Phù cẩm

Chương 28


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 28:

Tống Tinh Dao mất tận ba ngày để tiêu hóa cuộc trò chuyện với Lâm Yến.
 
Hàn Thứ… Hắn họ Hàn ư?! Là người của Hàn gia à?
 
Cho dù cuộc trò chuyện ngày hôm đó không giải đáp được hết các nghi ngờ của nàng nhưng phần sương mù dày đặc đã tan bớt thì cũng đủ chân thành rồi—— nếu lời nói của hắn không phải giả thì thân phận con cháu của Hàn gia chính là một thanh kiếm bôi kịch độc mà hắn đã tự tay đưa cho nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàn gia ở Lạc Dương cũng từng là một trong những thế gia có công huân bậc nhất. Tổ tiên của Hàn gia – Hàn Ngôn vốn là mưu sĩ dưới trướng của Thái Tổ Hoàng Đế, khi Thái Tổ Hoàng Đế tranh giành thiên hạ, ông nhiều lần hiến kế hay, có danh xưng là mưu sĩ giỏi nhất, sau khi trợ giúp Thái Tổ Hoàng Đế bình định thiên hạ, ông trở thành người đứng đầu quan văn, dốc sức trợ giúp tân chính, bảo vệ xã tắc, nổi danh không kém tổ tiên của Lâm gia, Bạch Mã Chiến Thần thời đó, một người đứng đầu quan văn, một người đứng đầu võ tướng, đều là thần tử mà tiên đế nể trọng và tín nhiệm nhất.
 
Trong mười mấy năm Tiên đế tại vị, Hàn Ngôn giữ chức quan Thái Tể, là người đứng đầu Tam Công*, lại làm thầy dạy của hoàng tử, tích lũy rất nhiều uy tín cả trong lẫn ngoài triều đình, dưới gối có một nhi một nữ, đều là người thông minh trời sinh, nhi tử này của ông rất được tiên đế thưởng thức, là lựa chọn hàng đầu cho các vị trí thần tử trợ giúp hoàng đế đời tiếp theo; nữ nhi của ông chung linh dục tú**, tính cách đoan trang hiền dịu, nổi danh gần xa, từng được tiên đế khen ngợi là có phẩm chất của Hoàng hậu khai quốc, vì vậy, nàng là sự lựa chọn hàng đầu cho các hoàng tử, cuối cùng Tứ Hoàng tử được chọn, hai người đính hôn.
 
*Tam Công: Ba chức quan lớn nhất triều đình thời cổ Trung Hoa, gồm “Thái Sư” 太師, “Thái Phó” 太傅, “Thái Bảo”.
 
**chung linh dục tú: đất thiêng nảy sinh hiền tài (chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.)

 
Sau đó, cuộc chiến tranh giành đế vị bùng nổ, Đại Minh Cung trải qua gió tanh mưa máu, cuối cùng Hoàng Thượng hiện nay đoạt được đế vị. Sau khi Hoàng Thượng hiện nay kế vị, Tứ Hoàng tử thất bại chạy trốn khỏi Kinh Thành, nữ nhi của Hàn gia và Lý gia đồng thời bị Hoàng Thượng triệu vào cung làm phi, hậu vị bị bỏ trống, việc lập hậu lại dẫn tới việc tranh đấu ở hậu cung, mãi cho đến năm thứ hai sau khi Hàn Ngôn bị bệnh qua đời, Hàn gia bị kết tội.
 
Hàn phi tư thông với người ngoài, độc hại Hoàng Thượng, tàn sát Hoàng tự, Hàn gia cấu kết với Tứ Hoàng tử đoạt vị thất bại chạy trốn ở bên ngoài để mưu phản, mấy tội gộp lại, đáng bị tru di cửu tộc.
 
Tội này vừa ra, triều đình và dân gian đều khiếp sợ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn gia bị diệt, giết sạch cả chín tộc.
 
Sau hơn một thập kỷ, vụ án này vẫn là truyện kể hấp dẫn nhất trong quán rượu, quán trà, tên húy bị giấu đi, bịa đặt triều đại, viết thành thoại bản, thêm vào ân oán tình thù, trở thành một đoạn chuyện xưa vô cùng đặc sắc và bi thương.
 
Tống Tinh Dao đã từng nghe chuyện xưa về Hàn gia, các phiên bản không đồng nhất, nàng không biết Lâm Yến là người nào của Hàn gia nhưng từ việc hắn trốn ở Lâm gia, được Lâm gia che chở mấy chục năm thì e rằng địa vị của hắn ở Hàn gia không hề thấp.

 
Giết sạch cả chín tộc mà lại có cá lọt lưới, là đời sau của tội thần, chỉ cần thân phận này bị lộ ra ngoài, Lâm Yến chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, mà kiếp trước, nàng là thê tử của hắn nên cũng thuộc vào chín tộc, không thể thoát chết.
 
Hôm nay, hắn lấy điểm yếu dưới bụng để đổi lấy nửa phần tin tưởng của nàng, mặc nàng bắt bí.
 
————
 
Cho dù chỉ thấy được phần nổi của tảng băng chìm, Tống Tinh Dao đã cảm thấy nặng nề suốt ba ngày, vào ngày cuối cùng, nàng bỗng nhiên vui mừng vì lúc ấy nàng đã ngăn cản Lâm Yến tiếp tục nói về quá khứ. Nàng đã có được đáp án mà nàng muốn, những chuyện khác không liên quan tới nàng. Nàng có thể thử thấu hiểu nỗi khổ của hắn nhưng nàng không hề muốn đồng hành cùng hắn nữa, nếu vậy, nàng càng biết ít những chuyện liên quan tới hắn thì càng tốt.
 
Không oán không hận là một việc cuối cùng nàng có thể làm cho hắn, đó cũng là điểm xuất phát thật sự của việc nàng quay về lần này —— vứt bỏ quá khứ, nàng mới có thể thật sự thoát khỏi đêm mưa kia.
 
Sau khi nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, mây đen tan đi, nàng bắt đầu chuẩn bị cho con đường phía trước, việc của Tằng Tố Nương không gấp được nhưng nàng vẫn còn có những chuyện khác phải làm.
 

Vài trận mưa qua đi, lúc thì mưa thu lúc thì trở lạnh. Tống Tinh Dao mặc quần áo người Hồ bước ra khỏi cửa nhà, hít một hơi thật sâu bầu không khí tràn ngập hơi ẩm và mùi cỏ cây, mặt mang ý cười, tâm trạng vui vẻ. Yến Đàn còn hưng phấn hơn nàng, ở sau lưng hỏi nàng: “Tiểu thư, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
 
Nha đầu này đã tới Trường An được mấy ngày nhưng đều ở trong nhà sắp xếp rương hòm, thu dọn đồ đạc, nàng ấy đã nghẹn sắp hỏng rồi, sớm muốn ra ngoài nhìn ngắm sự phồn hoa hưng thịnh của Trường An, hôm nay, nàng ấy nghe tin Tống Tinh Dao sẽ dẫn mình ra cửa, lập tức vui vẻ, đi theo bên cạnh nàng như kẻ nịnh nọt.
 
“Dẫn ngươi đi dạo chợ phía Đông.” Tống Tinh Dao vừa nói vừa đi ra ngoài, tay lắc lư khối ngọc bội treo bên hông.
 
Trường An có 110 phường, các con phố dài đan xen chằng chịt đông tây nam bắc, cắt thành Trường An giống như một bàn cờ, trong thành có hai phường buôn bán là nơi tập kết hàng buôn bán quan trọng nhất trong toàn bộ thành Trường An, lấy đường lớn Chu Tước làm trục chính phân chia thành hai bên trái phải, thành phía Đông gọi là chợ phía Đông, thành phía Tây gọi là chợ phía Tây.
 
“Vậy không phải cũng gần giống với thành Nam Bắc ở Lạc Dương hay sao?” Yến Đàn vừa đỡ nàng lên xe ngựa vừa nói một cách tò mò.
 
A Hải đã dẫn phu xe và xe ngựa chờ ở bên ngoài nhà ở, đang đợi nàng đi ra.
 
“Kém hơn nhiều.” Tống Tinh Dao chui vào xe ngựa rồi ngồi xuống trong thùng xe, bảo Yến Đàn cuốn màn xe phía sau lên rồi nói tiếp: “Mặc dù Lạc Dương cũng phồn hoa nhưng dù sao cũng chỉ là kinh đô phụ, vẫn có chênh lệch với Hoàng Thành chân chính. Nơi này phồn hoa hơn Lạc Dương, lát nữa ngươi nhìn thấy sẽ hiểu. Chợ phía Đông của Trường An còn có tiếng là ‘Vật quý hiếm ở khắp nơi đều tập trung ở đây’.”
 
“Tiểu thư mau nói cho nô tỳ nghe một chút, cái gì gọi là vật quý hiểm ở khắp nơi vậy?” Yến Đàn cảm thấy rất lạ, kề sát vào nàng rồi hỏi.

 
Hôm nay, Tống Tinh Dao rất có hứng thú nói chuyện, nàng kể lại cho Yến Đàn nghe về mọi thứ ở hai chợ trong thành Trường An theo như ký ức trước đây của nàng.
 
“Bởi vì chợ phía Đông ở gần ba cung điện chính nên các gia đình xung quanh đều là người quyền quý, hầu hết những thứ bán ở đây đều là những thứ hiếm có mà người bình thường không thể mua được. Vì vậy, mặc dù có rất nhiều cửa tiệm nhưng lại không ồn ào lộn xộn, không giống như chợ phía Tây.” Khi nói chuyện, Tống Tinh Dao hơi cong khóe môi lên, dường như nhớ tới chuyện thú vị gì đó: “Chợ phía Tây là phố phường mà dân chúng bình dân thường đi, có rất nhiều cửa tiệm của thương nhân người Hồ, vô cùng náo nhiệt, có đầy đủ mọi thứ phục vụ ăn, mặc, ở, đi lại, còn có thể xem xiếc ảo thuật, thú vị hơn chợ phía Đông nhiều.”
 
“Vậy tại sao tiểu thư không đi chợ phía Tây?” Yến Đàn cảm thấy khó hiểu, nói: “Hay là Tiểu thư muốn đến chợ phía Đông đào bảo vật?”
 
“Mua không nổi!” Tống Tinh Dao gõ một cái vào trán của nàng ấy, mặc dù nàng không thiếu tiền tiêu vặt nhưng nếu muốn đi dạo, mua sắm ở chợ phía Đông thì cũng không chịu nổi.
 
“Vậy chúng ta đi chợ phía Đông làm gì? Chợ phía Tây chơi vui hơn mà.” Yến Đàn càng khó hiểu hơn, nàng muốn tới chợ phía Tây xem trò vui hơn.
 
Tống Tinh Dao nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, chỉ nói một câu: “Ai dẫn ngươi đi chơi chứ, ta đi làm việc đứng đắn!”
 
————
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.