Phù cẩm

Chương 12


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 12:

Chương 12: Trích tiên
 
Tống Tinh Dao cũng không biết ca ca nhà mình và bạn bè bỗng nhiên nổi lên hứng thú, cưỡi ngựa trở về thành nhanh hơn gần gấp đôi so với thời gian ngồi xe ngựa, nàng vẫn đi đến bờ sông như dự định, vừa mới quăng mồi câu, người cũng mới ngồi vững, Tống phủ nhận được tin tức đoàn người Tống Mộng Trì đã đến cửa phường.
 
Mặt trời mới vừa ló dạng ra khỏi tầng mây không được bao lâu, ánh nắng chưa quá gay gắt, Tống Tinh Dao tập trung tinh thần ngồi dưới bóng cây trên bờ sông, cầm cần câu ra hình ra dạng, nhắm hai mắt lại giống như tăng nhân nhập định, Yến Đàn ngồi bên người nàng, tay cầm cây quạt phe phẩy quạt gió cho nàng, A Hải yên tĩnh đứng bên cạnh, ánh mắt dừng trên phao câu cá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không ai lên tiếng nói chuyện, chỉ có gió nhẹ yên lặng thổi qua. Tống Tinh Dao cũng không biết mình thích đi câu cá từ bao giờ, nàng không phải người có tính cách trầm tĩnh nhưng câu cá kỵ nhất là tâm tình bộp chộp nóng nảy, nàng mới ngồi yên một lát đã cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, ban đầu chẳng câu được cái gì, sau đó gặp quá nhiều việc rắc rối phiền lòng, nàng học được cách tìm kiếm sự yên tĩnh trong khi câu cá, chậm rãi hiểu ra —— có câu được cá hay không chỉ là phụ, thả lỏng tâm tình mới là chính.
 
Nhưng hôm nay, nàng có lòng muốn câu được cá.
 
Nàng ngồi trong thời gian nửa nén hương, cái phao khẽ động đậy, nàng chợt mở mắt ra, đầu tiên cố gắng bình tĩnh lại, chờ cái phao chìm xuống nước, nàng biết là cá đã cắn câu, nàng dùng sức ở cổ tay, nhấc cần câu lên, động tác nhanh nhẹn đẹp mắt. Yến Đàn vỗ tay nhảy dựng lên, luôn miệng vuốt mông ngựa: “Tiểu thư giỏi quá!”
 
Tống Tinh Dao đang mừng thầm đắc ý một phen nhưng khi nhìn thấy đó chỉ là một con cá nhỏ bằng hai ngón tay, hơi thất vọng, ném con cá vào trong sọt cỏ rồi lại buộc mồi thả cần câu. Lần thứ hai thả cần câu, nàng đợi gần một nén nhang mới thấy có động tĩnh. Lần này động tĩnh không nhỏ: Đầu tiên cái phao hơi rung rinh, chứng tỏ có cá bị mồi dụ tới, một lát sau, cái phao đột nhiên chìm sâu xuống rồi lại nổi lên, lắc qua lắc lại đong đưa trên mặt nước.
 
Lực kéo truyền đến từ trên cần câu không nhỏ, là một con cá lớn đã cắn câu nhưng lại không dễ nhấc cần câu lên. Nàng tập trung tinh thần khống chế cần câu đi theo con cá, đợi con cá kia đuối sức thì dắt đến ven sông, sau đó mới kéo cần câu lên, không ngờ nàng dùng sức quá mạnh, cá lớn lại tinh ranh giảo hoạt, lập tức muốn giãy khỏi móc câu. Khi nàng phát hiện sự thay đổi rất nhỏ trên cần câu vì con cá này muốn chạy trốn thì tay cầm cần câu bị người bao bọc. Tống Tinh Dao chỉ thấy cổ tay mình làm theo động tác của người nọ, một đường bay cong cong xinh đẹp, một con cá lớn vọt ra khỏi mặt nước, lập tức bay tới, rơi vào bên trong lòng bàn tay to vốn đang bao bọc lấy cổ tay của nàng. 
 
“Nô lỗ mãng rồi.” A Hải nhanh chóng nhét con cá vược nặng khoảng hai cân kia vào trong sọt cỏ, sau đó mới cúi đầu nhận tội.
 
Tống Tinh Dao sửng sốt một hồi lâu mới dựng thẳng ngón tay cái lên: “Cao nhân thật lợi hại!” Sau đó nhét cần câu vào trong tay hắn: “Ngươi tới!”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Hải sinh ra ở biển, lại kiếm sống trên biển, từ nhỏ đã rèn luyện kỹ năng câu cá, bản thân hắn không có cảm giác gì nhưng Tống Tinh Dao vừa khen như vậy lại khiến hắn hơi đỏ mặt, cũng may làn da ngăm đen nên không thể nhận ra.
 
Có hắn ở đây, Tống Tinh Dao mừng rỡ phủi tay làm chưởng quầy, không đến nửa canh giờ đã câu đầy một sọt cá, thỏa mãn đắc ý đi về.
 
————
 
Bên kia, Tống phủ đã mở rộng cửa lớn để nghênh đón khách quý. Mấy con ngựa từ nơi xa phi nước đại chạy tới, dần dần thả chậm tốc độ rồi dừng ở cửa.
 
Dáng ngồi ngay ngắn, quần áo bất phàm, tất cả đều khôi ngô tuấn tú, từng cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã hoặc là phong lưu tiêu sái, chạy băng băng trên đường đi như một bức hoạ cuộn tròn khiến người qua đường tranh nhau đuổi theo, một đường đuổi tới vây quanh bên ngoài cửa Tống phủ, trong đó có rất nhiều thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân. Mấy thiếu niên trên lưng ngựa dường như đã tập mãi thành thói quen, vừa trêu ghẹo nhau vừa nhảy xuống lưng ngựa, có người trong phủ chắp tay ra tận cửa nghênh đón bọn họ, đều là mấy huynh đệ cùng thế hệ với Tống Mộng Trì, người đi đầu chính là Đại Lang của Tống gia.
 
“Đại ca, Nhị ca, Tứ đệ.” Tống Mộng Trì trông thấy huynh đệ nhà mình thì rất vui, ôm mỗi người một cái, liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy cái đầu thò ra từ sau ảnh bích*. Đều là tỷ muội Tống gia, xấu hổ không dám ra ngoài nhưng lại tò mò, vì vậy trốn ở nơi đó nhìn trộm, quét mắt một vòng, hiện tại hắn chỉ tập trung tìm kiếm một người nhưng trong đó không có Tống Tinh Dao.
 
*ảnh bích: Bức tường có đắp thành hình ảnh phong cảnh đẹp mắt, coi như một lối trang trí.
 
Tống Mộng Trì nhoẻn miệng cười, liếc mắt nhìn ra phía sau, nói: “Yêu Yêu đâu? Sao không thấy nàng?”
 
Hắn gợi lên đủ thứ tò mò ở trong thư, với tính tình của Tống Tinh Dao thì đã sớm không thể kìm nén được mới đúng.
 

“Biết đệ dẫn theo khách quý trở về, sáng sớm muội ấy đã đi ra sông Lạc Thủy, nói là muốn tự mình câu hai con cá vược thật to cho đệ đón gió tẩy trần.” Đại Lang của Tống gia cười trả lời, lại nhìn ba thiếu niên đứng phía sau hắn: “Đệ không giới thiệu mấy vị khách quý với chúng ta à?”
 
Lúc này Tống Mộng Trì mới vỗ đầu xin lỗi một câu, bắt đầu giới thiệu ba người bạn mà hắn kết giao ở Trường An. Người lớn tuổi nhất chính là Du Thâm, Tứ Lang của phủ Uy Viễn Bá, tự Tĩnh Vũ, vào Kim Ngô Vệ sớm hơn hắn một năm; người nhỏ tuổi nhất là Phương Ngộ Thanh, tiểu công tử của Binh Bộ thị lang Phương đại nhân, tự Lại An.
 
Tất cả mấy huynh đệ Tống gia đều đã nghiêm túc lại, chào hỏi nói chuyện mấy câu, sau đó mới nghe thấy Tống Mộng Trì giới thiệu người thứ ba: “Vị này… chính là quý nhân đã giúp đệ một ân tình lớn.”
 
Gia thế của hai nhà Du, Phương đều vượt xa Tống gia, quả thật có thể đảm đương một chữ “quý”, Đại Lang của Tống gia không nghĩ ra vị trước mắt này còn có thể quý đến mức nào, chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích?
 
Người thiếu niên mà Tống Mộng Trì gọi là “Quý nhân” đang đứng ở cuối cùng phía sau mọi người, hắn vẫn luôn không nói một lời, ngay cả nụ cười cũng rất nhạt, dáng người và dung mạo đẹp nhất trong bốn người, là tâm điểm chú ý của đám đông. Tuy nhiên, ngoại hình lại không phải là điểm hấp dẫn nhất của hắn, Tống Đại Lang cũng kết giao với rất nhiều bạn tốt ở Đông Đô nhưng không có người nào giống như hắn, trong lãnh đạm lại thấy được khí độ cử trọng nhược khinh*, thế nhưng lại có thể làm lộ ra tính tình trẻ con lỗ mãng của những thiếu niên cùng tuổi xung quanh khiến cho mọi người tò mò về thân phận lai lịch của hắn. 
 
*cử trọng nhược khinh: Ý chỉ người có tài lực siêu việt, việc nặng nề cực nhọc nhưng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
 
Nhưng Tống Mộng Trì còn chưa kịp nói ra thân phận của “Quý nhân” mà hắn vừa mới quen được mấy tháng, một phụ nhân bỗng nhiên lao ra từ đám người đang vây quanh bên ngoài Tống phủ.
 
Người phụ nhân này eo to, gò má cao, hai quầng thâm nặng trĩu dưới đôi mắt đục ngầu, tay trái ôm một đứa bé không đến mười tuổi, sắc mặt vàng như nến, tay phải lôi kéo một tiểu cô nương, vừa khóc vừa quỳ gối ngoài cửa Tống phủ.
 
————
 

Có A Hải giúp đỡ, Tống Tinh Dao câu đủ số lượng cá nhanh hơn so với dự đoán, sau đó nàng đã sớm đi tới nhà trọ Thụy Lai. Đương thời, muốn nuôi mèo cũng có điều phải chú ý, phải chọn ngày lành tháng tốt đưa lễ vật, lại lập khế ước cho mèo. Những lễ nghĩa phải làm đều làm, hai con cá tươi sống trong sọt đựng cá chính là đưa cho Lôi Cửu làm lễ đón mèo về nhà, sau khi lập khế ước cho mèo xong, nàng đặt bé con vào trong một cái giỏ có trải đệm bông rồi xách trở về.
 
Tống Tinh Dao ôm cái giỏ vào trong lồng ngực, thỉnh thoảng nàng vén tấm vải phủ bên trên lên để liếc mắt nhìn bé con đang say ngủ một cái. Bên ngoài ầm ĩ ồn ào, nhưng con mèo sữa này vẫn ngủ rất ngon, không hề bị đánh thức, cũng miễn cho nàng phải tốn sức dỗ dành.
 
Suốt dọc đường vừa đi vừa cười, tâm trạng của nàng đang rất tốt thì chợt nghe thấy tiếng khóc rung trời, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước cửa nhà mình đã bị người vây kín đến mức chật như nêm cối, tiếng khóc truyền ra từ trong đám đông, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tống Tinh Dao dừng lại bên ngoài đám đông, không cần mở miệng, Yến Đàn đã chen vào trong đám người để xem xét hỏi thăm tình hình. Một lát sau, Yến Đàn nổi giận đùng đùng mà quay lại, hai hàng lông mày dựng ngược lên, khó chịu bực bội thì thầm với nàng: “Tiểu thư, là nương của Oanh Hương dẫn theo Oanh Hương và đệ đệ của nàng ta tới phủ nhà chúng ta gây chuyện.” Yến Đàn mồm miệng lanh lợi, rất nhanh đã nói rõ ràng toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
 
Hóa ra là sau khi Oanh Hương bị Tống Tinh Dao đuổi ra khỏi sân viện, bởi vì Lưu ma ma thương hại hoàn cảnh của nàng ta, nhất thời mềm lòng nên không bán nàng ta đi mà để nàng ta tới ngoại viện hỗ trợ giặt đồ. Việc này không có nhiều nước luộc như khi làm việc trong sân viện của Tống Tinh Dao, ngay cả số bạc hàng tháng cũng giảm hơn một nửa, nàng ta thì không sao nhưng số bạc gửi về nhà ít đi, lão nương nghiện rượu, thích đánh bạc của nàng ta sao có thể vừa lòng? Bà ta không thể lấy được bạc từ trên người nàng ta nên sinh ra oán niệm, thừa dịp hôm nay nàng ta về nhà thăm đệ đệ, bà ta kéo nàng ta cùng đệ đệ ốm yếu của nàng ta tới ngoài cửa Tống phủ, khóc lóc kể lể Tống gia khắt khe, ngược đãi, đánh đập kẻ dưới, nhằm mục đích tống tiền.
 
Mặc dù Oanh Hương ký khế ước bán mình vào Tống phủ nhưng triều Đại An dùng nhân hậu để trị quốc, luật pháp quy định rõ ràng trong văn bản là không được ngược đãi nô bộc, càng không thể tự tiện sử dụng tư hình, cho dù là gia đình người bình thường cũng không dám tùy tiện ngược đãi, đánh đập kẻ dưới vì suy nghĩ cho thanh danh của gia tộc, huống chi tổ tiên của Tống gia từng có tước vị, trong nhà còn có nhiều tiểu thư, công tử đang đợi thành thân đợi gả như vậy, nếu thanh danh bị hỏng thì ai còn nguyện ý kết thân chứ?
 
Nương của Oanh Hương biết rõ điều này, lại thấy hôm nay Tống gia có khách quý tới chơi, càng cảm thấy đây là thời cơ tốt để tống tiền, vì vậy bà ta quỳ gối trước cửa Tống phủ rồi khóc lóc kể lể, một hai phải yêu cầu Tống gia giải quyết thỏa đáng.
 
Trong lòng Tống Tinh Dao hiểu rõ.
 
Yến Đàn giải thích xong, lại nói: “Tiểu thư, Đại Lang đang xử lý chuyện này, Tam Lang cũng ở đây, nếu không thì người đừng đi qua đó, kẻo lại gặp rắc rối.”
 
“A huynh về đến nhà rồi?!” Tống Tinh Dao nghe vậy thì cực kì kinh ngạc vui mừng, bước chân cũng không dừng lại, nói: “Bọn họ không thể xử lý được việc này, chẳng qua là bỏ ra ít bạc, một điều nhịn chín điều lành, nhưng lại không thể rửa sạch tiếng xấu, tự nhiên lại khiến người nhà chúng ta bị chê cười, ta không thể trơ mắt đứng nhìn. Người là do ta đuổi đi nên ta phải tới giải quyết tốt hậu quả của việc này. Ngươi mau giúp ta làm hai việc….” Nàng nói nhỏ vào tai Yến Đàn.
 
Yến Đàn nghe xong thì không hé răng nói lời nào, vội vàng chạy đi. Tống Tinh Dao vẫn đi về phía trước, lập tức chen vào đám đông, một cánh tay duỗi ra từ bên cạnh, ngăn cách nàng với người ngoài. Nàng quay đầu lại, hóa ra là A Hải đi theo phía sau nàng, yên lặng không lên tiếng nhưng âm thầm che chở nàng, dùng ngoại hình của mình ép người khác phải lùi lại, mở một con đường cho nàng đi qua.
 
Nàng gật đầu cảm ơn hắn, đưa mắt nhìn về phía trước, thấy ba người đang quỳ gối song song ở cửa.
 
Nương của Oanh Hương xắn tay áo của Oanh Hương lên trên, lộ ra vô số vết máu to nhỏ trên cánh tay của Oanh Hương, bà ta vừa khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi vừa kể lể Oanh Hương phải chịu đựng ngược đãi như thế nào. Oanh Hương chỉ cúi đầu, tấm vải trắng đẫm máu quấn quanh trán, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ. Đệ đệ của Oanh Hương quỳ gối bên cạnh tỷ tỷ của mình, đứa nhỏ mười tuổi gầy gò ốm yếu, vừa ho vừa cố gắng kéo Oanh Hương về, trong mắt tràn ngập phẫn nộ tức giận nhưng không phải đối với Tống phủ mà rõ ràng là nhìn về phía thân mẫu.

 
Hầu hết dân chúng xung quanh đều đang xì xào bàn tán, việc này loạn đến mức cực kì khó coi.
 
Người Tống gia đứng vây quanh bên ngoài cánh cửa, một đám người lờ mờ đứng trước ảnh bích, Tống Tinh Dao chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức chú ý tới huynh trưởng nhà mình. Tống Mộng Trì đứng bên cạnh Đại Lang của Tống gia, sắc mặt xanh mét, hôm nay là ngày hắn dẫn bạn bè về phủ, không ngờ vừa về đến nhà đã gặp phải việc này, không thể không tức giận.
 
Tống Đại Lang nhẹ giọng trấn an, vừa sai người đi tìm đại phu, vừa mời bọn họ vào phủ, định tạm thời chấm dứt trò khôi hài này trước, ai ngờ nương của Oanh Hương là một phụ nhân quen thói la lối, khóc lóc om sòm, ăn vạ trên đường, nghe vậy thì lập tức khóc to: “Không thể vào, các ngươi từ trên xuống dưới đều là người có trái tim đen tối, ngay cả Lục tiểu thư xinh đẹp nũng nịu còn ít tuổi kia cũng có thủ đoạn ngoan độc, vào cửa này thì không phải mặc cho các ngươi xâu xé hay sao! Ta thấy mấy cái đều là một đường chết, hôm nay nhất định phải làm rõ việc này trước mặt mọi người!’
 
“Ngươi nói cái gì?!” Khi nghe thấy có dính líu tới Tống Tinh Dao, Tống Mộng Trì quát lên một tiếng dữ dội, tức giận đến mức suýt chút nữa đã rút bội kiếm đang đeo trên thắt lưng ra.
 
Nương của Oanh Hương hoảng sợ, giọng điệu đột nhiên lên cao, khóc càng thêm thảm thiết: “Không sống nổi nữa rồi, Tống gia muốn giết người! Tống gia muốn giết người!”
 
Tống Mộng Trì tức giận đến mức rút kiếm ra khỏi vỏ, dân chúng xung quanh sợ hãi lùi lại nửa bước, Tống Đại Lang thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên ôm lấy Tống Mộng Trì, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên từ trong đám đông, vừa giòn vừa vang.
 
“A huynh đừng tức giận, giao chuyện này cho muội!”
 
Mọi người vây trước ảnh bích chợt bị đẩy ra, vị công tử vốn đang lẳng lặng đứng phía sau bỗng nhiên tiến lên vì không thể cầm lòng được.
 
Bây giờ đang là giữa mùa hạ, thiếu niên mặc áo bào bằng lụa màu xanh lam nhạt có cổ trên, bên hông đeo ngọc bội có dải lụa rủ xuống, khuôn mặt quyến rũ làm điên đảo lòng người bị màu sắc này tô điểm trở thành thanh cao lãnh đạm, trong hoảng hốt có cảm giác như tiên nhân vô dục vô cầu nhưng khi giọng nói dịu dàng mềm mại kia vang lên, đôi mắt lãnh đạm đến gần như nhạt nhẽo của hắn đột nhiên sáng lên giống như làn sương mù dày đặc bị kiếm đánh tan để lộ ra ánh lửa như tro tàn lại cháy phía bên dưới.
 
Người này bị lôi mạnh từ trên trời cao xuống phàm trần, bị nhấn chìm trong khói lửa nhân gian, biến thành phàm phu tục tử, có tham sân si dục, tất cả các loại tình cảm của con người.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.