Phù cẩm

Chương 37


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 37:

Chợ phía Tây không giống chợ phía Đông, bên này không chỉ buôn bán vật dụng cần thiết hàng ngày cho gia đình người bình thường, mà còn là nơi tụ tập của thương nhân người Hồ, đồ vật càng nhiều càng phức tạp hơn, rất thích hợp chậm rãi đi dạo tìm vật quý hiếm. Tống Tinh Dao dẫn theo Yến Đàn và Kỳ Quy Hải ra cửa đúng vào giờ cơm, đầu tiên, nàng mang hai người đến quán ăn lớn nhất là “Quy Lâm Lâu” ở chợ phía Tây để ăn cơm.
 
Vừa vào tiệm đã có tiểu nhị tiến lên đón, mới nói từ “Khách quan”, còn chưa chào đón xong, tiểu nhị đã tinh mắt nhìn thấy Miêu Bài treo trên váy của Tống Tinh Dao, kêu “Ồ” một tiếng rồi trực tiếp đi tìm chưởng quầy tới đây tiếp đón. Chưởng quầy vô cùng lễ độ với nàng: “Hóa ra là khách quý giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội. Tiểu thư rất lạ mặt, không biết là…”
 
“Ta tới lần đầu tiên.” Tống Tinh Dao nói: “Ta nghe nói quý điếm có món cá sốt sữa* là ngon nhất, đây là món ăn không thể thiếu trong thực đơn của Thiêu Vĩ Yến**, ta muốn nếm thử.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*cá sốt sữa: cá sốt gia vị có nước sốt màu trắng sữa.
 
**Thiêu Vĩ Yến: một bữa tiệc nổi tiếng thời cổ đại, dùng để chỉ những bữa tiệc được tổ chức dành cho các học giả ghi danh vào khoa hoặc thăng quan tiến chức.
 
Thật ra nàng đã từng ăn món cá sốt sữa này rồi, Lâm Yến dẫn nàng tới mấy lần, hương vị vô cùng đặc biệt, nhưng món này không dễ làm, cũng không có trên thực đơn của quán, lúc đó, bởi vì người tới là Lâm Yến nên nàng mới có may mắn được thưởng thức món ăn riêng của nhà bếp.
 
Hôm nay ư… Nàng muốn thử Miêu Bài xem sao.
 

Chưởng quầy sửng sốt, sau đó cười niềm nở: “Không ngờ tiểu thư còn nhỏ tuổi mà đã là người sành ăn, vậy xin tiểu thư vào phòng ngồi một lát, đợi tiểu nhân sai phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài.” Dứt lời, hắn lại định tìm tiểu nhị dẫn Tống Tinh Dao lên nhã gian trên lầu hai.
 
Tống Tinh Dao xua tay nói: “Ta ngồi ở đại sảnh dưới lầu một thôi, không cần tìm nhã gian.” Nàng thích cảnh tượng náo nhiệt, không muốn lên lầu hai.
 
Chưởng quầy không nhiều lời, bảo tiểu nhị tiếp đón nàng ngồi xuống ở một vị trí sáng sủa trong sảnh đường, đồng thời lại dâng nước trà và điểm tâm, khác biệt hoàn toàn so với các khách hàng khác. Tống Tinh Dao rất vui, vuốt ve Miêu Bài không buông tay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Đàn thấy thế thì nhịn không được, nói: “Tiểu thư, dáng vẻ này của người, thật sự đúng với câu nói kia… Gọi là gì ấy nhỉ…” Sau khi nàng ấy vắt hết óc mới thốt ra một câu: “Chó cậy thế chủ!”
 
Tống Tinh Dao nghe xong thì trực tiếp vỗ đầu nàng ấy: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi có biết nói chuyện không thế? Dù sao thì cũng phải là ‘cáo mượn oai hùm’, cái gì mà chó cậy thế chủ? Mắng ta à?”
 
Yến Đàn thè lưỡi, vội vàng rót trà cho nàng, Kỳ Quy Hải ở bên cạnh nhìn mà mỉm cười. Ba người đang cười nói xung quanh bàn, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu to đầy kinh ngạc và vui mừng: “Lục tiểu thư, Yến Đàn tỷ tỷ, A Hải ca ca?”
 
Tống Tinh Dao quay đầu nhìn lại, thì thấy Lệ Chi đứng đằng xa ở cửa, đang vẫy tay cười với nàng, nàng lại nhìn một cái, không phát hiện bóng dáng của Bùi Viễn, vì thế nàng yên tâm, vẫy tay với đứa nhỏ, gọi Lệ Chi tới gần bàn.

 
Nàng chán ghét Bùi Viễn nhưng lại rất thích tiểu cô nương Lệ Chi này.
 
“Ăn cơm chưa?” Tống Tinh Dao hỏi cô bé.
 
Lệ Chi lắc đầu: “Chưa ạ, muội tới đây làm chân chạy.”
 
Tống Tinh Dao nhìn đứa nhỏ này chạy tới mức giữa mùa đông mà mồ hôi đầy trán, nói: “Vậy thì ngồi xuống, tỷ mời muội ăn cơm.”
 
Lệ Chi nhìn ba người, lại nhìn hoàn cảnh, ngồi xuống một cách ngượng ngùng, đang định từ chối, lại bị Yến Đàn kéo xuống: “Ngồi ăn cơm, dù sao cũng là tiểu thư trả tiền mà!”
 
Tống Tinh Dao trừng mắt nhìn Yến Đàn một cái —— nha đầu này chỉ biết tiêu tiền của nàng thôi, cần nàng ấy làm gì chứ? Đồng thời nàng nói với vẻ mặt ôn hòa: “Đừng câu nệ, thật ra tỷ cũng có việc muốn nhờ muội. Lệ Chi, muội rất quen thuộc chợ phía Tây à?”
 
“Không ai có thể quen thuộc hơn muội, tiểu thư muốn mua cái gì thì chỉ cần nói với muội, muội dẫn tỷ đi!” Lệ Chi vỗ ngực nói.

 
“Tỷ muốn tìm mua mấy thứ, nếu buổi chiều muội rảnh thì đi mua đồ với tỷ nhé? Tỷ không sai muội không công đâu, cho muội bạc làm chân chạy nha.” Tống Tinh Dao nói.
 
Lần này nàng ra ngoài là muốn tính toán con đường chọn mua nguyên liệu làm thức ăn cho mèo ở thành Trường An, thứ nhất là định mua một ít về nghiên cứu, thứ hai là nếu sau này hợp tác với Li Nhạc Quán, có những con đường này thì cũng thuận tiện hơn. Lệ Chi là người thông tỏ mọi việc ở Trường An, hỏi thăm đứa nhỏ về những đồ vật dân sinh này hẳn là không thể tốt hơn.
 
“Muội không cần, tiểu thư không cần cho muội bạc làm chân chạy đâu, tỷ mời muội ăn một bữa cơm này là đã đủ để trả bạc làm chân chạy mấy chuyến cho muội rồi, muội không ăn không của tỷ.” Lệ Chi cười.
 
Ăn xong một bữa cơm, bốn người cảm thấy cực kì thỏa mãn ra khỏi Quy Lâm Lâu, Lệ Chi dẫn nàng đi thẳng tới chỗ cần đến.
 
Quả nhiên Lệ Chi là người thông tỏ mọi việc, gần như cả con đường không có quán hàng rong nào mà cô bé không quen, hơn nữa đều có quan hệ không tệ, có cô bé giúp đỡ, Tống Tinh Dao đã tiết kiệm được rất nhiều công sức, không đến một canh giờ nàng đã mua đủ những đồ vật muốn mua, tiện thể còn quen biết không ít nhà cung cấp nguyên liệu nấu ăn.
 
Nàng lại hỏi Lệ Chi: “Muội có thể giới thiệu một thợ xây giỏi không, tỷ muốn xây một cái lò gạch ở trong vườn.”
 
“Có, Nhị ca của muội.” Lệ Chi nghĩ một lát rồi nói: “Ở ngay phía trước có một quán ăn đang sửa chữa, bây giờ Nhị ca của muội đang xây bếp lò cho chủ quán ăn kia đấy, tỷ có muốn đi gặp không?”
 
Thời gian còn sớm, Tống Tinh Dao gật đầu đồng ý, tiếp tục đi về phía trước theo đứa nhỏ trong thời gian uống một chén trà nhỏ, đi tới trước một quán ăn đang sửa chữa bên trong.
 

Bởi vì đang sửa chữa nên quán ăn rất lộn xộn, bên ngoài chất đầy vật liệu gỗ đất đá, Lệ Chi nói: “Bên trong dơ dáy bẩn thỉu, Lục tiểu thư chờ ở chỗ này một chút nhé, muội đi gọi Nhị ca ra ngoài.” Nói xong, đứa nhỏ chạy nhanh như chớp vào quán ăn, hô to gọi người.
 
Tống Tinh Dao dẫn Yến Đàn và Kỳ Quy Hải chờ ở bên ngoài.
 
Quán ăn này ở vị trí vắng vẻ, cây thường xuân leo khắp bức tường trắng bên ngoài, một con mèo có màu lông trắng vàng đan xen nằm bò dưới chân tường, Tống Tinh Dao nhớ tới xương cá giòn và thịt ức gà mà nàng mang theo trên người nên lấy ra một ít để trâu ghẹo mèo. Con mèo kia thường nhìn thấy người nên cũng không sợ hãi, nhìn động tác tay của Tống Tinh Dao, biết rõ nàng muốn cho nó ăn, thế là thong thả di chuyển tới đây, sau khi thành thạo ăn hết sạch đồ ăn vặt mà nàng đặt trên mặt đất vang lên tiếng rồm rộp rồm rộp, nó lại liếm mép nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong.
 
Tống Tinh Dao bị chọc cười, lại lấy xương cá từ túi tiền ra, đang muốn đút cho nó, lại đột nhiên có một bóng người lóe lên trước mắt, sau đó xương cá trong tay biến mất.
 
“Đây là cái gì?” Giọng nói của Bùi Viễn vang lên.
 
Tống Tinh Dao quay đầu nhìn lại, đã thấy xương cá của mình lọt vào tay của Bùi Viễn, người này ngửi ngửi xương cá, sau đó không hề do dự mà cho xương cá vào trong miệng, nghiến răng nhai, cảm thấy thơm ngon thì khen: “Đồ ăn vặt của nàng à? Rất ngon, nhưng mà hơi nhạt.”
 
“…” Tống Tinh Dao không biết mình có thể trả lời cái gì.
 
Tại sao nàng lại đụng phải vị ôn thần này?!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.