Phù cẩm

Chương 29


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 29:

Xe ngựa dừng ở bên ngoài chợ phía Đông, Tống Tinh Dao và Yến Đàn xuống dưới, dẫn theo A Hải, nàng đi thẳng về một phương hướng nào đó dựa theo lộ trình trong trí nhớ, trên đường đi, mấy người gặp vô số cửa tiệm phồn hoa nhưng đều đi qua chứ không vào, Yến Đàn thèm muốn đến mức suýt chút nữa đi không nổi.
 
Cuối cùng, ba người dừng bước ở nơi nào đó trong chợ phía Đông, đối mặt với đủ loại tiếng kêu ập vào trước mặt—— gâu gâu meo meo bò…ò….ò … chít chít xèo xèo… Yến Đàn dùng ánh mắt hỏi Tống Tinh Dao: Đây là việc đứng đắn ư?
 
Trước mắt là một khu vực tương đối độc lập được bao quanh bở một số cửa tiệm, thứ bán bên trong đều là vật còn sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trường An có nhiều quý nhân, các quý nhân đều có một số đam mê nhỏ, nuôi dưỡng thú cưng chính là một trong số những đam mê đó, mà càng là người có quyền có thế thì nuôi dưỡng những thú cưng càng hiếm lạ cổ quái, đủ loại rắn rết thú dữ. Khu vực trước mặt Tống Tinh Dao chính là nơi chuyên bán thú cưng.
 
“Lục tiểu thư, chúng ta đã có ba con mèo rồi, chẳng lẽ người còn muốn nhét thêm vật sống vào trong nhà sao? Nô tỳ không chịu nổi đâu.” Yến Đàn sắp khóc rồi, ba con mèo đã giày vò nàng ấy quá chừng, nếu lại thêm một con nữa thì nàng ấy không chịu nổi, nhỡ đâu muốn xem rắn hay rết, nàng ấy sẽ bị dọa tới phát điên mất.
 
“Yên tâm đi, không nuôi.” Tống Tinh Dao hơi ngừng một lát rồi mới cất bước vào khu phố này.
 
Phía cuối khu phố có một tòa lầu mái cong gồm hai tầng, cổng vào rộng lớn khí thế, ba chữ “Li Nhạc Quán” treo cao trên cửa nhà.
 
“Đây… là chỗ bán mèo ư?” Yến Đàn ngẩng đầu nhìn tòa gác mái lộng lẫy huy hoàng, líu lưỡi nói.

 
“Cũng không hẳn.” Tống Tinh Dao bước lên thềm đá, đi vào trong quán, vừa đi vừa nói: “Trường An thịnh hành việc nuôi mèo, đặc biệt là giới quý tộc, cửa hàng Li Nhạc Quán này không chỉ gây giống bán mèo, mà còn cung cấp các loại dịch vụ cho thú cưng yêu thích của các quý nhân.”
 
“Nhưng tiểu thư cũng không mua mèo, vậy người tới đây làm gì?” Yến Đàn đuổi kịp nàng, không ngừng thắc mắc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vì li phả*. Ngươi có biết chủ nhân của cửa hàng Li Nhạc Quán này là ai không?” Tống Tinh Dao dừng ở cửa, hỏi lại Yến Đàn, thấy nàng ấy ra sức lắc đầu, nàng lại nói: “Là Trưởng công chúa Vĩnh Xương. Trưởng công chúa là người đầu tiên nuôi mèo trong thành Trường An, trong phủ công chúa còn xây một khu vườn đặc biệt cho mèo. Cửa hàng Li Nhạc Quán này chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của Trưởng công chúa, không phải vì kiếm tiền, mà là vì tập hợp những con mèo nổi tiếng, tụ họp những người có cùng sở thích, đồng thời tổ chức Hội mèo cưng, dùng để giết thời gian cho điện hạ.”
 
*li phả: nơi ghi lại những con mèo đẹp, giống như gia phả của con người.
 
Yến Đàn nghe xong thì không khép được miệng —— nuôi mèo thôi mà, còn có nhiều thứ như vậy hả?
 
“Cái gọi là Hội mèo cưng chính là cuộc thi dành cho mèo, một năm một lần, các con mèo so sánh nhau về vẻ ngoài, vóc dáng, thậm chí cả tính cách, sau khi trải qua nhiều lần sàng lọc, sẽ chọn ra mười con mèo trong năm trước được vào li phả ở Trường An, vẽ chân dung trình lên Trưởng công chúa, sau đó, Trưởng công chúa sẽ chọn ra ba vị trí đứng đầu. Mà chủ nhân của ba con mèo đứng đầu này có thể có được tư cách đến tham gia tiệc mừng xuân của Trưởng công chúa vào sang năm.”
 
Tống Tinh Dao vừa nói vừa lộ ra tươi cười.

 
Nàng tới đây là vì li phả, cũng là vì Trưởng công chúa.
 
————
 
Hôm nay là ngày Lâm Yến vào cung làm việc, bởi vì bị Hoàng Thượng hỏi chuyện nên làm chậm trễ một chút thời gian, khi hắn đi từ trong cung ra thì đã quá giờ cơm, hắn tùy tiện mua bánh trên đường đi để lót dạ, lúc trở lại trong phủ thì không cần ăn cơm đã đi thẳng đến thư phòng.
 
Vừa mới đi đến vườn cây tùng ở bên ngoài thư phòng, hắn đã nghe thấy một tràng cười truyền ra từ phòng khách, phóng khoáng, không hề sầu lo giống như tiếng chuông đồng bay theo gió, trong trẻo êm tai. Hắn dừng bước chân, vừa định đổi hướng đi thì đã thấy có người chạy ra từ giữa vườn cây tùng xanh ngắt giống như bươm bướm bay xuyên qua những cánh hoa.
 
Hắn đã không kịp rời đi, chỉ có thể dừng bước. Người nọ chạy ra nhìn thấy hắn, đôi mắt chợt sáng lên, ngạc nhiên và vui mừng gọi một tiếng: “A huynh! Cứu muội!” Trong nháy mắt, người nọ chạy đến bên cạnh hắn, không nói hai lời đã trốn sau lưng hắn, muốn kéo cánh tay hắn.
 
Lâm Yến lại bỗng nhiên rút cánh tay ra, bảo nàng giữ khoảng cách.
 
“A huynh vẫn còn giận muội đi cáo trạng với mẫu thân khiến huynh bị phạt ư?” Lâm Vãn bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ tủi thân.

 
Nàng ta là người vô cùng xinh đẹp, có thể coi là một trong số các tiểu thư xinh đẹp nhất ở Trường An, người như hoa, vì tủi thân nên trong mắt như có sóng nước long lanh, khiến người ta cực kì thương tiếc.
 
Lâm Yến không nhìn nàng ta, chỉ nói: “Không có chuyện đó. Ngươi đang làm loạn cái gì ở chỗ ta vậy?” Nói xong, hắn đã nhìn thấy nam nhân đuổi theo Lâm Vãn tới đây.
 
“Muội mới không có làm loạn đâu, Bùi ca ca tới tìm huynh, ai ngờ huynh về muộn, muội tiếp đón huynh ấy thay huynh mà!” Lâm Vãn bị câu hỏi của hắn làm cho dời sự chú ý, cũng không dây dưa nữa, chỉ nhìn người nam nhân đuổi theo mình ra đây, lại nói: “A huynh, huynh cũng biết rồi đấy, Bùi ca ca cất giấu một chiếc giày của nữ nhân, huynh ấy động tình rồi, còn không chịu thừa nhận, bị muội nói hai câu thì thẹn quá hóa giận muốn dạy dỗ muội đó. Huynh mau hỏi huynh ấy xem người đó là tiểu cô nương nhà ai đi.”
 
Nam nhân đối diện đã thong thả đi ra. Lâm Yến hơi hoảng hốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bùi Viễn sau khi quay về, kiếp trước, hắn tính kế khiến Bùi Viễn bị chém trên triều đường, cái đầu kia rơi xuống đất cũng không nhắm mắt, dường như khó có thể ngờ được, vậy mà hắn lại chết trên tay của bạn thân. Ký ức của hắn về Bùi Viễn vẫn dừng lại trên cặp mắt màu đỏ tươi như uống máu của hắn.
 
“A huynh?” Lâm Vãn phát hiện hắn lỡ đễnh nên lại gọi hắn một tiếng.
 
“Ngươi không thể quản tốt muội muội của ngươi sao!” Bùi Viễn đã đi tới trước mặt hắn, khuôn mặt trẻ tuổi còn chưa bị thời gian mài mòn, đôi mắt lạnh lẽo vẫn còn sạch sẽ.
 
Lâm Yến hoàn hồn, thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi thích một cô nương rồi à?”
 
“Nhiều chuyện!”
 
Phản ứng của Bùi Viễn nằm ngoài dự đoán của Lâm Yến, vậy mà hắn lại không phủ nhận.

 
“Bùi ca ca, mau nói xem là ai, a huynh của muội có thể giúp huynh!” Lâm Vãn ỷ vào việc Lâm Yến đang ở đây, cũng không sợ Bùi Viễn nổi giận, cười hì hì nói.
 
“Câm miệng! A huynh của muội còn chưa từng chạm vào nữ nhân, có thể giúp ta cái gì? Đừng làm phiền lão tử.” Bùi Viễn trừng Lâm Vãn, mặt hơi đỏ lên.
 
Lâm Yến hơi nhíu mày —— lại có thay đổi?
 
Hắn nhớ rõ, hẳn là sau khi hắn từ núi Chung Nam trở về, Bùi Viễn vì có mối quan hệ với hắn mà thường xuyên ra vào Lâm phủ, bởi vậy cũng thường xuyên tiếp xúc với Lâm Vãn, sau đó chung tình đến chết với nàng, trong thời gian đó hắn cũng không nghe Bùi Viễn nhắc tới việc hắn có người mình thích, hôm nay lại xảy ra chuyện gì vậy?
 
“Ngươi thật sự thích một cô nương rồi à?” Lâm Yến thử dò hỏi.
 
Bùi Viễn ngẫm nghĩ một lát rồi nhướng mày nhìn hắn: “Còn chưa chắc chắn, chờ ta gặp lại nàng thì sẽ biết. Đến lúc đó, ngươi phải giúp ta một tay đấy.”
 
Lâm Yến nheo mắt lại, nói: “Được, ta giúp ngươi.”
 
Cho dù là ai, nếu có thể thúc đẩy chuyện này, Bùi Viễn sẽ không liên quan tới Lâm Vãn nữa, có lẽ rất nhiều việc cũng sẽ thay đổi theo.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.