. Khi đó bà ta có ý định, chỉ cần nàng không có con, đến khi Lâm Vãn xuất giá, bà ta sẽ lặng lẽ ôm một đứa trong những đứa con của Lâm Vãn để nuôi dưới gối của nàng và ta, có thế coi đó là trưởng tử đời thứ tư của Lâm gia để kế thừa gia nghiệp.” Lâm Yến đang nói bỗng nhiên vỗ trán cười dài —— người mà hắn gọi là mẫu thân trong vài thập niên lại chưa từng coi hắn là nhi tử một khắc nào, nghĩ đến vừa hoang đường lại vừa nực cười.
 
*nhi tử thân sinh: con trai ruột.
 
Tống Tinh Dao lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.
 
Một lúc sau, cảm xúc của hắn tạm thời lắng xuống, lại tiếp tục nói: “Thời điểm phát hiện ra thuốc kia thì đã muộn, nàng đã phải chịu cực khổ rất nghiêm trọng rồi, xin lỗi, ta không thể bảo vệ nàng. Oanh Hương là do ta xử lý, ta biết nàng nảy sinh nghi ngờ chồng chất đối với việc này, cũng biết những năm đó nàng sống không được như ý, Lâm gia là đầm rồng hang hổ, ta không phải là phu quân trong tưởng tượng của nàng, nàng và ta dần dần cách lòng. Nàng muốn đi, nhưng ta lại muốn giữ nàng lại. Sau khi xảy ra việc của Oanh Hương, ta và Quận chúa gần như trở mặt, cuối cùng đạt thành một cuộc giao dịch với bà ta. Ta giúp đỡ Lâm Vãn bước lên địa vị cao, coi như là đã trả hết ân tình trong những năm này, về sau ta khôi phục tên thật, từ đó thoát khỏi Lâm gia, dẫn nàng tới nhà mới sinh sống.”
 
Nàng muốn ở lại Trường An cũng được, muốn trở về nhà cũ ở Lạc Dương cũng thế, cho dù là đi tới chân trời góc bể cũng có thể.

 
Vì thế, hắn bảo nàng từ từ… lại đợi một chút… phong thư hòa li kia, không cần kí.
 
Hắn luôn cảm thấy tương lai còn dài nhưng không ngờ hắn tính toán kĩ lưỡng, lại tính nhầm lòng người.
 
“Xin lỗi, đi quá xa rồi…” Hắn bóp bóp ấn đường, nhắm mắt lại: “Những việc trong đó, Bùi Viễn không hề hay biết. Ta không biết Lâm Vãn đã nói gì với hắn, hắn nhận định ta bị nàng mê hoặc, vì quyền thế nên tự tay đưa Lâm Vãn vào trong cung, ta đã từng giải thích rồi nhưng có lẽ hắn vẫn không nghe vào trong lòng. Có lẽ quyền thế sẽ thay đổi một người, hắn vốn cũng là một thiếu niên tâm huyết, từ trước đến nay không sợ sống chết nhưng sau đó lại dần dần bị quyền thế ăn mòn, làm việc càng ngày càng không từ thủ đoạn. Mấy năm kia, hắn không ngừng leo lên trên, cuối cùng làm thống lĩnh cấm quân, tay cầm quyền cao, hợp tác cùng ta trợ giúp Lâm Vãn.”
 
Hắn dừng một lát, mới nhắm mắt lại rồi nói tiếp: “Lâm Vãn biết nếu cung biến thành công, ta sẽ rời khỏi Lâm gia, sẽ không bao giờ ở lại Kinh Thành, sẽ không còn là chỗ dựa cho nàng ta nữa, vì thế nàng ta dùng lời nói xúi giục Bùi Viễn, bố trí độc cục.”
 
Đầu tiên bảo Bùi Viễn bằng mặt không bằng lòng bỏ Tống Tinh Dao lại Kinh Thành làm quân cờ trấn an Tam hoàng tử, có lẽ lúc đầu Bùi Viễn cũng không định giết nàng nhưng ai cũng không ngờ tới, vậy mà Tống Tinh Dao lại bị bắt vào trong cung, hắn nhìn thấy Lâm Yến có dấu hiệu đổi ý lui binh vì nàng nên mới có một mũi tên cuối cùng kia… Mà hết việc này đến việc khác ở phía sau đều do Lâm Vãn dụ dỗ từng bước một.
 
“Nàng nói hắn vì Lâm Vãn cũng được, vì dã tâm của chính mình cũng thế, hắn đã đánh cược tất cả những gì hắn có vào trận cung biến kia, tất nhiên không thể có sai sót.” Lâm Yến thở dài: “Hết thảy đều lấy cớ là vì yêu, cuối cùng cũng chỉ để thành toàn dã tâm và dục vọng của mình mà thôi.”
 
Chuyện xưa đã nói xong, Lâm Yến dường như cực kì mệt mỏi, nhếch môi lên, từ từ nhắm hai mắt lại, cứ ngồi như vậy ở trên nóc nhà.
 
Tống Tinh Dao đắm chìm trong chuyện xưa, đúng vậy, cũng chỉ là một chuyện xưa mà thôi. Chuyện cũ chấn động lòng người chỉ còn lại mấy câu nói qua loa khát quát, kiếp trước, bản thân nàng ở ngay trung tâm của vòng xoáy, lại không hề cảm nhận được áp lực của dông tố, tất cả mọi thứ liên quan tới nàng đều chỉ quay cuồng trong một mảnh đất nhỏ ở hậu trạch này, cũng không biết là do hắn giấu giếm quá tốt hay là do hắn đã giấu nàng làm quá nhiều rồi.
 
Nhưng bất kể như thế nào, chung quy thì đã qua rồi.
 
Nàng lẳng lặng ngồi một lát rồi quay đầu nhìn Lâm Yến. Người kể chuyện xưa giống như đã ngủ, hít thở đều đặn, vạt áo khẽ phất phơ theo gió, người hơi lung lay sắp đổ, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, như vậy cũng có thể ngủ à?
 

Độ cao này thật đáng sợ, nàng không dám đứng lên, chỉ có thể xê dịch về phía hắn, duỗi chân đá vào cẳng chân của hắn.
 
Lâm Yến bị giật mình tỉnh giấc, ánh mắt còn mang theo một tia mông lung, giống như một đứa nhỏ nhìn nàng.
 
Thế mà ngủ thật ư?
 
Tống Tinh Dao nhịn xuống xúc động muốn mắng hắn, nói: “Chuyện xưa đã kể xong, ta muốn đi xuống.”
 
Lâm Yến gật đầu, khi đứng dậy thì đột nhiên hỏi nàng: “Yêu Yêu, có phải nàng muốn có được chiếc đèn khôi kia không?”
 
“Vì sao đột nhiên lại hỏi câu này?” Tống Tinh Dao khó hiểu.
 
“Bọn họ nói… các tiểu cô nương trong thành Trường An đều hy vọng có được chiếc đèn này.” Lâm Yến nhớ tới lời mà Lâm Vãn và Bùi Viễn nói, từ tốn nói: “Ta… không biết các tiểu cô nương suy nghĩ cái gì, trước nàng, ta chưa từng tiếp xúc với các tiểu cô nương khác, ta không hiểu suy nghĩ của các nàng.”
 
Hắn đối xử tốt với Lâm Vãn nhưng sau này, kiểu đối xử tốt này cũng không là xuất phát từ thật lòng, phần lớn là Lâm Vãn ta cần ta cứ lấy, chẳng qua hắn chỉ dùng hết khả năng để thỏa mãn yêu cầu của nàng ta mà thôi, còn nữ nhân khiến hắn thật sự dùng cả tấm lòng để phỏng đoán suy xét thì chỉ có một người là Tống Tinh Dao mà thôi, đáng tiếc hình như biến khéo thành vụng.
 
Quả thật là giống như lời nói của Bùi Viễn, ở khía cạnh này, hắn là tên đầu gỗ du.
 
“Đã từng muốn.” Tống Tinh Dao vịn cổ tay của hắn rồi từ từ đứng lên, “Chiếc đèn này có ý nghĩa không phải ở bản thân chiếc đèn đối với các tiểu cô nương ở Trường An mà là đối với người tặng đèn, ta nói như vậy, ngươi có hiểu không?”
 
Lâm Yến chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, chỉ nhìn thấy trong cặp mắt kia là mưa gió cũng không kinh sợ.
 
“Vì lẽ đó Lâm Yến, nếu một ngày nào đó ngươi gặp được cô nương mà ngươi ái mộ, nhất định không thể lại keo kiệt một chiếc đèn này. Ta sẽ chúc phúc cho các ngươi.” Tống Tinh Dao lẳng lặng nói.
 
Đợi bảy năm cũng không thể đợi được đèn, nàng đã không muốn tiếp tục phải đợi nữa, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì.
 

Lâm Yến không nói nhưng hô hấp bỗng nhiên dồn dập, hắn càng nắm chặt tay hơn, đến mức cổ tay hơi hơi phát run nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì.
 
“Ta đưa nàng xuống.”
 
Có thể thấy, hắn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc, mới có thể dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra câu nói này.
 
Tống Tinh Dao gật đầu, cổ tay bị hắn cầm vào trong lòng bàn tay, vòng eo bị tay của hắn nhẹ nhàng đỡ lấy, chỉ là mấy cái nháy mắt, cảnh sắc trước mắt đã thay đổi, nàng đã xuống khỏi nóc nhà. Tay trên eo rời đi, giống như mơn trớn bằng cành liễu vậy, ngay cả độ ấm cũng không để lại.
 
Nàng muốn trả lò sưởi tay cho hắn nhưng vừa quay đầu lại, sau lưng đã không còn bóng người.
 
Hắn gần như là… chạy trối chết.
 
————
 
Ra tết Nguyên Tiêu, năm mới đã hoàn toàn kết thúc, Tống Tinh Dao lại nhiều hơn một tuổi.
 
Nàng cũng không có thời gian để rối rắm giãy giụa, dù sao thì trong tay có chuyện càng quan trọng hơn phải làm. Việc hợp tác với Li Nhạc Quán đã được quyết định, nàng nghiên cứu mấy món ăn vặt cho mèo trước, ngoại trừ xương cá thơm giòn và thịt ức gà, còn có cá lát nướng sẵn và cây kinh giới sau khi phơi khô. Bên phía Li Nhạc Quán có phản hồi tốt đẹp, đưa tiền lãi tháng đầu tiên tới đây, Tống Tinh Dao nhìn thấy túi tiền dần đầy lên, tâm trạng cực kì vui vẻ, tiếp tục cố gắng nghiên cứu.
 
Chẳng mấy chốc đã đến tháng ba, cái giá lạnh của mùa đông rút khỏi Trường An trong cơn mưa phùn rả rích, cây cối đâm chồi nảy lộc, cả thành được đổi mới, bờ hồ Khúc Giang cũng dần có nhiều người hơn.
 
Tống Tinh Dao bỏ qua mọi chuyện, tháng này chỉ chuyên tâm vào một sự kiện.
 
Xuân yến của Trưởng công chúa sắp tới rồi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.