Phù cẩm

Chương 32


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 32:

Còn khoảng mười ngày nữa là trừ tịch, nhà nhà bận bịu đặt mua hàng tết đón năm mới, chợ Đông chợ Tây nghênh đón khoảng thời gian buôn bán tốt nhất trong năm. Tống Tinh Dao cũng bận, hôm nay là mười năm tháng chạp, là ngày diễn ra trận chung kết Hội mèo cưng, sáng sớm nàng đã thức dậy chuẩn bị.
 
Đồ ăn vặt nên mang thì mang theo, đồ chơi của mèo nên chuẩn bị thì đã chuẩn bị xong, cuối cùng nàng còn chải lông cho Kim Bảo và Huyền Vân một lần, cố gắng loại bỏ càng nhiều lông rụng càng tốt, kiểm tra xem móng vuốt đã cắt sửa hay chưa, lỗ tai đã làm sạch hay chưa, lại rửa mặt sạch sẽ cho bọn chúng, Tống Tinh Dao bận đến mức không kịp ăn cơm sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuyết đã rơi mấy ngày ở Trường An, tuyết đọng trong sân vượt quá mắt cá chân, Yến Đàn xoa xoa tay hà hơi chạy vào nhà, đầu tiên nàng ấy hơ tay trước chậu than cháy rừng rực, sau đó mới đưa đồ trên tay cho Tống Tinh Dao, vừa đưa vừa phàn nàn: “Tiểu thư, Bùi Viễn này có lai lịch gì thế? Ba ngày hai bữa lại bảo Lệ Chi tặng đồ tới nhà chúng ta.”
 
Yến Đàn mang tới một lẵng hoa, bên trong là giỏ hoa sơn trà chớm nở, hai màu trắng hồng xen kẽ. Trời đông giá rét nên muốn tìm hoa tươi trong nhà ấm cũng không dễ dàng, không biết Bùi Viễn đã tìm như thế nào, dù sao thì Tống Tinh Dao cũng không có hứng thú tìm hiểu, nàng không nhận, nói: “Không phải ta đã bảo ngươi dặn Lệ Chi đừng mang tới nữa à? Sao còn không dứt?”
 
“Dặn rồi nhưng vô dụng.” Yến Đàn nói một cách oan ức, tiện tay đặt hoa xuống, lại nói: “Tiểu thư, người nói xem có phải hắn có tình ý với người hay không? Thường xuyên đưa tới những vật nhỏ này. Tiểu thư, mặc dù gia quy nhà chúng ta không nghiêm khắc nhưng người phải vững vàng trong chuyện tư tình nam nữ này nhé, tuyệt đối đừng dính vào, nhỡ đâu có chuyện gì thì nô tỳ sẽ không giấu giếm giúp người đâu, càng không nối giáo cho giặc.”
 
Nếu chủ tử có tư tình với người khác, người đầu tiên gặp xui xẻo chính là nha hoàn bên người như nàng ấy đấy, Yến Đàn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Tống Tinh Dao.
 
Nha hoàn thẳng thắn như vậy cũng là hiếm thấy, đã nói là chủ tớ tình thâm cơ mà?
 
Tống Tinh Dao cạn lời rồi, cuối cùng nói: “Sau này hắn còn đưa đồ tới, ngươi trực tiếp xử lý đi, đừng đưa đến dưới mí mắt của ta.”

 
Nàng có tư tình với ai cũng không thể có với người đã giết mình nha.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhắc tới tặng quà, vẫn là Lâm công tử đưa đến thích hơn.” Yến Đàn vẫn không dừng lải nhải, lại mang ra so sánh với Lâm Yến.
 
Lâm Yến khác với Bùi Viễn, hắn mượn cớ Tống Mộng Trì, cũng thường xuyên tặng quà tới đây nhưng đều là đồ vật thực dụng. Có lúc là thịt cá rau quả tươi mới, đưa đến Tống phủ thì được đầu bếp hầm thành một nồi đồ ăn to, đợi đến khi Tống Tinh Dao ăn vào trong bụng mới nghe nói về nguồn gốc, nàng đã không kịp từ chối; có lúc là vải vóc đang thịnh hành, không chỉ cho nàng mà còn đưa cho toàn bộ Tống gia, cuối cùng, bên trong xen lẫn một hai cuộn vải màu sắc tươi sáng, Tôn thị là người có tuổi nên không dùng được, chỉ có thể cho nàng…
 
Mà đối với Yến Đàn, thứ ăn vào miệng mặc trên người đương nhiên càng chân thật hơn so với hoa cỏ vô ích.
 
“Yến Đàn… Im miệng!” Sáng sớm tinh mơ Tống Tinh Dao đã nghe thấy hai người kia, ước gì có thể dùng hoa lấp kín miệng Yến Đàn lại.
 
Cuối cùng Yến Đàn cũng không nói nữa, hai người tay chân luống cuống một trận mới chuẩn bị đầy đủ hết tất cả đồ vật, lúc này Tống Tinh Dao mới cầm lò sưởi tay lên, đeo giày nhỏ bằng da hươu, tinh thần phấn chấn mang mèo ra khỏi phòng.
 
————

 
Nhã thất trên lầu hai của Li Nhạc Quán ở chợ phía Đông đã được thu dọn lại, làm thêm một sân khấu trải thảm đỏ, bàn trà xếp xung quanh ở phía dưới, không ít người đã ngồi ở đó, phần lớn là các tiểu cô nương trong thành Trường An, bọn họ đang ríu ra ríu rít vô cùng náo nhiệt. Mấy chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất lại vẫn còn trống, là đặc biệt chuẩn bị cho quý nữ cao môn vọng tộc.
 
Tống Tinh Dao tìm một vị trí bình thường, sau khi ngồi xuống thì ôm mèo từ trong rổ mây ra, đầu tiên, nàng lấy đồ ăn vặt cho mèo mà nàng mang bên mình để trấn an cảm xúc của Huyền Vân và Kim Bảo. Các tiểu cô nương xung quanh nhìn thấy Huyền Vân và Kim Bảo thì cảm thấy đẹp nên chủ động tới đây chào hỏi, phát hiện nàng tự làm thịt ức gà nướng với xương cá thì vô cùng hứng thú, vừa trao đổi cách nuôi mèo mà mình tâm đắc vừa dò hỏi bí quyết làm đồ ăn vặt, Tống Tinh Dao đều nói hết, không bao lâu sau đã hoà mình với đám đông, cũng coi như dùng mèo để kết bạn.
 
Cái bàn bị vây đến mức chật như nêm cối, đột nhiên có một giọng nói vang lên khe khẽ: “Ta nhớ rõ Thất tiểu thư của Lư hầu phủ cũng có một con Thước Ngọc Tiêu Phi Luyện, là con mèo có khả năng giành chiến thắng nhất trong năm nay.”
 
“Đúng vậy, cũng là con đứng đầu phả tháng này. Nàng là tiểu thư của hầu phủ, vốn dĩ đã có thể tham gia xuân yến của điện hạ, sao còn chạy tới đây tranh giành danh ngạch với chúng ta chứ?” Một người khác nói phụ họa một cách không vui.
 
Hầu hết các cô nương đang ngồi ở đây cũng giống như Tống Tinh Dao, xuất thân từ gia đình quan lại bình thường, thậm chí còn có một số người chỉ là dân chúng bình dân yêu mèo, mọi người tụ tập tại đây ngoại trừ vì mèo thì còn vì tranh giành mười danh ngạch để năm sau có thể tham gia xuân yến của Trưởng công chúa.
 
Trưởng công chúa Vĩnh Xương xem như là một tấm gương tốt cho toàn bộ Trường An thậm chí là toàn bộ triều Đại An, thân phận tôn quý, tay cầm quyền cao, thu nhận mấy trăm môn khách mưu sĩ trong phủ, văn thao võ lược không kém nam tử, nếu có thể được điện hạ coi trọng, đi theo bên cạnh điện hạ để học tập bồi dưỡng, đối với các cô nương trong thành Trường An mà nói thì quả thực còn vinh dự hơn cả việc nhìn thấy Hoàng Hậu, cho dù không lọt vào mắt của điện hạ thì có thể tham gia xuân yến của Trưởng công chúa để mở mang tầm mắt, kết giao với một vài người quyền quý cũng là điều tốt, sau này sẽ có lợi thế khi làm mai.
 
Nhưng không phải ai cũng có tư cách tham gia xuân yến của Trưởng công chúa. Thiếp mời tới xuân yến chỉ tặng cho các quý nhân ở Trường An, những người có xuất thân như các nàng thì không thể nhận được thiệp mời, bởi vậy chỉ có thể tìm cách khác, mà Hội mèo cưng này chính là một con đường trong số đó.

 
Tống Tinh Dao biết Lư Thất tiểu thư mà các nàng nhắc tới là ai, đó là đích nữ Lư Tinh Nhụy của Tuyên Bình Hầu Lư gia. Người này chính là kiểu người ngang ngược càn rỡ, còn bướng bỉnh hơn Lâm Vãn ba phần, dù sao thì Lâm Vãn còn có thể kiềm chế tính tình ở trước mặt người ngoài, nhưng Lư Tinh Nhụy chính là một nữ bá vương* chính cống. Có điều nhắc tới cũng kì quái, tính tình của Lư Thất tiểu thư ngang ngược như vậy thì ai cũng chướng mắt, vậy mà lại trở thành bạn thân của Lâm Vãn, người ngoài cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng Tống Tinh Dao hiểu được nguyên nhân trong đó.
 
*nữ bá vương: Bá Vương là kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán).
 
Lư Thất tiểu thư thích Lâm Yến, vì thế dùng Lâm Vãn để tiếp cận Lâm Yến, bởi vậy nàng ta mới cố tình lấy lòng Lâm Vãn, mặc dù Lâm Vãn xưng tỷ muội với nàng ta nhưng cũng chỉ là lá mặt lá trái với nàng ta mà thôi, làm gì có chút tình cảm chân thật nào chứ?
 
Kiếp trước, suýt chút nữa Lư Thất tiểu thư đã gả cho Lâm Yến, nghe nói người trong cung chuẩn bị ban hôn, ý chỉ của Hoàng Hậu đều đã làm xong rồi nhưng lại bị Quận chúa đi tới Tống gia cầu thân trước. Quận chúa bằng lòng có một nhi tức phụ* của gia đình bình dân chứ không đồng ý cho Lâm Yến kết thân với Lư gia. Nếu hắn kết thân với Lư gia, Lâm Yến sẽ có thêm sự giúp đỡ vô cùng to lớn, nhưng Quận chúa thà rằng vội vã đính hôn trước khi trong cung ban chỉ, cũng không đồng ý để hai nhà Lư Lâm kết thân, thật ra điều này khiến Tống Tinh Dao rất khó hiểu, mặc dù Lâm Yến không phải là nhi tử của Lâm gia nhưng cũng không cần phải làm đến thế chứ?
 
Thôi quên đi, bà bà trước kia của nàng có tâm tư quá sâu, nàng vẫn luôn đoán không trúng.
 
Suy nghĩ chạy xa, lại bị nàng vội vã kéo về, lại nói, Lư Thất tiểu thư có thân phận cao quý, căn bản không cần dùng Hội mèo cưng để tham gia xuân yến, càng không phải người yêu mèo, vậy vì sao nàng ta lại tới đây?
 
Tống Tinh Dao đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng thì thầm ở bên cạnh: “Thôi đừng nói nữa, người tới rồi.”
 
Tiếng nói chuyện của các tiểu cô nương lập tức ngưng bặt, Tống Tinh Dao nhìn qua khe hở giữa mấy người thì trông thấy một đám người đang đi lên từ chân cầu thang.
 

Người đi đầu mặc váy chiết eo quây ngực màu vàng sẫm, vàng ngọc đầy đầu, trông lòe loẹt chói mắt, chính là Lư Thất tiểu thư. Nàng ta không phải đến một mình, bên cạnh còn có một vị tiểu cô nương.
 
Tiểu cô nương kia không ăn mặc sặc sỡ loá mắt như Lư Thất tiểu thư, chỉ là một bộ áo váy thường ngày trong nhà, mặt mày thanh tú, da thịt như ngọc, lớn lên giống như tiên nữ, rõ ràng khiến Lư Thất tiểu thư trở nên cực kì thô tục.
 
Tống Tinh Dao hít một hơi thật sâu —— nàng đã tới Trường An, chung quy là sẽ phải chạm mặt, nàng phải bình tĩnh.
 
Tiểu cô nương kia không phải ai khác mà chính là Lâm Vãn.
 
————
 
Lư Thất tiểu thư và Lâm Vãn vừa tới đã ngồi ở vị trí tốt nhất toàn bộ khu vực, hai người chỉ nói chuyện riêng với nhau, cũng không nói chuyện với các cô nương bên cạnh bọn họ.
 
Không bao lâu sau, Hội mèo cưng chính thức bắt đầu, chưởng quầy của Li Nhạc Quán mời ba vị miêu sư lên giám định mèo, bọn họ xếp thành một hàng phía sau bàn dài, lúc này mới bắt đầu gọi người. Có tổng cộng 113 con mèo tới tham gia Hội mèo cưng, trước đó, đã dựa theo màu lông, số tuổi,… để phân chia sơ bộ, đầu tiên phân chia thành mèo con một năm tuổi, mèo trưởng thành từ một đến ba năm tuổi và mèo trưởng thành trên ba tuổi, sau đó dựa theo màu lông tổng thể để chia tổ.
 
Huyền Vân của Tống Tinh Dao vừa vặn được phân chia vào cùng tổ với con mèo của Lư Thất tiểu thư, hơn nữa xếp ngay phía sau Lư Thất tiểu thư.
 
Người đưa mèo lên đài chính là nha hoàn của Lư Thất tiểu thư, Tống Tinh Dao lại tự mình ôm Huyền Vân đứng ở một bên, âm thầm đánh giá con mèo trắng gọi là Phi Yên kia của Lư Thất tiểu thư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.