Phù cẩm

Chương 40


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 40:

“Aii, lần trước, khi Bát muội của ta mang theo nha hoàn đi chợ phía Tây thì gặp phải mấy tên xấu xa, đúng lúc a huynh của ngươi đang làm nhiệm vụ, giải vây giúp muội ấy, vì lẽ đó mà quen biết. Nói ra thì nhà ta còn chưa cảm ơn a huynh của ngươi đâu.” Vẫn là Phương Ngộ Thanh nói rõ ngọn nguồn thay cho Phương Du.
 
“A huynh của ta vốn là Kim Ngô Vệ, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của huynh ấy, đều là việc nên làm, không cần nói cảm ơn.” Tống Tinh Dao vừa nói vừa nhìn theo tầm mắt của Phương Du.
 
Người mà Phương Du nhìn chằm chằm đúng là Tống Mộng Trì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Tinh Dao nói thầm trong lòng: Đây là nàng phải đổi tẩu tử* à? Thê tử của Tống Mộng Trì ở kiếp trước không phải là Phương Du, là cha nương của nàng làm chủ chọn cho Tống Mộng Trì, vốn dĩ gia thế của hai nhà cũng tương đương nhưng vị tẩu tử kia của nàng là một người khôn khéo, luôn ngóng trông Tống Mộng Trì có thể có tiền đồ rộng mở, cuối cùng nàng ta giấu Tống Mộng Trì lấy danh nghĩa của nàng để cầu xin Quận chúa ở Lâm gia, đó là lý do tại sao sau này Tống Mộng Trì lại có chức quan kia, đây cũng là việc mà hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với muội muội. Sau đó, gia cảnh của Tống gia sa sút, cha nương bị lưu đày, Tống Mộng Trì không còn tiền đồ nên trở về Lạc Dương, người tẩu tử này không chịu đi theo, vì thế dùng một phong thư hòa li để cắt đứt quan hệ với Tống gia, sau khi Tống Mộng Trì trở lại Lạc Dương chưa đầy ba tháng, người tẩu tử kia đã tái giá với người khác.
 
*tẩu tử: chị dâu.
 
Nếu có thể để a huynh lấy được cô nương mà huynh ấy thích, có lẽ cũng là chuyện tốt nhỉ? Nhưng Tống Tinh Dao không thân với Phương Du, nàng không nhớ rõ kết cục sau này của Phương Du, lỡ đâu sau này nàng ấy lại có một đoạn lương duyên, gia đình hòa thuận, vậy chẳng phải là loạn điểm uyên ương*, làm hỏng nhân duyên của nàng ấy ư?
 
*loạn điểm uyên ương: gán ghép linh tinh, nó là một ẩn dụ để chỉ sự không hợp nhau trong kết hôn.
 
Nàng và Lâm Yến sửa lại một chút mở đầu, tại sao nó lại khiến cho hết thảy đều bị rối loạn quỹ đạo?
 

“Hay!” Phương Du bỗng nhiên vỗ tay nói, mặc dù giọng nói không to nhưng khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng.
 
Trong thời gian Tống Tinh Dao ngẩn người này, Tống Mộng Trì đã vượt qua thi văn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người muội muội này là nàng còn không quan tâm a huynh bằng muội muội nhà người khác đâu. Nghĩ như thế, Tống Tinh Dao lại đưa mắt nhìn lên chỗ thi đấu một lần nữa. Thi văn nhanh chóng kết thúc, loại bỏ rất nhiều người, chỉ có mười người có thể tham gia vượt ải thi võ.
 
Tống Mộng Trì là một trong số đó, hắn đứng ở trên sân vẫy tay về phía nàng và Phương Du một cách đắc ý, hấp dẫn ánh mắt của hai người nhìn qua đó.
 
Một người cách độ cao của cả một tầng lầu, một người cách khách khứa đầy sảnh, Lâm Yến và Bùi Viễn đồng thời nhìn thấy Tống Tinh Dao. Hôm nay, Tống Tinh Dao trang điểm, mặc một bộ váy đỏ thạch lựu, khuôn mặt được đèn đuốc phản chiếu trở nên có vẻ mặt hồng hào, má hồng môi đỏ, má lúm đồng tiền ngọt ngào, trông xinh đẹp đến mức người ta không thể rời mắt được, một cái nhăn mày một nụ cười đều rung động lòng người.
 
Tống Tinh Dao lại chỉ đưa mắt nhìn theo Tống Mộng Trì chạy ra ngoài lâu, trái tim của nàng cũng treo lên theo. Thi võ không an toàn giống như thi văn, trước không nhắc tới việc quyền cước không có mắt, chỉ riêng việc chiếc đèn kia treo trên chỗ cao ở một tòa lâu ba tầng, chỉ có thang treo ở hai bên để leo lên, chẳng may trượt chân ngã xuống thì hậu quả kia rất khó lường.
 
Tất cả các tấm vách ngăn cửa của Đăng Lâu đều đã được mở ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nơi thi đấu ở bên ngoài lâu, mười thiếu niên lần lượt lên sân, dẫn tới việc dân chúng đang tụ tập bên ngoài lâu vỗ tay vang dội hết đợt này tới đợt khác. Đây là việc náo nhiệt mà ngày thường khó có được, đương nhiên khiến dân chúng có mặt trên sân phát cuồng.
 
Thi đấu đã chính thức bắt đầu sau khi tiếng chiêng vang lên, Tống Tinh Dao chỉ chú ý tới Tống Mộng Trì. Tống Mộng Trì có sức lực rất lớn, thân thủ cũng coi như là nhanh nhẹn, hắn nhanh chóng đánh đuổi hai thiếu niên vây ở bên người mình, vọt tới phía dưới thang treo, đang muốn trèo lên trên thì mắt cá chân lại bị người kéo xuống dưới đất mặt, lại đối mặt với một trận đánh đấm, Tống Tinh Dao nhìn mà run như cầy sấy.
 

Bên kia, Bùi Viễn cũng bị mấy người bao vây tấn công, trong lòng thầm than một tiếng không tốt. Hắn có tiếng tăm ở bên ngoài, không thể nghi ngờ là người có thân thủ tốt nhất trong tất cả mọi người, đây là kết bè để đối phó với hắn. Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên, chói đến mức hai mắt hắn bị mù tạm thời. Người ra sân không thể mang theo bất kì một vũ khí sắc bén gì nhưng đối phương cất giấu gương ở trong tay áo, bốn phía trên sân đều có đèn màu, dựa vào phản xạ ánh sáng để làm chói mắt của đối thủ, có thể nói là thâm độc đến cực điểm.
 
“Bùi Viễn, bình thường ngươi rất kiêu ngạo, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một trận nhớ đời.” Không biết là ai nhỏ giọng nói một câu.
 
Bùi Viễn không nhận ra người này nhưng cũng hiểu rõ bình thường mình là người kiêu ngạo bướng bỉnh đã đắc tội quá nhiều người, chỉ sợ là mượn cơ hội tới trả thù. Đối phương không cho hắn có cơ hội phản ứng, vung quyền tới, Bùi Viễn chống lại hơn mười chiêu một cách miễn cưỡng, bị người đánh một quyền vào vai trái, hắn lùi về phía Tống Mộng Trì, tiện tay dùng một chưởng đánh bay người đang vây quanh Tống Mộng Trì. Bởi vì có quan hệ với Lâm Yến nên Tống Mộng Trì và Bùi Viễn đã từng gặp mặt vài lần, sau khi nhận ra người tới thì nói một tiếng cảm ơn, hai người tựa lưng vào nhau, trong nháy mắt tình thế chuyển thành hai chọi tám.
 
“Ngươi phải chú ý tới đôi mắt.” Bùi Viễn dặn dò một câu, dựa vào sự yểm trợ của Tống Mộng Trì để xé xuống một góc áo bào, dứt khoát bịt kín mắt lại.
 
“Hèn hạ.” Tống Mộng Trì phát hiện đối phương dùng thủ đoạn thâm độc, mắng một tiếng, lại nghĩ rằng mình cũng không có cơ hội chiến thắng nên nhanh chóng quyết định: “Bùi huynh, ta yểm trợ huynh leo lên.”
 
Bùi Viễn cũng không phản đối, chỉ nói: “Cảm ơn.”
 
Tống Tinh Dao nhìn từ phía xa thì chỉ thấy a huynh nhà mình đánh tan đối thủ vây quanh người, Bùi Viễn tung người lên, dựa vào khinh công cực kì tốt của mình để leo lên thang treo, phía sau còn có người đuổi theo muốn túm lấy hắn, bị hắn dùng một chân đạp xuống, hắn lại mượn lực để nhảy lên, chẳng bao lâu đã lấy được đèn khôi một cách dễ dàng.
 
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm ở bên dưới sân, cuộc thi kết thúc, đèn khôi rơi vào tay Bùi Viễn. Có người nhanh chóng ra sân, vây xung quanh Bùi Viễn, Tống Mộng Trì cười ngây ngô đi xuống dưới, đi khập khiễng về phía mấy người Tống Tinh Dao.
 

“Xin lỗi, không thể cướp được đèn khôi cho các muội.” Hắn gãi đầu nói, hiếm khi có chút ngại ngùng.
 
“Một chiếc đèn mà thôi, cũng đáng để huynh làm to chuyện sao?” Tống Tinh Dao trông thấy một mảnh xanh đỏ trên mặt hắn thì không nhịn được nói, lại dùng tay phủi bụi bẩn trên người hắn.
 
“Ta cảm thấy Tống ca ca rất giỏi.” Phương Du vừa khen ngợi vừa đưa khăn sạch ra.
 
Tống Mộng Trì nhận lấy, cười càng ngốc hơn.
 
————
 
Ở một chỗ khác, Bùi Viễn gian nan thoát ra từ trong đám người vây quanh, đón đầu gặp gỡ Lâm Yến và Lâm Vãn.
 
“Chúc mừng Bùi ca ca đã đoạt được đèn khôi.” Lâm Vãn liếc nhìn cái đèn kia mấy lần, cười đến mức đôi mắt cong cong: “Không biết vị cô nương kia của huynh có ở trong sảnh không? Huynh đã đồng ý với a huynh rằng lấy được đèn thì sẽ để chúng ta gặp vị tiểu cô nương kia.”
 
“Vừa rồi những người kia là chuyên môn đối phó ngươi.” Lâm Yến lại nói tới một chuyện khác.
 
Bùi Viễn nhìn xung quanh, không có tâm tư để ý tới người vừa sử dụng thủ đoạn xấu xa, chỉ nói: “Ở trong sảnh, ta nhìn thấy nàng.”
 
Đang nói, hắn chợt sáng mắt lên —— hắn nhìn thấy Tống Tinh Dao.

 
————
 
Mấy người Tống Tinh Dao đang định rời đi. Phương Du muốn đi thả đèn trên sông, kéo Tống Tinh Dao đi cùng nhau, Phương Ngộ Thanh và Tống Mộng Trì đương nhiên phải làm hộ hoa sứ giả, trả tiền xong, mới vừa bước ra cửa hông của Đăng Lâu thì đã nghe một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Tống huynh, Phương huynh.”
 
Mấy người quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Viễn cầm đèn đi tới, trên khuôn mặt thiếu niên vẫn còn vẻ ửng đỏ chưa tan và mồ hôi, đi từng bước tới đây, phía sau còn có Lâm Yến và Lâm Vãn đi theo.
 
Hô hấp của Lâm Yến dần dần trở nên nặng nề.
 
Phía trước có hai cô nương, Tống Tinh Dao và Phương Du. Hắn nghĩ, chắc hẳn sẽ không có việc trùng hợp như vậy trên thế gian này.
 
Chỉ là ý nghĩ này còn chưa xong, hắn đã thấy Bùi Viễn cầm đèn đi về phía Tống Tinh Dao.
 
“Lục tiểu thư, chiếc đèn này…” Bùi Viễn hơi căng thẳng, tay cầm đèn lấm tấm mồ hôi, lời nói đến bên miệng chợt nặng như ngàn cân.
 
Tống Tinh Dao nhìn chiếc đèn kia, lại nhìn người cầm đèn, sau đó nhìn Lâm Yến và Lâm Vãn, đầu đầy mờ mịt, lòng tràn đầy cảnh giác, lông mày đã có xu thế vặn thành nút thắt, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Bùi Viễn, cuối cùng nàng chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Yến.
 
Đây là muốn làm loạn cái gì vậy?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.