Phù cẩm

Chương 39


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 39:

Chương 39: Tu La tràng* (1)
 
*Tu La tràng: sắp có tình huống nguy hiểm.
 
Nháy mắt đã tới Hội hoa đăng vào tết Nguyên Tiêu, cuối cùng Tống Tinh Dao chọn sẽ ra cửa vào hôm nay tức là ngày chính của tết Nguyên Tiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Màn đêm mới buông xuống, khi sắc trời lờ mờ, đèn đuốc trong thành đã đồng loạt sáng rọi, hàng vạn ngọn hoa đăng giống như dải ngân hà rực rỡ chạy dọc con đường dài, một đêm này, sao dưới đất lấp lánh, vượt qua cả sao trên trời vào đêm khuya. Thật ra Tống Tinh Dao rất thích cảnh đèn đuốc này, phố xá sầm uất ồn ào náo nhiệt, ngàn vạn gia đình đều là cảnh tượng tươi đẹp hoà thuận vui vẻ, dường như Trường An thịnh thế là một bức tranh mà giơ tay là có thể chạm tới.
 
Đám đông chậm rãi di chuyển về phía đường lớn Chu Tước, Tống Tinh Dao dẫn theo Yến Đàn và Kỳ Quy Hải, đi theo Tống Mộng Trì cũng đi về hướng đường lớn Chu Tước. Có vết xe đổ vào hôm Đoan Ngọ, Tống Mộng Trì coi chừng muội muội không dám rời đi nửa bước, Tống Tinh Dao cũng không chen vào chỗ đông người, chỉ chọn con đường ít người. Trên đường đi, Tống Mộng Trì cũng mua đèn cho nàng và Yến Đàn, đèn của Yến Đàn là một chiếc đèn hoa sen, Tống Tinh Dao chọn chiếc đèn đào tiên, Tống Mộng Trì cười nàng: “Muội chọn chiếc đèn này rất giống muội đấy, tròn vo!”
 
Tống Tinh Dao tức giận đến mức đánh hắn —— nàng tròn chỗ nào chứ? Dáng người của nàng rõ ràng là không mập không gầy rất cân xứng đấy có hiểu không?
 
Hai huynh muội đang đùa giỡn, một tiếng “Đùng” bỗng nhiên vang lên ở trên trời cao, một đợt pháo hoa thật to nổ tung, theo đợt pháo hoa này, một chiếc đèn màu rất lớn bỗng sáng lên trong bóng đêm. Chiếc đèn này treo ở chỗ cao nhất của Đăng Lâu, dùng lụa mỏng làm thành bức tranh tiên nữ bay trên cung trăng, mô phỏng tiên nữ cưỡi mây bay, người cách mấy con phố cũng có thể nhìn thấy nó.
 
Đám đông bốn phía thốt ra một trận kinh ngạc cảm thán, sau đó lại dũng mãnh lao tới chỗ kia.
 
Đó là chiếc đèn đẹp nhất do triều đình chuẩn bị cho Hội hoa đăng vào tết Nguyên Tiêu năm nay, quả thật là trông rất sống động, giống y như thật.
 

“Tiểu thư, công tử, nô tỳ nghe nói có cuộc thi tranh đèn khôi ở Đăng Lâu, chúng ta đi xem một chút nhé?” Yến Đàn vừa nhìn ngọn đèn lớn vừa nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi đâu phải đi xem cuộc thi tranh đèn khôi, ngươi rõ ràng là muốn đi ngắm các tiểu công tử anh tuấn thì có!” Tống Tinh Dao nói một câu vạch trần tâm tư của nàng ấy.
 
Yến Đàn cười hì hì, lại nói: “Chẳng lẽ tiểu thư không muốn ạ?”
 
Tống Tinh Dao quả thật không muốn nhưng Tống Mộng Trì lại mở miệng trước: “Yêu Yêu, muội có thích đèn khôi không? A huynh đi cướp về cho muội?”
 
“Muội không cần, a huynh, huynh đừng đi, lát nữa đánh nhau va chạm bị thương, nương lại phải sốt ruột.” Tống Tinh Dao vội vàng muốn kéo Tống Mộng Trì lại.
 
Nhưng Tống Mộng Trì vốn có tâm tính thiếu niên dù đã ở Kim Ngô Vệ một khoảng thời gian thì vẫn đặc biệt có hứng thú với những việc như thế này, hắn kéo Tống Tinh Dao đi, vừa đi vừa nói: “Muội không tin a huynh của muội à? Dù sao thì huynh cũng là Kim Ngô Vệ đấy, không bị thương được.”
 
Tống Tinh Dao đau cả đầu, lại không khuyên nổi Tống Mộng Trì nên chỉ có thể đi theo về phía Đăng Lâu.
 
Kỳ thực, võ nghệ của Tống Mộng Trì quả thật cũng không kém, nếu không thì cũng không vào được Kim Ngô Vệ, nhưng vấn đề là tranh đèn khôi vốn là việc yêu thích nhất của thiếu niên ở Kinh Thành, không thiếu người có võ nghệ cao cường, Tống Mộng Trì không phải đối thủ của bọn họ.
 
Nhưng Tống Tinh Dao khó mà nói những lời này, dù sao thì ở kiếp trước, Tống Mộng Trì cũng từng đi tranh chiếc đèn này cho nàng khi mới vào kinh, cuối cùng đương nhiên là hắn bị thua, nàng cảm thấy để a huynh đi chơi một chút cũng không tệ, vì vậy nàng nói một lần với hắn rồi cũng không khuyên nữa.
 

Một đám người vội vàng chạy tới bên ngoài Đăng Lâu nhưng nơi này đã sớm chật như nêm cối. Bên ngoài Đăng Lâu đã được dọn dẹp, dùng dải lụa đỏ quây một khu đất trống thành một sân thi đấu, đèn khôi từ từ được treo ra ngoài lan can trên tầng ba của Đăng Lâu dưới cái nhìn của mọi người ở đây, có hai cái thang dài treo lơ lửng ở hai bên chiếc đèn, người muốn cướp đèn phải thi Kinh Văn ở trong trước lâu, sau khi vượt qua thi văn mới có thể xuất hiện ở chỗ này, tiếp tục thi võ để cướp đèn.
 
Các vị trí tốt ở bên ngoài Đăng Lâu đều đã bị chiếm hết, Tống Mộng Trì không dám để Tống Tinh Dao ở lại bên ngoài, muốn dẫn nàng tiến vào trong lâu nhưng lại bị quản sự của Đăng Lâu ngăn ở bên ngoài, Tống Mộng Trì nói hết lời, cũng không có thể bảo người ta cho qua được. 
 
Vẫn là Tống Tinh Dao có mắt nhìn, lục tìm một chút vàng vụn, sau đó lấy Miêu Bài đang treo ở trên eo xuống, nàng đưa chúng cho vị quản sự kia.
 
“Làm phiền ngươi tạo điều kiện, không có bàn trà cũng không sao, chúng ta đứng ở bên cạnh nhìn một chút là được.”
 
Quản sự thấy nhiều hiểu rộng, khi nhìn thấy Miêu Bài kia của Tống Tinh Dao thì ánh mắt đã dịu xuống, lại nhìn vàng được đưa tới, chần chờ một lát rồi mới nói: “Cũng được, ở sảnh đường đã không còn chỗ ngồi nữa rồi, các ngươi đứng ở một góc hướng Tây trên lầu một để xem đi. Hôm nay có không ít quý nhân tới đây, khó tránh khỏi có quý nhân trong cung cải trang đến thăm, các ngươi đừng chạy loạn.”
 
Nói xong, hắn gọi chân sai vặt tới, thì thầm dặn dò người nọ vài câu, sau đó bảo chân sai vặt kia dẫn bọn họ đi vào.
 
“Muội muội, tấm thẻ bài kia của muội có ích như vậy à?” Đây là lần đầu tiên Tống Mộng Trì nhìn thấy Tống Tinh Dao dùng Miêu Bài nên cực kỳ tò mò.
 
“Cái này à!” Tống Tinh Dao lắc lư Miêu Bài: “Không nói cho huynh đâu.” Nói xong, nàng cười tủm tỉm đi vào Đăng Lâu.
 
Ba tầng của Đăng Lâu đều đã chặt kín người ngồi, các góc bên rìa cũng đã có rất nhiều khách đang đứng xem, Tống Tinh Dao đang muốn đi sang bên cạnh thì không ngờ lại có người gọi bọn họ một tiếng.

 
“Tử Dịch? Lục tiểu thư?”
 
Hóa ra là gặp được Phương Ngộ Thanh.
 
Phương Ngộ Thanh ngồi ở bàn vuông đằng trước cách bọn họ không xa, đang vẫy tay với bọn họ, Tống Mộng Trì rất vui, kéo Tống Tinh Dao đi qua đó. Ngoài trừ Phương Ngộ Thanh đang ngồi bên cạnh bàn vuông thì còn có một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi với Tống Tinh Dao, lúc này, nàng ấy đã đứng dậy thi lễ chào bọn họ, nàng ấy xinh xắn thanh tú, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
 
“Đây là Bát muội của ta, Phương Du, Tử Dịch đã gặp rồi đó.” Phương Ngộ Thanh giới thiệu một cách đơn giản.
 
Tống Tinh Dao nhớ rõ Phương Du—— Phương Du là thứ muội của Phương Ngộ Thanh, là một cô nương nhút nhát hướng nội, cùng tuổi với nàng, kiếp
 trước các nàng đã từng tiếp xúc với nhau vài lần, nàng biết đây là một tiểu cô nương có tính tình tốt.
 
“Bát tiểu thư.” Tống Tinh Dao cười chào hỏi nàng ấy.
 
“Các ngươi tới thật là đúng lúc, ngồi chung với nhau đi. Lục tiểu thư, ngươi trò chuyện với muội muội của ta đi, lá gan của muội ấy cứ như cây kim vậy, ở nhà cũng không có nhiều bạn bè. Tử dịch, chúng ta uống rượu.” Phương Ngộ Thanh gọi hai người ngồi xuống.
 
Đã chào hỏi một hồi lâu nhưng cũng không thấy Tống Mộng Trì có động tĩnh gì.
 
“A huynh?” Tống Tinh Dao giật nhẹ ống tay áo của Tống Mộng Trì, chỉ thiếu nước không mạnh mẽ kéo hắn tới trên ghế mà thôi.
 
A huynh của nàng trợn tròn mắt nhìn Bát tiểu thư của Phương gia, Phương Du thì đỏ bừng mặt, đầu cũng sắp gục xuống trên mặt bàn rồi, Tống Tinh Dao nhìn thấy thì cảm thấy kinh ngạc: Đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt của hai người này ư? Chắc chắn có điều gì đó quái lạ.
 

“Không… Không uống rượu.” Tống Mộng Trì xua tay, nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Ta đi tham gia thi lấy đèn khôi, thắng chiếc đèn khôi kia về, đưa cho… Bát tiểu thư được không?”
 
Tống Tinh Dao nghe thấy đoạn trước còn liên tục gật đầu, gật đầu đến cuối cùng thì bỗng nhiên bừng tỉnh —— không đúng, không phải huynh ấy muốn đưa chiếc đèn kia cho nàng à?
 
Sao a huynh của nàng nói thay đổi là thay đổi, cũng không trao đổi vậy?
 
Nàng còn chưa hỏi lời này ra miệng, Tống Mộng Trì đã chạy đi nhanh như một làn khói.
 
Tống Tinh Dao im lặng.
 
————
 
Sau khi một tiếng chiêng vang lên, cuộc thi lấy đèn khôi chính thức bắt đầu, Tống Tinh Dao không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Bùi Viễn ở đây, nàng nghĩ đến việc đêm nay người Lâm gia cũng tới, nàng đưa mắt nhìn lướt qua đại sảnh một lượt, lập tức nhìn thấy bóng người mơ hồ của Lâm Vãn và Lâm Yến ở trước lan can chạm khắc trên lầu hai.
 
Nàng hờ hững thu mắt lại, bắt chuyện với Phương Du.
 
“Ngươi và a huynh của ta đã gặp nhau từ trước rồi à?”
 
Nhưng Phương Du đang chú ý tới cuộc so tài trong sảnh —— bên trong sảnh đang thi văn, mọi người chọn một câu đố đèn từ bên dưới đèn màu treo rủ xuống, sau khi giải ra đáp án thì không thể nói thẳng, cần phải làm thơ theo quy tắc năm chữ hoặc bảy chữ, dùng thơ để nói ra đáp án.
 
Nàng ấy nhìn chằm chằm không chớp mắt, nghe vậy thì khẽ gật đầu: “Ừ. Thiếu gia của Tống gia đã từng giúp ta một lần.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.