Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 36:
Chương 36: Mộng phú bà
Trừ tịch năm đầu tiên ở Trường An trôi qua trong lúc Tống Tinh Dao đang suy ngẫm về cuộc đời.
Tống Tinh Dao đã rất nhiều năm không đón giao thừa ăn tết cùng với người nhà, năm nay trôi qua rất sinh động thú vị, nàng vừa cảm thấy hạnh phúc, lại vừa cảm thấy không chân thực như đang nằm mơ vậy. Không cần kính cẩn nghe lời và đối phó với bà bà khó có thể lấy lòng, không cần đối phó với tiểu cô tử* đáng ghét khó chơi, cũng không cần xã giao lui tới với thân thích và các phủ thân quen một cách giả dối, lại càng không cần lo liệu việc vặt… Nàng chỉ cần trốn ở tiểu lâu của mình, cho dù ngủ đến khi mặt trời lên cao, cùng lắm là bị Yến Đàn hùng hổ phàn nàn hoặc là bị mẫu thân càm ràm, nhưng bây giờ nghe thấy những thanh âm này giống như âm thanh của tự nhiên vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*tiểu cô tử: cô em chồng.
Ngày tháng làm cô nương ở nhà thoải mái hơn rất nhiều so với khi xuất giá.
Một bát hoành thánh kia mang đến một vài gợn sóng, rất nhanh đã bị vứt ra sau đầu. Kiếp này không quan tâm là Lâm Yến Trần Yến hay là Tôn Yến, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế tới thì nàng cũng không gả.
Hết một năm, túi tiền trống rỗng của Tống Tinh Dao lại căng đầy, không chỉ có cha nương mừng tuổi rất nhiều bạc, nàng còn bóc lột một nửa tiền riêng của Tống Mộng Trì —— ai bảo hắn tiết lộ chuyện của nàng cho Lâm Yến biết, đáng lắm! Mùng hai đầu năm, trưởng tỷ và tỷ phu về nhà, lại là một bao lì xì thật dày. Tống Tinh Dao ngẫm nghĩ bản thân mình lại có thể dẫn Yến Đàn và Kỳ Quy Hải đi phía Đông dạo chơi một phen, đúng lúc đi Li Nhạc Quán nhìn xem đã có kết quả bình chọn cuối cùng hay chưa, không ngờ nàng còn chưa ra cửa, chưởng quầy của Li Nhạc Quán đã tự mình tới cửa.
Chưởng quầy họ Hồng, là một nữ nhân mập mạp hơn 40 tuổi có khuôn mặt tròn trịa, dáng vẻ cười hì hì hiền lành khá giống với Kim Bảo, nhìn thấy Tống Tinh Dao thì chắp tay: “Chào Lục tiểu thư.” Đó chính là tác phong nhanh nhẹn của thương nhân.
Tống Tinh Dao cũng chắp tay, mỉm cười mời bà ấy ngồi xuống, lại sai người pha trà.
Hồng chưởng quầy nếm hai ngụm trà rồi mới nói: “Ngày hôm trước điện hạ đã khâm điểm ra ba vị trí đứng đầu của Hội mèo cưng năm nay, Huyền Vân của tiểu thư đứng hàng Thám Hoa, tại hạ đặc biệt tới chúc mừng tiểu thư, đây là thiếp mời xuân yến của điện hạ, mời ngài xem qua.” Nói xong, bà ấy cung kính dâng một tấm thiệp mời màu vàng có mùi thơm nhàn nhạt của hoa mai lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao vui mừng khôn xiết, Huyền Vân trúng giải là việc nằm trong dự kiến nhưng thiệp mời xuân yến được đưa tới sớm như vậy, đây việc ngoài dự kiến của nàng, nàng lập tức nhận lấy, mở ra một cách vô cùng cẩn thận, quả nhiên đã nhìn thấy tên của mình.
Có lẽ là nhận ra nàng kinh ngạc, Hồng chưởng quầy lại cười nói: “Tiểu thư là người đầu tiên nhận được thiệp mời xuân yến trong toàn bộ các tiểu thư khắp thành Trường An, điện hạ còn nhớ rõ ngài nha, khi chọn phả còn hỏi tới ngài đó. Ta đoán ngài cũng rất mong chờ nên mới đi qua đưa cho ngài.”
“Thật ra ta đi tới quý quán lấy cũng như nhau, nhưng làm phiền ngài tự mình chạy một chuyến, đa tạ đa tạ.”
Hồng chưởng quầy xua xua tay, nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, huống chi hôm nay ta đến đay cũng không hoàn toàn vì việc này.” Dứt lời, bà ấy gật đầu một cái, nha hoàn đi cùng đang đứng ở bên cạnh lập tức xách mấy hộp quà đặt lên trên bàn: “Hội mèo cưng năm ngoái, đều nhờ tiểu thư mở miệng giúp đỡ, hôm nay ta đặc biệt tới để cảm ơn tiểu thư. Một ít quà nhỏ, của ít lòng nhiều, vẫn mong tiểu thư vui lòng nhận cho.”
Tống Tinh Dao vội đứng dậy nói lời từ chối, trong lòng thầm nói—— xem ra nàng đề nghị Trưởng công chúa “Phạt bổng lộc ba tháng” đúng là nhẹ rồi. Nhưng không còn quan trọng nữa, dù sao nàng cũng không nói ra được trừng phạt nào nặng hơn.
Từ chối một lát, Tống Tinh Dao thấy không thể từ chối được, mới sai người nhận lấy. Hồng chưởng quầy lại lấy ra một tấm Miêu Bài bằng gỗ đàn từ trong tay áo rồi đưa cho Tống Tinh Dao, nàng cúi đầu nhìn một cái, trên Miêu Bài có khắc tên của nàng.
“Đây là…” Tống Tinh Dao cảm thấy khó hiểu, nàng đã có một tấm Miêu Bài rồi.
“Đây là thẻ bài thân phận dành cho khách quý của bổn quán, sau này, tiểu thư chính là khách hàng tôn quý nhất của bổn quán, có ưu đãi cho tất cả các hoạt động tiêu khiển ở trong quán.”
“Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta còn chưa tới quý quán được mấy lần, nếu để người khác biết thì chẳng phải sẽ nói quý quán phá hỏng quy củ hay sao.” Tống Tinh Dao vừa sờ tấm Miêu Bài mới vừa cười nói, vừa nãy nàng có thể từ chối quà tặng nhưng nàng không hề muốn từ chối tấm Miêu Bài này một chút nào, tuy nhiên nàng vẫn nên nói một vài lời xã giao.
Tấm Miêu Bài này chính là thứ mà rất nhiều cao môn quý nữ ở Trường An muốn cũng không được, nhờ vật này, nàng có thể hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý không chỉ ở Li Nhạc Quán mà còn ở tất cả các cửa hàng, quán ăn dưới danh nghĩa của Trưởng công chúa ở chợ Đông chợ Tây—— Tống Tinh Dao quyết định lần sau đi dạo ở chợ Đông chợ Tây, nàng phải treo tấm Miêu Bài này trên eo.
“Tiểu thư đừng lo, quyền lợi nho nhỏ này, tại hạ vẫn có.” Hồng chưởng quầy cười ha ha nói, có tia sáng lõi đời chợt lóe lên trong mắt: “Thật không dám giấu giếm, lần này tại hạ đến đây, còn có một chuyện khác muốn trao đổi.”
“A?” Tống Tinh Dao không vuốt Miêu Bài nữa: “Ngài nói đi.”
“Gần đây tại hạ nghe nói mấy vị tiểu thư ở Trường An có một ít đồ ăn vặt mà loài mèo yêu thích, chúng đều xuất phát từ tay của Lục tiểu thư, việc này có thật không?”
Tống Tinh Dao gật đầu —— Hội mèo cưng ngày ấy nàng quen biết không ít các tiểu cô nương ở Trường An, cũng đã được mời gặp mặt vài lần, những tiểu cô nương đó thích đồ ăn vặt cho mèo mà nàng tự làm, mặc dù nàng đã hào phóng cung cấp biện pháp làm nhưng một số cô nương cảm thấy phiền phức nên không làm thử, Tống Tinh Dao thấy thế thì dứt khoát làm nhiều rồi chia làm mấy phần, đưa cho các nàng làm quà, khi đó Tống Mộng Trì còn chê cười nàng, tiểu cô nương nhà khác tặng cho bạn khuê mật không phải là túi hương, khăn tay thì chính là vòng tay, nhẫn đeo tay, nàng thì hay rồi, đưa thức ăn cho mèo.
“Ta thấy đồ ăn vặt rất ngon. Hôm nay đến đây là muốn mặt dày hỏi tiểu thư một câu, tiểu thư có bằng lòng bán công thức này không?” Rốt cuộc Hồng chưởng quầy đã nói ra mục đích cuối cùng của hôm nay.
Tống Tinh Dao chống khuỷu tay trên mặt bàn, người hơi dựa vào lưng ghế, mi mắt hơi cụp xuống, dường như đang cân nhắc đề nghị của Hồng chưởng quầy.
Một lát sau nàng ngước mắt lên, ánh mắt đã thay đổi. Tống Tinh Dao mười lăm tuổi tạm thời rời đi, Tống Tinh Dao hai mươi lăm tuổi đã xuất hiện.
“Hồng chưởng quầy, Trường An có nhiểu người nuôi mèo như vậy, từ quan lớn quý nhân cho tới dân chúng bình dân, quả thật là một thị trường rất lớn nhưng dù sao cũng là đồ ăn vặt, chỉ thỉnh thoảng mới ăn một lần, nếu có thể chế biến thành món chính thuận tiện cho mèo ăn hằng ngày, chẳng lẽ không phải tốt hơn sao?”
Nàng gần như lập tức đoán ra mục đích đến đây của Hồng chưởng quầy nhưng nàng lại không làm theo đề nghị của bà ấy.
“Tiểu thư có cách hay gì vậy?” Hồng chưởng quầy cũng chống khuỷu tay lên bàn, dựa vào gần nàng.
Nàng cúi người xuống: “Không dám nói là cách hay ho gì, còn phải nghiên cứu học hỏi thêm, nhưng mà ta không bán, chỉ hợp tác, Hồng chưởng quầy có hứng thú hay không?”
Hợp tác, chia theo khế ước đã giao hẹn, không phải là hiệu quả lâu dài hơn việc bán đứt một lần hay sao?
Huống hồ mấy năm sau Li Nhạc Quán sẽ càng ngày càng có xu thế phát triển hơn ở Trường An, ít nhất đến trước khi nàng chết đi, Li Nhạc Quán vẫn sừng sững không đổ, có thể hợp tác với Li Nhạc Quán chính là cơ hội buôn bán không thể tốt hơn được nữa.
Hồng chưởng quầy nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, sau đó vỗ bàn quyết định một cách nghiêm túc: “Có hứng thú.”
————
Sau khi tiễn Hồng chưởng quầy đi, Tống Tinh Dao đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày về việc vung tiền như rác.
“Thẻ bài bằng gỗ này có chỗ tốt gì thế?” Giọng nói của Yến Đàn truyền đến.
Tống Tinh Dao vừa vuốt ve tấm Miêu Bài kia vừa cười ngây ngô trong thời gian uống nửa chén trà nhỏ rồi.
“Có rất nhiều chỗ tốt, đi, tiểu thư dẫn ngươi tới chợ phía Tây đi dạo, đổ đầy túi tiền cho ta!” Tống Tinh Dao xoay tròn Miêu Bài bằng gỗ đàn, sau đó giắt nó vào trên eo, đứng dậy ra khỏi phòng.