Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 38:
Chương 38: Tranh đèn khôi
Tống Tinh Dao không để ý tới hắn, chỉ yên lặng lấy xương cá giòn và miếng thịt khác ra, thong thả vứt xuống đất ngày trước mặt Bùi Viễn. Con mèo thỏa mãn kêu “Meo” một tiếng, vùi đầu ăn lấy ăn để, phát ra tiếng vang giòn giã. Lúc này Tống Tinh Dao mới vỗ sạch cặn trong tay rồi đứng thẳng người lên, bên kia, nụ cười trên mặt Bùi Viễn đã đông cứng ở khóe miệng, Yến Đàn còn không sợ chết cười trộm nói: “Đó là đồ ăn vặt do tiểu thư nhà ta làm cho mèo đấy.”
Xương cá đã nuốt xuống, Bùi Viễn muốn nhổ cũng không thể nhổ ra nữa, hơn nữa hương vị kia quả thực rất ngon, hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt, sờ sờ khóe môi mặt dày nói: “Hương vị không tồi, lại thưởng thêm một miếng nữa nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao lạnh mặt lạnh mắt: “Ta tới tìm thợ xây, có người ở đây không vậy?” Lời này là nàng nói về phía bên trong quán ăn.
Nàng còn gặp Lâm Vãn rồi, Bùi Viễn dường như cũng không đáng sợ như vậy nữa, khi tránh cũng không thể tránh thì chung quy phải đối mặt trực tiếp, Tống Tinh Dao không định tiếp tục trốn tránh những người này nữa, cho dù có trốn thì cũng không trốn được cả đời.
“Đến đây đến đây. Xin lỗi tiểu thư, vừa rồi tiểu nhân đang bận việc. Tiểu nhân là Trần Lỗi, chào tiểu thư.” Đối phương nhanh chóng trả lời vọng ra, một nam nhân thật thà chất phác mặc áo xám người đầy vết bùn xoa xoa tay chạy ra. Lệ Chi theo sau lưng hắn đi ra, cũng nói ở phía xa: “Lục tiểu thư, đây là Nhị ca của muội.”
Đều là cô nhi lớn lên ở Thiện Anh Đường, dựa theo số tuổi để sắp xếp vai vế, phần lớn bọn họ rải rác ở các đường phố trong thành Trường An, học một tay nghề để kiếm miếng ăn, đều là dân chúng bình thường, chỉ có một người xuất sắc là Bùi Viễn, sau đó hắn còn leo lên địa vị cao.
Tống Tinh Dao không dài dòng, đứng ở một bên nói chuyện xây lò nung với Trần nhị ca, nàng muốn xây một cái lò nung nhỏ ở trong vườn dùng để nướng xương cá, thịt và nguyên liệu nấu ăn, có thể nướng các nguyên liệu nấu ăn trong một lần nhanh hơn nhiều so với nướng thủ công bằng bếp than gốm.
Bùi Viễn khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường, nhìn nàng trao đổi việc xây lò nung với Trần nhị ca, nói đến mức mặt mày hớn hở, không hề lạnh lùng chút nào, thậm chí khóe môi còn cười ra má lúm đồng tiền, đôi mắt tràn ngập ánh sao trời, xinh đẹp giống như tên của nàng vậy, Tinh Dao.
Đây rõ ràng là một tiểu cô nương xinh xắn vui vẻ, không biết vì sao nàng lại luôn lạnh như băng sương khi đối mặt với hắn. Bùi Viễn nghĩ mãi không thông, ánh mắt lưu luyến trên người nàng, khóe môi cũng hơi hơi nhếch lên theo tươi cười của nàng, chỉ có điều hơi thở sắc bén bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh đánh gãy cái nhìn chăm chú của hắn, hắn liếc mắt nhìn lại, lại là hộ vệ kia của Tống Tinh Dao đang đứng ở chỗ không xa nhìn chằm chằm vào hắn đầy phòng bị, như thể chỉ cần hắn tới gần nàng hơn một chút nữa là hắn ta có thể nhào lên cắn hắn vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là sự tồn tại khiến người ta không thể vui vẻ nổi.
Bùi Viễn nhìn lại một cách lạnh lùng.
“Được, cứ như vậy đi. Chờ tiểu nhân làm xong việc của chủ nhân bên này thì sẽ đến phủ tìm tiểu thư.”
Bên kia, Trần nhị ca và Tống Tinh Dao đã thảo luận xong. Tống Tinh Dao nói lời cảm ơn và cáo từ, gọi Yến Đàn và Kỳ Quy Hải định đi về phủ, nhưng không ngờ Bùi Viễn chợt lách người lên chặn trước mặt nàng.
“Lục tiểu thư, ngày đó ở sào huyệt của Phùng Hoảng, nàng và ta cũng coi như tay nắm tay kháng địch, ta thấy tiểu thư bình tĩnh quả quyết, cũng là một vị nữ anh hùng nên có lòng kết giao, nhưng không biết vì sao Lục tiểu thư luôn không cho tại hạ sắc mặt tốt, có phải tại hạ đã đắc tội tiểu thư ở đâu rồi không? Nếu có, vẫn mong tiểu thư nói thẳng, tại hạ có thể giải thích xin lỗi tiểu thư.” Bùi Viễn thật sự không hiểu tại sao Tống Tinh Dao lại nói chuyện lạnh nhạt với mình, dù sao khi ở trong hang ổ của kẻ bắt cóc, hắn cũng chỉ cười nhạo nàng một hai câu mà thôi, nàng không đến mức mang thù đến tận bây giờ chứ? Cho dù là thế thì hắn sai Lệ Chi tặng quà mấy tháng, lại hạ thấp tư thái xin lỗi một cách cực kì chân thành, nàng cũng nên nguôi giận rồi chứ.
“Không có, ngươi không đắc tội ta.” Tống Tinh Dao nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là… chán ghét người như ngươi mà thôi.”
Nói xong, nàng đi nhanh về phía trước, vòng qua Bùi Viễn rời đi.
Bùi Viễn đứng tại chỗ, gần như ngừng thở sau khi nghe những lời nàng vừa nói, dùng sức nắm chặt quyền.
Chưa từng có người nói thẳng là chán ghét hắn ngay trước mặt hắn như thế.
Tống Tinh Dao… khá lắm.
————
Tết vừa chưa hết, Hội hoa đăng vào tết Nguyên Tiêu đang đến gần, phố lớn ngõ nhỏ ở Trường An đều đã được trang trí. Ngày mười lăm tháng giêng là đêm đi ngắm đèn, đây là một ngày hội náo nhiệt nhất trong năm ở thành Trường An, lệnh cấm đi lại vào ban đêm được hủy bỏ từ ngày mười bốn tháng giêng đến ngày mười sáu tháng giêng, dân chúng toàn thành đều đi ra cửa, ngắm đèn dạo chơi, thưởng thức Trường An không bao giờ tối mà chỉ thời thịnh thế mới có.
Còn hai ngày nữa là đến Hội hoa đăng, Hồng chưởng quầy đã sớm đưa tới khế ước hợp tác, lợi nhuận chia ba bảy, Tống Tinh Dao cảm thấy không thành vấn đề, sau khi ký xong là trốn trong Tú Lâu nghiên cứu thức ăn cho mèo, không tới hai ngày Trần nhị ca đã có thời gian rảnh tới Tống gia xây lò cho nàng, trước sau làm đi làm lại, Tống Tinh Dao đã mấy ngày không ra khỏi cửa.
Yến Đàn nghẹn hỏng rồi, không thể không cầu xin nàng: “Tiểu thư, mai là đêm Nguyên Tiêu, lệnh cấm đi lại vào ban đêm được hủy bỏ, chúng ta đi ngắm đèn nhé.”
Tống Tinh Dao đang nghiên cứu lò nung, cọ đến mức mặt đầy tro bụi, nghe vậy thì quay đầu lại: “Tới Nguyên Tiêu rồi?”
“Tiểu thư sống mà không biết thời gian nữa rồi.” Yến Đàn lấy khăn ra đưa cho nàng: “Nô tỳ nghe nói có một tòa Đăng Lâu ba tầng ở giữa chợ Đông Tây, mỗi khi đến Nguyên Tiêu là lại treo đầy đèn màu, rất đẹp. Ban đêm còn có cuộc thi cướp đèn, phần thưởng chính là chiếc đèn khôi đẹp nhất trong tất cả các đèn trong lâu, đến lúc đó thanh niên tài tuấn khắp thành sẽ tụ tập, chỉ vì tranh một chiếc đèn kia, chắc chắn sẽ vui lắm, chúng ta đi xem một lần nhé?”
Tống Tinh Dao nghe thấy đèn khôi, nàng hơi lơ đễnh.
Chiếc đèn này cũng không hề xa lạ với nàng. Đèn lâu có muôn vàn chiếc đèn, đèn khôi là một chiếc đẹp nhất trong toàn bộ đèn màu, muốn có được là phải vượt qua năm ải chém sáu tướng, không thể không giỏi cả văn lẫn võ. Tất cả các cô nương ở Kinh Thành đều đã từng chờ mong có người tặng cho mình chiếc đèn này, Tống Tinh Dao cũng không ngoại lệ, nhưng mấy năm liền, chiếc đèn khôi này đều bị Lâm Yến và Bùi Viễn giành được, sau đó đưa cho Lâm Vãn.
Lâm Vãn mười bảy tuổi là người đẹp nổi tiếng khắp Kinh Thành, bởi vì phụ mẫu yêu thương và huynh trưởng cưng chiều nên tính tình kiêu căng, tuy khi nói chuyện thì vênh mặt hất hàm sai khiến nhưng cũng hoạt bát xinh đẹp khiến người yêu thích. Năm ấy Tống Tinh Dao mới gả cho Lâm Yến, là Nguyên Tiêu đầu tiên sau khi thành hôn, Tống Tinh Dao biết Lâm Yến văn võ song toàn, không khó để lấy được đèn khôi, lòng nàng mang mong đợi, làm sao biết được Lâm Vãn đã xin chiếc đèn kia với Lâm Yến trước nàng một bước.
Nàng là trưởng tẩu, đương nhiên phải hào phóng không tranh giành với tiểu cô, vì vậy nàng từ bỏ hi vọng về việc này, luôn nghĩ tương lai còn dài. Năm ấy Lâm Yến quả nhiên đoạt giải nhất, Lâm Vãn lấy được đèn, nhân lúc đi ngang qua nàng thì nói ba câu với nàng.
“Tống Tinh Dao, a huynh của ta sẽ không thích ngươi.”
“Hắn sẽ mãi mãi là a huynh của ta nhưng sẽ không mãi mãi là phu quân của ngươi.”
“Ngươi chờ xem, chiếc đèn trong tay a huynh kia, chắc chắn sẽ là của ta.”
Khi đó Tống Tinh Dao mới vào Lâm phủ, nghe xong mấy lời nói trẻ con của nàng ta thì nàng chỉ cười cho qua, chỉ coi hai người bọn họ là tình huynh muội khăng khít như thể chân tay.
Nhưng ai ngờ tương lai cũng không còn dài, chiếc đèn kia, Tống Tinh Dao đợi suốt bảy năm, từ năm đầu tiên gả cho Lâm Yến đến tận khi nàng chết trong cung, cũng chưa từng được chạm vào.
Bây giờ ngẫm lại, chiếc đèn kia cũng giống như Lâm Yến, nàng dùng tuổi xuân tươi đẹp để đốt đèn nhưng trước sau chưa từng có được.
————
Vừa đến ngày tết, ngựa xe vẫn luôn nối liền không dứt ở cửa Lâm phủ, có rất nhiều người tới Lâm phủ thăm hỏi. Càng đến gần ngày Tết, gia chủ của Lâm gia càng phải đóng quân nghiêm ngặt hơn, vốn không thể về nhà đoàn tụ với người nhà, lúc trước đều do Quận chúa xã giao lui tới, hiện giờ Lâm Yến dần trưởng thành, bà ta cũng giao dần những việc này vào tay hắn.
Đối phó mấy ngày liên tiếp, Lâm Yến cũng sắp không chịu nổi, trong lòng cảm thấy chán ghét, vì thế hắn tranh thủ thời gian trốn đến nhà thuỷ tạ ở nơi hẻo lánh, không ngờ vẫn bị Bùi Viễn bắt được. Hắn cảm thấy rất mâu thuẫn đối với Bùi Viễn. Kiếp trước hai người cũng coi như là bạn trí cốt sống chết có nhau, lúc lên chiến trường, bọn họ là huynh đệ có thể can đảm giao phía sau lưng cho nhau nhưng cuối cùng người phản bội hắn cũng chính là người huynh đệ này.
Có lẽ đối với Bùi Viễn mà nói, việc đó không thể gọi là phản bội, có lẽ hắn cảm thấy mình chỉ loại bỏ ràng buộc cũng như mối họa giúp huynh đệ mà thôi. Đến chết Bùi Viễn cũng không cảm thấy mình làm sai, nếu không sẽ không xuất hiện ánh mắt phẫn nộ như vậy trên cái đầu lăn xuống triều đường kia.
“Lâm Yến, lần này ngươi phải giúp ta đấy!” Bùi Viễn nói câu đầu tiên khi bước vào nhà thuỷ tạ, đi thẳng vào chủ đề.
Lâm Yến buông sách trong tay ra, nhướng mày nhìn hắn, yên lặng đợi hắn nói tiếp. Bọn họ đã lâu không gặp nhau, kiếp này hắn cố tình xa cách, Bùi Viễn bận rộn làm việc, số lần hai người gặp nhau đã ít lại càng ít nhưng điều này cũng không gây trở ngại tới việc Bùi Viễn đi tìm hắn.
“Ngươi đừng tranh giành đèn khôi ở Đăng Lâu với ta nhé!” Bùi Viễn nói thẳng.
“Đèn khôi?” Lâm Yến cảm thấy khó hiểu. Hắn đoạt lấy đèn khôi là vì Lâm Vãn mở miệng, Quận chúa lại ở bên cạnh nhìn chằm chằm nên hắn mới đoạt lấy để đưa cho Lâm Vãn. Lâm Vãn mới cầm chiếc đèn kia một lần thì đã ném đi, sau đó hắn cũng không đi cướp đèn nữa.
“Người có đủ tư cách làm đối thủ của ta ở thành Trường An chỉ có ngươi mà thôi, ngươi không tranh giành với ta, chiếc đèn kia đương nhiên sẽ là của ta.” Bùi Viễn ngồi lên lan can, nói bằng giọng điệu tự tin: “Đương nhiên nếu ngươi khăng khăng phải giành lấy, vậy chúng ta phải đánh một trận đàng hoàng, ai thắng thì sẽ lấy được đèn.”
“Ta không có hứng thú. Ngươi lấy đèn khôi làm gì?” Lâm Yến bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi hắn: “Lâm Vãn đòi ngươi à?” Kiếp trước Bùi Viễn chỉ đoạt đèn cho một người là Lâm Vãn, là sau khi hắn lấy Tống Tinh Dao, sao bây giờ lại bỗng nhiên muốn cướp đèn?
“Không, sao muội ấy lại đòi đèn với ta được.” Bùi Viễn xua tay: “Tóm lại ngươi cứ đồng ý với ta là được.”
“Vậy ngươi… muốn đưa cho chủ nhân của chiếc giày kia ư?” Lâm Yến đã nổi lên lòng tò mò đối với chủ nhân của chiếc giày kia, kiếp trước cũng không thấy xuất hiện một nhân vật như vậy.
Bùi Viễn không trả lời, quay đầu nhìn về phía hồ sen, dáng vẻ lạnh như băng của người nào đó hiện lên trong đầu, ngay cả khi nàng khơi mào lửa giận cao ba trượng trong lòng hắn, hắn cũng vẫn cảm thấy nàng đẹp, hắn có thể đã trúng tà rồi.
Không trả lời coi như là ngầm thừa nhận.
Lâm Yến nói: “Ngươi muốn lấy lòng nàng nên định tặng đèn khôi cho nàng ư? Tặng một chiếc đèn thì có cái gì tốt?”
“Sao lại không tốt? Muội muội của ngươi nói, toàn bộ các tiểu cô nương ở Trường An đều thích chiếc đèn này.” Bùi Viễn buồn bực nói, hắn cũng không tin nàng không động lòng.
“Không thể ăn không thể mặc cũng không thể dùng, có cái gì hay?” Lâm Yến thật sự cảm thấy chiếc đèn này chỉ là một thứ hoa lệ, không hề có tác dụng thực tế nào.
Bùi Viễn nhảy xuống từ trên lan can, đi đến trước mặt hắn: “Ăn mặc dùng? Ngươi cảm thấy phải đưa cái gì?”
“Tổ yến nhân sâm, quần áo trang sức, nàng thiếu cái gì ngươi đưa cái đó…”
Lâm Yến chưa nói xong đã bị Bùi Viễn ngắt lời: “Vậy dứt khoát đưa vàng bạc cho nàng là được.”
Bùi Viễn cảm thấy việc mình hỏi ý kiến của người bạn thân này đúng là một việc không sáng suốt.
“Có gì không đúng à?” Lâm Yến đã tặng đồ như vậy đó, kiếp trước như vậy, những thứ kiếp này đưa đi Tống gia cũng thế. Tống Tinh Dao yêu mèo, vậy thì đưa mấy thứ cho mèo, nếu Tống Tinh Dao thiếu bạc, hắn cũng có thể đưa bạc.
Một đời kia, Tống Tinh Dao thiếu cái gì, hắn đưa cái đó, quần áo, trang sức, tổ yến, nhân sâm, toàn bộ đều đã từng đưa qua, bạc tùy nàng tiêu, ngay cả sở thích nhỏ dùng hoành thánh làm bữa ăn khuya của nàng, hắn cũng thỏa mãn nàng —— Làm sao đầu bếp của Lâm phủ còn canh giữ ở bên bếp lúc nửa đêm được, huống hồ nếu ngày hôm sau, việc Tống Tinh Dao ăn hoành thánh vào ban đêm bị Quận chúa biết thì không thiếu được một trận trách móc nặng nề, vì vậy từ trước đến nay, hoành thánh kia đều được trộn sẵn nhân đặt ở phòng bếp, nàng thèm thì hắn sẽ lén lút gói cho nàng ăn, nhưng e ngại mặt mũi nên trước nay hắn chưa từng nói là mình làm.
Hắn thật sự không cảm thấy những đồ vật hoa hòe loè loẹt có hoa mà không có quả kia có thể thắng được một bát nước canh, một bộ quần áo mùa đông ấm áp, giống như Tống Tinh Dao năm đó may quần áo giày tất cho hắn vậy, hắn rất cảm động và vui mừng.
“Ngươi là tên đầu gỗ du* à?” Bùi Viễn không muốn tranh luận với hắn, lại nói: “Dù sao thì ngươi cứ nhường đèn khôi cho ta là được.”
*đầu gỗ du(榆木脑袋): một thành ngữ trong tiếng Hán, cây du là một loại gỗ có nhiều công dụng, được dùng để làm đồ đạc và vật dụng. Chất lượng tốt, khó làm và khó cắt. Vì vậy, nó được dùng như một hình ảnh ẩn dụ để chỉ những người cứng đầu, thiếu văn minh, thiếu ý thức.
Lâm Yến không tỏ rõ ý kiến, nhưng một giọng nói trong trẻo truyền vào từ bên ngoài nhà thuỷ tạ: “Đèn khôi? Các huynh đang thảo luận việc tranh đèn khôi à?” Lâm Vãn dẫn theo nha hoàn bưng tới hai bát nước canh, đưa cho mỗi người một bát.
“A Vãn, lần này muội đừng bảo hắn đi tranh đèn với ta .” Bùi Viễn cảm thấy cầu Lâm Yến thì thà rằng cầu Lâm Vãn còn thực tế hơn.
Lâm Vãn quay đầu nhìn huynh trưởng nhà mình, Lâm Yến đã lại cầm sách lên đọc, cũng không để ý tới nàng ta, nàng ta cắn cắn môi, cố ý nói: “Nếu muội nhất định phải lấy thì sao?”
“A Vãn, muội muốn thấy ta và a huynh của muội đánh nhau sao…” Bùi Viễn thật sự hết cách với tiểu cô nãi nãi này rồi.
Lâm Vãn bật cười “Ha” một tiếng, nói bằng giọng điệu ngọt ngào: “Thôi, lần này nhường cho huynh.” Nói xong, nàng ta chuyển đề tài, lại nói: “Nhưng muội muốn biết người đó là tiểu thư nhà ai, huynh phải giới thiệu cho muội và a huynh biết đấy.”
Nàng ta phải biết ai là người cướp đèn của nàng ta.
Nàng ta có thể không cần nhưng không thể bị người cướp mất.
“Được rồi, chờ ta tặng đèn cho nàng ấy.” Bùi Viễn đồng ý với nàng ta.