Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 13:
Chương 13: Lâm Yến
Sự chú ý của Tống Tinh Dao dừng trên người Tống Mộng Trì —— nàng mở to mắt như nằm mơ, Tống Mộng Trì đã đi tới Trường An, tính ra nàng đã có mấy tháng không gặp thân ca ca*, hơn nữa còn có ký ức hỗn loạn trong mười năm sau này quấy phá, nàng chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp ca ca, một cái liếc mắt gặp mặt này, ngoài vui sướng lại càng thêm kích động cảm khái.
*thân ca ca: anh trai ruột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Đại Lang và Tống Mộng Trì vừa thấy người đến là Tống Tinh Dao, không hẹn mà cùng nhíu mày. Tống Mộng Trì bình tĩnh lại, tra kiếm vào vỏ, nhỏ giọng nói: “Muội tới xem náo nhiệt làm gì? Việc bên ngoài đã có ta và đại ca, muội mau vào phủ đi.” Dứt lời hắn lại hung hăng liếc xéo nương của Oanh Hương một cái.
Tất nhiên Tống Tinh Dao biết các huynh trưởng có ý bảo vệ mình, nàng quay người lại giao cái giỏ cho A Hải ở phía sau, bình thản ung dung cười nói: “Oanh Hương vốn là nha hoàn bên cạnh muội, mặc dù vài ngày trước nàng phạm sai lầm nên bị muội trục xuất ra khỏi viện nhưng dù sao cũng đã đi theo muội nhiều năm, tình nghĩa vẫn còn đây, muội nên làm chủ cho nàng, nếu nàng thật sự phải chịu khổ ở trong phủ của chúng ta, muội nhất định phải tìm lại công bằng cho nàng. Hơn nữa, hình như Vương bà bà có hiểu lầm với muội, hiểu lầm này cũng nên được giải thích rõ ràng mới tốt.”
Mẫu thân của Oanh Hương họ Vương.
Lời nói mềm mỏng ôn hòa và bình tĩnh không giống những lời mà Tống Tinh Dao bồng bột trước kia sẽ nói. Trong lòng Tống Mộng Trì cảm thấy kỳ quái nhưng không đợi hắn và Tống Đại Lang đáp lại, Tống Tinh Dao đã quay sang nhìn Oanh Hương, cúi người nắm nhẹ lấy tay nàng ta, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên tay nàng ta một cách thương tiếc, nói: “Bị thương nặng như vậy, hẳn là rất đau. Oanh Hương, ngươi đừng sợ, chỉ cần nói cho ta biết trước mặt mọi người, là ai đánh đập ngươi đến mức này?”
Oanh Hương cúi đầu càng thấp hơn, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ liều mạng lắc đầu. Tống Tinh Dao lại nói: “Oanh Hương, cho dù ngươi không còn làm việc ở bên cạnh ta nhưng nếu bị ức hiếp, ta vẫn sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Ngươi biết tính tình của ta rồi đấy, chẳng lẽ ngươi không tin vào cách làm người của ta hay sao, không tin ta sẽ vì ngươi mà xuất đầu ư?”
“Tiểu thư…” Lúc này, Oanh Hương mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, không còn chững chạc như thường ngày, miệng ngập ngừng giống như bị Tống Tinh Dao nói cho xao động nhưng muốn nói lại thôi.
Tống Tinh Dao tiếp tục động viên: “Nói cho ta biết, là ai? Ta sẽ thay ngươi làm chủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu thư, thực xin lỗi…” Oanh Hương vừa mới nói một câu ra miệng, nương nàng ta đã giật lại bàn tay đang bị Tống Tinh Dao nắm lấy.
“Phì, mèo khóc chuột giả từ bi.” Vương thị phỉ nhổ, siết mạnh Oanh Hương một cái, sau đó mới nói với Tống Tinh Dao: “Đừng hỏi nữa, dù sao chính là Tống gia các ngươi ỷ thế hiếp người, không coi kẻ dưới như con người, rắn chuột một ổ. Bây giờ khế bán mình của nó còn ở trong nhà ngươi, sau khi trận sóng gió này qua đi, nó còn phải tiếp tục kiếm ăn ở nhà ngươi, nếu nó khai người nọ ra, sau khi sóng gió qua đi, các ngươi đóng cửa lại thì còn không biết sẽ tra tấn nó như thế nào đâu. Mặc dù nữ nhi này của ta bán mình vào phủ nhà các ngươi làm nô tì nhưng cũng là một người tốt lành khỏe mạnh, bây giờ bị đánh mất nửa cái mạng, các ngươi nhất định phải giải thích cho rõ ràng.”
“Vương bà bà vừa không chịu để nàng nói ra người đánh đập nàng, vừa không muốn để a huynh của ta mời đại phu tới chữa trị cho Oanh Hương, vậy ngài không ngại nói thử xem ngài thấy làm như thế nào mới tốt?” Tống Tinh Dao không hề gấp gáp, nói chuyện càng thêm ôn tồn.
Vương thị thấy nàng trẻ tuổi mặt non, trong lòng nghĩ thầm chắc là dễ bắt chẹt, cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần các ngươi chữa trị, chỉ cần lấy bạc ra là được! Ta sẽ tự mời danh y cho nữ nhi của ta.”
Tống Tinh Dao chợt bừng tỉnh: “Đó là đương nhiên, bạc này là nhất định phải đưa.” Nàng xoay người lại, đưa tay về phía Tống Mộng Trì.
Tống Mộng Trì thấy nàng nói chuyện hồi lâu, cuối cùng vẫn làm theo cách lấy bạc tống cổ người đi, không thể không tức giận, hắn oán hận kéo túi tiền ở bên hông xuống, cũng mặc kệ bên trong có bao nhiêu bạc, ném toàn bộ vào tay Tống Tinh Dao. Tống Tinh Dao cười cười, ước lượng độ nặng của túi tiền, nói: “Như vậy đi, Vương bà bà, nơi này có ít bạc lẻ, ngươi cầm trước để mời đại phu cho Oanh Hương, sau đó ta sẽ sai người lấy thêm ba quan tiền cho ngươi, được không?”
Vương thị nhìn thấy túi tiền, còn chưa cần Tống Tinh Dao mở miệng, bà ta đã nâng hai tay lên, nghe vậy thì vội nói: “Tốt tốt.” Bà ta vừa nói, mắt vừa trông mong nhìn túi tiền rơi xuống trong lòng bàn tay, khi bà ta định rút tay về, Tống Tinh Dao đột nhiên lấy lại túi tiền khiến bà ta bắt vào không khí.
Vương thị giận dữ vì tiền tới tay còn bay mất, vừa định mắng thì lại nghe Tống Tinh Dao thở dài, nói: “Vương bà bà lo lắng rất đúng, khế bán mình của Oanh Hương vẫn còn ở trong nhà ta, nếu khai ra người làm việc ác, sau này khó tránh khỏi việc bị trả thù nhưng không trừng trị kẻ ác, gia phong khó chấn. Nếu không thì như vậy đi, ta trả lại tự do cho Oanh Hương, bỏ đi nô tịch của nàng, thứ nhất, vì tình cảm chủ tớ giữa hai người chúng ta, thứ hai, nàng cũng có thể yên tâm nói ra tên húy của kẻ ác, thứ ba, cũng là để trả lại sự trong sạch cho ta, được không?”
Ngay sau khi nàng nói những lời này, vẻ mặt của dân chúng xung quanh chuyển sang tán thành khen ngợi. Vương thị cũng vô cùng vui mừng, bà ta không ngờ lại có chuyện tốt vừa có bạc vừa có người như này, vội vàng không ngừng gật đầu nhưng còn chưa kịp nói lời nào, bà ta đã bị chính tiểu nhi tử của mình gấp gáp ngắt lời: “Trăm triệu lần không được!”
“Đồ khốn, mày đang nói linh tinh cái gì thế!” Vương thị vội vàng vươn tay kéo hắn lại.
Đệ đệ của Oanh Hương hất tay bà ta ra, bò dậy từ trên mặt đất, ho khù khụ mấy tiếng, sau đó mới nhìn Oanh Hương, nói: “Không thể chuộc thân về nhà! Về nhà, tỷ sẽ bị bà ta bán cho Từ đồ tể ở đầu phố làm tục huyền. Đệ ở nhà đã nghe được, ngày ấy Từ đồ tể hứa hẹn cho nương hai quan tiền để nương đưa tỷ cho hắn, nếu không phải khế bán thân của tỷ còn ở Tống gia, hiện tại đã…”
Mặt Oanh Hương tái nhợt. Nàng ta đương nhiên biết Từ đồ tể ở đầu phố, người nọ nghiện rượu như mạng, thường xuyên mượn rượu làm càn ở trong nhà, thê tử trước của hắn đang sống sờ sờ thì bị hắn đánh chết.
Vương thị giận dữ, sợ chuyện tốt bị làm hỏng, lập tức đứng lên theo, tát một cái vào mặt tiểu nhi tử, mắng: “Ngươi là đồ đoản mệnh bồi tiền hóa*, ăn của lão nương, mặc của lão nương, còn dám nói hươu nói vượn!”
*đoản mệnh bồi tiền hóa: ý chỉ người sắp chết, nuôi tốn công vô ích.
Cái tát này đánh ra vừa nhanh vừa tàn nhẫn, đệ đệ của Oanh Hương vốn gầy yếu, bị đánh đến mức mắt đầy sao xẹt, lảo đảo ngã vào trong lồng ngực của Oanh Hương.
Tống Mộng Trì không thể chịu được nữa, thấy Vương thị còn muốn ra tay đánh tiếp, bước một bước vượt lên trước mặt Oanh Hương: “Ngươi lại đánh thử xem?”
Tống Tinh Dao vẫn nhìn Oanh Hương, nụ cười trên mặt phai nhạt, cũng lạnh đi, không còn vẻ mặt dịu dàng như lúc trước, nàng chỉ nói: “Oanh Hương, ngươi là muốn đi hay muốn ở lại? Nếu muốn ở lại, ngươi phải biết nên làm như thế nào. Ta muốn nghe ngươi nói.”
Dân chúng bốn phía xung quanh như hiểu ra điều gì, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Vương thị, Vương thị tức muốn hộc máu nhưng sợ hãi thanh kiếm trong tay Tống Mộng Trì, không dám tiến lên giày vò hai tỷ đệ Oanh Hương, đảo tròng mắt, nức nở nói: “Oanh Hương, ngươi chính là thịt trong tâm can* của nương, sao nương có thể gả ngươi cho tên đồ tể kia. Ba nương con chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, trong lòng nương khổ…”
*tâm can: Tim và gan, chỉ lòng dạ, đáy lòng.
Trên mặt Oanh Hương đẫm nước mắt, nhìn Vương thị, lại nhìn Tống Tinh Dao, cuối cùng nhìn về phía đệ đệ: “Nhưng bà ấy là nương của chúng ta…”
“A tỷ, tỷ đừng hồ đồ! Tỷ coi bà ta là nương nhưng nhiều năm qua, có khi nào bà ta coi chúng ta là nhi nữ? Kế sinh nhai trong nhà đều do tỷ bôn ba lo nghĩ, bà ta chỉ lo uống rượu đánh bạc, nếu không phải đệ bệnh tật ốm yếu nên không ai muốn thì bà ta đã sớm bán đệ đi từ lâu rồi!” Đệ đệ của Oanh Hương lau nước mắt, vội hét lên: “Mặc dù ở Tống gia làm nô tì không được tự do nhưng ít nhất sẽ không bị người đánh chửi mua bán. A tỷ! Tỷ nói cho Lục tiểu thư đi!”
Oanh Hương áy náy đỏ bừng hai má, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trong trẻo sáng ngời của Tống Tinh Dao, cuối cùng khẽ cắn môi mở miệng: “Lục tiểu thư, Đại công tử, Tam công tử, các vị hương thân có mặt ở đây, những vết thương trên người ta không phải do người Tống phủ gây ra, mà là nương của ta vì… vì muốn tống tiền, lấy roi đánh!”
Vừa dứt lời, bốn phía xung quanh xôn xao bàn luận, mặt Vương thị lúc xanh lúc đỏ, không còn lo sợ Tống Mộng Trì nữa, lao lên tát Oanh Hương nhưng lại bị Tống Mộng Trì đẩy một cái ngã xuống đất, bà ta vừa đấm mặt đất vừa khóc lớn lên: “Trời ơi, Tống gia bắt nạt cô nhi quả phụ, còn đánh người không chịu nhận, báo quan… Ta muốn đến quan nha báo quan!”
Tống Tinh Dao cười lạnh: “Đi đi, đi nhanh một chút, nếu ngươi không đi, bọn họ cũng sẽ tới tìm ngươi. Ồ, tới rồi!”
Nàng bĩu môi, mọi người nhìn lại theo tầm mắt của nàng, thấy có người tách đám đông ra từ phía sau, hai nha dịch vội vàng đi tới, còn có Lưu ma ma và một nam nhân lạ mặt đi bên cạnh, nam nhân kia vừa trông thấy Vương thị thì đã thay đổi sắc mặt, đưa tay chỉ vào bà ta từ phía xa, hận không thể lao lên xé xác Vương thị.
Vương thị đương nhiên nhận ra người nam nhân kia, biết hành động ngầm của mình bị phát hiện, cả người mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Tống Mộng Trì và Tống Đại Lang không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Tống Tinh Dao không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của quan sai, hai người đều dùng ánh mắt hỏi nàng, nàng lập tức nhỏ giọng nói: “Muội nhờ Lưu ma ma điều tra được, bề ngoài mẫu thân của Oanh Hương mượn cớ buôn bán đồ dùng cho nữ nhân để ra vào hậu trạch nhằm dẫn mối cho những kẻ vô lại ăn chơi trác táng ở Lạc Dương*, chuyên môn chọn những người có trượng phu đi xa, mê hoặc dụ dỗ những phụ nhân khuê phòng đó vào bẫy rập, ngầm mua dâm bán sắc, hủy hoại danh tiết. Người nọ chính là một khổ chủ trong số đó, vừa rồi muội sai Yến Đàn đi tìm Lưu ma ma để bảo hắn đi dẫn quan sai tới đây.”
*Lạc Dương: trong bản tiếng Trung viết là Trường An nhưng theo logic, Tống Tinh Dao ở Lạc Dương, Vương thị dụ dỗ phụ nhân ở Lạc Dương chứ không phải bán đi xa nên để ở Trường An là không hợp lí.
Trong chuyện của Oanh Hương, Tống Tinh Dao có chuẩn bị ở phía sau. Nàng vốn còn có chút do dự về việc có nên ra tay quản chuyện này hay không, không ngờ nàng còn chưa đưa ra quyết định, mẫu thân của Oanh Hương đã tự đâm đầu vào họng súng.
“Thảo nào…” Tống Đại Lang chợt bừng tỉnh.
Tống Mộng Trì lại nhíu chặt mày, tựa hồ nghĩ đến điều gì nhưng không đợi hắn đặt câu hỏi đã thấy bóng người lóe qua trước mắt, là Vương thị bật dậy từ trên mặt đất, hắn lập tức hét lên: “Cẩn thận!” Nhưng không kịp bắt lấy Vương thị.
Quan sai chưa tới gần, mọi người đã hơi lơ là, Vương thị hạ quyết tâm muốn chạy nhưng lại hận Tống Tinh Dao làm khó dễ từ giữa, quyết định phải đánh nàng sau đó mới chạy trốn. Bà ta được coi là một người có thân hình cường tráng vạm vỡ trong các phụ nhân, sức lực lại lớn, một khi va chạm, chỉ sợ Tống Tinh Dao sẽ bị thương, Tống Mộng Trì đứng cách nàng ba bước chân, A Hải đang ôm bé con trong tay, mặc dù hắn lao người tiến lên đầu tiên nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Trước mắt Tống Tinh Dao hoa lên, chỉ có thể né tránh sang bên cạnh theo bản năng, khó khăn lắm mới tránh được va chạm chính diện với bà ta nhưng vẫn bị bà ta đụng trúng vai phải, cả người bị đâm cho lảo đảo không vững, đầu ngã về phía góc cạnh của con sư tử đá trước cửa, đúng vào thời khắc nguy cấp, dường như có một trận gió thổi qua từ phía sau, không biết có một bàn tay vươn ra từ nơi nào rồi kéo nàng lùi lại.
Nàng chỉ cảm thấy mình ngã vào một trận gió.
Vương thị đang chạy trốn thì không hiểu tại sao lại bỗng nhiên vấp chân, người trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, vừa vặn bị quan sai phía sau bắt lại.
Tống Tinh Dao đứng vững thân thể, ngẫm lại, nếu vừa rồi nàng đập vào góc cạnh trên cục đá kia, cho dù không mất đi nửa cái mạng thì cũng khó mà giữ được khuôn mặt này, nàng giật mình hoảng hốt, vội vàng hít thở thật sâu mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại, biết là có người ra tay cứu giúp mình, tay người nọ vẫn còn đặt trên cánh tay nàng.
Tay nam nhân trắng nõn thon dài, đốt ngón tay cân xứng, cực kỳ xinh đẹp nhưng hổ khẩu* lại có vết sẹo lâu năm hình lưỡi liềm, trông có vẻ…
Vô cùng quen thuộc.
*hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Trong đầu nàng chợt lóe lên thứ gì đó, không thể nắm bắt được nhưng đầu đã quay sang, một chữ “Cảm” lên đến cổ họng nhưng lại bị nàng cứng rắn nuốt xuống khi va phải đôi mắt của người nọ.
Tươi cười dần dần đông cứng trên mặt nàng biến thành biểu cảm chế giễu, miệng há to, đôi mắt kinh ngạc đều như bị đóng băng.
Tống Mộng Trì đã chạy tới, lòng còn sợ hãi khi nghĩ lại tình huống kia, nói lời cảm ơn với người nọ: “May mắn có ngươi ra tay, đa tạ.” Lại nói: “Yêu Yêu, đây là bạn tốt mà a huynh mới kết giao ở Trường An…”
Hắn còn chưa nói ra tên, Tống Tinh Dao đã mở miệng nói ra tên của người nọ.
Không tiếng động, chỉ có khẩu hình——
Lâm Yến.
Lâm Yến có thể nhìn thấy rõ ràng, Tống Tinh Dao nhớ rõ hắn.
Tống Tinh Dao không thể phát ra âm thanh, đột nhiên gặp lại, thậm chí nàng còn không kịp chuẩn bị để giả vờ như không quen biết.
Ký ức ào ào kéo đến trong khoảnh khắc, những hình ảnh rời rạc nhỏ vụn kia, những ký ức mà nàng không thể tìm ra nguyên nhân, đột nhiên bị người trước mặt này xâu chuỗi lại với nhau, có tiền căn hậu quả, theo một trình tự rõ ràng.
Nàng không thể khống chế những ký ức mãnh liệt này —— rất vui sướng dường như mớ hỗn độn suốt thời gian dài bỗng trở nên thông suốt, rất đau, đầu nàng đau như ký ức bị nổ tung.
Tống Tinh Dao nhớ lại rồi.
Đó không phải là ác mộng, đó là hồi ức của nàng trong suốt quãng đời còn lại, trong suốt mười năm từ năm mười lăm tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi.
Nàng là Tống Tinh Dao hai mươi lăm tuổi.