Phù cẩm

Chương 41


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 41:

Cho dù như thế nào thì Lâm Yến cũng không ngờ được rằng kiếp này sẽ xuất hiện biến số như vậy.
 
Thế mà Tống Tinh Dao lại chính là cô nương mà Bùi Viễn tâm tâm niệm niệm hơn nửa năm, là chủ nhân của chiếc giày thêu kia.
 
Đừng nói là hắn, chỉ sợ ngay cả chính bản thân Tống Tinh Dao cũng không thể ngờ được, nếu không nàng sẽ không dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn —— cảnh giác và nghi hoặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Yến cảm thấy ngực hơi hơi co rút, muốn cướp lấy chiếc đèn trong tay Bùi Viễn rồi đốt cháy luôn, hắn lại nghĩ tới việc hắn thảo luận với Bùi Viễn về đề tài làm thế nào để lấy lòng một cô nương vào mấy tháng trước, hắn càng buồn bực hơn.
 
Bây giờ, không biết nên giải quyết trò khôi hài này thế nào đây?
 
Tống Tinh Dao không có nhiều suy nghĩ như Lâm Yến, nàng chỉ không hiểu hành động của Bùi Viễn —— từ lúc hắn liên tục tặng quà đến Tống gia, đối xử tốt với nàng, lại đến hôm nay… Chẳng lẽ hắn muốn tặng chiếc đèn này cho nàng ư?
 
Ánh mắt của Lâm Yến dường như càng ngày càng nặng nề hơn, chẳng lẽ Bùi Viễn và Lâm Vãn lại đang hợp mưu làm gì à? Nhưng không thể nào, kiếp này nàng và bọn họ có quăng tám sào cũng không tới.
 
Lòng tràn đầy nghi hoặc khiến Tống Tinh Dao rất muốn lập tức kéo Lâm Yến đến một góc để hỏi cho rõ ràng, nếu không, nàng cảm thấy buổi tối mình sẽ bị mất ngủ.
 
“Hóa ra… là muội muội Tống gia nha.”
 
Trong khi mấy người đang quay cuồng suy nghĩ, Lâm Vãn lại cười mở miệng nhưng ánh mắt kia mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu khiến khuôn mặt kia lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta và Tống muội muội đã từng gặp nhau rồi, muội không nhớ rõ à? Ở Li Nhạc Quán.” Lâm Vãn thấy Tống Tinh Dao không trả lời thì lại cười nói: “Ngày đó thật xin lỗi, Lư Thất nổi giận đùng đùng, ta không thể ngăn cản, để muội muội chịu ấm ức rồi.”
 
Lâm Vãn còn lớn hơn Tống Tinh Dao một tuổi, gọi nàng một tiếng muội muội cũng không có vấn đề gì nhưng Tống Tinh Dao nghe thấy thì chỉ cảm thấy chói tai.
 
“Lâm tiểu thư nói quá lời, ta có thể nhìn rõ những việc xảy ra vào ngày hôm đó, việc đó không hề liên quan gì đến tiểu thư.” Tống Tinh Dao cười cười, có chút lạnh lùng. Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, Lâm Vãn không giúp cũng không ngăn cản, hoàn toàn không phải việc liên quan đến mình.
 

Trong lời này có ẩn ý, Lâm Vãn nghe ra nhưng chỉ cười, giống như cũng không để ý tới cách xưng hô mà nàng gọi mình, lại dịu dàng nói với Bùi Viễn: “Bùi ca ca, chiếc đèn này… Huynh còn không tặng đi?”
 
Cuối cùng Bùi Viễn cân nhắc lời nói thật tốt, đưa chiếc đèn này về phía trước, chỉ nói: “Lục tiểu thư, chiếc đèn này tặng cho…”
 
Một chữ “Nàng” còn chưa nói ra miệng, tay hắn đã bị người đè lại.
 
Lâm Yến nói tiếp lời của hắn: “Chiếc đèn này đưa cho Tử Dịch.”
 
Bùi Viễn quay đầu lại nhìn Lâm Yến một cách ngạc nhiên, lại nghe thấy Lâm Yến thản nhiên nói: “Vừa rồi mọi người đều nhìn rõ tình hình trong sân, chiếc đèn này cũng coi như là Tử Dịch và Bùi Viễn hợp lực đoạt được, tuy cuối cùng rơi vào tay Bùi Viễn nhưng cũng phải tính một phần cho Tử Dịch. Bùi Viễn, đúng không? Nếu Bùi Viễn đã có được danh tiếng, vậy phần lợi tức này, đương nhiên nên đưa cho Tử Dịch.”
 
Hắn vừa nói dứt lời, Bùi Viễn chỉ cảm thấy tay Lâm Yến đang đè cổ tay hắn xuống đã sử dụng nội lực, cưỡng ép hắn đưa chiếc đèn về phía Tống Mộng Trì. Hắn cảm thấy không vui, bản năng muốn chống cự nhưng Lâm Yến đã nói ra lời này, nếu lúc này Bùi Viễn muốn phủ nhận, không khỏi quá không rộng lượng trước mặt người khác, thế là hắn nghẹn cục tức ở trong ngực, tức giận trừng Lâm Yến.
 
May mà Tống Mộng Trì không nhận hiện ra ánh mắt tóe lửa giữa hai người, miệng tươi cười khiêm tốn: “Sao lại không biết xấu hổ như thế…” Tay thì duỗi ra cầm lấy chiếc đèn khôi kia, liên tục nói cảm ơn với Bùi Viễn, sắc mặt của Bùi Viễn cực kì khó coi, miệng còn phải nói mấy câu khách sáo, chiếc đèn kia đã không thể trở lại. Tống Tinh Dao thấy việc không liên quan đến mình, nàng đã sớm lùi ra sau lưng ca ca, đứng ở một chỗ cùng Phương Du, nhìn Tống Mộng Trì cầm đèn, khó xử nhìn về phía nàng và Phương Du ——
 
Chiếc đèn này tặng cho muội muội hay là tặng cho Bát tiểu thư của Phương gia?
 
Tống Tinh Dao đã sớm không hề có suy nghĩ gì đối với chiếc đèn này, lập tức giơ chiếc đèn đào mừng thọ kia của mình lên, nói: “Muội đã được a huynh tặng đèn rồi, muội không lấy chiếc đèn khôi này đâu, huynh vừa mới nói muốn tặng đèn cho Phương tỷ tỷ thì không thể nuốt lời.”
 
Tống Mộng Trì cảm giác sâu sắc rằng muội muội nhà mình rất hiểu chuyện, cho nàng một ánh mắt khen ngợi rồi đưa đèn cho Phương Du: “Bát tiểu thư, chiếc đèn này tặng cho tiểu thư, chúc tiểu thư mỗi ngày đều là Nguyên Tiêu, cười đẹp hơn đèn.”
 
Phương Du đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống, sau một lúc lâu mới nhận lấy đèn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi bay: “Đạ tạ Tống công tử.”
 
Tống Tinh Dao ở bên cạnh nghe vậy thì rùng mình một cái: Lời nói âu yếm này của a huynh nàng không mấy khéo léo, nàng nghe mà nổi da gà.
 
Nhưng mặc kệ như thế nào, người nên nghe thấy vui vẻ là được.
 
Đèn khôi đã có chủ mới, khách khứa trong ngoài Đăng Lâu cũng đã tan cuộc, Phương Ngộ Thanh và Tống Mộng Trì dẫn theo muội muội của mình đi ra bờ sông thả đèn, sau khi cáo từ thì đều rời đi, để lại mấy người Lâm Yến ở trong Đăng Lâu.

 
Đợi đến khi Tống Tinh Dao đi khuất bóng, Bùi Viễn mới xoay người, đột nhiên nổi giận, đánh úp một chưởng về phía Lâm Yến, muốn nắm vạt áo của hắn, dọa Lâm Vãn thốt lên kinh ngạc: “A huynh!”
 
Lâm Yến lùi lại một bước về phía sau, hất tay Bùi Viễn ra, cũng không bị hắn khống chế nữa.
 
“Lâm Yến, ngươi có ý gì?” Bùi Viễn sa sầm mặt mày—— Chiếc đèn mà hắn trăm cay ngàn đắng mới giành được lại bị Lâm Yến lơ đãng nói một câu, làm áo cưới cho người khác. Tống Mộng Trì vui vẻ nhưng hắn thì sao?
 
Nói xong, hắn càng nghĩ càng giận, lại vung một quyền.
 
Lâm Yến nghiêng đầu tránh né, lạnh nhạt nói: “Ngươi dọa nàng sợ.”
 
Dọa sợ? Bùi Viễn không cảm thấy người dám bắn mù mắt của Phùng Hoảng sẽ bị một chiếc đèn dọa sợ.
 
“Đưa đèn cho Tống Mộng Trì, tốt hơn so với việc đưa cho nàng trước công chúng, ngươi không thấy nàng khó xử sao?” Tâm trạng của Lâm Yến cũng rất kém, thật sự không muốn nói nhảm với Bùi Viễn, phất tay áo đi ra ngoài lâu.
 
Bùi Viễn suy nghĩ về lời Lâm Yến nói, Tống Mộng Trì là huynh trưởng của Tống Tinh Dao, đưa đèn cho hắn thì quả thật tốt hơn đưa trực tiếp cho Tống Tinh Dao. Nghĩ như thế, hắn chạy nhanh đuổi theo Lâm Yến, sóng vai nói với Lâm Yến: “Đây là người dùng chiến thuật đánh vu hồi* giúp ta à? Quả nhiên là huynh đệ tốt! Nhìn không ra, ngươi không nói một lời lạnh như băng nhưng tâm cơ lại rất sâu.”
 
*đánh vu hồi: hay thao tác Đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch. Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng.
 
Lâm Yến không hề muốn nói một câu nào, không muốn nói chuyện với Bùi Viễn, cũng không muốn để lý tới Lâm Vãn.
 
————
 
Chơi một đêm, khi Tống Tinh Dao về nhà thì đêm đã khuya. Nàng vội vàng rửa mặt, tháo trâm cài tóc, Tống Tinh Dao ngồi chải tóc trước gương, trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện ở Đăng Lâu.
 
“Tiểu thư, chiếc đèn hôm nay của Bùi công tử, sao nô tỳ cứ cảm thấy là muốn tặng cho tiểu thư nhỉ?” Yến Đàn vừa thu từng món trang sức vào hòm trang điểm vừa hỏi Tống Tinh Dao.

 
Tống Tinh Dao cũng cảm thấy chiếc đèn kia được đưa tới một cách kỳ quặc, đang vô cùng thắc mắc và không có câu trả lời, tốt nhất bản thân nàng phải tìm người để hỏi cho rõ ràng cụ thể, nàng không trả lời được câu hỏi của Yến Đàn.
 
Yến Đàn lẩm bẩm vài tiếng, thấy Tống Tinh Dao không lên tiếng, cũng không hề nói nữa, tự giác đi trải giường chiếu cho nàng. Tống Tinh Dao chải tóc hai lượt, chợt nghe một tiếng vang xé gió nho nhỏ, ánh nến lung lay, giấy cửa sổ bị rách, một hòn đá có buộc giấy lăn đến dưới chân. Nàng cúi người nhặt lên, mở ra nhìn một cái, lại nhanh chóng vo lại.
 
“Được rồi, hôm nay đã chơi hơn nửa ngày, ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Tống Tinh Dao vung tóc ra, đứng dậy lên giường.
 
Yến Đàn đắp kín chăn cho nàng, cài màn cẩn thận, sau khi thổi nến thì mới ra khỏi phòng. Tống Tinh Dao nằm một lát, nghe thấy ngoài phòng không còn tiếng động, lúc này nàng mới bò lên, khoác áo ngoài và đi giày một cách qua loa, lặng yên không một tiếng động sờ soạng đi mở cửa.
 
Trong vườn chỉ có hai cột đèn đá soi sáng con đường rải đá cuội, Tống Tinh Dao đi đến giữa vườn, chỉ nhìn thấy bóng dáng của cỏ cây, đang muốn tìm kiếm thì đột ngột có một người xuất hiện ở bên cạnh.
 
“Là ta, đừng sợ.” Trước khi nàng kêu lên, Lâm Yến đã lên tiếng.
 
“Lâm Yến!” Tống Tinh Dao cầm cục đá nói bằng giọng trầm thấp: “Ngươi lén lút tới nhà của ta là muốn làm cái gì?”
 
“Tới giải đáp thắc mắc và giải thích nghi ngờ cho nàng, không phải hôm nay nàng có chuyện muốn hỏi ta sao?” Lâm Yến nói xong thì đỡ khuỷu tay nàng, nâng nàng nhảy lên giữa không trung.
 
Tống Tinh Dao còn chưa kịp nói gì, người đã theo hắn đứng ở trên nóc nhà.
 
“Nơi này không có người, dễ nói chuyện.” Lâm Yến vừa dìu nàng vừa nói.
 
Tú lâu vốn được xây trong vườn hoa, nền phía dưới đã cao hơn đất bằng không ít, hơn nữa còn là tòa lâu hai tầng, Tống Tinh Dao đứng ở phía trên, lập tức có thể trông thấy hơn nửa đường phố —— lệnh cấm đi lại ban đêm được tạm thời hủy bỏ, trên đường còn có dân chúng chưa rời đi, phố hẻm đèn đuốc sáng trưng, phía xa là bóng dáng tòa nhà cao cao ở Trường An, xa hơn nữa, còn có bóng dáng mơ hồ của đèn phi tiên ở Đăng Lâu, lại lộ ra một vầng trăng tròn khổng lồ trên bầu trời, đường phố tựa như dải ngân hà, lầu gác trước cung như tiên cung, đều là cảnh đẹp hiếm có trên thế gian.
 
Tống Tinh Dao vô thức nhìn thêm vài lần, bỗng hắt xì một cái.
 
Chỗ cao không tránh khỏi việc bị lạnh, ở đây gió lớn.
 
Lâm Yến nhét thứ gì đó vào trong tay nàng, Tống Tinh Dao sờ một cái, là lò sưởi tay ấm áp.
 
“Ngồi xuống đi, nếu không sẽ dễ bị ngã.”
 

Tống Tinh Dao quả thật đứng trong nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không để ý là ngã lăn xuống, chỉ có thể từ từ hạ người xuống, dưới sự dìu đỡ của hắn, ngồi xuống nóc nhà, lúc này mới mạnh mẽ rút tay về, lạnh nhạt nói: “Vậy thì tốt nhất ngươi có thể cho ta một câu trả lời hài lòng, rốt cuộc Bùi Viễn đang làm cái gì?”
 
“Bùi Viễn đang làm cái gì?” Lâm Yến hỏi lại nàng.
 
“Ta và hắn không hề thân quen, vì sao hắn năm lần bảy lượt lấy lòng, tặng đồ tới nhà ta? Còn có chiếc đèn kia… đừng nói là muốn đưa nó cho a huynh của ta nhé?” Tống Tinh Dao nhìn thấy rõ ràng, chiếc đèn kia là hướng về phía nàng nhưng nửa đường bị Lâm Yến chặn lại mà thôi.
 
Lâm Yến suy xét, nếu như nói cho nàng biết Bùi Viễn tặng đồ cho nàng là bởi vì bị sai lầm của hắn dẫn đường, có lẽ hắn sẽ bị nàng đạp từ trên nóc nhà xuống, thế là hắn lựa chọn bỏ qua vấn đề này, chỉ hỏi nàng: “Nàng nói cho ta biết trước, có phải trước đây nàng đã từng gặp Bùi Viễn rồi không?”
 
“Từng gặp.” Tống Tinh Dao tức giận nói: “Khi ở Lạc Dương, ta và hắn bị nhốt cùng nhau trong hang ổ của Phùng Hoảng, hai bên đã từng giúp đỡ lẫn nhau một phen, khi đó ta không biết là hắn.”
 
“Có phải nàng còn làm mất một chiếc giày không?” Lâm Yến cũng ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
 
“Làm sao ngươi biết?” Tống Tinh Dao càng ngày càng khó hiểu.
 
“Vậy thì đúng rồi.” Lâm Yến bóp bóp ấn đường —— biến số này thật là kinh người.
 
“Đúng cái gì? Ngươi đừng đánh đố ta, gặp gỡ các ngươi thì không có chuyện gì tốt!” Tống Tinh Dao vừa xoa tay vào lò sưởi vừa nói.
 
“Yêu Yêu… Bùi Viễn, hắn…” Lâm Yến dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Thích nàng.”
 
“…” Tống Tinh Dao vốn đang nhìn đèn đuốc ở phía xa, đột nhiên nghe được lời này, nàng không khỏi giật mình, cổ cứng nhắc từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Yến một lúc lâu, cố gắng tìm kiếm biểu cảm đang nói đùa trên mặt hắn, nhưng không có, vẻ mặt của Lâm Yến rất nghiêm túc.
 
“Ngươi đang nói đùa với ta à?” Nhưng Tống Tinh Dao vẫn không tin.
 
Kiếp trước Bùi Viễn giết nàng đấy! Có lẽ là giết nàng vì Lâm Vãn! Một người nam nhân yêu Lâm Vãn cả đời, sao đổi một đời thì sẽ thích nàng? Nàng không hiểu nổi…
 
“Chắc là tình cảm cũng có thứ tự đến trước đến sau, cũng không có gì gọi là số mệnh an bài.” Lâm Yến từ tốn nói: “Đời này nàng và ta thay đổi quá nhiều điểm bắt đầu, vì thế cũng thay đổi quỹ đạo vốn có. Bùi Viễn vốn nên dần dần nảy sinh tình cảm với Lâm Vãn sau khi ta trở về từ núi Chung Nam, lại không ngờ một đời này, hắn gặp nàng trước.”
 
“Thì sao?” Tống Tinh Dao đã hoàn hồn, vẫn cảm giác hoang đường: “Hắn rễ tình đâm sâu với Lâm Vãn, một người yêu Lâm Vãn như vậy, làm sao… Lâm Yến, kiếp trước, rốt cuộc vì sao hắn giết ta?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.