Phù cẩm

Chương 15


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 15:

Chương 15: Đối đầu 
 
Tống Tinh Dao và Lâm Yến đối mặt với nhau, thời gian dường như ngừng trôi trong nháy mắt.
 
Bên kia, Du Thâm mở miệng nói trước: “Nói không giữ lời không phải là việc làm của quân tử.” Hiển nhiên, Du Thâm và Phương Ngộ Thanh có ý kiến khác nhau, hắn cũng không tán thành việc Tống Tinh Dao xử lý Oanh Hương như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Tinh Dao ở cách bọn họ vài bước chân, hành lễ cho có lệ. Nàng cũng nghe thấy những lời Du Thâm nói nhưng nàng không có ý định phản bác, thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương* mới thích nhanh mồm nhanh miệng, đưa ra phán đoán tự cho mình là đúng, Tống Tinh Dao mười lăm tuổi sẽ sẵn sàng tranh luận đúng sai đen trắng với hắn nhưng Tống Tinh Dao hai mươi năm tuổi lại không có tâm trạng nhàn nhã đó, ngay cả việc chỉ đứng trước mặt mấy người này một lúc mà nàng đã ngại mệt.
 
*huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
 
“Đừng lấy chữ tín của quân tử ra để chèn ép người khác. Chỉ là một nô tài phản bội chủ mà thôi, đồng ý trả lại tự cho cho nàng ta đã là khai ân, còn muốn như thế nào? Ồ, người khác thọc ngươi một đao, chẳng lẽ ngươi còn giữ lại bên người? Ngươi yên tâm được hả?” Phương Ngộ Thanh bênh vực nàng, cuối cùng lại nhướng mày với Tống Tinh Dao: “Ta nói có đúng không, Lục tiểu thư?”
 
Tống Tinh Dao mỉm cười với hắn, không tỏ ý kiến. Hầu hết bạn bè bên cạnh Lâm Yến đều là người có lai lịch không nhỏ, năm đó bọn họ chướng mắt xuất thân của nàng, cũng không quen nhìn hành vi cách cư xử của nàng, xưa nay có không ít lần coi thường nàng bên tai Lâm Yến, chỉ có người trẻ tuổi nhất là Phương Ngộ Thanh bênh vực nàng được mấy câu, cũng từng khen nàng thẳng thắn dũng cảm không giống như nữ nhi khuê các, cũng có vài phần tình nghĩa với nàng. Nhưng người này li kinh phản đạo*, trong đầu toàn những ý tưởng cổ quái, tuy có tài năng nhưng lại thề không ra làm quan, cả ngày chơi bời lêu lổng, là công tử phóng đãng nổi tiếng nhất thành Trường An.
 
*li kinh phản đạo: ngang bướng, bất trị, không làm theo đạo lý thông thường.
 
Nhìn thấy hai người Du Phương sắp cãi nhau, Tống Mộng Trì vội vàng ra mặt giảng hòa, bởi vì thấy Tống Tinh Dao có chuyển biến tốt đẹp nên trong lòng cũng rất vui vẻ, trên mặt cười tươi như nở hoa.
 
“Yêu Yêu, hết đau đầu rồi à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hết rồi, muội đã không sao rồi.” Tống Tinh Dao cười lộ ra hai bên má lúm đồng tiền, hỏi: “A huynh muốn đi đâu vậy?”

 
Con đường mòn này đi qua tú lâu của nàng, đừng nói một nhóm nam nhân này muốn đi thăm nàng nhé?
 
Tống Mộng Trì dùng mu bàn tay sờ trán của nàng, sờ thấy mát lạnh thì mới nói: “Biết muội bình phục, tới tặng quà cho muội.” Dứt lời hắn bảo người mang một rương gỗ nhỏ lên, mở ra trước mặt Tống Tinh Dao.
 
Tống Tinh Dao cúi đầu liếc mắt nhìn, lập tức nâng váy ngồi xổm xuống, cười đến mức má lúm đồng tiền càng sâu hơn, giương mắt lên hỏi Tống Mộng Trì: “Đều cho muội à?”
 
“Ngoại trừ muội nuôi mèo ra thì trong nhà ta còn có ai khác ư? Không cho muội thì cho ai?” Tống Mộng Trì cười nói.
 
Trong rương gỗ chứa rất nhiều đồ vật dùng để chơi đùa với mèo —— có gậy lông đuôi chim khổng tước xinh đẹp hoa lệ buộc thêm lục lạc, có quả cầu nhỏ đan bằng mây tre đính thêm chuông nhỏ, có con chuột chạm khắc bằng gỗ sẽ chạy loạn xung quanh khi nhấn nút, sáu, bảy món đồ chơi tinh xảo, đều là đồ vật khó gặp trên thị trường.
 
“Cảm ơn a huynh.” Tống Tinh Dao vô cùng vui vẻ, cầm lấy gậy lông chim lắc lư, yêu thích không thể buông tay.
 
“Muội thích là được rồi, cũng không cần cảm ơn, đây là Thanh Tiêu huynh đặt mua.” Tống Mộng Trì hơi nghiêng người sang bên cạnh để lộ ra người nọ đang đứng phía sau: “Huynh ấy đã chuẩn bị quà tặng cho các huynh đệ tỷ muội nhà ta, đã đưa đi tặng cho những người khác rồi, về phần muội, bởi vì muội đột nhiên phát tác bệnh đau đầu nên kéo dài tới hôm nay, muội muốn cảm ơn thì cảm ơn huynh ấy đi.”
 
“Tử Dịch khách khí rồi, là chúng ta tới phủ quấy rầy nhiều ngày nay, một ít lễ mọn này chỉ là chút tâm ý.” Giọng nói bình tĩnh ẩn chứa những cảm xúc mà người ngoài không thể nghe hiểu được giống như nhịp đập của trái tim, Lâm Yến chỉ rũ mắt nhìn nàng.
 
Tống Tinh Dao đang ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra hai búi tóc gọn gàng trên đầu, nàng không ngẩng đầu lên, bàn tay đang cầm gậy lông chim buông lỏng ra, gậy lông chim lơ lửng rơi xuống.
 
“Tặng lễ quý ở việc gãi đúng chỗ ngứa, đạo trưởng đúng là có mười phần mười thành ý.” Phương Ngộ Thanh nhếch một bên khóe miệng, không có ý tốt mà chế nhạo. Hắn có thể tặng một rương đồ chơi với mèo cho Tống Tinh Dao, đương nhiên là Lâm Yến đã thăm dò về sở thích của nàng từ trước, rất có lòng.
 
Mặc dù Lâm Yến đã hoàn tục nhưng mấy người bạn thân thiết vẫn hay đùa giỡn, thích gọi hắn là đạo trưởng.
 

Tống Tinh Dao thu lại vẻ mặt vui mừng, mất đi hứng thú với những đồ vật bên trong rương gỗ, nàng đóng nắp rương lại, đứng dậy rồi thờ ơ nói: “Đa tạ Lâm công tử.”
 
Lâm Yến cúi đầu xuống, nhìn thấy hết sự qua loa có lệ trong mắt nàng —— quà tặng là gãi đúng chỗ ngứa nhưng người tặng quà lại cực kì đáng ghét.
 
“Ơ? Sao ngươi nhận ra hắn?” Phương Ngộ Thanh tò mò hỏi nàng.
 
“Ta không chỉ biết Lâm công tử, ta còn biết ngươi là tiểu công tử của Phương đại nhân, vị kia là Du Tứ Lang của phủ Uy Viễn Bá. Các vị là bạn tốt mà a huynh của ta mới kết giao ở Trường An, ngày đầu tiên tới Lạc Dương đã truyền khắp phủ, tất nhiên ta có nghe thấy. A huynh ở Kinh Thành thường được ba vị quan tâm, bây giờ Lục nương xin cảm tạ ba vị trước, lúc trước bệnh đau đầu của ta đột nhiên tái phát, chậm trễ ba vị, xin thứ tội.” Tống Tinh Dao khách khí nói.
 
“Ngươi đã chiêu đãi chúng ta hai con cá vược, ăn rất ngon!” Phương Ngộ Thanh cười to.
 
“Nếu Phương công tử thích, ngày khác ta lại câu thêm mấy con nữa.” Tống Tinh Dao hào phóng nói, nói xong lại tò mò hỏi: “Không biết ba vị từ xa đến Lạc Dương, là có chuyện quan trọng trong người, hay là…”
 
“Bọn họ nghe ta nhắc tới phong cảnh ở Lạc Dương nên đã sớm muốn tới đây, lần này thấy ta quay lại Lạc Dương đón muội nên rủ nhau cùng đi. Bọn họ không có phủ đệ ở Lạc Dương, nhà cũ của chúng ta lại đủ lớn, vì vậy ta mời bọn họ tới trong phủ để làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, dù sao cũng tốt hơn là ở trong nhà trọ.” Tống Mộng Trì thay mặt trả lời.
 
Tống Tinh Dao che miệng ho khan một tiếng, quay đầu nhìn ca ca nhà mình: “Theo muội được biết, năm đó Lâm công lập được công lao to lớn cho triều Đại An, khi đó còn chưa dời đô tới Trường An, Thái Tổ hoàng đế đã ban một trang viên ở phường Thượng Thiện, tiếp giáp sông Lạc Thủy cho Lâm công. Hiện giờ trang viên kia chính là biệt uyển của Lâm gia ở Lạc Dương, không chừng còn lớn gấp đôi nhà chúng ta, phong cảnh cảnh trí cũng đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, sao lại không có phủ đệ chứ?” Một câu cuối cùng này, nàng vừa nói vừa nhìn Lâm Yến.
 
Tống Mộng Trì sững sờ khi nghe lời này của nàng, hai người Du Phương cũng ngơ ngẩn —— Lâm gia có trang viên ở Lạc Dương? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua?
 
Tống Tinh Dao nói những lời này là có ý sâu xa, mơ hồ có ý muốn đuổi khách.
 
“Trang viên thì có nhưng nhà ta đã mấy năm không về Lạc Dương, trong đó chỉ còn lại mấy lão nhân trông coi, nếu muốn đặt chân được thì không khỏi phải làm rùm beng một phen, tất nhiên cũng không được nơi chốn thỏa đáng như ở trong phủ, vì vậy chỉ có thể mặt dày tới cửa quấy rầy.” Lâm Yến chắp tay nói, dăm ba câu đã hóa giải được chiêu thức của Tống Tinh Dao và sự bối rối của Tống Mộng Trì.
 

“Thanh Tiêu huynh nói đúng, là xá muội không hiểu chuyện, mạo phạm huynh rồi.” Tống Mộng Trì hơi tức giận, giận muội muội nói chuyện mà không suy nghĩ thấu đáo. 
 
“Muội thấy tò mò về trang viên kia, khi còn nhỏ đi ngang qua, muội thường muốn đi vào xem một lần, bây giờ không dễ dàng gì mới gặp được chủ nhân, muội tưởng có thể thơm lây đi vào chơi.” Tống Tinh Dao chớp mắt bật cười, lộ ra tính tình trẻ con khiến người ta không thể bực bội.
 
“Nếu Lục tiểu thư muốn đi thì lúc nào cũng có thể, bên trong có một mảnh Quế Lâm, hiện tại có lẽ đã nở hoa rồi.” Lâm Yến lập tức mở miệng đáp ứng.
 
“Ngươi cũng nói trang viên hoang phế vì đã lâu không có người vào ở, nếu muốn đi vào thì không thể không làm rùm beng, vẫn là thôi đi. Chỉ là suy nghĩ khi còn nhỏ mà thôi, hiện giờ ta lớn rồi cũng không còn hứng thú nữa.” Tống Tinh Dao đảo mắt, không tiếp tục dây dưa với hắn ở vấn đề này, vừa thong thả ung dung hành lễ vừa nói: “Đa tạ Lâm công tử đã chu đáo chuẩn bị quà, hôm khác ta lại câu hai con cá vược chiêu đãi các vị, hôm nay không chậm trễ chư vị nữa, ta xin cáo từ trước.”
 
Nói xong nàng sai người cầm rương gỗ lên, xoay người rời đi, không hề nhìn nhiều.
 
Thấy nàng đã đi xa, Phương Ngộ Thanh mới trầm ngâm nói: “Thật là hiếm thấy, thế mà gặp được một tiểu cô nương không bám lấy ngươi.”
 
Lâm Yến không nói gì, Du Thâm lại “Hừ” một tiếng, hình như có ý kiến khác, sau khi Tống Mộng Trì dẫn mấy người đi được một lúc, hắn mới nhỏ giọng nói bên tai Phương Ngộ Thanh: “Chỉ là chút thủ đoạn lạt mềm buộc chặt mà thôi.”
 
“Ngươi thì biết cái gì?” Phương Ngộ Thanh cười lạnh: “Nàng có phải lạt mềm buộc chặt hay không thì tiểu gia không quan tâm, nhưng ngoại trừ muội muội cùng mẫu thân kia của Lâm Yến, ngươi đã bao giờ thấy hắn đặt tâm tư lên người một nữ nhân chưa?”
 
Vấn đề này làm Du Thâm phải ngậm miệng suy nghĩ sâu xa, Phương Ngộ Thanh hừ hừ ngâm nga mấy giai điệu đơn giản. 
 
Đầu năm nay, thần tiên cũng nhớ trần tục.
 
————
 
Sau khi Tống Tinh Dao về phòng, lập tức rót mấy chén trà lớn rồi mới đặt mạnh chén trà trở lại mặt bàn, tay chống lên cạnh bàn khẽ run rẩy.
 
Đầu nàng không đau nhưng cảm xúc dao động bởi vì gặp lại Lâm Yến, không phải vì nhớ tình cũ mà là nàng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.
 
Lúc trước nàng lấy cớ ở lại Lạc Dương là vì bệnh đau đầu nhưng thật ra là vì trong lòng vẫn luôn có nỗi sợ hãi không phai đối với tương lai, bước vào Trường An, gặp gỡ Lâm Yến chính là hai việc mà nàng muốn chống cự lại theo bản năng, vì vậy nàng mới ở lại Lạc Dương thêm mấy tháng. Hiện giờ nàng đã điều chỉnh được cảm xúc, việc vào kinh cũng đã chuẩn bị gần xong, nàng vốn chỉ cần yên tâm chờ Tống Mộng Trì về đón mình tới Trường An, nhưng trước gặp Bùi Viễn, sau gặp Lâm Yến, từng người quen cũ lần lượt xuất hiện, hoàn toàn phá hủy sự chuẩn bị của nàng.

 
Nhưng việc gặp gỡ Bùi Viễn là ngoài ý muốn, bởi vì hắn thật sự sẽ xuất hiện ở Lạc Dương vào khoảng thời gian này, không khác gì so với trong ký ức, nhưng Lâm Yến thì sao? Hắn mới từ núi Chung Nam quay về Kinh Thành không được mấy tháng, lẽ ra lúc này nên ở trong cung cấm làm việc, đang êm đẹp sao đột nhiên lại chạy tới thăm thú Lạc Dương, lừa quỷ hả?
 
Kiếp trước phụ thân nàng bị lưu đày ở Lĩnh Nam, bởi vì phạm phải sai lầm khi làm việc trong Binh Bộ, mẫu thân cũng đi theo ông tới Lĩnh Nam, Tống Mộng Trì trở về quê nhà ở Lạc Dương, chỉ còn nàng và tỷ tỷ ở lại Trường An. Năm ấy tổ mẫu bệnh nặng, nàng từng cầu xin hắn mấy lần, bảo hắn đi cùng nàng trở về Lạc Dương để thăm hỏi tổ mẫu và a huynh nhưng hắn chưa từng gật đầu đồng ý. Suốt mười năm hai người quen biết, hắn chưa bao giờ tới nhà cũ ở Lạc Dương.
 
Tống Tinh Dao nắm chặt tay thành quyền, nàng vô thức nhận ra có điều không thích hợp — Lâm Yến giúp a huynh của nàng là không thích hợp, Lâm Yến xuất hiện ở Lạc Dương càng không thích hợp, còn có ánh mắt của Lâm Yến…
 
Lần này gặp nhau, mặc dù hắn chưa làm gì nhưng ánh mắt lại có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
 
Vừa rồi nàng nói những lời kia với Lâm Yến đúng là có ý muốn thử thăm dò, nhưng câu trả lời của Lâm Yến thật sự nằm ngoài dự kiến của nàng. Làm phu thê bảy năm, sao nàng lại không biết tính xấu của Lâm Yến?
 
Khi còn trẻ người này tu đạo nên hiện ra vài phần tiên phong đạo cốt, nhìn qua thì thấy lãnh đạm xa cách nhưng thật ra nội tâm là cậy tài khinh người, hắn không mở miệng chỉ vì lười phải nói chuyện xã giao mà thôi. Một Lâm Yến như vậy, gần đến tuổi nhi lập*, khi đó hắn đã lăn lộn trong quan trường, tiếp xúc với nhiều kẻ dối trá lão luyện, hắn mới chậm rãi được rèn luyện trở nên chín chắn khéo đưa đẩy. Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng chưa từng thay đổi bản chất.
 
*nhi lập: lấy từ lời dạy của Khổng Tử “Tam thập nhi lập”, được hiểu là khi chúng ta đến 30 tuổi mới có thể tự lập, dựng nên sự nghiệp vững chắc mình.
 
Người này, rất tự phụ.
 
Dựa theo bản tính của hắn, lẽ ra khi nàng nói năng lỗ mãng thì hắn đã sớm phất tay áo rời đi từ lâu rồi mới đúng, tuyệt đối sẽ không tốn nước miếng để giải thích mấy việc nhỏ như hạt mè hạt đậu này với nàng, chứ đừng nói tới việc tặng quà cho nàng khi nàng khỏi đau đầu…
 
Không đúng, cả người hắn đều lộ ra mấy chữ không thích hợp.
 
Tống Tinh Dao càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, hận không thể lột da của người này ra xem bên trong ẩn giấu điều gì.
 
Không được, nàng phải tìm cách để điều tra rõ mục đích của hắn thì mới có thể yên tâm.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.