Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 120:
Chương 120
Lâm Yến càng không muốn ho thì lại càng ho dữ dội hơn. Cổ họng vừa khô vừa ngứa giống như bị người ta dùng lông chim cào vào vậy, nhưng Tống Tinh Dao ở một bên nhìn chằm chằm, nên hắn không muốn ho ra, cảm giác ấy vô cùng phức tạp.
Tống Tinh Dao tràn đầy vẻ “Xem chàng có thể nhịn đến khi nào”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ngoài không biết bệnh cũ này của hắn, nhưng nàng lại không lạ gì. Bệnh này nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, cũng không phải là bệnh phức tạp khó chữa gì, năm nào cũng bị, tuy rằng không chết người nhưng hở ra là phải bị cả tháng, vẫn luôn kéo dài đến tận mùa đông.
Trước đây, vì bệnh cũ này của hắn, Lâm gia có thể mời danh y nào thì đều đã mời một lượt. Đại phu chỉ nói một câu, hắn sinh ra vốn đã yếu ớt từ trong bụng mẹ, không chữa được tận gốc, chỉ có thể dựa vào việc bảo dưỡng. Nếu bình thường được bảo dưỡng thích đáng thì có thể giảm nhẹ chứng ho khan này.
Nhìn dáng vẻ này của hắn thì đừng nói là bảo dưỡng, phỏng chừng hai năm qua đã bỏ bê bản thân không ít.
Tống Tinh Dao thờ ơ lạnh nhạt một lát, mới đưa nước ở bên tay qua, thờ ơ nói: “Ta là yêu hay là quỷ? Chàng ho mấy tiếng thì ta sẽ ăn chàng à?”
Lâm Yến lắc đầu.
“Vậy chàng nhịn cái gì?” Tống Tinh Dao nhìn thấy ánh mắt chột dạ của hắn thì có chút buồn cười.
Có lúc tính tình của người này chẳng khác gì đứa bé sáu bảy tuổi, bị bệnh còn muốn nhẫn nhịn, bị trưởng bối phát hiện thì sẽ bị mắng chắc?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta…” Lâm Yến nhấp hai ngụm nước tạm thời đè cơn khô ngứa trong cổ họng xuống, muốn nói lại thôi, nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng: “Ban ngày nàng vừa mới nhắc nhở, ta thấy có chút phụ lòng quan tâm của nàng.”
“Trong đầu chàng nghĩ cái gì vậy?” Tống Tinh Dao càng cảm thấy buồn cười hơn, đứng dậy nói: “Phụ lòng ta cái gì? Ta bảo chàng đừng ốm thì chàng sẽ thật sự không bị ốm à? Mấy bệnh này của chàng, có loại nào mà ta không biết chứ?”
Lâm Yến cũng cười, khuôn mặt trắng bóc lộ ra hai má ửng hồng sau khi ho khan, hắn nhìn nàng vén mành đi ra ngoài gọi Yến Đàn, bản thân hắn thì đi về bên giường nhỏ, ngơ ngác đứng ở mép giường nhìn một lát, cúi người ôm chăn đệm của mình lên. Bên kia, Tống Tinh Dao đang dặn dò Yến Đàn ở gian ngoài: “Tìm cao tì bà* mang từ trong nhà về tới đây, dặn dò phòng bếp rằng từ mai sẽ đổi sang thức ăn thanh đạm, sáng mai sai người đi mời đại phu Tiểu An của Ngũ Vị Đường tới, nhớ kỹ, chỉ mời đại phu Tiểu An.”
Năm đầu tiên sau khi thành thân ở kiếp trước, khi tình cảm của bọn họ còn hòa thuận, nàng mới vừa biết được bệnh cũ của hắn, trong lòng vô cùng lo lắng, mặc dù biết rõ danh y có thể mời thì Lâm gia đã sớm mời rồi, nhưng vẫn không cam lòng, nàng vơ vét phương thuốc dân gian để nhuận phổi chữa ho ở khắp nơi, lại nghe ngóng xem nơi nào có đại phu am hiểu chứng ho khan ở trên phố phường, ròng rã hai năm nàng thật sự tìm được cách chữa bệnh thích hợp cho Lâm Yến. Phụ tử của Ngũ Vị Đường đều xem mạch, tuy rằng đại phu Tiểu An còn trẻ nhưng châm cứu tốt hơn phụ thân, rất hợp với chứng bệnh của Lâm Yến, hơn nữa hằng ngày lại chữa bằng liệu pháp ăn uống, mặc dù không thể trị tận gốc bệnh ho khan của Lâm Yến nhưng đã cải thiện hơn rất nhiều.
Kiếp này nhờ phúc của kiếp trước nên đỡ phải đi rất nhiều đường vòng, Tống Tinh Dao không cần phải đi nghe ngóng khắp nơi nữa.
Lâm Yến đang ôm chăn đệm đi đến dưới mành, đúng lúc nghe thấy lời này của nàng, hắn dừng bước chân lại, ánh mắt dính trên người Tống Tinh Dao không động đậy.
Chuyện kiếp trước, cho dù khó chịu đựng đến thế nào thì rốt cuộc trong lòng nàng vẫn có hắn, nàng nhớ rõ rành mạch chuyện quá khứ, cho dù là tốt hay xấu, vẫn nhớ từng li từng tí trong bảy năm phu thê.
“Nhưng mà lang quân không thích ăn thức ăn nhạt nhẽo, làm ra có khi lại bị chê.” Đến bây giờ Yến Đàn vẫn nhớ rõ dáng vẻ lúc ăn thức ăn có khẩu vị nặng của Lâm Yến khi nàng ấy trông thấy lần đầu tiên, sự đối lập ấy quả thực vô cùng dữ dội.
“Ta bảo hắn ăn, hắn phải ăn! Nếu dám kén cá chọn canh thì bảo hắn ăn ở bên ngoài đi.” Tống Tinh Dao không hề giữ mặt mũi cho hắn, oán hận một câu rồi lại dịu xuống: “Cũng tại ta, làm thức ăn mặn mấy ngày liền, quên mất việc này. Hắn lại không biết tiết chế, ăn đến khô nóng trong người.”
Yến Đàn cười xùy: “Nương tử xuất giá giống như biến thành người khác vậy, nhìn chững chạc hơn rất nhiều, cũng biết quan tâm thương yêu người khác, lang quân cưới được người, là phúc của ngài ấy.”
“Gả cũng gả rồi, nam nhân của mình, có thể không chiều một chút ư.” Tống Tinh Dao là người nghĩ thoáng, hoặc là không gả, đã gả thì phải sống thật tốt, Lâm Yến đối xử với nàng như thế nào, nàng sẽ đối xử với hắn giống như vậy.
Người ở dưới mành nghe được những lời nói hùng hồn này thì trong lòng rung động, bầu không khí trong phòng lập tức ngọt ngào giống như được rắc đường, tựa hồ hòa làm một thể với hơi thở trên người nàng.
Yến Đàn nghe xong thì cười to, vừa định đáp lời, khóe mắt chợt thấy có người đi tới, vội vàng ngừng cười: “Lang quân tới.”
Tống Tinh Dao xoay người lại, quả nhiên thấy Lâm Yến đi tới, nhìn vẻ mặt tươi rói ánh mắt sáng quắc của hắn, có lẽ đã nghe thấy lời nàng nói, mặt già của nàng đỏ lên, nói: “Chàng ôm chăn đệm làm gì thế?”
“Ta đến thư phòng ngủ hai ngày, để tránh ảnh hưởng tới nàng.” Hắn trả lời.
“Không cần. Chứng ho khan này của chàng cũng không lây cho người khác, vì sao phải dọn ra ngoài? Bên ngoài lại không có người hầu hạ, lỡ đâu ban đêm phát sốt, muốn uống ngụm nước cũng không thể gọi người.” Tống Tinh Dao vừa đi đến gần hắn vừa nói.
“Đúng là không lây cho người khác, nhưng mà không thể ngăn được ho khan, ban đêm khó tránh khỏi lăn qua lộn lại, ta sợ quấy rầy nàng.” Lâm Yến thở dài. Hắn làm gì muốn dọn đến thư phòng chứ? Lúc này mới được có mấy ngày, tân hôn còn chưa đầy tháng, hắn đã phải dọn đến thư phòng, trong lòng hắn rất khổ.
“Ta ngủ rất say, không sao.” Tống Tinh Dao nói xong lại ôm cao tì bà mà Yến Đàn đã tìm ra, nói: “Bối mẫu Tứ Xuyên* tinh luyện, nhớ phải ngậm một thìa rồi từ từ nuốt xuống trước khi đi ngủ.”
*Bối mẫu Tứ Xuyên (川贝): là một loại thảo dược quý dùng để trị ho dai dẳng lâu ngày được trồng ở Tứ Xuyên.
Lâm Yến còn muốn nói gì nữa, nhưng Yến Đàn đã hấp tấp đi tới, giật lấy đệm chăn, quay người ôm vào phòng ngủ, vừa đi vừa học giọng điệu của Tống Tinh Dao, nói: “Lang quân, nương tử nói, nam nhân của mình thì mình tự chiều, ngài đừng khách sáo với nương tử như vậy.” Nàng ấy nói xong lại chê sến, rùng mình một cái, nói, “iii, sến quá, chỉ biết bắt nạt người thành thật như nô tỳ thôi.”
Ngày này qua ngày khác, tim Yến Đàn đều sắp bị bọn họ đâm cho thủng lỗ chỗ rồi.
————
Một lần nữa trải giường, chuẩn bị nước trà xong, Yến Đàn rời khỏi phòng, chỉ còn hai người Tống Lâm ở trong phòng.
Dựa theo lời dặn dò của Tống Tinh Dao, Lâm Yến ngậm một ngụm cao tì bà đậm đặc thật to, lại từ từ nuốt xuống. Tống Tinh Dao tắt đèn nằm bên ngoài giường, đêm nay nàng và Lâm Yến đổi chỗ, chuẩn bị cho việc nếu hắn khó chịu sau nửa đêm thì nàng thuận tiện đứng dậy chăm sóc hắn.
Cao tì bà là bối mẫu Tứ Xuyên tinh luyện, có mùi thơm ngòn ngọt, vừa mới nằm xuống, Tống Tinh Dao đã ngửi được hơi thở thơm ngọt truyền đến từ phía Lâm Yến.
“Ăn ngon không?” Tống Tinh Dao hỏi hắn.
“Sao thế? Nàng thèm à?” Lâm Yến ôm lấy nàng trong bóng đêm.
“Ta lén nếm thử rồi, ngòn ngọt man mát ăn ngon thật đấy.” Tống Tinh Dao nói.
Trong bóng tối chẳng ai có thể nhìn rõ được đối phương, chỉ có cái ôm ấm áp và hơi thở quen thuộc.
“Vậy… đợi ngày mai dậy thì nàng cũng ăn một chút nhé?” Lâm Yến trả lời nàng.
“Không cần.” Tống Tinh Dao lắc đầu.
Lâm Yến vừa định nói gì đó thì phát hiện Tống Tinh Dao quấn chăn nhích lên trên, chẳng mấy chốc, đầu lưỡi mềm mại ướt át liếm một cái vào khóe môi hắn, liếm đi một chút xíu vị thơm ngọt. Cơ thể Lâm Yến chấn động, hắn không hề nghĩ ngợi gì đã xoay người đè lên người nàng, nhưng lại bị Tống Tinh Dao đẩy ra.
“Chàng đang ốm đấy, nhịn xuống.”
“Rõ ràng là nàng trêu chọc ta trước mà!” Làm sao Lâm Yến có thể chịu được sự trêu chọc của nàng.
Tống Tinh Dao bật cười “Ha ha”: “Thừa dịp chàng ốm để đòi mạng chàng.”
“Phụ nhân này, không chỉ càn rỡ, mà còn độc ác nữa!” Tay của Lâm Yến ở trong chăn bắt đầu trở nên không thành thật: “Vừa rồi nàng còn nói muốn chiều ta, sao trở mặt đã không nhận người rồi.”
Tống Tinh Dao tránh trái né phải, làm ầm ĩ với hắn ở trên giường trong chốc lát, mới thở phì phò dừng lại, nói: “Được rồi được rồi, không đùa nữa. Ngủ đi.” Nói xong nàng trở mình nằm quay lưng về phía hắn.
Lúc này, Lâm Yến lại bắt đầu ho khan, nhưng sợ quấy rầy nàng, chỉ dám ho một tiếng trầm đục, Tống Tinh Dao nằm một lát, nhưng không ngủ được, nàng lại quay người lại hỏi hắn: “Khó chịu à?”
“Vẫn ổn. Có phải quấy rầy nàng rồi không? Ta đến thư phòng…” Lâm Yến lại nói.
Trả lời hắn, là Tống Tinh Dao nhét tay vào vạt áo hắn. Đầu tiên, cái tay đó dùng sức véo hắn một cái, sau đó giọng nói của Tống Tinh Dao mới vang lên: “Chàng phiền muốn chết, một chuyện mà nói đi nói lại.” Cái tay kia của nàng lại đổi thành vỗ nhẹ khẽ vuốt, đang thông khí cho hắn, giúp hắn có thể thoải mái hơn một chút.
Lâm Yến bỗng nhiên im lặng, trong bóng đêm chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp, Tống Tinh Dao xoa nhẹ mấy cái, thấy chứng ho khan của hắn có chuyển biến tốt hơn một chút, nàng bỗng nhiên nói: “Lâm Yến, thật ra chàng không cần đối xử cẩn thận từng li từng tí với ta như vậy.”
Lâm Yến ngẩn ra, không trả lời. Nàng đã nhìn ra, hắn đối với nàng, đối với mối quan hệ gương vỡ lại lành này, trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu tự tin, rõ ràng hai người đã thành hôn, nhưng chung quy hắn vẫn cứ lo lắng liệu bản thân có vô thức mắc sai lầm như kiếp trước hay không, chọc cho nàng đau lòng rời đi.
“Thật xin lỗi, ta sẽ sửa.”
“Chàng lại xin lỗi làm gì?” Tống Tinh Dao cũng thở dài: “Lâm Yến, chàng không nên là nam nhân lo được lo mất như thế này.”
Rõ ràng không sai mà cũng xin lỗi ư? Hắn đang sợ cái gì?
“Yêu Yêu, ta chỉ là… sợ mất đi.” Giọng nói của Lâm Yến lộ ra sự yếu ớt và bất đắc dĩ trong bóng đêm, cũng không bình tĩnh chín chắn giống như ban ngày.
Hắn sợ nàng ghét bỏ mình, cho nên bị bệnh cũng không muốn để cho nàng biết; sợ nàng sống ở đây không vui, vì thế luôn luôn nhân nhượng nhường nhịn để cho nàng thích làm gì thì làm; sợ mình đã làm sai điều gì đó, nhưng lại không tự biết điều đó sẽ khiến nàng khổ sở, cho nên mặc kệ có sai hay không thì hắn đều tự hạ thấp để gánh chịu… Kết cục của trận cung biến kia, không chỉ khiến hắn cô độc suốt mười hai năm, thậm chí còn lấy đi sự tự tin mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất, hắn có bao nhiêu tài giỏi kiêu ngạo ở trong mắt người ngoài, thì ở trong bóng tối này, có bấy nhiêu nhỏ bé hèn mọn.
Đặc biệt là, đoạn cảm tình này là mất mà tìm lại được, càng khiến cho hắn phải lấy lòng hơn gấp bội.
Có lẽ là dáng vẻ sợ sệt yếu ớt như này của hắn cực kì hiếm thấy, trong khoảnh khắc này lại khiến nàng cảm thấy tim đau nhói như kim châm, nhớ tới thiếu niên có khí chất và khuôn mặt tuấn tú khi mới gặp lần đầu tiên, thế nhưng lại bị thời gian mài mòn đến mức không còn góc cạnh, thay đổi hoàn toàn, Tống Tinh Dao cực kỳ khó chịu, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã nói: “Đừng sợ, ta đã về rồi.”
“Yêu Yêu.” Hắn giang cánh tay kéo nàng vào trong lồng ngực, kề môi trên đỉnh đầu nàng.
Những lời còn lại đều bị giấu vào trong những nụ hôn tinh thế rơi xuống như mưa này.
————
Ngủ đến nửa đêm, Lâm Yến quả nhiên phát sốt.
Tống Tinh Dao sờ thấy trán hắn nóng bỏng, nàng vội vàng đứng dậy, vừa vắt khăn chườm lạnh cho hắn, vừa đút hắn uống nước, lại lấy thuốc viên dự phòng khẩn cấp ở trong nhà đút cho hắn uống, bản thân nàng thì trông coi ở ngay bên cạnh, giày vò như thế đến hừng đông, Tống Tinh Dao vội vàng bảo Yến Đàn đi mời dại phu Tiểu An của Ngũ Vị Đường.
Sau khi đại phu tới thì bắt mạch kê đơn thuốc và châm cứu, đều gần giống với kiếp trước.
Châm cứu xong, Lâm Yến bình thường hơn nhiều, hắn mang gương mặt tái nhợt suy yếu nhìn Tống Tinh Dao bận việc trong ngoài, có lòng bảo nàng đi nghỉ một lát, nhưng lại bị Tống Tinh Dao mắng về trên giường.
Sắc thuốc theo đơn, một ngày uống ba lần, mỗi ngày lại châm cứu một lần, ngày hôm sau, Lâm Yến đã hoàn toàn hết sốt, nhưng vẫn tiếp tục ho khan. Tống Tinh Dao lại bảo phòng bếp đổi thành làm thức ăn thanh đạm, ngày ngày đều là rau xanh đậu hũ, khiến hắn ăn ra sắc mặt xanh xao luôn, thỉnh thoảng hắn muốn xin nàng đổi món, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị một ánh mắt của Tống Tinh Dao chặn lại, hắn cũng không dám ăn ít, Tống Tinh Dao nhìn chằm chằm như hổ rình mồi ở bên cạnh, hắn ăn ít một hạt cơm, cũng đủ để nàng làu bàu nửa ngày.
Cuộc sống gia đình cứ trôi qua như vậy, đến tháng chín, bệnh của Lâm Yến mới dần dần hồi phục dưới sự điều dưỡng của Tống Tinh Dao, mà cái danh sợ thê tử của hắn, cũng lan truyền khắp thành Trường An.
Trời đã bắt đầu vào đông, chậu than ấm áp bùng lên, tình hình của Trường An vẫn chưa ổn định, Đông Bình lại truyền đến tin tức mới, Đông Bình Vương đi săn gặp phải mai phục nên bị thương nặng.
Đây là Triệu Duệ An ra tay ư?
Tống Tinh Dao không biết, cũng không có sức nghĩ nhiều, gần đây nàng đang lo lắng chuyện khác.
Quỳ thủy… Đã lâu chưa đến.