Phù cẩm

Chương 17


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 17:

Chương 17: Cùng quay về
 
Từ lúc Tống Tinh Dao tỉnh lại đến nay thì hiếm khi bị mất ngủ, nàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, không hề buồn ngủ, những lời mà Lâm Yến nói cứ lởn vởn trong đầu nàng.
 
Nàng nghĩ xem những lời hắn nói có ý nghĩa sâu xa gì, nghĩ xem hắn có ý đồ gì, suy nghĩ xem hồi ức vượt qua thời gian của nàng rốt cuộc có ý nghĩa gì. Kiếp này bọn họ không hề có bất kỳ một mối liên hệ nào, cũng chưa từng gặp mặt, vì sao hắn lại chạy đến Lạc Dương, vì sao lại giúp ca ca của nàng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng càng nghĩ càng thấy loạn, nhịn không được mà đấm giường mắng Lâm Yến —— chồn chúc tết gà, không có ý tốt.
 
Đừng nhìn Lâm Yến có dáng vẻ thanh tâm quả dục, xé đi lớp vỏ bọc lừa đời lấy tiếng bên ngoài thì hắn chính là một kẻ săn mồi, ánh mắt độc, thủ đoạn tàn nhẫn, thường có thể mê hoặc đối thủ rồi đưa họ vào chỗ chết. Hắn cao minh ở chỗ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ, lo lắng và ưu nhược điểm của đối phương, sau đó lợi dụng chúng, dù tiến hay lùi, tấn công hay phòng thủ, dựa vào điểm yếu của đối thủ mà đi, nhưng nàng lại không thể nhìn thấu hắn.
 
Tại sao lúc trước nàng có thể bị túi da của hắn mê hoặc, kiên quyết đâm đầu vào ngõ cụt không thể thoát ra được? Nàng vốn tưởng rằng hắn là cao nhân là trích tiên, kết quả thì sao? Hắn lại là Diêm Vương lấy mạng người.
 
Tiếng gà gáy từ xa xa truyền đến, trời cũng sắp sáng, Tống Tinh Dao đang suy nghĩ miên man, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại, trong lúc hốt hoảng, dường như có một bàn tay chậm rãi bò lên trên eo nàng, hương thơm nhàn nhạt trong trẻo bay ra theo hơi thở nóng ấm, thổi quét lên trên người nàng, hóa thành những đốm lửa nhỏ, dần dần bùng cháy rồi trở lên nóng bỏng.
 
Bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve toàn bộ cơ thể nàng, cuối cùng luồn vào tóc nàng, liên tục vuốt ve mái tóc dài của nàng, cuối cùng véo sau gáy nàng, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một con mèo, bị người nắm lấy điểm yếu, không thể động đậy dưới bàn tay của người nọ mặc cho người nọ muốn làm gì thì làm.
 
Cảm giác quen thuộc giống như có kiến bò khắp người nàng, nàng vô thức ưỡn người lên theo bản năng giống như vô số lần vui thích đã từng có trong trí nhớ, bị người ôm vào lòng, dây dưa quấn quýt khó có thể tách rời. 
 
Có người thì thầm vào tai nàng: “Yêu Yêu thật thơm, thật ngọt, cho ta ăn cả đời được không?” Lời kia còn chưa dứt, bỗng nhiên biến thành tiếng than nhẹ đầy kìm chế, tiếng thì thầm ẩn nhẫn: “Yêu Yêu, ta yêu nàng…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như nghe thấy ma chú, nàng đột nhiên mở mắt ra.
 
Trong giấc mơ dài, nàng ướt đẫm mồ hôi, quấn chăn lộn xộn vào người, cả người nóng bừng.
 
Không ngờ… nàng lại mơ thấy việc lên giường với Lâm Yến, đúng là gặp quỷ!
 

Trời đã sáng hẳn, ánh sáng xuyên qua tấm màn mỏng, dịu nhẹ chiếu vào bốn phía trên giường, ý thức chưa tỉnh táo hoàn toàn, dường như xung quanh nàng vẫn còn có nhiệt độ cơ thể của một người khác giống như vô số buổi sáng sớm hoang đường lúc nàng còn là thê tử của hắn. 
 
Hành vi của người nọ ở trên giường hoàn toàn khác với ban ngày, như thể là hai người khác nhau. Nam nhân vô dục vô cầu giống như trích tiên trong miệng người đời khi lên giường lại có cảm giác như thay đổi linh hồn, lời xấu hổ nào cũng đều có thể phát ra từ trong miệng hắn, hành động hoang dâm nào hắn cũng đều dám làm, lời ngon tiếng ngọt giống như nước đường không mất tiền mua cứ tùy tiện chảy xuôi, lời nói yêu nàng chưa nói một ngàn lần thì cũng có trăm lần… Nàng đã từng có một lần tin rằng hắn yêu nàng, nhưng sau đó nàng lại phát hiện, chữ yêu của hắn chỉ giới hạn ở trên giường mà thôi. Xuống giường, mặc quần áo lên, hắn lại xa cách lạnh nhạt như cũ.
 
Quần áo trên người chính là mặt nạ của hắn, một khi mặc vào, hắn chính là Lâm Yến cao cao tại thượng, cách người xa ngàn dặm.
 
Người nam nhân này có thể chứng minh một cách hoàn mỹ xem cái gì gọi là biết mặt không biết lòng, cái gì gọi là ——
 
Mặt người dạ thú!
 
Tống Tinh Dao bật dậy từ trên giường, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, nàng không thể nghĩ ra vì sao mình sẽ mơ một giấc mơ như vậy. Nàng nghĩ rằng cho dù bản thân còn chưa thể quên hắn thì cũng nên nhớ nhất là vẻ bề ngoài tuyệt vời của hắn, ai mà ngờ lại là chuyện trên giường.
 
Có lẽ thân thể luôn luôn thành thật hơn lý trí, cũng có lẽ ở trong lòng nàng, hắn chỉ còn lại một điểm tốt này, bảy năm phu thê, hắn “Chăm sóc” nàng vô cùng tốt trên phương diện giường chiếu, nàng thầm nghĩ cho dù sau này nàng muốn tìm một người nam nhân thì có lẽ nàng phải yêu cầu kiểm tra năng lực của đối phương trong việc xấu hổ khó mở miệng kia.
 
Tống Tinh Dao vừa suy nghĩ lung tung vừa xuống giường, rửa mặt trang điểm, gần trưa mới bước xuống tú lâu.
 
————
 
Khoảng sân trống bên ngoài phòng thêu có chút ầm ĩ, Yến Đàn đang dọn lồng nuôi mèo ra sân cùng với A Hải, nhìn thấy Tống Tinh Dao ra ngoài thì vội vàng dừng lại, vẫy tay ra hiệu cho nàng tới xem.
 
Lồng nuôi mèo bằng gỗ có hai tầng, ba mặt được bao quanh bởi hàng rào bằng gỗ mỏng, rộng rãi xinh đẹp cũng rất tinh xảo, quá đủ để chứa được hai con mèo trưởng thành, bên trong có ba tầng, có thể hoàn toàn thỏa mãn tập tính thích leo trèo lên xuống của loài mèo và có trụ gỗ bọc sợi vải xidan* để cho mèo mài móng vuốt.
 
*sợi vải xidan: là sợi cứng màu vàng từ lá của một loại cây nhiệt đới dùng để bện dây thừng, bao tải.
 
Tống Tinh Dao nhìn xung quanh hai lần, cực kỳ vừa lòng.
 
“A Hải, ngươi làm rất đẹp! Không ngờ ngươi có thể làm việc của thợ mộc tốt như vậy.” Tống Tinh Dao không hề tiếc lời khi khen ngợi người khác.
 

Đây là lồng nuôi mèo mà nàng bảo A Hải làm trước khi đón bé con về nhà, chính là nơi ở cho ba con mèo của nàng trên đường đi đến Trường An.
 
“Tiểu thư quá khen, cái lồng nuôi mèo này có cần phải sửa chữa chỗ nào nữa không ạ?” A Hải vừa lau mồ hôi nhễ nhại trên đai buộc trán vừa ngượng ngùng nói.
 
Tống Tinh Dao lắc đầu, quan sát hắn một lượt. Màu da của A Hải không quá đen như những nô lệ Côn Luân bình thường khác, là một màu đồng rất đồng nhất, các đường nét khắc sâu trên mặt mơ hồ có bóng dáng của người Hán, nếu thay quần áo và cẩn thận trang điểm, chỉ sợ vài nét thần bí của người nước ngoài kia sẽ trở thành điểm hấp dẫn nhất của hắn. Nàng lại nhớ tới việc tối hôm qua hắn ra tay giải vây cho nàng, không có nhiều người có thể giữ được khí thế của mình dưới ánh mắt của Lâm Yến.
 
Nghĩ như vậy, Tống Tinh Dao cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, càng thêm hài lòng về hắn nhưng một người như vậy mà phải làm nô lệ thì quả thật rất đáng tiếc. 
 
“Tiểu thư?” A Hải bị ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm đến mức cả người mất tự nhiên, nhịn không được mà mở miệng.
 
“À.” Tống Tinh Dao hoàn hồn, hỏi hắn: “Ta lấy một cái tên đầy đủ cho ngươi nhé, A Hải A Hải, ngay cả cái họ cũng không có, không tốt.”
 
Hắn ngẩn người, nói: “Cảm ơn tiểu thư, xin tiểu thư ban tên.”
 
“Phụ thân của ngươi là người nước ngoài, ta nghe không hiểu cái tên kia của ngươi, không thể lấy tên giúp ngươi, nếu không lấy họ của mẫu thân ngươi đi. Mẫu thân ngươi họ gì?”
 
“Họ Kỳ.” Hắn trả lời nàng.
 
“Ngươi có muốn quay lại biển cả không?” Tống Tinh Dao lại hỏi.
 
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng không phủ nhận, nói: “Nô đã từng thề, cả đời đi theo tiểu thư. Tiểu thư đi đâu thì nô đi đó.”
 
Tống Tinh Dao trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Vậy gọi ngươi là Kỳ Quy Hải đi, hy vọng sinh thời ngươi có thể được như ước nguyện.”
 
Kỳ Quy Hải cung kính cúi người: “Tạ ơn tiểu thư ban tên, nô… rất thích.” Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ có giọng nói khẽ run rẩy tiết lộ sự xúc động của hắn.
 
Tống Tinh Dao vỗ vỗ tay, gọi Yến Đàn: “Ôm ba con mèo của ta tới đây xem thử cái lồng mới này đi.”  

 
Yến Đàn ôm cái lồng nuôi mèo, uể oải nói: “Không biết Kim Bảo ngậm thiếu gia giấu đi đâu rồi, nô tỳ còn chưa tìm thấy nó ấy.”
 
Nói đến cũng lạ, Kim Bảo rõ ràng là một con mèo đực nhưng sau khi đón bé con về nhà không được ba ngày, nó đã chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc mèo con, tình thương của cha trỗi dậy, mỗi ngày đều ngậm mèo con đi khắp nơi, ngược lại, người cha ruột là Huyền Vân không chỉ hờ hững với bé con mà còn xù lông tức giận mỗi khi bé con tới gần nó.
 
“Thiếu gia?” Tống Tinh Dao khó hiểu.
 
“Chính là bé con quý báu kia của tiểu thư đó, nuôi đến mức sắp bằng con trai nhỏ nhà người ta rồi, không phải là một vị ‘thiếu gia’ à?” Yến Đàn tìm thấy cơ hội là lập tức phàn nàn.
 
Sau khi ôm bé con trở về thì Tống Tinh Dao tái phát bệnh đau đầu, vì thế mọi công việc chăm sóc chủ tử và mèo lớn mèo nhỏ trong phòng này đều đổ dồn lên vai một người là nàng ấy. Kim Bảo và Huyền Vân còn đỡ nhưng tên nhãi ranh kia, bởi vì chỉ vừa mới đầy tháng nên không thể ăn uống như mèo trưởng thành, chỉ ăn thịt ngon và uống sữa dê. Riêng việc chuẩn bị thức ăn mỗi ngày cho nó đã đủ khiến Yến Đàn phiền lòng, vậy mà Tống Tinh Dao bị bệnh vẫn còn không quên nhắc đi nhắc lại những lời dặn dò, quả thật giống như sinh một đứa con trai vậy.
 
Nhi tử của chủ tử không phải chính là thiếu gia của nàng ấy hay sao?
 
Tống Tinh Dao không khỏi bật cười —— biệt danh “Thiếu gia” này có vẻ cực kì thích hợp, quả thật nàng tự ôm về cho mình một tiểu chủ tử.
 
“Được rồi được rồi, ta biết ngươi vất vả, sau này ta sẽ cho ngươi thêm tiền tiêu vặt.” Hiện giờ trong phòng chỉ có một nha hoàn đắc lực này, Tống Tinh Dao đành phải dỗ dành.
 
Yến Đàn cũng rất dễ dỗ dành, nghe đến việc được tăng thêm tiền tiêu vặt là mặt mày hớn hở, cũng không giả vờ từ chối, chỉ nói: “Tiểu thư nói lời phải giữ lời đấy! Nô tỳ đi tìm thiếu gia cho người.” Nàng ấy vừa xoay người định đi tìm thì đột nhiên chỉ về phía xa xa, nói: “Đó là thiếu gia nhà chúng ta ư?”
 
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người nam nhân mặc quần áo màu xanh đứng dưới bóng cây, dưỡng phụ Kim Bảo ngồi xổm bên cạnh chỉ lo liếm láp bộ lông của mình, con mèo sữa nhỏ đang khua khoắng trên đùi người nọ, móng vuốt nhỏ móc vào áo ngoài mùa hạ mỏng manh của người nọ rồi trèo lên trên, khi sắp trèo đến thắt lưng thì bị người nọ dùng một tay vớt lên, bế mèo con dạo bước tới đây.
 
Khi người nọ đến gần, mới nghe thấy Yến Đàn “í” một tiếng, không nỡ nhìn thẳng vào áo ngoài của người nọ.
 
Quần áo ngày hè mỏng, chủ yếu là lụa kéo thành sợi, quần áo của người nọ chỗ rách chỗ hỏng, sợi thò sợi thụt, thảm không nỡ nhìn.
 
Khó khắn lắm con mèo nhỏ mới đủ to bằng bàn tay hắn, nằm cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn và khép hờ đôi con ngươi hai màu vàng, xanh lam, trông rất là thoải mái, người nọ mỉm cười, vẻ lạnh nhạt như sương tuyết giữa hai hàng lông mày tan ra, sống động như một nam thần tiên nhớ trần tục, Tống Tinh Dao lại nhíu mày.
 
Có một số người, thật sự càng không muốn gặp thì lại càng gặp nhiều.
 
“Tối hôm qua Lục tiểu thư ngủ không ngon ư?” Lâm Yến nhìn mắt nàng hơi có quầng thâm, vừa vuốt ve mèo vừa hỏi.
 
Tống Tinh Dao nhớ tới nguyên nhân nàng ngủ không ngon tối hôm qua, cảm thấy nghẹn lời, không đáp lại mà cho Yến Đàn một ánh mắt. Yến Đàn hiểu ý, tiến lên đòi mèo từ chỗ Lâm Yến, Lâm Yến nghiêng lòng bàn tay, cục lông mèo nhỏ chậm rãi rơi vào trong tay Yến Đàn. Yến Đàn nói một tiếng cảm ơn rồi ôm mèo về cho Tống Tinh Dao.

 
Mèo sữa còn nhỏ, phần lớn thời gian là ăn và ngủ, nãy giờ đã đổi chủ ba lần mà cũng không đánh thức nó nổi, mí mắt nhắm hờ, mũi miệng hồng hào, bất kể là ai nhìn thấy thì cũng không thể tức giận nổi, Tống Tinh Dao chọc chọc cái trán của nó, mắng một câu: “Tiểu súc sinh không có lương tâm, ngay cả chủ tử là ai cũng không nhận ra, đều mắt mù giống như Kim Bảo, không biết phân biệt tốt xấu!”
 
Lời này chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe, Yến Đàn bĩu môi, cảm thấy chủ tử nhà mình nói chuyện quá lỗ mãng, vậy mà Lâm Yến lại giống như nghe không hiểu, quét mắt qua Kỳ Quy Hải —— nhớ tới vừa nãy Tống Tinh Dao ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người nam nhân khác ngay dưới ánh mặt trời, còn có nụ cười tươi như đào như mận kia, ánh mắt hắn tạm dừng một lúc rồi mới dời đi.
 
“Đây là lồng nuôi mèo được dùng trên đường đi tới Trường An à? Rất tinh xảo.” Lâm Yến khen một câu, lại nói: “Xem ra Lục tiểu thư đã chuẩn bị việc tới Trường An rồi, Tử Dịch cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.”
 
“Khi nào các ngươi định quay về Trường An?” Tống Tinh Dao hỏi. Ngày trở lại Trường An còn chưa được xác định, nàng cũng chưa bàn bạc với Tống Mộng Trì, thật ra trong lòng nàng nghĩ tốt nhất nên chờ đám người Lâm Yến đi trước một bước, sau đó nàng mới đi thì sẽ bớt rắc rối trên đường đi.
 
“A huynh của ngươi đã vượt qua đợt tuyển chọn vào Kim Ngô Vệ, sắp sửa phải tham gia huấn luyện ở trong nha, thời gian tới Lạc Dương đón ngươi khá eo hẹp, ước tính khoảng hai ba ngày nữa là phải lên đường về Trường An, hắn cũng nên tới tìm ngươi nói chuyện này rồi.” Lâm Yến trả lời nàng.
 
“Nhanh như vậy à?!” Tống Tinh Dao vô cùng kinh ngạc.
 
“Sao vậy? Hay là Lục tiểu thư còn chưa bình phục, không tiện bôn ba đường dài? Nếu là như thế thì để a huynh ngươi đi trước một bước, Lâm mỗ vẫn còn thời gian nghỉ tắm gội, có thể ở lâu hơn một chút, đợi thân thể của Lục tiểu thư bình phục thì ta sẽ thay Tử Dịch bảo vệ ngươi tới Trường An.”
 
Giọng điệu của Lâm Yến nhàn nhạt, lời nói lại kín kẽ không lọt dù chỉ một giọt nước, dường như là một người bạn đang băn khoăn suy nghĩ để chu toàn mọi việc, chỉ có đôi mắt phượng hơi nhướng lên tiết lộ chút ít cảm xúc khiến Tống Tinh Dao tức điên.
 
Đường đi nước bước đều bị hắn chặn kín.
 
Nếu để nàng đi một mình với Lâm Yến tới Trường An thì thà để nàng lại đi chết đi còn hơn.
 
“Không làm phiền Lâm công tử, ta thật sự rất khoẻ.” Tống Tinh Dao nói một cách cứng nhắc.
 
Vừa dứt lời, nàng thấy khóe mắt hắn càng nhướng lên cao hơn một chút, hình như nàng lại lọt vào bẫy rập của hắn rồi.
 
“Vậy thì tốt rồi, ngươi và ta có thể cùng nhau trở về Trường An.”
 
Lâm Yến rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt kia như muốn nói ——
 
Tống Tinh Dao, ngươi trốn không thoát.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.