Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 18:
Chương 18: Vào kinh
Quả nhiên Tống Mộng Trì vội vàng quay lại Trường An, đêm hôm đó hắn lập tức tìm Tống Tinh Dao nói chuyện, nghe thấy Tống Tinh Dao nói thân thể không sao đã có thể đi xa, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức quyết định lên đường vào ba ngày sau.
Trong ba ngày này, Tống Tinh Dao bận đến mức không có thời gian rảnh để suy nghĩ về Lâm Yến. Lần này đi Trường An để định cư, nàng có quá nhiều hành lý cần phải chuẩn bị, mặc dù Tống Mộng Trì nói đã thay nàng chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ ở Trường An, không cần thiết phải đem đồ vật cũ trong nhà theo nhưng nàng vẫn vơ vét thượng vàng hạ cám thành hai xe hành lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài cổng thứ hai, từ chiều hôm qua gã sai vặt của Tống phủ đã bắt đầu vào trong tú lâu của Tống Tinh Dao dọn dẹp rương hòm ra ngoài, nhét đầy tràn xe ngựa mà vẫn còn thừa mấy cái hòm không có chỗ để, chỉ có thể tạm thời đặt trên mặt đất, chờ Tống Tinh Dao sắp xếp lại chỗ chứa.
Tống Mộng Trì dẫn người tới đây kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này nên không khỏi phàn nàn nàng: “Tống Tinh Dao, muội chuyển nhà đấy hả?”
Tống Tinh Dao đang tự mình chúi đầu vào sắp xếp lại hành lý trong xe ngựa, nghe vậy thì thò đầu ra ngoài: “Đều là đồ dùng quen thuộc, không mang theo thì muội không yên tâm.” Khi nàng nói chuyện, nụ cười vốn dĩ đang treo trên môi lại tắt lịm bởi vì nhìn thấy người đứng bên cạnh Tống Mộng Trì.
Mấy người Lâm Yến cũng đi theo Tống Mộng Trì tới đây, đúng là âm hồn không tan.
“Cái gì đây nữa?” Tống Mộng Trì mở cái rương bên cạnh chân ra, quét mắt nhìn rồi nhíu mày lại, thuận tay xách một con búp bê vải đã phai màu đang đặt phía trên, mắng nàng không hề lưu tình chút nào: “Muội bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa cai sữa hả?” Hắn lại nhìn thấy mấy món đồ chơi cũ của nàng trong cái rương kia, nào là con rối bằng đất sét, chuông đồng sáu cạnh treo dưới mái hiên…
Tống Tinh Dao tức muốn hộc máu mà nhảy xuống xe, dùng tay cướp lại con búp bê rồi nhét vào trong rương, đóng nắp lại vang lên một tiếng rầm, tức giận đến mức mắng lại hắn: “Huynh mở rương hành lý của muội làm gì? Đồ của muội, muội thích mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu!”
Tống Mộng Trì thương nàng chiều nàng, khi cần mắng thì không hề khách khí, ở trước mặt hắn Tống Tinh Dao tùy hứng kiêu ngạo, cũng chưa từng nhường nhịn, hai huynh muội lớn lên trong cãi nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhét không vừa!” Bởi vì có người ngoài ở sau lưng, Tống Mộng Trì không quên giữ phong độ của mình.
“Muội tự nghĩ cách.” Tống Tinh Dao không chịu nhượng bộ. Búp bê vải này là mẫu thân tự tay may cho nàng, từ nhỏ nó đã ngủ cùng nàng ở bên gối, đó là đồ vật đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi sống lại kiếp này, hơn nữa mỗi đêm nàng đều ôm nó vào trong ngực. Trên người búp bê cũ có hơi thở của năm tháng, là thứ duy nhất có thể an ủi nàng khỏi nỗi lo sợ, nghi hoặc, bất an mà nàng không thể nói rõ với người khác, là vật cũ hiếm hoi giúp nàng cảm thấy an toàn nhất trên đời này…
Rương đồ cũ này đều thuộc về quá khứ, là bằng chứng nàng trưởng thành ở Lạc Dương, mang theo vô số hơi thở của người thân mà mười năm sau này, người thì đi xa, người thì bệnh chết… Ví dụ như tổ mẫu của nàng. Nàng đã từng ảo não hối hận vì khi chuyển nhà vào kinh đã không mang theo những đồ vật xưa cũ này, để rồi mười năm sau, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức để nhớ lại ánh mặt trời tươi đẹp và người thân quen ở Lạc Dương, bây giờ nàng nhất định phải tự mình bù đắp.
Cũng không phải là nàng cố chấp mà là những đồ vật cũ mất mà tìm lại được này tượng trưng cho những năm tháng mất mà tìm lại được của nàng, chỉ có nhìn thấy, chạm vào thì nàng mới có thể thực sự tin tưởng, nàng đã tỉnh lại từ cơn ác mộng kia.
Vì vậy, nàng tùy hứng một chút thì đã sao?
Phương Ngộ Thanh bật cười: “Lục tiểu thư thật là chân thành đáng yêu.”
“Ta thấy là ấu trĩ giống như đứa trẻ chưa cai sữa thì có.” Tất nhiên Tống Mộng Trì không thể hiểu được sự lo lắng bất an của nàng, hắn tức giận đến mức dùng chân giẫm lên cái rương: “Ta nói không được mang là không được mang!”
Hắn rất giống một ca ca ngông cuồng, độc đoán, xấu xa.
Du Thâm xoa bóp giữa mày, cảm thấy hơi đau đầu với hai huynh muội nhà này, quay đầu lại trông thấy Lâm Yến đang nhìn chằm chằm vào hai huynh muội Tống gia đến ngây ngẩn.
Huynh muội… Tống Tinh Dao và Tống Mộng Trì cũng là huynh muội nhưng lại tương phản với nhà hắn, hiển nhiên là hoàn toàn khác biệt. Có vẻ huynh muội trong thiên hạ rất ít người giống như hắn và Lâm Vãn… Hoặc là nói, rất ít người giống như mẫu thân của hắn, từ nhỏ đến lớn bà chỉ biết nói yêu cầu với hắn.
“Tống Mộng Trì, huynh bỏ cái chân thối của huynh ra!” Tống Tinh Dao tức giận đến mức muốn đá vào chân hắn.
Khi huynh muội hai người gặp nhau là lại tương thân tương ái, trong nháy mắt đã có tia lửa văng ra khắp nơi, hai người đều nhìn nhau không vừa mắt.
“Xe ngựa của ta vẫn còn chỗ trống, chuyển đến chỗ ta đi.” Lâm Yến mở miệng nói.
Tống Tinh Dao đang kéo Tống Mộng Trì sang một bên, nàng nghe thấy vậy thì quay đầu lại, mặt mày lạnh lùng nói một cách dứt khoát: “Không cần. Việc nhà ta không cần Lâm công tử nhọc lòng.” Sau đó nàng lại lớn tiếng kêu lên: “A Hải, có được không?”
Kỳ Quy Hải cũng chui đầu ra khỏi xe ngựa, trên trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Xong ngay đây, có thể dọn được chỗ trống đấy, Lục tiểu thư cứ giao cho nô là được.”
Tống Tinh Dao nhướng mày nhìn về phía Tống Mộng Trì và Lâm Yến rồi hỏi lại một câu: “Nghe thấy chưa?” Sau đó nàng quay người lại rồi đi tới trước xe ngựa, nói: “Ta tới giúp ngươi.”
Tất nhiên Kỳ Quy Hải vươn tay ra, Tống Tinh Dao nắm chặt một cái để mượn lực, người nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa chất đầy rương hòm.
Phương Ngộ Thanh sờ sờ mũi, vừa định trêu ghẹo vài câu nhưng đột nhiên cảm thấy Lâm Yến bên cạnh hít thở nặng nề, hắn liếc mắt nhìn theo bản năng, cực kỳ hiếm lạ khi trông thấy một cảm xúc kỳ lạ lóe lên trong mắt Lâm Yến.
Không biết là tức giận, ghen ghét hay là cảm xúc gì khác nhưng Phương Ngộ Thanh cảm thấy tia sáng kỳ quái kia giống như một thanh kiếm bổ quả cầu vô dục vô cầu của hắn ra, lộ ra màu đỏ tươi bên trong —— màu đậm đến mức người ngoài cũng có thể phát hiện ra.
Phương Ngộ Thanh buồn bực. Sao thần tiên… cũng có cảm giác u ám không thể diễn tả thành lời như vậy?
————
Cuối tháng tám, sắc thu ngày càng rõ rệt, hoa quế trong Tống phủ bị một cơn gió bất chợt quét qua thổi rơi đầy đất khiến cho cuộc chia ly này thêm vài phần hiu quạnh. Tống Tinh Dao giẫm lên một đường ngập tràn mùi thơm dịu nhẹ ra khỏi Tống phủ, người đến tiễn nàng vây kín hai bên trái phải của cửa lớn, đều là huynh đệ tỷ muội trong mấy phòng của Tống gia.
Cho dù ngày xưa có bao nhiêu mâu thuẫn nhỏ nhặt thì đến ngày này cũng đều buông bỏ, các tiểu cô nương nắm lấy tay nàng lưu luyến nói lời chia tay, đứa nhỏ Xuân Sinh khóc đến mức hai mắt ướt đẫm nước mắt, ôm chân nàng nói không ngớt: “Lục cô cô đừng đi.” Tống Tinh Dao không kìm được mà hốc mắt đỏ hoe, bế Xuân Sinh lên vừa ôm vừa thơm, vẫn là Tống Mộng Trì khuyên bảo thì nàng mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc.
“Ai nha, mấy tiểu cô nương này thật sự khiến người ta đau lòng quá.” Phương Ngộ Thanh nói với vẻ đau lòng.
“Nữ nhân đa cảm, khóc sướt mướt…” Du Thâm không kiên nhẫn mà chế nhạo.
“Ngươi chính là rễ cây du cứng* không hiểu chuyện tình cảm.” Phương Ngộ Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn Lâm Yến.
*rễ cây du cứng: ẩn dụ cho tư duy cứng nhắc ngoan cố.
Ánh mắt của Lâm Yến dừng trên người Tống Tinh Dao. Nàng được mọi người vây quanh đi về phía xe ngựa, vẫn là một nữ nhân đã từng cảm tính như trước, sẽ cười sẽ khóc sẽ vui sẽ làm loạn. Tống gia rất bình thường nhưng chính sự bình thường dân dã này lại có thể nuôi dưỡng ra một Tống Tinh Dao như vậy. Nàng có được sự nhẹ nhàng thoải mái mà có lẽ cả đời hắn cũng không thể có được, mặc dù hắn không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu nàng gả cho một gia đình bình thường thì nhất định có thể có một cái kết hạnh phúc hoàn toàn khác.
Nếu hắn không quay về, bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau, mỗi người đều có vùng trời riêng của mình, có lẽ sẽ là một hướng đi không tệ.
Nhưng vì sao hắn lại quay về? Hắn mang theo chấp niệm duy nhất quay về một đời hỗn loạn này.
Tống Tinh Dao vẫy tay tạm biệt mọi người, giẫm lên ghế gỗ rồi bước lên xe ngựa, khi vén rèm vẫn cực kì lưu luyến, nàng quay đầu lại, đụng phải ánh mắt của Lâm Yến ở phía xa —— một cái liếc mắt kia khiến hắn không kịp thu lại, không kịp che giấu đủ loại suy nghĩ đang dâng lên trào ra, mạnh mẽ xa lạ không giống với Lâm Yến.
Nhìn một cái kinh ngạc không thôi.
————
Bánh xe chạy qua con đường lát đá xanh, dần dần cách xa Tống phủ, những khuôn mặt quen thuộc ở Tống gia cũng dần dần trở nên mơ hồ, Lạc Dương cũng chậm rãi ở lại phía xa. Sau khi chết qua một lần, Tống Tinh Dao lại bước lên con đường đi tới Trường An.
Mặc dù lộ trình từ Lạc Dương đến Trường An không tính là quá dài nhưng bởi vì Tống Mộng Trì đang vội vàng trở lại Kim Ngô Vệ, vì vậy bọn họ mang theo hành trang đơn giản đi trước một bước, xe ngựa chở hành lý sẽ tìm tiêu cục đưa vào kinh sau. Tổng cộng có bốn chiếc xe ngựa, hai chiếc cho bốn người Tống Mộng Trì, một chiếc cho Tống Tinh Dao và Yến Đàn, còn một chiếc xe ngựa để cho mấy con mèo yêu quý của nàng, Kỳ Quy Hải ở trên xe đó chăm sóc cho chúng, ngoài ra còn có hai người hầu cưỡi ngựa đi theo, chỉ vậy thôi.
Dọc đường đi, Tống Tinh Dao rất hiếm khi xuống xe ngựa, cho dù có dừng lại một lát trên đường, trừ khi cần thiết, còn không Tống Tinh Dao hầu như chưa từng bước ra khỏi xe ngựa, cũng không chạm mặt với đám người Lâm Yến, an phận ở lại trong xe ngựa, thỉnh thoảng bảo Kỳ Quy Hải ôm bé con đến trong xe trêu đùa giải trí.
Cứ bình yên như vậy mà đi trong ba ngày, đoàn người Tống Tinh Dao mới ra khỏi địa giới của Lạc Dương thì không may gặp phải một vụ sạt lở núi, đất đá rơi xuống chặn kín đường đi, không thể dọn dẹp hết trong một chốc một lát. Do đó, mấy người phải thay đổi tuyến đường nhưng việc thay đổi tuyến đường sẽ trở thành đi đường vòng, có thể chậm trễ mất mấy ngày. Tống Mộng Trì chỉ sợ không kịp thời gian điểm danh vào Kim Ngô Vệ, sau khi bàn bạc với đám người Lâm Yến thì hắn quyết định đi suốt đêm, không nghỉ ngơi ở trạm dịch nữa.
“Muội muội, vất vả cho muội rồi.” Tống Mộng Trì nói quyết định cho Tống Tinh Dao biết.
“Không sao đâu, a huynh cứ lên đường đi, muội còn có thể ngủ gật trong xe nhưng thật ra các huynh mới vất vả, phải đi suốt đêm không thể chợp mắt.” Tống Tinh Dao cũng không nhiều lời, thậm chí nàng còn dặn dò hai câu ban đêm trời lạnh, nhớ lấy áo choàng mặc vào kẻo lạnh và vài điều linh tinh vụn vặt.
Tống Mộng Trì gật đầu rời đi, mọi người lại tiếp tục lên đường, thay đổi tuyến đường mà đi, mấy người đi qua thành nhưng không vào, từ đường bằng sang đường núi.
Đi từ khi trời còn sáng đến tận lúc tối, dọc theo đường đi chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe đơn điệu khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Tống Tinh Dao dựa nửa người vào trong xe ngựa, đầu chậm rãi gật gù ngủ gật, cũng không biết thiếp đi trong bao lâu, thân xe rung lắc chậm rãi yên ổn lại, ngoài xe truyền đến một giọng nam.
“Muội muội, đêm nay tạm nghỉ ngơi trên núi, sáng sớm ngày mai lại lên đường.”
Đó là giọng nói của Tống Mộng Trì.
Tống Tinh Dao tỉnh lại, vén rèm ra thì thấy xe ngựa đang dừng trên một bãi đá bằng phẳng, bốn phía là rừng cây tối đen như mực, sao trên trời treo cao, vô cùng sáng, có thể nhìn thấy rõ dải ngân hà. Nàng gật đầu với ca ca, mấy người ở cách đó không xa đang dựng trại sắp xếp chỗ ăn ngủ ngoài trời, Lâm Yến cũng tự mình tìm củi đốt lửa, trong tay cầm ngòi lửa để nhóm lửa, gương mặt được chiếu đến phát sáng.
Kiếp trước Lâm Yến ở Trường An, có thể nói là sống trong nhung lụa, Tống Tinh Dao chưa từng nhìn thấy hắn ra tay làm những việc nặng này, không khỏi nhìn thêm một chút sau đó mới mở miệng nói với Yến Đàn:
“Chúng ta bỗng nhiên thay đổi tuyến đường, chỉ sợ không chuẩn bị đủ lương khô, Yến Đàn, lấy toàn bộ đồ ăn vặt trên xe ra chia cho mọi người đi.”
Nàng là nữ nhân, khi đi đường dài, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt để nghiến răng ở trong xe là điều không thể tránh khỏi, vậy mà bây giờ lại có chút tác dụng. Yến Đàn dựa theo lời nàng nói mà chia đồ ăn cho mọi người, Tống Tinh Dao cũng xuống xe ngựa hít thở không khí.
Hiển nhiên mấy người bọn họ rất có kinh nghiệm, mặc dù ăn ngủ ngoài trời ở trên núi nhưng đều chuẩn bị đâu vào đấy, rất nhanh đã nhóm lửa lấy nước, trải các tấm vải bằng giấy dầu ra làm chỗ nghỉ ngơi.
“Thanh Tiêu, lại đây xem đi.” Du Thâm đứng trước một trong số các xe ngựa mà vẫy tay với Lâm Yến.
Lâm Yến nhặt một gậy gỗ làm thành một cây đuốc, đi đến bên cạnh hắn, hai người vừa chiếu sáng tường ngoài của thùng xe thì nhìn thấy không biết trên vách xe đã bị người vẽ một ký hiệu hình đinh ba giống như hình vẽ bậy của trẻ con từ bao giờ.
“Ta đã kiểm tra theo yêu cầu của ngươi, xe ngựa nào cũng có.” Du Thâm lại nhỏ giọng nói: “Chúng ta bị theo dõi, là sơn tặc à? Nếu không, chúng ta đừng nghỉ ngơi nữa, tranh thủ rời khỏi đây sớm một chút thì tốt hơn.”
Lâm Yến nghiêm mặt lại, liếc mắt nhìn Tống Tinh Dao đứng ở phía xa, lắc lắc đầu, nói: “Phía trước là một con đường hẹp, càng dễ dàng gặp phải mai phục, nếu bị chặn hai đầu thì còn chẳng có đường lui.” Nói xong hắn đi đến bên đống lửa, cao giọng, lạnh nhạt nói: “Hai người một nhóm gác đêm, mỗi canh giờ đổi một lần, phải cảnh giác một chút!”
Tống Tinh Dao cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của hắn, đưa mắt nhìn xung quanh, đúng lúc Lâm Yến mở miệng nói với nàng: “Lục tiểu thư, buổi tối ngươi ở trong xe ngựa, nếu không có việc gì thì đừng xuống xe, để nô lệ Côn Luân của ngươi canh giữ bên cạnh xe ngựa.”
Nàng nghe thấy thế thì căng thẳng trong lòng—— đây là… có nguy hiểm sao?