Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 16:
Chương 16: Thăm dò
Đêm giữa mùa thu, ánh trăng khác hẳn ngày thường, treo lơ lửng trên bầu trời như một chiếc đĩa bạc, ảnh phản chiếu vào trong nước lại bị gió thổi nhăn, tựa như vẻ phong tình kiều diễm trong mắt Tống Tinh Dao, sáng ngời nhưng cũng vô tình.
Lâm Yến biết, Tống Tinh Dao đã nổi lên lòng nghi ngờ với hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự đề phòng và nghi hoặc của nàng đối với hắn đều ẩn giấu trong đôi mắt xinh đẹp kia, cho dù có che giấu như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi cặp mắt này của hắn, bảy năm phu thê không phải là vô ích, hắn hiểu nàng.
Lần này gặp lại, hắn dường như nhìn thấy nữ nhân đã ném thư hòa li xuống trước mặt hắn vào mười hai năm trước, một trang giấy mỏng mà cũng bị nàng ném ra có trọng lượng có khí phách.
Đúng vậy, hắn không gặp lại nàng trong suốt mười hai năm.
Năm Gia Dương thứ mười hai, một ly rượu độc lấy đi tính mạng của hắn, hắn chết sau khi nàng rời xa trần thế được mười hai năm. Trong mười hai năm đó, hắn nâng đỡ ấu đế, giúp đỡ xã tắc, từng bước một loại bỏ vây cánh của Thái Hậu, trảm Bùi Viễn, cuối cùng kéo Lâm Vãn xuống khỏi địa vị cao, giam cầm vĩnh viễn trong thâm cung. Suốt mười hai năm, Lâm gia hưng thịnh trong tay hắn, cũng sụp đổ trong tay hắn. Hắn cam tâm tình nguyện uống ly rượu độc kia, vốn tưởng rằng sau khi uống cạn thì cả đời này sẽ tiêu tán như mây khói nhưng lại không ngờ khi mở mắt ra, hắn lại là thiếu niên chưa nhược quán.
Bùi Viễn vẫn là bạn chí cốt sống chết có nhau của hắn, Lâm Vãn vẫn là ấu muội mà hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn, mà Tống Tinh Dao… Nàng còn chưa phải là thê tử của hắn.
Bất kể là ai cũng đều cảm thấy giấc mơ này hoang đường không thực tế đúng không? Mãi cho đến khi nhìn thấy Tống Tinh Dao, mê man biến mất, lý trí dần tỉnh táo lại.
Thật ra hắn đã không còn nhớ rõ vẻ ngoài của Yêu Yêu, bọn họ không thể gặp mặt nhau trong suốt mười hai năm. Cho dù kỹ năng hội họa có tinh vi đến đâu thì bút mực cũng khó có thể miêu tả sống động, cho dù có vẽ như thế nào, hắn vẫn luôn cảm thấy không giống. Vẻ ngoài của nàng đã sớm mờ đi, những gì còn đọng lại trong lòng chỉ là nỗi đau thương nhớ về những năm tháng xưa cũ nàng còn trên đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi đến Lạc Dương, hắn cũng từng cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của nàng —— nghĩ tới nghĩ lui, lại chỉ là hình dáng khái quát mơ hồ.
Nàng chải búi tóc cao chỉnh tề, hai bên tóc mai cài hai đoá thược dược, vầng trán đầy đặn, hai hàng lông mày nhỏ nhắn cong cong tinh tế, đôi môi đỏ mọng… Tựa như không có gì khác biệt so với các tiểu thư trong tranh vẽ đương thời, luôn thiếu mấy nét đặc trưng riêng biệt.
Người nữ nhân mà hắn đang nhìn thấy bây giờ giống như được biến thành từ một linh hồn, xinh đẹp nhưng lại lộ ra vài phần ảo giác như bước ra từ trong trí nhớ xa xăm.
Là nàng, nhưng không hoàn toàn giống nàng.
Thiếu nữ mười lăm tuổi nhưng trong thân xác lại là Tống Tinh Dao hai mươi lăm tuổi.
Nàng cũng giống như hắn, đều quay về từ quá khứ, là quái vật không thuộc về thế giới này.
Lâm Yến nở một nụ cười phức tạp buồn vui lẫn lộn, dùng ngón tay xoa xoa ly rượu trong tay mấy lần nhưng không uống. Yến tiệc nơi xa vẫn còn tiếp diễn, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng vang lên từ yến tiệc, người Tống gia hiếu khách đã liên tục mở tiệc chiêu đãi bọn hắn suốt mấy ngày. Mấy ngày nay hắn nhìn thấy thân thích trên dưới Tống gia ở chung với nhau hòa thuận vui vẻ, cũng khó trách sẽ nuôi dưỡng Tống Tinh Dao thành người như vậy, trong sáng hồn nhiên, tính tình trẻ con khó kìm nén, nếu gả đến nhà một người bình thường thì có thể phu thê đồng lòng, nhưng nàng lại cứ gả cho hắn, gả vào Lâm gia hoàn toàn tương phản giống như viên ngọc sáng rơi vào ao sâu u tối, tất nhiên nàng sẽ phải chịu đau khổ.
Nàng không thể thay đổi được tính tình vốn có của mình, không học được mưu hèn kế bẩn, trong mắt nàng không thể chứa nổi nửa hạt cát, nàng và hắn đối chọi gay gắt mấy năm, hắn đã từng chán ghét sự hồn nhiên tươi sáng của nàng nhưng sau đó, sự hồn nhiên tươi sáng ấy lại trở thành ánh trăng sáng không thể chạm tới trong lòng hắn.
“Ngươi trốn tới đây uống rượu mà vẫn bị ta bắt được đấy!” Phương Ngộ Thanh đi tới từ đường mòn dưới núi đá xếp chồng, một tay cầm ly rượu, một tay cầm bình, nói với Lâm Yến: “Phải phạt.”
Lâm Yến nghe vậy thì uống cạn ly rượu trong tay, giơ cái ly trống không ra, Phương Ngộ Thanh rót đầy ly cho hắn, sau đó hắn lại uống một hơi cạn sạch, cứ lặp đi lặp lại như vậy, hắn uống xong ba ly rượu thì mới ngừng lại. Hắn thấy Phương Ngộ Thanh còn chưa đi, mở miệng nói:
“Ngươi phạt ta uống rượu xong rồi, ngươi còn không đi à?” Giọng nói của hắn dường như nhiễm mùi rượu, có chút uể oải lười nhác.
“Ta tới quan tâm bạn tốt một chút, không được hả? Ta nghe nói ngươi lén lút tiếp xúc với nhị phòng sau lưng mẫu thân ngươi, chọc cho mẫu thân ngươi tức giận, đây là ngươi chạy tới Lạc Dương tránh nạn hả?” Phương Ngộ Thanh nhướng mày nói.
Lâm Yến nheo hai mắt lại, nếu không phải lời này xuất phát từ miệng của Phương Ngộ Thanh, có lẽ hắn lại phải suy đoán ý tứ của đối phương, phải ngẫm nghĩ quanh co lòng vòng thật kĩ ở trong lòng rồi mới có thể đáp lại, đây đều là thói quen xấu hình thành ở kiếp trước, đối với địch nhân như thế mà đối với người thân cận cũng như vậy, bao gồm cả Tống Tinh Dao.
“Ừ.” Hắn chỉ đáp lại một từ đơn giản coi như câu trả lời, nhắc tới việc nhà của Lâm gia, hắn không muốn phải giải thích nhiều.
Phương Ngộ Thanh hơi ngạc nhiên, dứt khoát đồng ý như vậy không phải là tác phong của hắn, nghĩ một lát rồi nói: “Đạo trưởng Thanh Tiêu, sao ta cảm thấy sau khi ngươi trở về từ núi Chung Nam thì có chút thay đổi, là tu đạo đến mức tu thành chính quả rồi à?”
“Không có gì, chán sống mà thôi.” Lâm Yến lại uống một ly rượu, hỏi hắn: “Ngươi tới tìm ta là vì việc này hả?”
Chán sống? Đây là câu trả lời gì vậy?
Mặc dù Phương Ngộ Thanh có đầu óc nhanh nhẹn nhưng nhất thời cũng không kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy hắn đổi chủ đề khác, vì thế nói: “Ta đuổi theo con mèo ăn trộm tới đây.”
“Mèo ăn trộm?” Lâm Yến khó hiểu.
Bụi cỏ dưới núi đá xếp chồng bỗng nhiên lay động, hai bóng đen lần lượt chạy vụt qua, Phương Ngộ Thanh nhìn về phía đó rồi bĩu môi nói: “Ờ, chính là con mèo tinh kia, chạy tới yến tiệc ăn vụng đó.”
Hai người vừa nói chuyện với nhau vừa cất bước về phía trước, đi theo hướng hai con mèo vừa chạy đi, chỉ trong vài bước đã nhìn thấy hai con mèo đang ăn vụng thức ăn vừa trộm được từ trên bàn ở dưới gốc cây.
Hơn một nửa là cá, một miếng sườn dê to béo ngậy, hai con mèo ăn đến mức râu mèo sắp vểnh lên tận trời cao.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ ràng màu sắc và hoa văn vằn của hai con mèo, một con vàng, một con trắng thuần, chúng được nuôi tốt đến mức bộ lông bóng mượt. Phương Ngộ Thanh vui vẻ quan sát mà không quấy rầy hai con mèo ăn vụng này, định nói giỡn với Lâm Yến thì thấy Lâm Yến sải bước rộng đi vào bãi cỏ, cúi người vươn tay ra dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, mỗi tay túm gáy một con mèo.
Ban đầu hai con mèo còn chống cự, vươn hết móng vuốt ra nhưng chúng không nhanh bằng động tác của Lâm Yến, bị nắm chặt điểm yếu nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không thể làm loạn.
Phương Ngộ Thanh sửng sốt —— Động tác bắt mèo của Lâm Yến có thể nói là nhanh chuẩn tàn nhẫn, cũng không biết đã học được ở đâu, hắn nhớ là Lâm gia chưa từng nuôi mèo.
Lâm Yến đè hai con mèo, lấy chân đá cá và sườn dê sang bên cạnh, quay đầu lại nói với Phương Ngộ Thanh: “Vứt thịt cá đi.”
“…” Phương Ngộ Thanh há hốc mồm, nhanh chóng trả lời hắn: “Không phải chứ, trên bàn có rất nhiều thịt cá, ngươi còn muốn tranh cướp thức ăn với mèo hả?”
“Ta không ăn.”
“Ngươi không ăn thì ngươi cướp thịt của mèo làm gì, chúng nó vất vả lắm mới trộm được.” Phương Ngộ Thanh không thể hiểu nổi hành động này của Lâm Yến.
Lâm Yến nhíu mày, sau gáy là điểm yếu chí mạng của loài mèo, sau khi bị túm lấy thì sẽ không nhúc nhích một khoảng thời gian nhưng lâu rồi, mèo sẽ muốn phản công, thấy hai con mèo có dấu hiệu giãy giụa, hắn đành phải nói: “Hai con mèo này là do Lục tiểu thư nuôi dưỡng, chỉ ăn thức ăn đặc biệt dành riêng cho mèo, nếu ăn thịt nhiều dầu muối thì sẽ bị tiêu chảy, ngươi lấy khăn của ngươi vứt thịt cá đi.”
Phương Ngộ Thanh nghe mà mở to hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như ngửi được mùi gì đó bay vào trong mũi, nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Yến như gặp phải kẻ thù lớn khiến người làm bạn thân như hắn cũng chỉ có thể móc ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, cau mày bọc lấy thịt cá béo ngậy, vừa bọc vừa nói: “Lâm Yến, ta nói cho ngươi biết, đây là ngươi mở miệng nên tiểu gia mới giúp ngươi việc này, nếu đổi thành người khác thì lão tử đã đánh vỡ đầu hắn rồi.” Sau khi dọn sạch thịt cá, đấy, thế là phải vứt đi một cái khăn lụa của hắn, hắn càng thêm không vui, hỏi lại: “Lục tiểu thư nuôi mèo cẩn thận như vậy hả? Không thể ăn thịt cá, chúng nó hút tiên khí à? Đây là muốn thành tinh sao?”
Lâm Yến thấy không còn thịt cá nữa mới thả tay ra, con mèo trắng kêu “Meo meo” một tiếng, trốn còn nhanh hơn chuột, chỉ có con mèo vàng không thể chạy nhanh bởi vì quá béo, Lâm Yến gãi lông sau tai thì nó lại lười biếng nằm xuống trên mặt đất, đúng là một con mèo không sợ người. Phương Ngộ Thanh nhìn thấy ý cười dịu dàng trên môi hắn, kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, còn kinh ngạc hơn cả khi thấy hắn bắt mèo.
“Ngươi… Ngươi quen con mèo này à?” Phương Ngộ Thanh nhặt cằm lên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc với mèo của hắn thì hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Con mèo vừa chạy trốn kia tên là Huyền Vân, con này tên là Kim Bảo.” Lâm Yến rũ mắt nhìn xuống con mèo, hỏi Kim Bảo: “Kim Bảo, ta có nhớ nhầm không?” Tất nhiên Kim Bảo không thể trả lời hắn nhưng được vuốt ve rất thoải mái, nó đáp lại bằng tiếng “Meo meo”, hắn bế nó lên.
Khá lắm, mèo béo!
Phương Ngộ Thanh nhìn thấy móng vuốt của Kim Bảo in mấy dấu chân đầy bùn đất lên trên áo ngoài một màu của Lâm Yến, càng thêm kinh ngạc —— huynh đệ, bệnh sạch sẽ của ngươi đâu rồi?
Phải biết rằng, Lâm Yến cực kì yêu sạch sẽ, không thể chịu đựng dù chỉ một hạt bụi.
Phương Ngộ Thanh cảm thấy buồn bực, hắn sắp không quen biết người huynh đệ này rồi, đang định lên tiếng hỏi hắn tiếp thì không ngờ hắn lại ôm mèo lùi lại non nửa bước, quay mặt về phía sau gốc cây khuất bóng dưới núi đá xếp chồng: “Nếu Lục tiểu thư đã tới, sao không xuất hiện đi?”
Một bóng người yểu điệu đột nhiên xuất hiện từ trong bóng râm phía sau núi đá xếp chồng, dưới ánh trăng vòng eo càng thêm mảnh mai như liễu, cả người lãnh đạm như ánh trăng, hai mắt Phương Ngộ Thanh vẫn nhìn thẳng.
Người tới chính là Tống Tinh Dao.
Nàng mặc một bộ áo ngắn chiết eo bằng tơ lụa màu trắng như ánh trăng, áo trong cùng màu với kiểu tay áo nhỏ, khoác áo ngoài tới nửa cánh tay, mái tóc đen chải kiểu tóc phi tiên kế, chỉ quấn dải lụa màu hồng làm trang sức, đơn giản mà làm nổi bật vẻ đẹp diễm lệ, mái tóc đen càng thêm đen, khuôn mặt nhỏ càng thêm yêu kiều.
“Ta tới tìm mèo, đúng lúc gặp được hai vị công tử đang tán gẫu ở đây, vô tình quấy rầy các vị, xin lỗi.” Tống Tinh Dao không tiến lên, dừng cách hai người hơn năm bước chân, cả người chìm trong ánh trăng, dịu dàng ôn hòa mở miệng, lại hỏi hắn: “Lâm công tử rất quen thuộc với mèo của ta ư?”
“Cũng không phải rất quen thuộc nhưng ta từng nghe bọn hạ nhân trong quý phủ nhắc tới vài lần, bây giờ nhìn thấy nên nhớ tới mà thôi.” Lâm Yến vừa sờ đầu Kim Bảo vừa nhìn thẳng vào mắt nàng: “Xem ra con mèo này có chút duyên phận với ta.”
“Kim Bảo được nuôi dưỡng trong nhà từ nhỏ, chưa từng trải qua sóng gió, tất nhiên không biết thế giới bên ngoài hiểm ác, nó đối với ai cũng đều như vậy, không liên quan gì tới duyên phận. Cho dù ngày nào đó gặp phải kẻ ác, nó cũng vẫn đâm đầu vào như vậy.” Tống Tinh Dao trả lời, lại hỏi hắn: “Vừa rồi ta nghe hai vị nhắc tới việc nuôi mèo, Lâm công tử có vẻ hiểu biết rất rộng, là vì trong nhà cũng nuôi mèo sao?”
“Không có.” Lâm Yến lắc đầu: “Nhưng ta quen một người, nàng cũng nuôi hai con mèo, cũng là một vàng một trắng, con màu vàng kia rất giống với Kim Bảo của ngươi… Thật sự rất giống.”
Mỗi khi hắn nói một chữ là lại đi về phía trước một chút, ôm Kim Bảo từ từ tới gần nàng.
Không hiểu sao Tống Tinh Dao lại cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ truyền đến từ trên người hắn, trái tim co thắt lại, trong lúc nhất thời, nàng sinh ra ý nghĩ muốn nhấc chân rời đi nhưng phải cố gắng kiềm chế dựa vào một nguồn lực cổ quái.
Năm bước, bốn bước, ba bước… Hai người chậm rãi xích lại gần nhau, hương hoa nhàn nhạt truyền về phía nàng chính là mùi thơm quen thuộc của Lâm Yến.
Mí mắt của Tống Tinh Dao giật giật hai lần, đang muốn quát ra tiếng bảo hắn dừng lại, bỗng nhiên một cánh tay duỗi ra giữa hai người ngăn Lâm Yến lại. Tống Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm khi biết là A Hải đi theo sau lưng mình vừa ra tay.
A Hải không nói chuyện, chỉ ngăn giữa hai người, làm một người hộ vệ trung thành.
Lâm Yến quay đầu lại, liếc mắt một cái, sau đó thu ánh mắt lại, hỏi nàng: “Đây là nô lệ Côn Luân của ngươi ư?”
“Thì sao? Không được à?” Tống Tinh Dao hỏi lại hắn, giọng nói mang theo vài phần chất vấn.
“Có thể, có một người đáng tin cậy ở bên cạnh thì khá tốt. Hắn tốt hơn tỳ nữ kia của ngươi.” Lâm Yến vừa nói vừa đưa Kim Bảo trong lòng ngực cho nàng, vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi không cần phải căng thẳng, ta chỉ muốn trả lại mèo cho ngươi mà thôi.”
A Hải thay nàng nhận lấy Kim Bảo, Tống Tinh Dao chỉ nói: “Lâm công tử nói đùa rồi. Sắc trời đã tối, không quấy rầy nhã hứng của hai vị nữa, ta xin cáo từ đi trước.” Dứt lời, nàng hành lễ cho có lệ rồi xoay người dẫn A Hải rời đi.
Lâm Yến không nói nhiều lời, chỉ nhìn bóng lưng nàng chìm vào bóng đêm sâu thẳm nặng nề rồi biến mất ở phía trước.
“Lâm Yến, ngươi và vị Lục tiểu thư này đang chơi trò bí hiểm gì thế? Sao ta không hiểu các ngươi vừa nói cái gì vậy.” Phương Ngộ Thanh dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi lại bạn tốt.
Rõ ràng hai người này đều nói tiếng phổ thông, hắn có thể nghe hiểu được nghĩa đen trên mặt chữ nhưng hắn luôn cảm thấy lời trong lời ngoài của bọn họ đều mang hai tầng ý nghĩa.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Lâm Yến xoay người đi về phía nhà thuỷ tạ.
Phương Ngộ Thanh đứng tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên nhận ra điều gì, vội vàng đuổi theo hắn: “Lâm Yến, ta biết rồi, ngươi tới Lạc Dương không phải vì chạy nạn mà là vì nàng ư?”
Lâm Yến không trả lời hắn.
Bên kia, sau khi Tống Tinh Dao quay lưng, tươi cười biến thành lạnh lẽo.
Nàng đã có thể xác định Lâm Yến có vấn đề, chắc chắn không phải thiếu niên mười chín tuổi “Quần áo thêu hoa, áo ngoài xanh lục, tay quản lý voi” trong trí nhớ của nàng.
Nhưng đáng giận chính là, dường như hắn cũng không hề kiêng kị việc bị nàng thăm dò, thậm chí còn làm ngược lại, hắn càng thấy nàng nghi ngờ thì càng vui vẻ phơi bày tất cả các điểm đáng ngờ của hắn ra trước mắt nàng. Điều này giống như đang trần trụi khiêu khích nàng, dụ dỗ nàng đi điều tra, đi thăm dò, nàng hiểu rõ con người hắn.
Dường như hắn lấy bản thân hắn làm thành một cái lưới, lặng lẽ trải ra bên cạnh nàng.